Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Ánh mắt hắn nhìn về phía cô rất đạm mạc, trong mắt hắn cô cùng những người xung quanh không có gì khác nhau. Hắn quay sang nói với người đàn ông mang mặt nạ kia, “A Mạc, có người không hiểu chuyện, cho cô ta một chút giáo huấn.”

Người đàn ông vóc dáng cao lớn đi tới, phảng phất toàn bộ đại sảnh đều run rẩy theo bước chân của anh ta, người đàn ông đi đến trước mặt Lâm Âm, cúi đầu nhìn cô.

Cách lớp mặt nạ, cô nhìn không tới ánh mắt của anh ta, anh ta cao lớn cường tráng như thế, khác biệt về thể trạng khiến cô cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ, phảng phất chỉ cần anh ta duỗi tay ra là có thể đem cô chụp thành mảnh nhỏ.

Nếu nói không sợ hãi là không có khả năng, đôi tay đặt ở hai bên người theo bản năng nắm lấy làn váy, thân thể không thể ức chế được run rẩy.

Hắn thật sự sẽ để A Mạc động thủ với cô sao ?

“Quý tiên sinh, vừa rồi tôi cũng đã nghe được, lời nói kia không phải do Lâm Âm nói.”

Trong không khí yên tĩnh đến áp lực, đột nhiên có người lên tiếng nói một câu. Tựa như ném một cục đá vào mặt hồ đang yên ả, trong nháy mắt gợn lên từng vòng bọt sóng.

Mọi người sôi nổi nhìn lại, người nói chuyện chậm rãi bước đến trước người Lâm Âm, như vô tình như cố ý đem Lâm Âm ngăn lại trước tầm mắt của người khổng lồ A Mạc.

Lâm Âm thật cảm thấy ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới lúc này Chu Kỳ Chính sẽ đứng ra che chở cô.

Mỗi người đều sợ hãi Quý Tư Nam, hơn nữa Chu Kỳ Chính móc nối quan hệ với Lâm gia chính là muốn mượn cơ hội tiếp cận Quý Tư Nam, anh không cần thiết đối nghịch cùng Quý Tư Nam.

Chu Kỳ Chính vừa dứt lời, Hoắc Húc bên cạnh cũng đứng ra nói: “Quý tiên sinh, tôi cũng ở bên cạnh, lời nói kia thật sự không phải do A Âm nói.”

Lại thấy Quý Tư Nam đột nhiên câu môi cười cười, mặc dù tươi cười không đạt tới đáy mắt, mặc dù trong nụ cười rõ ràng lộ ra một tia tàn nhẫn, chính là nụ cười như vậy xuất hiện trên khuôn mặt hắn vẫn như cũ xinh đẹp như vậy.

Ngữ khí của hắn lại rất lạnh lùng: “A Mạc, động thủ.”

Mấy người ở đây giật nảy mình.

Cổ tay Lâm Âm đột nhiên bị người phía sau kéo một cái, cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Hoắc Dịch Bâc đem cô kéo đến bên người hắn, mày Lâm Âm nhăn lại, lập tức nhích người kéo ra khoảng cách với anh ta.

Hoắc Dịch Bắc đem biểu tình của cô xem ở trong mắt, anh ta nhìn ra được chán ghét trong đáy mắt của Lâm Âm đối với anh ta, biểu tình kia không giống như là cố ý làm ra, ngược lại càng giống như là phản ứng tự nhiên hơn.

Anh ta nghĩ tới thái độ của cô đối với anh ta trong quá khứ, chẳng lẽ cô thật sự không hề yêu anh ta, hoặc là nói cô thật sự tìm được niềm vui mới ? Bởi vì có niềm vui mới cho nên đối với sự đụng chạm của người đàn ông khác mới có thể bài xích ?

Đáy mắt Hoắc Dịch Bắc xẹt qua một mạt âm u, có điều hiện tại không phải lúc nghĩ đến này đó, anh ta không thể để Quý Tư Nam động thủ với cô, Hoắc Dịch Bắc đang muốn mở miệng, không ngờ người tên A Mạc kia lại đột nhiên đi về phía Triệu Nhất Na.

Người khởi xướng là Triệu Nhất Na vốn dĩ đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ta thật ra có chút tò mò người cao lớn như quái vật kia sẽ động thủ như thế nào, nếu tên quái vật này có thể đem quần áo Lâm Âm xé rách thì tốt rồi.

Ý tưởng này vừa mới nghĩ xong, lại thấy A Mạc đột nhiên đi về phía cô ta, trong lòng cô ta lộp bộp, còn chưa kịp phản ứng liền thấy A Mạc mạnh mẽ giơ tay, giây tiếp theo ngón tay thô lệ của A Mạc liền bóp lấy cái cổ non mịn của cô ta, anh ta giống như xách gà con mà đem cổ Triệu Nhất Na giữ chặt rồi lại sinh sôi nhấc bổng cô ta lên.

Triệu Nhất Na vùng vẫy chân, đôi tay theo bản năng mà bẻ ra ngón tay A Mạc, một khuôn mặt bởi vì hít thở không thông mà trong nháy mắt trở nên tím tái. Người Triệu gia đều bị doạ tới rồi, Triệu Lập Quốc thiếu chút nữa nhũn chân quỳ xuống, ông ta lập tức nói: “Là tôi không biết cách dạy con gái để nó mạo phạm Quý tiên sinh, mong Quý tiên sinh thủ hạ lưu tình.”

Quý Tư Nam lười để ý đến ông ta, giống như người không liên quan đứng bên ngoài thưởng thức động tác của A Mạc.

Triệu Nhất Na giãy giụa kịch liệt, khuôn mặt kia đã bắt đầu biến đen¹.

Triệu Lập Quốc sợ tới mức nói chuyện đều đang run rẩy, ông ta vội nói: “Quý tiên sinh xin yên tâm, tiền mà Triệu gia tôi thiếu Quý tiên sinh sẽ trả lại đầy đủ, Nhất Na tuổi còn nhỏ, Quý tiên sinh² liền đại phát từ bi tha cho con bé đi.”

Quý Tư Nam thưởng thức trong chốc lát mới nói: “Cho một chút giáo huấn là được rồi, không cần đem người giết chết, đừng làm bẩn tay.”

A Mạc trực tiếp đem người ném xuống đất, Triệu Nhất Na đã không kịp cảm nhận nỗi đau khi ngã trên mặt đất, cô ta co rút thân thể há mồm thở dốc, cả khuôn mặt đều thống khổ vặn vẹo ở bên nhau.

Người Triệu gia lập tức tiến lên đem cô ta nâng dậy, lại có người lấy điện thoại ra gọi bác sĩ đến.

Giữa khung cảnh rối ren, Quý Tư Nam đã mang theo người rời đi rồi.

Quý Tư Nam lên sân khấu giống như một trận mưa rền gió dữ đảo loạn một hồ lục bình, trường hợp rất nhanh liền trở nên hỗn loạn, người của Triệu gia vội vàng chiếu cố Triệu Nhất Na, những khách khứa khác bắt đầu lục tục rời khỏi.

Lâm Âm nhìn thân ảnh Quý Tư Nam rời đi, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cô phát hiện chân có chút nhũn ra. Ngô Tư Vũ bước đến đỡ lấy cô hỏi: “A Âm cậu không sao chứ ?”

“Tớ không sao.”

Chu Kỳ Chính nhìn lướt qua chân cô, hỏi: “Có đi được không ?”

Lâm Âm nhìn Chu Kỳ Chính, tâm tình có chút phức tạp, cô nói: “Có thể.”

Cô nghĩ, nếu như cô nói cô đi không nổi, anh còn có thể bế cô lên sao ?

Hoắc Dịch Bắc tiến lên phía trước nói: "Anh đưa em về.”

Anh ta dùng câu trần thật, cũng không phải đang hỏi ý cô, Lâm Âm cực kỳ ghê tởm loại phương thức nói chuyện như bá đạo tổng tài này của anh ta, cô rất không khách khí mà trực tiếp cự tuyệt, “Không cần.”

Cô nói xong liền rời đi, Chu Kỳ Chính đi theo phía sau cô, hai anh em Hoắc Húc cũng theo sát sau đó.

Hoắc Dịch Bắc nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, vậy thì niềm vui mới kia của cô rốt cuộc là ai, bất quá anh ta có thể khẳng định không phải là Quý Tư Nam, xem thái độ của Quý Tư Nam đối với cô, hoàn toàn chính là một người xa lạ, chỉ cần không phải là Quý Tư Nam, những người khác đều không đáng để lo lắng.

Bên này mấy người cùng nhau ra khỏi cửa lớn Triệu gia, Hoắc Húc đề nghị đưa các cô trở về, vừa vặn tài xế của Lâm Âm lái xe đến đây, Lâm Âm nói: “Không cần, tài xế trong nhà đến rồi.”

Cô hỏi Chu Kỳ Chính, “Cùng nhau trở về không ?”

Chu Kỳ Chính gật gật đầu. Hai người liền cùng nhau lên xe, ngồi ở hai bên ghế sau, Lâm Âm suy nghĩ đến việc vừa mới phát sinh, nói với anh: “Vừa rồi cảm ơn anh.”

Chu Kỳ Chính mắt nhìn phía trước, biểu tình lãnh đạm, “Cô không cần để ở trong lòng, tôi bất quá là sợ sau khi trở về không dễ công đạo với ba nuôi thôi.”

Lâm Âm cười cười, đối với lời anh nói cũng không quá để ý. Cô biết Chu Kỳ Chính người này ân oán phân minh, cô không thích Chu Kỳ Chính, Chu Kỳ Chính cũng không thích cô, cô đương nhiên cũng rõ ràng, kiếp trước anh cứu cô chỉ sợ cũng là xem ở ân tình mà cha cô đã nuôi nấng anh một thời gian.

Chỉ là mặc kệ thế nào, cứu chính là cứu, đó là ân tình mà cô thiếu anh.

Dọc theo đường đi không ai nói chuyện nữa, hai người trầm mặc trở lại Lâm gia, Lâm Già An cùng Trương Uyển Như còn chưa ngủ, thấy bọn họ trở về liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Già An hỏi: “Ta nghe nói Triệu gia bên kia đã xảy ra chuyện, các con không có việc gì chứ ?”

Lâm Âm nói: “Không sao.”

Trương Uyển Như nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Lâm Âm trở về phòng tắm rửa một cái, cô nằm ở trên giường thật lâu không tài nào ngủ được, cô nhớ đến người kia, nghĩ tới khi khi còn niên thiếu bọn họ sống nương tựa vào nhau.

Hết thảy mọi thứ đều đã khác xưa, quá khứ cũng chỉ có thể trở thành quá khứ.

Đêm nay Lâm Âm nằm mơ, cô mơ thấy những đêm dài đếm không hết trong bóng đêm kia cùng sự cô tịch khiến người ta hít thở không thông ở kiếp trước. Đại kết cục của truyện gốc chính là, nữ chính Lâm Âm biết được người mà cô yêu sâu đậm kia vẫn luôn lừa cô. Cô giúp anh ta đỡ anh ta bắt được quyền lực của Hoắc gia, một đường bồi anh ta đi đến đỉnh cao sự nghiệp, cuối cùng cũng chỉ là làm áo cưới cho người khác³.

Anh ta có người anh ta yêu, sau khi anh ta cùng cô ở bên nhau, lúc nào cũng xuất ngoại đi công tác chính là để bầu bạn với người phụ nữ anh ta âu yếm, điều khiến cô càng không thể chịu được đó là, anh ta cùng với người yêu của anh ta còn có một đứa con.

Năm đó sau khi cô cùng anh ta kết hôn không lâu liền mang thai, nhưng là anh ta lấy cớ sự nghiệp quan trọng nên yêu cầu cô phá bỏ đứa bé, đau lòng cùng áy náy của anh ta còn rõ ràng trước mắt.

Người đàn ông này a, rất khó biểu hiện sự thâm tình với cô, cho nên trong lòng cô tuy rằng khổ sở nhưng nghĩ đến biểu tình áy náy lại đau lòng kia của anh ta cô lại vui mừng.

Chỉ là sau đó cô mới biết được, cái chó má gì mà sự nghiệp quan trọng chứ, con của cô đến tư cách được hiện diện trên đời còn không có, nhưng mà chính đứa con của anh ta cùng người phụ nữ anh ta âu yếm lại có thể gọi anh ta là ba ba, có thể làm nũng với anh ta.

Hoắc Dịch Bắc kẻ bạc tình đó, anh ta quá rõ ràng có một đứa con sẽ có sự ràng buộc thế nào, anh ta đối với cô chỉ có lợi dụng, sao có thể cho phép cô sinh con cho anh ta chứ ?

Lâm Âm sau khi biết được chân tướng liền đau lòng muốn chết, cô vẫn kiên trì giữ lấy át chủ bài cuối cùng, có chết cũng không ly hôn, chỉ cần cô không ly hôn, người phụ nữ kia liền vĩnh viễn chỉ là kẻ thứ ba, con của cô ta sẽ mãi mãi là một đứa con riêng.

Cô kiên trì lại khiến Hoắc Dịch Bắc càng thêm chán ghét, anh ta đem cô nhốt ở hậu viện, không bao giờ nguyện ý nhìn cô một cái, cô ở trong viện phát điên kêu khóc, mà anh ta thì ở nhà chính sống hạnh phúc cùng với người phụ nữ kia và đứa con của mình.

Cô đố kỵ, oán hận, thù hằn, cô hoàn toàn mất đi lý trí, cô thừa dịp đêm tối người trông coi không chú ý liền lặng lẽ chạy ra ngoài, ngày đó Hoắc Dịch Bắc vừa đúng lúc ra ngoài làm việc không trở về, cô trộm tiến vào phòng của người phụ nữ kia, trên tay cầm lấy dao nhỏ mà cô đã chuẩn bị sẵn, muốn giết chết cô ta.

Không phải Hoắc Dịch Bắc rất yêu cô ta sao, vậy cô cũng muốn để hắn nếm thử tư vị thống khổ khi mất đi người mình yêu.

Chính là cô không có thành công, Hoắc Dịch Bắc kịp thời trở về cứu được người phụ nữ kia, cô nhìn anh ta sốt ruột, vẻ mặt đau lòng đem người phụ nữ kia bảo hộ ở sau lưng, anh ta lạnh mặt mắng cô là kẻ điên, trên mặt toàn là chán ghét đối với cô.

Tại sao lại như vậy, cô vẫn luôn cảm thấy anh ta hẳn là thích cô, chỉ là anh ta không giỏi biểu đạt thôi, nếu không sao lại thường thường sẽ thể hiện ra một mặt ôn nhu với cô.

Chỉ là hiện tại, vì sao anh ta liền nhìn đều không muốn liếc nhìn cô một cái, bọn họ tốt xấu gì cũng đã từng cùng nhau trải qua nhiều mưa gió như vậy không phải sao, bọn họ là vợ chồng không phải sao ?

Đau lòng đến không được, cô đau khổ mắng anh ta vô tình, từng chuyện từng chuyện, cô nhắc đến quá khứ của bọn họ, cô trả giá vì anh ta, những điều cô vì anh ta mà hy sinh, còn có đứa con vô duyên với thế giới này.

Chính là cuối cùng cô cười, nụ cười thê thảm lại bi ai, cô nói: “Tôi thật sự rất ngu ngốc, anh bạc tình như vậy, tôi hận anh như vậy, nhưng mà đến bây giờ tôi vẫn còn yêu anh.”

Cô nói xong câu đó, dùng sức lực toàn thân đem con dao trên tay kia đâm vào trong thân thể của chính mình.

Đại kết cục, phần ngược nhất trong truyện, nữ chính tự sát trước mặt nam chính, dùng loại phương thức thê lương lại thảm thiết này. Như vậy có phải hay không sẽ gợi lên một chút nhân tính của người đàn ông ? Có phải hay không làm như vậy là có thể khiến anh ta sống không yên ổn trong suốt quãng đời còn lại ? Ngày ngày nhớ đến cái chết của cô ?

Hoặc là, có phải cảm thấy dùng phương thức chết chóc này có thể khiến anh ta nhớ kỹ cô, biết vậy chẳng làm⁴ ?

Sẽ không, anh ta không yêu cô, cô chết liền chết đi thôi.

Đại kết cục đến đây là kết thúc, cho nên những việc phát sinh sau đó cũng không có xuất hiện trong sách nữa.

Thật ra, cô cũng chưa có chết, nói một cách chính xác, người chết chính là Lâm Âm, mà Bạch Chỉ vẫn chưa chết, một khắc khi ý thức Lâm Âm biến mất kia, là linh hồn của Bạch Chỉ khống chế thân thể này.

Hoắc Dịch Bắc biết cô không chết, anh ta cho người xử lý miệng vết thương của cô một cách đơn giản xong liền đem cô nhốt trong tầng hầm ngầm, không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt âm lãnh, chỉ chừa một cái cổng tò vò nho nhỏ⁵, có người thông qua cổng nhỏ đưa cơm cho cô, mỗi ngày một bữa cơm, Hoắc Dịch Bắc muốn cô phải sống, sống một cách thống khổ.

Bởi vì cô thiếu chút nữa giết người anh ta yêu, cô chết đi không có liên quan gì đến anh ta, nhưng cô không chết anh ta liền muốn trừng phạt cô.

Cô không cam lòng cứ chết đi như vậy, kéo theo thân thể đau đớn ngày ngày nhẫn nhịn, cô dùng cái muỗng từng muỗng từng muỗng đào xuống mặt đất, cô muốn thoát ra ngoài, bất luận là dùng biện pháp gì, cô nhất định phải đi ra ngoài. Cô không phải là Lâm Âm, cô là Bạch Chỉ, Lâm Âm yêu Hoắc Dịch Bắc, cô không yêu.

Cô muốn báo thù, cô muốn khiến cho Hoắc Dịch Bắc thống khổ, cô muốn anh ta chết không có chỗ chôn, cô muốn đi ra ngoài, nhất định phải thoát ra ngoài, cô không thể bị vây khốn ở chỗ này.

Ngày qua ngày, miệng vết thương không được xử lý tốt, bắt đầu nhiễm trùng hư thối xuất hiện giòi bọ, cô chịu đựng đau nhức, kiên trì không ngừng, từng muỗng từng muỗng đào xuống đất.

Muốn thoát ra ngoài, muốn thoát ra ngoài, muốn thoát ra ngoài.

Tín niệm kiên định chống đỡ cho cô, cô cắn răng chịu đựng mọi thống khổ.

Thẳng đến một ngày kia, cửa lớn chưa bao giờ mở ra quá lại đột nhiên bị người mở ra, cô quỳ rạp trên mặt đất, trên tay cầm cái muỗng quay đầu lại xem, thân thể suy yếu, sinh tồn trong bóng đêm thời gian dài, thị lực của cô sớm đã thoái hoá, cô thấy không rõ bộ dáng của người kia.

Chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đi từng bước một hướng về phía cô, cô muốn chống thân thể, nhưng là trên người căn bản không có sức lực, người nọ đứng trước mặt cô, nhìn chăm chú cô từ trên xuống dưới, trầm mặc một lúc lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn ngồi xổm xuống, đem cô từ trên mặt đất lên ôm vào trong lòng ngực.

Cô ăn uống tiêu tiểu tất cả đều ở cái chỗ nho nhỏ này, miệng vết thương hư thối, trên người dơ bẩn bất kham, hắn cứ như vậy bế lên người thê thảm lại hôi hám là cô từng bước một rời đi nơi này.

Có ánh sáng chiếu vào trong mắt cô, cô ngẩng đầu, cách lâu như vậy lần đầu tiên cảm nhận được ánh mặt trời, thật ấm.

Cô dựa vào trong lòng ngực hắn, nỗ lực muốn thấy rõ khuôn mặt hắn, chính là đôi mắt quá mức mơ hồ, cô nhìn không thấy, mặt cô dán lên ngực hắn, có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào làn da cô, cách gần như vậy, cô thấy rõ đó là một cái ghim cài áo.

Đó là thứ duy nhất mà cô có thể nhìn thấy ở trên người hắn, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ bộ dáng của cái ghim cài áo kia.

Sau đó, cô được đưa đến bệnh viện, miệng vết thương được xử lý qua, thân thể cũng dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là bởi vì dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài, cô vẫn như cũ rất suy yếu.

Cô luôn giãy giụa giữa lằn ranh của hôn mê cùng thanh tỉnh, có rất nhiều lần cô tỉnh lại, nhìn thấy người kia đứng ở cạnh giường mình, hắn không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng nhìn cô. Sinh hoạt trong bóng đêm thời gian dài, thị lực của cô thoái hoá kinh người, những nơi cách hai ngón tay cô liền nhìn không rõ, cô nhìn không thấy mặt người nọ, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.

Cô muốn biết hắn là ai, cô cơ hồ dùng sức lực toàn thân mới hỏi ra miệng, “Anh là ai ?”

Hắn trầm mặc, không có trả lời.

Thân thể suy yếu đến không được, mỗi khi nói một chữ đều giống như bị kim đâm, nhưng là cô rất muốn biết hắn là ai, cô phải biết rằng đến cuối cùng là ai đã đem cô cứu ra khỏi địa ngục.

“Anh, rốt cuộc là ai ?"

Hắn vẫn như cũ trầm mặc, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không chiếm được đáp án, nhưng mà khi cô sắp ngủ say, người nọ rốt cuộc đã mở miệng.

“Chu Kỳ Chính.”

Trước khi cô chìm vào giấc ngủ, cái tên này truyền vào trong tai cô.

‐----------‐----------‐----------‐----------

¹biến đen: Nguyên văn là "phát ô", ở trên thì khuôn mặt Triệu Nhất Na đã tím tái rồi nên ở đây mình để là biến đen.

²Quý tiên sinh: Nguyên văn là "Triệu tiên sinh", nhưng đây là lời Triệu Lập Quốc đang cầu xin Quý Tư Nam nên chắc là tác giả viết nhầm.

³làm áo cưới cho người khác: Lót đường cho người khác, bị lợi dụng.

⁴biết vậy chẳng làm: Câu này ở đây là chỉ Hoắc Dịch Bắc, ý là nếu Lâm Âm chết đi liệu có khiến Hoắc Dịch Bắc hối hận biết vậy chẳng đối xử tệ với Lâm Âm. Chứ không phải là lâm Âm biết vậy chẳng tự sát.

⁵cổng tò vò: Chắc là giống với cổng tò vò ở đảo Lý Sơn của Việt Nam, nhưng mà nó bé hơn rất nhiều, loại chỉ đủ để đưa cơm nước ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro