Chương 4
Anh vẻ mặt không khoẻ nhìn cô, thanh âm phát trầm, "Lâm Âm, cô rốt cuộc muốn làm cái gì ?"
Lâm Âm: "......"
Anh nghe không hiểu sao ? Cô trịnh trọng cùng anh xin lỗi như vậy, anh cảm thấy cô là đang đùa với anh ? Hình tượng của cô trong cảm nhận của Chu Kỳ Chính đã hoá thành như vậy ? Cô làm cái gì anh cũng không cho rằng cô có ý tốt ?
Lâm Âm đột nhiên có chút nhụt chí.
"Em không muốn làm gì cả, bên cạnh ba ba chỉ có hai đứa con là chúng ta, ông ấy vẫn luôn đem anh xem như con trai ruột của mình. Ba ba bây giờ tuổi đã lớn, em cũng không muốn bởi vì quan hệ giữa chúng ta mà làm ba ba lo lắng, em là thật sự hy vọng anh có thể quay lại tổng công ty hỗ trợ."
"Tôi nói, cô không cần thử tôi, tôi ở nước ngoài sống khá tốt."
Cái người này thật đúng là....
"Em không có thử anh, em là thật sự hy vọng anh...."
"Cảm ơn ý tốt của cô, không cần."
Chu Kỳ Chính buông ly nước xoay người chạy lên lầu, một bộ biểu tình không muốn cùng cô nhiều lời. Lâm Âm cũng bị anh chọc tới rồi, sao lại liều chết cho rằng cô đang thử anh chứ ?
Có điều nghĩ đến hoàn cảnh trước kia của anh, cô kỳ thật cũng hiểu được phần nào, rốt cuộc thì trước kia thái độ của cô đối với anh cực kỳ ác liệt, cho nên Chu Kỳ Chính đối với cô ít nhiều cũng ôm hận đi ?
Nếu trong lòng hận cô, đời trước sao lại lao lực trăm cay nghìn đắng cứu cô ra chứ ?
Chu Kỳ Chính lên lầu thay đổi một bộ quần áo, một bộ đồ màu đen thoải mái, vốn dĩ tuổi anh cũng không lớn, năm nay mới hai mươi bốn, một bộ quần áo năng động mặc lên người anh càng khiến anh trở nên tinh thần phấn chấn bừng bừng.
Xem bộ dáng anh là muốn ra ngoài, Lâm Âm liền hỏi một câu: "Anh đi đâu thế ?"
Anh nhìn cũng chưa nhìn cô một cái, nói: "Có việc."
Lâm Già An vừa đúng lúc đi lên, thấy Chu Kỳ Chính muốn ra cửa liền hỏi một tiếng, "Sớm như vậy con đi đâu thế ?"
Đối với Lâm Già An, thái độ của Chu Kỳ Chính khá hơn nhiều, thuận theo trả lời một câu, "Cùng vài người bạn hẹn ra gặp mặt một chút."
Lâm Già An cũng không cấm anh đi ra ngoài kết giao bạn bè, nói: "Buổi chiều về sớm một chút, tối nay con cùng A Âm đi Triệu gia tham dự tiệc đầy tháng, ta cùng mẹ nuôi con tuổi lớn không muốn tham gia náo nhiệt nên sẽ không đi."
Chu Kỳ Chính liếc mắt nhìn Lâm Âm một cái, đáp: "Được."
Tiệc đầy tháng của Triệu gia Lâm Âm cũng đi cùng, trở về từ công ty, cô trước thay một thân lễ phục. Cô gọi điện thoại cho Chu Kỳ Chính, anh đã đến Triệu gia trước, ba ba đều đã dặn bọn họ cùng đi, anh lại một câu cũng không nói liền đến Triệu gia một mình, rõ ràng là không muốn đi cùng cô, bất quá Lâm Âm cũng không để ý.
Lâm Âm ở cửa Triệu gia gặp được Ngô Tư Vũ, Ngô Tư Vũ là bạn thân của Lâm Âm, hai người xấp xỉ tuổi nhau, từ nhỏ liền quen biết, cảm tình vẫn luôn rất tốt. Dáng người Ngô Tư Vũ nhỏ xinh, một khuôn mặt trái xoan hơi ngắn, nhìn vào thực đáng yêu.
Ngô Tư Vũ rõ ràng là cố ý chờ cô, vừa thấy cô xuống xe liền hướng cô vẫy tay, "A Âm bên này."
Lâm Âm vội vàng đi đến, Ngô Tư Vũ trên dưới đánh giá cô một cái, khen: "A Âm, hôm nay cậu rất đẹp."
Lâm Âm có một mái tóc dài và dày, giờ phút này toàn bộ đều xoã tung ra, trên đầu đeo chiếc cài tóc hình hoa đính ngọc trai, trên người là một bộ váy dài hoạ tiết hoa oải hương, trang điểm cũng nhẹ nhành thanh nhã, một thân trang phục này sấn đến cô càng thêm tiên khí mười phần.
Hai người cùng nhau vào Triệu gia, Ngô Tư Vũ hỏi cô: "Tớ nghe nói cậu cùng Dịch Bắc ca chia tay, là thật sao ?"
Mẹ của Ngô Tư Vũ là vợ hiện tại của Hoắc Ưng, cũng chính là mẹ kế của Hoắc Dịch bắc, Ngô Tư Vũ cùng Hoắc Dịch Bắc là anh em kế hoàn toàn không cùng huyết thống.
Lâm Âm nói: "Là thật."
Ngô Tư Vũ vẻ mặt không dám tin, "Không phải chứ, tớ thà tin tưởng anh tớ thích đàn ông cũng không tin cậu cùng Bắc ca chia tay a."
Ngô Tư Vũ còn có một người anh tên Hoắc Húc, Hoắc Húc là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Dịch Bắc. Mẹ của Ngô Tư Vũ là bạn gái cũ của Hoắc Ưng, năm đó sau khi hai người chia tay Hoắc Ưng cưới mẹ Hoắc Dịch Bắc, sau đó mẹ Ngô Tư Vũ phát hiện bản thân mang thai, chạy thật xa đến Châu đô tìm Hoắc Ưng, mới biết được ông ta đã kết hôn.
Lại sau đó mẹ Ngô Tư Vũ tái giá với ba cô ấy, sau khi sinh hạ Ngô Tư Vũ không lâu, ba Ngô Tư Vũ liền qua đời, sau khi mẹ Hoắc Dịch Bắc qua đời, Hoắc Ưng biết ông ta cùng bạn gái cũ còn có một đứa con trai, cũng chính là Hoắc Húc, đối với mẹ con bọn họ áy náy không thôi, liền đem mẹ Ngô Tư Vũ cưới vào cửa.
Mẹ Ngô Tư Vũ cùng với mẹ của Lâm Âm là bạn tốt của nhau, năm đó bà ngàn dặm xa xôi chạy đến Châu đô tìm Hoắc Ưng liền ở nhờ Lâm gia, mẹ Ngô Tư Vũ cùng ba cô ấy có thể quen biết cũng là thông qua mẹ Lâm Âm, ba của Ngô Tư Vũ là phó xưởng trưởng trong xưởng của Lâm gia. Lâm Âm sở dĩ có thể quen Hoắc Dịch Bắc, cũng là dựa vào tầng quan hệ này, bằng không Lâm gia dù thế nào cũng không thể dính dáng đến Hoắc gia.
Lâm Âm nghĩ đến vận mệnh của Ngô Tư Vũ và anh trai cô trong sách, Hoắc Húc là con trai cả của Hoắc Ưng, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hoắc Dịch Bắc, tuy rằng Hoắc Húc không có tâm tư muốn tranh giành quyền lợi, nhưng mà thân phận của anh ta để ở nơi đó, cho dù cái gì anh ta cũng không làm, cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Hoắc Dịch Bắc.
Năm đó sau khi Hoắc Dịch Bắc nắm quyền Hoắc gia, người thứ nhất mà anh ta đối phó chính là Hoắc Húc, Hoắc Húc chết trong một vụ nổ mạnh, chết rất thảm thiết, liền cỗ thi thể hoàn chỉnh đều tìm không được, mà Ngô Tư Vũ cùng mẹ cô ấy không lâu sau liền không rõ tung tích, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít.
Tranh quyền đoạt lợi thường thường sẽ đi cùng với giết chóc, tàn nhẫn lại huyết tinh, trong đó còn có không biết bao nhiêu người trở thành đá kê chân, nhưng từ xưa đến nay luôn có người làm những việc này không biết mệt.
"A Âm ? Sao cậu không nói gì hết vậy ?"
Lâm Âm phục hồi tinh thần, nói: "Không có gì là không có khả năng cả, yêu đương chia tay không phải rất bình thường sao ?"
Hôm nay người đến rất nhiều, sau khi Lâm Âm vào cửa nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh liền nhìn thấy Chu Kỳ Chính đứng gần vị trí cầu thang.
Anh đang cùng vài người đàn ông tuổi xấp xỉ nhau đứng chung một chỗ nói chuyện.
Chu Kỳ Chính làm con nuôi của Lâm Già An, trên người lại mang theo lời đồn đãi con riêng của ông, người mà anh có thể kết giao đều không phải con cháu quyền quý đứng đắn gì, đều là một ít người không quá nổi bật.
Có điều người này nhìn qua điệu thấp không tranh giành, nhưng thật ra là một nhân vật giả heo ăn thịt hổ, đừng nhìn anh kết bạn với những người này giống như thực thấp kém, nhưng anh ấy sẽ nắm chạy hết thảy những cơ hội có thể lợi dụng mà chậm rãi bò về phía trước, những người này tuy rằng không nổi bật nhưng lại cũng có thể mang đến cho anh tài nguyên mà anh muốn.
Cũng không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, Chu Kỳ Chính đang nói chuyện phiếm cùng người khác lại giương mắt nhìn sang bên này, vừa lúc liền đối thượng ánh mắt của Lâm Âm.
Lâm Âm cười cười với anh, biểu tình anh một chút cũng không thay đổi, tự nhiên thu hồi ánh mắt lại tiếp tục cùng người khác nói chuyện.
"Yêu đương chia tay tuy rằng thực bình thường, nhưng cậu không phải thích nhất Dịch Bắc ca sao ?"
Lâm Âm lấy lại tinh thành, nói: "Ai có thể bảo đảm cả đời đều thích nhất một người ?"
Hai người giờ phút này đã vào phòng khách Triệu gia, phòng khách rõ ràng là đã được bố trí lại, đại đa số vật dụng trong nhà đều dẹp hết, bày vài cái bàn tiệc, chỗ góc tường đặt sô pha cho khách nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Hai người một đường đi vào tới, đụng phải vài người quen, cùng người ta chào hỏi xong, Ngô Tư Vũ đang muốn lại bát quái thêm một chút, không ngờ lại có người quen chào hỏi.
"Uy, A Âm."
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, thấy sô pha bên kia góc tường ngồi vài người. Đại khái có bốn năm người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Trên đỉnh đầu là ánh đèn lộng lẫy, ánh đến một đám người kia mặt như quan ngọc, trong số đó có một người đặc biệt anh tuấn, trong một đám thanh niên tài tuấn vẫn có vẻ sặc sỡ loá mắt như vậy.
Hoắc Dịch Bắc.
Hoắc gia cùng Triệu gia hôm nay mở tiệc rượu có chút quan hệ thân thích, anh ta xuất hiện ở chỗ này cũng không kỳ quái. Người gọi Lâm Âm chính là một thiếu niên bên cạnh Hoắc Dịch Bắc, nhìn qua người nọ đại khái mới hai mươi tuổi, để một đầu tóc ngắn¹, thấy Lâm Âm nhìn qua, thiếu niên liền cười trêu ghẹo nói: "Nghe nói cậu cùng Bắc ca chia tay, không phải là thật chứ ?"
Lâm Âm nhìn sang Hoắc Dịch Bắc, anh ta vừa lúc bưng chén rượu nhấp một ngụm, ánh mắt hạ xuống, trên mặt không có biểu tình gì, giống như người nọ trêu chọc hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta.
Thiếu niên lại cười: "Lần này chia tay có thể vượt qua ba tháng không ?"
Hai thiếu niên bên cạnh cũng cười theo, người nọ còn nói thêm: "Chúng tôi đang đánh cuộc đấy, xem cậu cùng Bắc ca chia tay có thể vượt qua ba tháng không."
Lâm Âm cũng không buồn bực, hỏi: "Cậu đánh cuộc bao lâu ?"
Thiếu niên nói: "Tôi cược ba tháng, tiểu Văn cược hai tháng, xem ở giao tình chúng ta cùng học chung một trường thời trung học, A Âm cậu để cho tôi thắng đi."
Lâm Âm nói: "Không có ai cược vĩnh viễn không làm lành sao ?"
Nghe thấy lời này của Lâm Âm, đám người đang cười đùa kia yên tĩnh trong một cái chớp mắt, Lâm Âm sắc mặt như thường nói: "Thật đúng là không có a, vậy xem ra các cậu đều phải thua rồi."
Không ai nói nữa.
Mọi người nhìn thoáng qua Hoắc Dịch Bắc, tay anh ta cầm chén rượu, theo bản năng nhìn qua Lâm Âm, ánh mắt thâm trầm, đáy mắt giống như ngưng kết một đoàn sương mù, ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu cũng chiếu không rõ.
---------------------------------------
¹tóc ngắn: nguyên văn là "toái phát", dịch thô là "tóc gãy", "tóc vỡ".
Mình lên gg search "碎发" thì có kiểu tóc này, Dương Dương từng để kiểu này nhưng mình không biết dịch, dò lại tiếng Việt các kiểu tóc của DD thì có ảnh giống và để là kiểu "chó gặm", đưa vào truyện thì không hay nên mình để là tóc ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro