Mấy người này vừa tiến vào, tựa hồ mang theo một trận gió lạnh, chung quanh rất nhanh liền truyền đến tiếng hít khí hết đợt này đến đợt khác, Ngô Tư Vũ theo bản năng che miệng nhỏ giọng nói: “Không, không phải chứ ?”
Khuôn mặt Triệu Nhất Na trong nháy mắt liền tái nhợt, đáy mắt dần dần lộ ra sợ hãi, không phải thật sự bị Ngô Tư Vũ nói trúng rồi chứ ?
Người đến cũng không phải tu la ác quỷ gì, ngược lại, người dẫn đầu kia lớn lên rất đẹp mắt, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy đặt trên thân một người đàn ông cũng không chút bài xích, cái loại khí tràng sắc bén lạnh băng trên người hắn sẽ không khiến người ta cảm thấy khuôn mặt này có vẻ đàn bà.
Phía sau hắn có hai người đi theo, người bên trái lớn lên vừa cao lại vừa lực lưỡng, chiều cao đại khái gần hai mét, bả vai rộng lớn, dáng người rắn chắc, khác hẳn với chiều cao của người bình thường, so sánh với nhau, anh ta cao lớn giống như một người khổng lồ.
Dáng người như vậy bình thường cũng không dễ gặp, vừa ra sân liền đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa trên mặt anh ta cũng mang theo một cái mặt nạ, đem cả khuôn mặt đều che đậy, ngoại trừ quái dị còn nhiều thêm một loại cảm giác thần bí.
Nghe nói anh ta đã từng trải qua một cơn hoả hoạn, nửa khuôn mặt bị huỷ dung, môi trên cũng bị đốt không còn, dư lại một loạt hàm răng trơ trọi, gương mặt này đã từng hù chết người, từ đó mặc kệ anh ta đi đến nơi nào đều mang theo mặt nạ.
Anh ta vẫn luôn đi theo bên người kẻ điên của Quý gia kia, kẻ điên Quý gia đi đến nơi nào anh ta liền đi theo đến đó. Anh ta là một tên quái vật, kẻ điên Quý gia kia cũng là một quái vật, quái vật cùng quái vật ở cùng nhau không có gì khó hiểu, có điều mỗi lần hai người cùng xuất hiện, sẽ hình thành một loại khí tràng đặc biệt, tăng thêm một loại cảm giác áp lực khủng bố trong phạm vi năm dặm.
Mọi người đều biết, người chưởng quản Quý gia hiện tại là một kẻ điên, kẻ điên cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là một kẻ điên có đầu óc. Đầu óc thông minh, thủ đoạn lại tàn nhẫn, mấu chốt lại còn thường thường nổi điên, chỉ cần động đến người của hắn sẽ bị hắn tra tấn đến sống không bằng chết. Hắn là cấm kị của toàn bộ Châu đô, ai nhắc tới đều biến sắc.
Quý gia là đại gia tộc ở Châu đô, gia chủ Quý gia đột nhiên đến cửa, lại không khiến cho Triệu gia cảm thấy vinh hạnh, nói vậy thì kẻ điên Quý gia này không mời mà đến, không phải may mắn, mà là tai hoạ.
Ba người đi vào trong, người đàn ông cầm đầu nhìn chung quanh một vòng, cười nói: “Nơi này thật đúng là náo nhiệt.”
Hắn cười, khuôn mặt thon dài ngẩng lên, môi mỏng cong ra một độ cung đẹp đã, cả khuôn mặt giống như được chiếu sáng, phảng phất như muôn vàn cây hoa quỳnh nở rộ, ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu đều mất đi màu sắc. Diện mạo tinh xảo mỹ lệ như thế, cười rộ lên càng là mị hoặc mê người, gương mặt này quả thực chính là Nữ Oa đắp đất tạo thành¹.
Chỉ là không ai có tâm tư thưởng thức dung mạo của hắn cả.
Hắn tựa như hải yêu mê người lẩn trốn ở nơi sâu nhất của biển rộng xanh thẳm, dùng dung nhan mỹ lệ của hắn mê hoặc nhân tâm, nhưng khi người nọ dần trầm mê với sắc đẹp của hắn, hắn liền đem người kéo xuống đáy biển sâu thẳm, từng chút một cắn nuốt người nọ, liền xương cốt đều không còn.
Cho nên, không có người dám thiếu cảnh giác trước dung nhan xinh đẹp này của hắn.
Triệu gia gia chủ Triệu Lập Quốc thật mau liền tiến đến, khách khí nói: “Không biết Quý tổng sẽ đến đây, không thể tiếp đón từ xa, mong Quý tổng thứ lỗi, lập tức liền sẽ khai tiệc, Quý tổng mời ngồi.”
Kẻ điên Quý gia đại danh đỉnh đỉnh này tên là Quý Tư Nam, lúc này Quý Tư Nam biểu hiện cũng rất bình thường, hắn thong thả ung dung nói: “Tôi đến đây cũng không phải là để ăn tiệc.”
Phía sau hắn trừ bỏ người đàn ông cao lớn mang mặt nạ kia ra, còn có một người đàn ông mặc tây trang giày da, đó là trợ lý của hắn, lời này của Quý Tư Nam vừa ra, trợ lý kia liền tiến lên một bước, lấy trong tệp hồ sơ ra một phần văn kiện giao cho Triệu Lập Quốc.
Trợ lý nói chuyện cũng khách khí hơn nhiều, “Triệu tiên sinh, đây là giấy nợ mà ba ngài đã từng ký với Quý gia, mời Triệu tiên sinh xem qua một chút.”
Khoé miệng Triệu Lập Quốc trừu một chút, cho nên hôm nay Quý Tư Nam đến cửa là để đòi nợ ?
Ông ta cầm lấy giấy nợ kia nhìn thoáng qua, sắc mặt ngưng trọng nói: “Cái này.....”
“Làm sao vậy ? Phía trên kia còn có con dấu của công ty Triệu gia ông, Triệu tiên sinh là muốn chối ?”
Ngữ khí của Quý Tư Nam thong thả, thanh tuyến từ tính, rồi lại mang theo một loại cảm giác áp bách. Triệu Lập Quốc lập tức nói: “Quý tổng hiểu lầm rồi, ngài yên tâm, số tiền Triệu gia thiếu sẽ nhanh chóng trả lại cho ngài, có điều hôm nay trong nhà có tiệc, thật sự không phải là lúc để nói những chuyện này, chờ tôi tổ chức xong yến hội lập tức sẽ đem tiền nợ trả cho ngài.”
Quý Tư Nam gật gật đầu, “Được, tôi chờ Triệu tiên sinh, đến lúc đó đem toàn bộ Triệu gia đưa đến trên tay tôi.”
Lời này rơi xuống, Triệu Lập Quốc lập tức hít một hơi khí lạnh, ông ta bình phục trong chốc lát, xấu hổ cười nói: “Tôi không hiểu ý của Quý tổng lắm.”
Trợ lý giải thích nói: “Phía trên chính là giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Triệu gia nếu không thể trả hết số nợ đúng thời hạn, đến lúc đó phải dùng công ty đã đăng ký quyền sở hữu dưới danh nghĩa Triệu gia để thế chấp.”
Triệu Lập Quốc cũng ngốc rồi, tuy rằng trên giấy nợ này thật sự có con dấu của công ty không sai, nhưng giấy nợ này không biết đã ký bao lâu rồi, mấy năm nay Quý gia đều không đến đòi, cố tình qua lâu như vậy lại đến đòi.
Triệu Lập Quốc bừng tỉnh, kịp thời phản ứng lại, vì sao bây giờ mới đến, bởi vì một năm trước tập đoàn dưới trướng Triệu gia đã đưa ra thị trường, mấy tháng gần đây thị trường chứng khoán mới ổn định lại.
Triệu gia có lẽ đã sớm đem giấy nợ quên sạch, mà Quý gia vẫn luôn không có quên, nhiều năm như vậy không đến đòi, chính là chờ dưỡng béo con cá lớn là ông đây rồi mới nuốt vào.
“Quý tổng, cái này.... giấy nợ này là ba tôi lưu lại, tôi thật sự không biết gì cả.”
“Tiền ba ông thiếu, ông liền không muốn trả ?”
Khí tràng áp bách chấn đến Triệu Lập Quốc một lúc lâu đều không nói nên lời, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, trên mặt còn vương nét thiếu niên, chính là đứng trước mặt Triệu Lập Quốc tung hoành thương trường nhiều năm, hiện tại đã hơn năm mươi tuổi, khí tràng một chút cũng không thua kém. Trong xương cốt người Quý gia đều lộ ra một loại kiêu ngạo, cảm giác áp bách sinh ra đã có sẵn không phải kẻ nào cũng có thể chống đỡ được.
Chẳng sợ giờ phút này Quý Tư Nam đứng trước mặt Triệu Lập Quốc chỉ mới hai mươi ba tuổi.
“Lời tôi đã nói, giấy nợ cũng mang theo, Triệu tiên sinh tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
Lời này là trăm phần trăm uy hiếp, ai cũng biết chọc vào Quý gia sẽ không có kết cục tốt, đặc biệt Quý Tư Nam còn là kẻ điên khiến người khác nghe tên đã sợ hãi, Triệu gia ông dám giật lông dê của Quý gia, nhiều năm như vậy không trả tiền, Quý Tư Nam nhất định sẽ khiến ông ăn không hết gói đem đi.
Quý Tư Nam sau khi ném xuống lời này liền mang người rời đi, mới bước ra hai bước lại nghe được trong đám người có người kêu lên một câu.
“Quý Tư Nam tên điên anh không cần khinh người quá đáng.”
Quý Tư Nam dừng lại bước chân, không khí chung quanh giống như là bị rút hết, an tĩnh đến độ kim rơi đều có thể nghe được. Hắn quay đầu lại, nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh.
Lời này là Triệu Nhất Na nói, vốn dĩ Triệu Nhất Na nhìn thấy Quý Tư Nam đột nhiên xuất hiện, còn tưởng rằng thật đúng như lời Ngô Tư Vũ nói, không nghĩ tới Quý Tư Nam là đến đòi nợ, nghe lời hắn nói, hắn còn muốn đem công ty của Triệu gia đều thu vào tay.
Nếu như công ty của Triệu gia bị thu đi rồi, vậy một nhà bọn họ sống kiểu gì ? Huống hồ cô ta vừa mới trào phúng Lâm gia là dựa vào Quý gia mới có thể tồn tại, nếu công ty thật sự bị Quý gia thu đi, vậy cô ta không phải cũng giống Lâm Âm hay sao, cô ta làm sao có thể trào phúng Lâm Âm được nữa ? Đến lúc đó Lâm Âm khẳng định sẽ chê cười cô ta, dưới sự tức giận cô ta liền nhịn không được thốt ra câu này.
Có điều vừa đối thượng ánh mắt của Quý Tư Nam nhìn sang, hắn chỉ nhàn nhạt đảo qua như vậy, cô ta liền cảm thấy chân đều mềm, cô ta lập tức đem Lâm Âm bên người đẩy ra, nói với hắn: “Là cô ta nói.”
Ánh mắt Quý Tư Nam dừng trên người Lâm Âm.
Lâm Âm đột nhiên bị đẩy ra, dưới sự hoảng hốt liền theo bản năng nhìn về phía hắn, cách cả sảnh người cùng muôn vàn ánh đèn, khuôn mặt hắn lóa mắt, chỉ là ánh mắt lại tối tăm.
Hắn thay đổi thật nhiều.
Đều nói kẻ điên Quý gia này thông minh giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, chỉ là có ai còn nhớ khi hắn tám tuổi liền nói chuyện đều không biết nói.
Cô từng chữ một dạy hắn nói chuyện.
Khi những tán lá xanh trên cánh đồng lúa mạch dần dần trưởng thành, hắn ngồi bên ruộng lúa, ăn dưa lê cô chuẩn bị cho hắn, tiểu nam hài tám tuổi khuôn mặt còn chưa nẩy nở, trên mặt mang nét trẻ con, hắn gập ghềnh hỏi cô, “Bọn họ đều nói tôi là người xấu, có phải cậu cũng cảm thấy tôi là người xấu không ?”
Tiểu nam hài nhỏ nhắn trắng nõn, vừa nhìn liền thấy đáng yêu, cô nhịn không được véo khuôn mặt hắn, cười nói: “Không có đâu, tiểu Nam của tớ đáng yêu nhất.”
Hắn cười với cô, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không giống với sự u ám âm trầm của hiện tại.
Tiểu nam hài không biết nói chuyện kia bây giờ lại có thể nói đến trôi chảy lưu loát như vậy a, trong truyện không miêu tả nhiều về nhân vật phản diện phía sau màn này, nhưng đặc điểm của hắn chính là ít nói, âm trầm, tàn nhẫn độc ác.
Năm tám tuổi kia đã xảy ra một lần lỗi cốt truyện, cô ngoài ý muốn có được năng lực khống chế thân thể này, vì lần lỗi đó, cô tiếp cận hắn, dạy hắn nói chuyện, hắn của hiện tại ngược lại không còn ít nói giống như trong truyện gốc.
Chỉ là lần phát sinh lỗi đó cũng không thể thay đổi hướng đi của cốt truyện, thiếu niên xinh đẹp kia cuối cùng vẫn phải hắc hoá², hắn vẫn như cũ trở thành vai ác sau màn lớn nhất trong truyện kia, hắn tàn nhẫn độc ác hệt như trong sách miêu tả.
Cô nhìn người đàn ông đứng ở dưới ánh đèn kia, không phải với tư cách là một “Lâm Âm” trong trạng thái linh hồn, mà là chân chân thật thật dùng đôi mắt của mình nhìn hắn.
Hắn đã rút đi bộ dáng ngây ngô của thiếu niên, tiểu nam hài đã từng không được yêu thích kia nay đã cường đại đến mức không còn ai dám coi khinh hắn nữa.
-------------------------------------------------
¹Nữ Oa đắp đất: nguyên văn là nữ oa huyễn kỹ, nhưng mình tìm không được nghĩa chính xác của từ huyễn kỹ nên dùng điển tích có sẵn gần giống nghĩa với từ huyễn kỹ để hình dung.
²hắc hóa: trở nên xấu xa, biến thành người xấu.
------------------------------------------------
Đôi lời của editor: Nếu các bạn đọc truyện mà bắt gặp những từ bao gồm âm "oa" (VD: Lóa, hóa, họa, v..v,..) có dấu nằm lệch về phía chữ "a" thay vì "o" thì cho mình xin lỗi nhé.
Vì bàn phím gõ vào tự nó nhảy dấu lệch đi ạ, khi mình beta lần cuối nếu thấy sẽ chỉnh lại còn có sót thì mong cb thông cảm.
Nếu thấy hay nhớ thả tim cho mình nhee, cảm ơn ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro