Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Dante khó có thể tiếp cận được Charlize, người đã luôn khiến anh phải để tâm rất nhiều. Anh cảm thấy lo lắng hơn và thấy bản thân phần nào thật liều lĩnh khi bước vào Hoàng cung để đi tìm Charlize.

Charlize đang đi dạo trong khuôn viên thì dừng bước khi cô thấy Dante.

Dante đến gần cô, cố gắng kìm nén niềm vui của mình dù bản thân anh cũng không biết tại sao anh lại có niềm hân hoan này, phải chăng vì anh gặp được cô?

"... Charlize."

Anh đã không gặp cô sau một thời gian dài, anh thấy vô cùng bất ngờ trước vẻ đẹp của cô. Cô mặc một bộ quần áo màu đen sẫm và nhìn anh bằng cặp mắt kỳ lạ.

Một chiếc váy đen nhưng khi khoác lên người cô lại tỏa sáng như bộ vảy của một nàng tiên cá. Một đường vai mềm mại lộ ra.

Anh không thể đọc được suy nghĩ trên gương mặt bình tĩnh của cô.

"Mình nên nói gì đây?"

Đầu óc của Dante trở nên trống rỗng. Trước khi gặp Charlize, anh có rất nhiều điều muốn nói.

Bắt đầu từ câu hỏi tại sao cô không hồi âm cho anh mà gửi lại bức thư.

Nhưng khi anh nhìn thấy Charlize, cô lại trả lại anh một cái nhìn thờ ơ, anh không đủ tự tin để hỏi cô.

"Đám cưới của anh Akan đã bị hủy bỏ."

Chỉ sau khi thốt ra lời đó, Dante mới tỉnh ngộ. Anh chưa bao giờ nói chuyện với Charlize về gia đình của hai người, anh bất chợt nhận ra.

"Thật vậy sao?"

Charlize đang đi dạo trong vườn hoa, dừng lại và trả lời lại.

"Đó có phải là tất cả những gì em ấy muốn nói không?" Dante nuốt nước bọt.

Trán anh nhăn lại, anh cau mày.

"Ừ. Anh ấy chắc hẳn rất đau lòng vì không thể chiến thắng trong cuộc thi đấu kiếm nên đã hoãn đám cưới của mình."

"Em hiểu rồi."

Charlize nhìn Dante.

"Nếu là trước khi mình trọng sinh, mình chắc rằng mình và anh ấy đã rất buồn và đau lòng. Nhưng bây giờ, nó không còn quan trọng nữa. "

Lịch sử đã thay đổi. Cô không còn bất ngờ khi biết tin.

Dante có vẻ bối rối trước sự bình tĩnh của Charlize. Dante nói với giọng lạnh hơn, đanh thép hơn

".... Đó là tất cả sao?"

Mặc dù đó là một câu trả lời đủ tử tế từ cô. Dante thô bạo cắn môi mình.

"Đám cưới của anh Akan đã bị hủy bỏ."

"Vâng, em biết ạ."

Dante nhất thời không nói nên lời khi đối mặt với một Charlize ngây thơ. Cô lộ rõ vẻ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện và muốn bỏ đi.

Charlize đã thay đổi.

Rõ ràng như vậy. Không phải là Charlize mà anh biết. Cô đã không còn là Charlize luôn cầu xin tình thương từ gia đình.

Dante lúng túng, lắp bắp.

"Em.. Em sẽ bàn chuyện với Công tước Delmon về cuộc hôn nhân của em, phải không? Em nên làm điều đó vì danh dự của gia đình Ronan."

Cuộc hôn nhân mà anh nói đến với Công tước Delmon là lễ đính hôn của cô với Kahu.

Không giống như trước khi cô trọng sinh, Charlize vẫn chưa đính hôn.

"Đó là những gì mà anh ấy muốn nói với mình sao."

Cô vẫn không hiểu.

"Em đến từ gia đình Ronan sao?"

"...Ý em là gì?" Dante cau mày.

"Sự hiện diện của em có phải là niềm vinh dự của nhà Ronan không?"

Charlize hỏi điều này với một khuôn mặt thờ ơ.

Dante câm lặng trong giây lát và không nói được lời nào. Câu trả lời là "không".

Không ai trong dinh thự của Đại Công tước coi Charlize là vinh dự của gia tộc Ronan. Nhưng nếu người ta nghĩ đến một sự ô nhục, người ta sẽ nghĩ đến cô.

Dante biết được điều này vì anh đã luôn dõi theo cách Đại Công tước và anh trai Akan đối xử với Charlize...

"... Khụ."

Dante ho.

Khi anh quay đầu lại, ánh mắt của Charlize vô thức nhìn theo.

Anh nuốt nước bọt và im lặng một hồi lâu. Những tia nắng từ Mặt trời trở nên gắt hơn một chút. Viền váy của Charlize phấp phới trong gió.

Dante cảm thấy bầu không khí này thật ngột ngạt. Nhưng không hiểu sao, anh lại không rủ bỏ nó. Anh không thể để Charlize đi như thế này.

"... Em có tò mò về gia đình không?"

Dante phá vỡ bầu không gian im lặng. Charlize đang chớp mắt và không để lại chút biểu cảm nào, hệt như một con búp bê.

"Anh muốn biết nhiều hơn về em?"

"Tại sao lại là em?"

Một câu hỏi rất khô khan. Dante nhìn Charlize, cảm thấy có thứ gì đó trong tim anh vỡ ra.

"Tại sao vậy ạ?"

" Tất nhiên vì em đã thu hút được sự chú ý của anh rồi. Em đã cố gắng làm điều này để nhận được tình yêu thương được bao lâu rồi nhỉ?"

"Nếu em nói em không cần tình thương từ mọi người nữa thì sao?"

Sống lưng anh lạnh lại và tim anh đập nhanh hơn. Không, không thể thế được. Và ngay cả khi Charlize đã thay đổi, điều đó có liên quan gì đến cuộc sống của anh?

"Tại sao mình lại khó chịu như vậy?"

"Con bé nói cái quái gì vậy?"

"Nếu anh đã nói tất cả những gì anh phải nói thì..."

Dante sực tỉnh vì lời tạm biệt lịch sự và tao nhã của Charlize.

Charlize cúi đầu một cách đoan trang, lướt qua người Dante. Dante đờ người ra.

Đợi chút-

Dante cố gắng nắm tay Charlize. Nhưng khoảnh khắc anh nhìn lại.

"Charlize."

"Ôi, Hoàng tử. ... Tại sao người lại ra ngoài?"

Dante nghe thấy giọng nói của Charlize. Một giọng điệu hoàn toàn khác với giọng nói mà anh đã nghe thốt ra từ miệng cô từ trước đến nay.

Một giọng nói ấm áp, ngọt ngào và mềm mại, với một nụ cười dịu dàng. Một giọng nói nồng hậu đầy tình cảm và sự quan tâm.

Dante xấu hổ.

"Tôi đang tìm người vì tôi tò mò. Tôi có làm gián đoạn chuyến đi bộ của người không?"

"Không, thưa Hoàng tử. Dạy học là nhiệm vụ của tôi mà."

Một cuộc trò chuyện thân mật.

Đây có phải là Hoàng tử mà Charlize đã quyết định dạy học? Dylan không nhìn Dante một cái nào.

Nhưng Dante không quan tâm đến điều đó. Bởi vì...

Con bé có thể mỉm cười như thế sao?"

Khóe mắt nhăn lại một cách lạ thường. Một phong thái điềm tĩnh và tinh tế. Một nụ cười sang trọng đầy lôi cuốn.

Đó là nụ cười của Charlize mà Dante chưa từng thấy trước đây. Trong ký ức của Dante, Charlize luôn run rẩy trong nỗi sợ hãi và hầu như không cười.

Thật bất ngờ.

"Cái quái gì thế?"

"Một nụ cười hạnh phúc thật sự? Mình chưa từng thấy nụ cười đó trước đây. Vậy, mình đã từng thấy đứa trẻ đó nở nụ cười như thế nào? "

"Đó là một nụ cười gượng gạo và hầu như không cầm được nước mắt."

Nhận thức ập đến với anh như tiếng sét đánh ngang tai. Dante ngây ra.

Charlize đi chậm rãi, đối xử tử tế với Dylan. Ngay từ xa, người ta có thể thấy Dylan được Charlize đối xử dịu dàng như thế nào.

Dante cảm thấy mình đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá và quan trọng. Tim anh như thót lại.

*****

Dylan nắm tay áo Charlize.

Charlize dừng lại vì ánh mắt của anh cho thấy anh có điều gì muốn nói.

Các nhân viên lặng lẽ dọn dẹp nhà tang lễ. Giờ ai cũng bận rộn nên không để ý đến hai người. Bức chân dung cuối cùng của người vợ lẽ thứ 7 cũng được chụp.

Hắn nói thật rõ ràng, Người muốn tôi làm gì?"

Dylan cuối cùng đã hỏi Charlize một câu hỏi. Mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi.

"Người đã ở đây rồi."

Ngay lúc đó Charlize đã linh cảm:

Sự lựa chọn của số phận đã được ban tặng cho cô. Tờ giấy vẽ trắng tinh sẽ trở nên có sắc màu khi người hoạ sĩ điểm tô cho nó nhiều màu sắc khác nhau.

Bây giờ là lúc để cô hoàn thành bức tranh. Đen, một màu đen rất tối.

Dylan đã mong được cống hiến. Những gì Charlize muốn đã sớm trở thành mong muốn của Dylan.

"TÔI...."

Trong một phòng tang lễ trống rỗng, giọng nói của một người có vẻ khó chịu hơn.

Charlize thì thầm uể oải.

"Tôi hy vọng Hoàng tử sẽ thống trị cả vương quốc."

Biểu cảm của Dylan không hề lay chuyển. Charlize nhìn hắn và khắc sâu dòng chữ rõ ràng vào tâm trí hắn.

"Xin hãy thống trị Đế chế. Nghiền nát nó một cách hoàn hảo. Nghiền nó thành bột để không để lại chút dấu vết nào."

Cô sẽ phải nỗ lực và hy sinh bao nhiêu để trả được mối thù này?

Đối với một người bình thường, họ sẽ trở nên cứng rắn khi nghe những lời đó. Tuy nhiên, Dylan không lờ đi lời nói của Charlize.

Hắn chấp nhận nó như đó vốn là ý định của hắn ban đầu.

"Đó có phải là mong muốn của người không?"

"Vâng, thưa Hoàng tử."

Charlize thì thầm.

Dylan đồng ý, mặc dù anh hẳn đã hiểu rõ những gì cô nghĩ ẩn trong vẻ ngoài xinh đẹp của mình.

"Nếu người muốn."

Như thể hắn đã biết từ trước, hắn sẵn sàng thực hiện ham muốn của cô.

Việc dám hỏi chuyện này của người trong hoàng tộc, tiêu diệt người liên quan trực tiếp là một hành động vô đạo đức. Charlize không có gì để nói ngay cả khi cô bị xử tử vì tội phỉ báng hoàng gia.

Ham muốn về sự phá hủy cả vương quốc của Charlize là vô đạo đức bởi cô đang đe doạ mạng sống của những người Hoàng tộc. Charlize cũng chẳng để tâm điều này dù cho cô có bị phán xử tử vì điều này.

Nhưng Dylan đã vâng lời của Charlize. Hắn để cô chủ động dìu dắt mình và thao túng xả cuộc đời mình.

Có ai khác trên thế giới này có thể làm được điều đó ngoài Dylan không?

"Không."

Không một ai. Charlize đã có thể khẳng định.

Một người sẽ bình tĩnh lắng nghe ngay cả khi bị yêu cầu phải phá hủy đất nước.

Một người đón nhận mọi yêu cầu với vẻ mặt nói lên rằng anh sẽ chấp nhận nó. Không thể nào có người khác ngoài Dylan.

Hắn nghe lời cô một cách mù quáng.

"Charlize."

Cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. Đó là giữa một trận đấu kiếm thực sự với Dylan.

Dylan và Charlize giờ đã quen nhau. Giờ hai người không cần phải đóng kịch nữa. Hắn đã thể hiện những kỹ năng thực sự của mình, và những bài học thực sự đã được dạy.

Họ ở trên một ngọn núi sâu trong quần đảo.

Cô chưa từng thể hiện hết kỹ năng của mình cho bất kỳ ai khác.

"Ah."

Charlize chớp mắt.

Một trận đấu kiếm đúng nghĩa. Hắn nhắc nhở cô một cách lịch sự như thể yêu cầu cô dành cho mình nhiều sự quan tâm hơn.

Đột nhiên, Charlize chĩa thanh kiếm thật vào cổ Dylan. Cô vô tình di chuyển, và cô đã chiến thắng.

"... Trận đấu kết thúc."

Charlize nhẹ nhàng cất thanh kiếm đi. Thanh kiếm trượt vào bao kiếm một cách duyên dáng như một con bướm.

Lần đầu tiên trong đời, Dylan bị ai đó đánh bại nhưng hắn không cảm thấy tồi tệ.

Cô đã có thể giết hắn nhưng cô cần hắn cho kế hoạch trả thù của mình.

Hắn không phải là người duy nhất trên thế giới này có thể giúp mình phục thù sao?

"Hãy nghỉ ngơi một chút."

"Cô ấy sẽ không biết."

Cô đã vô tình tiết lộ tài năng của mình trong gang tấc khi vung kiếm. Đây là lý do tại sao hắn chiến đấu không suôn sẻ mặc dù hắn hẳn đã biết trước kết quả trận đấu.

Charlize cầm một thanh kiếm thật khiến hắn trông bất lực.

Sau lời nói của Charlize, Dylan nhẹ nhàng cất thanh kiếm vào bộ sưu tập của mình. Hắn là một học sinh giỏi. Một thiên tài đã phá vỡ mọi kỷ lục ngay từ khi đang được dạy dỗ.

Với tư cách là một gia sư Hoàng gia, hắn đích thực là một học sinh xuất sắc và đáng được ngưỡng mộ.

Nhưng Dylan.

"Một thiên tài đáng sợ."

Hắn nghĩ Charlize giỏi hơn mình. Dylan biết kỹ năng kiếm thuật của cô xuất sắc như thế nào.

Ngay cả khi đó là một kiếm sư, hắn nghĩ rằng người đó vẫn không thể bì với kiếm thuật của Charlize.

"Người uống nước đi."

Dylan đưa cái bình thủy tinh đựng nước mà hắn mang cho Charlize bằng cả hai tay. Charlize chấp nhận mà không do dự gì.

"Tôi mệt rồi, tôi chợp mắt một lúc có ổn không?"

"Tất nhiên rồi"

"Cảm ơn người."

Dylan gật đầu trước yêu cầu của Charlize trong khi cô uống nước.

Charlize dựa lưng vào gốc cây. Chiếc váy đen xòe rộng trên thảm cỏ.

Bộ đồ của Dylan có màu xanh lam. Hắn giả vờ đã vượt nỗi đau khi chứng kiến cái chết của mẹ mình nhưng sự thật không phải vậy.

Hắn làm vậy vì hắn đang cân nhắc đến hành động của Charlize. Cô chưa từng được yêu cầu phải mặc bộ đồ màu đen khi đến tang lễ nhưng cô vẫn mặc nó, cho thấy sự tôn trọng và tưởng nhớ của cô đối với mẹ hắn.

Dylan đã rất biết ơn.

"..."

Trong tang lễ, hắn lơ đễnh đến nỗi không biết: Charlize đã hy sinh cho hắn bao nhiêu.

"Mình có thể nhìn thấy sự tinh tế và quan tâm của cô ấy."

Khi Dylan không ăn, Charlize cũng đã bỏ bữa.

"Có thể cô ấy không muốn mình ngửi thấy mùi thức ăn."

Không chỉ thế.

Cô chưa bao giờ rời khỏi hắn và luôn bên cạnh hắn dù cô chẳng thể thể ngủ ngon được.

Dylan đã nhận được quá nhiều từ cô. Quá nhiều.

Hắn để ý Charlize khi cô đang ngủ. Những cánh hoa bị gió thổi nhẹ dính vào đôi má trắng hồng của cô.

Hắn quỳ xuống trước mặt Charlize trong khi cân nhắc xem có nên gỡ cánh hoa ra không.

Khuôn mặt xinh đẹp đến kỳ lạ, cho dù đôi mắt sắc bén của cô đã bị mí mắt che mất. Làn da trắng mịn như sứ càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Dylan cẩn thận duỗi ngón tay.

Mí mắt của Charlize run lên.

__________

Đón đọc bộ truyện sớm nhất tại web osach.net @Sồi Đỏ Team: https://osach.net/profiles/soi-do-1428

Đừng quên theo dõi page Sồi Đỏ Team trên fb để cập nhật các thông tin mới nhất và đón đọc các bộ truyện hấp dẫn nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro