Chương 3
Kịch bản gốc trong sách thiết lập cho Chu Kỳ Chính là một cô nhi cha mẹ đều qua đời, vì báo thù mới tiếp cận Lâm Già An. Kẻ thù của Chu Kỳ Chính là chủ tịch tập đoàn Hoắc Ưng, cũng chính là cha của Hoắc Dịch Bắc, năm đó Hoắc Ưng cường đoạt mẹ Chu Kỳ Chính, thiết kế giết chết cha anh. Mối thù giết cha không đội trời chung, chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời Chu Kỳ Chính chính là báo thù.
Vì sao lại không lựa chọn trực tiếp báo thù Hoắc Ưng ? Hoắc Ưng là một con cáo già xảo quyệt, tiếp cận hắn rất dễ bị bại lộ thân phận, hơn nữa là một đại lão của Châu đô¹, Hoắc Ưng cũng không dễ dàng tiếp cận như vậy.
Châu đô có hai cái đại gia tộc, tập đoàn Chính Dương của Hoắc gia và tập đoàn Thịnh Thế của Quý gia, phóng mắt toàn bộ Châu đô, người có thể đả kích được chủ tịch Hoắc Ưng của tập đoàn Chính Dương cũng chỉ có Quý gia.
Luyến Dữ của Lâm gia là công ty con của tập đoàn Thịnh Thế, Lâm Già An cũng xem như là thủ hạ của Quý gia, Quý gia so với Hoắc gia còn khó tiếp cận hơn, cho nên Chu Kỳ Chính lựa chọn Lâm gia làm cầu nối để tiếp cận Quý gia.
Khi đó Chu Kỳ Chính mười ba tuổi, là một thợ học nghề sửa chữa máy móc, máy móc của công xưởng Lâm gia xuất hiện vấn đề, anh đi theo sư phụ đến sửa, ngày đó vừa đúng lúc Lâm Già An đi công xưởng thị sát. Vận khí thật tốt, Chu Kỳ Chính cơ duyên xảo hợp cứu được Lâm Già An thiếu chút nữa bị thùng dụng cụ đè trúng, bởi vì cứu Lâm Già An mà anh bị thương. Lâm Già An là người trọng tình trọng nghĩa, chuẩn bị số tiền lớn để cảm tạ anh, nhưng thiếu niên lại không cần, anh nói anh là cô nhi, anh muốn một mái ấm, Lâm Già An liền đem anh đưa về Lâm gia, tuy chỉ nhận làm con nuôi, nhưng lại xem anh như con ruột mà nuôi dưỡng.
Trong kịch bản gốc, cuối cùng Chu Kỳ Chính thật sự thông qua Lâm gia tiếp cận được người của Quý gia, trở thành cánh tay đắc lực của đương gia Quý gia, giúp đỡ Quý gia khai cương thác thổ², một phen đem bản đồ thương nghiệp của Quý gia khuếch trương đến tối đa.
Nếu không phải vì Lâm Âm chán ghét anh khiến anh bị đưa đi nước ngoài nhiều năm như vậy, anh muốn tiếp cận người Quý gia chỉ sợ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Âm thu hồi suy nghĩ đi đến ngồi xuống trên sô pha, Chu Kỳ Chính ngồi ở đối diện cô, anh đang báo cáo với Lâm Già An tình huống chi nhánh công ty ở nước ngoài. Diện mạo Chu Kỳ Chính thiên về thanh tú, đường cong khuôn mặt thật nhu hòa, bất quá lại lược hiện thâm sâu, đỉnh mày sắc bén, lộ ra mười phần anh khí.
Quan hệ của Lâm Âm cùng Chu Kỳ Chính một chút cũng không tốt, cũng có thể xem như ác liệt. Chu Kỳ Chính là một đối tượng hợp tác vô cùng tốt, nếu anh có thể vào hỗ trợ ở công ty của Lâm gia, Lâm gia cũng sẽ không đến mức dễ dàng phá sản như vậy, mặc kệ Lâm gia có thể dẫm lên vết xe đổ như trong kịch bản gốc hay không cô đều phải phòng ngừa chu đáo. Cho dù không phải vì hơp tác, chẳng sợ chỉ là cảm kích kiếp trước anh đem cứu cô ra, một đời này cô cũng nên đối tốt với anh.
Chỉ là nghĩ tới những ký ức không tốt đẹp kia, cô lại nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng thật ra là Lâm Già An thấy cô ngồi đó không nói lời nào, liền mở miệng nhắc nhở nói: "Anh con thật vất vả mới trở về một lần, con không chào hỏi nó một chút ?"
Lâm Già An bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu để giữ mặt mũi cho con trai nuôi, ông cũng biết Lâm Âm không thích Chu Kỳ Chính, cũng không trông cậy cô thật sự chào hỏi anh.
Chu Kỳ Chính đương nhiên cũng không trông cậy vào cô, nghe được lời này, anh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua phương hướng của Lâm Âm, căn bản không đem lời này xem là thật.
Lâm Âm điều chỉnh hô hấp một chút, ấp ủ biểu tình trên mặt, khi Chu Kỳ Chính đảo mắt sang liền hướng anh cong môi cười, thanh âm ngoan ngoãn ngọt ngào nói với anh: "Đã lâu không gặp anh, anh ở bên đó có khỏe không ?"
"......"
"......"
Ánh mắt đạm mạc lướt qua của Chu Kỳ Chính đang muốn rời đi lại bởi vì những lời này mà dừng lại. Vạn sự khởi đầu nan, có điều đã mở miệng nói ra rồi thì kế tiếp liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Lâm Âm lộ ra thái độ quan tâm tự nhiên hỏi Chu Kỳ Chính: "Lần này anh về khi nào thì đi ?"
Chu Kỳ Chính nhưng thật ra rất bình tĩnh, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi liền hồi phục tinh thần lại, trả lời: "Ở lại một tuần sẽ quay về."
"Hiện tại tổng công ty đang cần người, vừa rồi nghe anh cùng ba nói việc ở bên kia, bên đó phát triển cũng rất ổn định, hay là anh trở về tổng công ty nhậm chức đi ?"
Chu Kỳ Chính cho dù có bình tĩnh hơn nữa thì nghe được lời này cũng không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, Lâm Già An ở một bên vội nói: "A Âm con là thật sự muốn anh con tới tổng công ty ?"
Lâm Âm nói: "Đương nhiên, công ty gần đây không phải đang cần người sao ?"
Lâm Già An thấy biểu tình cô không giống giả vờ, ông cũng thực nghi hoặc, ông còn không kịp trả lời, chỉ thấy Trương Uyển Như đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang kêu một tiếng: "A Âm, con đến đây."
Lâm Âm ngoan ngoãn đi theo Trương Uyển Như vào thư phòng, vừa vào cửa Trương Uyển Như liền hỏi cô: "Con sao lại thế này ? Sao lại đưa ra yêu cầu để nó đến tổng công ty ? Con không phải ghét nó nhất sao ?"
Những tin đồn nhảm nhí về việc Chu Kỳ Chính là con riêng của Lâm Già An cũng bị Trương Uyển Như nghe được, mặc kệ đứa bé kia có phải là con riêng của Lâm Già An hay không, bà đều có khúc mắc với anh, Lâm Âm không thích anh, kỳ thật bà cũng không thích.
Lâm Âm nói: "Anh ở nước ngoài đem chi nhánh công ty xử lý tốt như vậy, năng lực của anh mạnh như vậy, để anh lưu lại chi nhánh công ty ở nước ngoài không phải quá lãng phí sao ? Còn không bằng để anh quay về tổng công ty làm việc, ba có phụ tá như anh cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa về sau mẹ cùng ba lớn tuổi rồi công ty phải có người xử lý chứ, con sợ một mình con đảm đương không nổi, có anh ở bên cạnh hỗ trợ không phải rất tốt sao ?"
"Có phải con điên rồi không ? Con còn muốn để nó giúp đỡ quản lý công ty ? Một người ngoài như nó làm sao có tư cách quản lý công ty ?"
"Anh không phải là người ngoài, anh là con nuôi của ba."
"Con..."
Trương Uyển như vẻ mặt không dám tin nhìn cô: "Con nghĩ cái gì vậy A Âm ? Con không phải rất ghét nó sao ? Bởi vì con chán ghét nó, ba con mới để nó xuất ngoại. Bây giờ con còn tính đem công ty tương lai cho nó quản ?"
"Con chán ghét anh không sai, nhưng là trong khoảng thời gian này đi theo bên người mẹ cùng ba, con cũng học hỏi được rất nhiều, việc tư là việc tư, việc công là việc công, công và tư phải phân ra. Năng lực của anh không tệ, đem anh gọi về tổng công ty là trăm lợi mà không một hại."
"Cái gì mà trăm lợi không một hại, ai biết nó có phải là bạch nhãn lang hay không. Hiện tại mẹ và ba con còn sống, về sau nếu là chúng ta không còn nữa ai có thể bảo đảm nó sẽ không khi dễ con ?"
Anh nếu là một con bạch nhãn lang, lúc trước cũng sẽ không cắn chết Hoắc Dịch Bắc không bỏ. Kỳ thật lúc ấy Hoắc Ưng đã không còn nữa, thù của Chu Kỳ Chính xem như đã báo. Chính là, anh vẫn luôn đối nghịch với Hoắc Dịch Bắc, bởi vì có anh ở đây, ngày lành của Hoắc Dịch Bắc cũng không phải rất nhiều.
Hơn nữa năm đó cũng là anh cứu cô ra khỏi tầng hầm ngầm kia, tuy rằng sau đó cô vẫn là không qua khỏi, ít nhất trước khi cô chết anh vẫn cho cô được chữa bệnh, không đến mức khiến cô chết thống khổ như vậy.
"Chúng ta sống cùng anh nhiều năm như vậy, anh là dạng người gì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ. Chúng ta đối với anh cũng coi như là hiểu tận gốc rễ, để anh hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn sau này con không xử lý được nửa đường tìm một người quản lý tài sản³ đến giúp đi ?"
Trương Uyển Như nghe được lời này lại có chút do dự, nề hà bà đối với đứa con trai nuôi này thật sự là không thích nổi, bà nói: "Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, mẹ và ba con sẽ thương lượng kỹ càng, con tạm thời không cần nhắc lại nữa."
Lâm Âm ngoan ngoãn đáp: "Được."
Buổi tối người một nhà cùng nhau ăn cơm, Lâm Âm có tâm tư muốn hòa hoãn quan hệ với Chu Kỳ Chính, vừa lúc người giúp việc bưng món ăn lên⁴ vốn là đặt ở phía cô, bởi vì cô thích ăn xương sườn. Lâm Âm đứng dậy đem xương sường đặt trước mặt Chu Kỳ Chính, cười nói: "Ở nước ngoài hẳn là rất khó ăn được xương sườn, em nhớ rõ anh thích ăn xương sườn chiên tỏi⁵, đã trở lại rồi thì ăn nhiều một chút."
Mấy người khác đều nhìn về phía cô, sắc mặt khác nhau, Lâm Âm ngược lại biểu hiện vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt Chu Kỳ Chính dừng lại trên xương sườn trước mắt trong chốc lát, ngay sau đó nói một tiếng cảm ơn, tựa hồ cũng không quá để ý.
Ăn cơm xong, Chu Kỳ Chính bồi Lâm Già An ngồi trong chốc lát, Lâm Già An đau lòng anh, biết anh bôn ba trở về mệt mỏi, liền thúc giục anh đi nghỉ sớm một chút.
Đúng lúc Lâm Âm cũng mệt nhọc, liền cùng anh một trước một sau lên lầu. Đầu cầu thang nối tiếp mấy cái hành lang thông đến nhiều phòng khác nhau, phòng của Lâm Âm cùng Chu Kỳ Chính vừa lúc ở cùng một cái hành lang, phòng của Lâm Âm ở trong cùng, muốn vào phải đi ngang phòng Chu Kỳ Chính. Lúc đi ngang qua, anh vừa lúc mở cửa phòng, lại không gấp đi vào mà nghiêng đầu nhìn về phía cô. Lâm Âm đối diện với ánh mắt anh, vô cùng hữu hảo ôn nhu nói một câu: "Ngủ ngon."
Chu Kỳ Chính: "......"
Cô nói rất tự nhiên, không hề có chút cảm giác đột ngột nào.
Lâm Âm đi thẳng đến cuối hành lang, đang muốn mở cửa đi vào lại nghe Chu Kỳ Chính gọi cô lại.
"Lâm Âm."
Thanh âm anh thuần hậu, có một loại từ tính đặc biệt, chẳng sợ không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhưng nghe vào cũng thực êm tai.
Lâm Âm nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi, ánh mắt Chu Kỳ Chính dừng lại trên mặt cô một lát rồi thu hồi lại, nói với cô: "Vài ngày sau tôi sẽ xuất ngoại, sẽ không ở lại tổng công ty, cô không cần phải thử tôi."
Anh nói xong liền mở cửa phòng đi vào, Lâm Âm suy tư trong chốc lát mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, anh cảm thấy cô đề nghị để anh về tổng công ty là đang thử anh ? Thử xem anh có phải đang đánh chủ ý lên công ty của Lâm gia hay không ?
Sao lại cho rằng cô xấu xa như vậy ?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, thái độ của Lâm Âm đối với anh vẫn luôn thật ác liệt, đột nhiên thay đổi, anh có điều nghi ngờ cũng có thể hiểu được. Dù gì quan hệ giữa bọn họ cũng không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi, cứ từ từ mà đến.
Ngày hôm sau Lâm Âm dạy thật sớm, đi xuống lầu liền gặp Chu Kỳ Chính vừa chạy bộ buổi sáng về. Đã vào đông nhưng anh còn mặc quần áo thể thao ngắn tay, da thịt màu mật lộ ra cánh tay cùng cẳng chân rắn chắc hữu lực. Anh lớn lên tuy thanh tú bất quá mặt mày anh khí, dáng người rắn chắc cao gầy, vai rộng chân dài, cơ bụng săn chắc, lộ ra một loại cứng cỏi của đàn ông.
"Còn sớm như vậy đã bắt đầu chạy bộ à ?" Lâm Âm chủ động chào hỏi anh.
Anh gật gật đầu, trên bàn đặt một cốc nước đã được rót sẵn, anh cầm lên đang định uống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: "Nước này là cô rót ?"
"Không phải."
Nghe thấy cô trả lời, lúc này anh mới bưng cốc lên uống nước, Lâm Âm hỏi: "Làm sao vậy ? Là em rót thì anh sẽ không uống sao ?"
Chu Kỳ Chính nhìn cô một cái không trả lời, Lâm Âm lại nói: "Anh không phải là đang hoài nghi em hạ thuốc vào trong nước chứ ?"
Chu Kỳ Chính trầm mặc không nói, bất quá thái độ này của anh rõ ràng là cam chịu.
Anh thật đúng là đang hoài nghi cô ? Lâm Âm tức đến bật cười: "Anh cho rằng em còn ấu trĩ giống lúc nhỏ sao ? Hiện tại chúng ta đều đã trưởng thành, em không có tâm tư để đối nghịch với anh."
Ánh mắt Chu Kỳ Chính dừng ở trên người cô, đột nhiên dùng một loại ngữ khí ý vị thâm trường nói: "Tôi nhớ rõ lần trước khi tôi trở về cô rất thất vọng, cô thất vọng vì sao tôi không chết ở bên ngoài đi."
Lâm Âm: "..."
Lần trước khi anh trở về là vào nửa năm trước, khi đó cô còn chưa trọng sinh vào, người khống chế thân thể này vẫn là Lâm Âm, Lâm Âm nhìn thấy anh, cố ý làm ra biểu tình thất vọng: "Nghe nói anh bị bệnh, kỹ thuật chữa bệnh ở Đông Nam Á kia không tiến bộ, tôi còn tưởng rằng anh đã chết ở đó rồi."
Chu Kỳ Chính nói: "Tôi không chết ở bên ngoài làm cô thất vọng rồi?"
Lâm Âm thực dứt khoát gật đầu, "Đúng vậy, rất thất vọng."
Biểu tình Lâm Âm có chút xấu hổ: "Khi đó là em không tốt, em không biết cách nói chuyện lắm. Trong khoảng thời gian này theo ba đi thực tập, em học được rất nhiều, cũng thành thục hơn rất nhiều, em biết rõ em trước kia có rất nhiều chỗ thiếu sót, em xin lỗi anh."
Chu Kỳ Chính nghe được lời này rất kinh ngạc, vẻ mặt anh tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, đại tiểu thư Lâm Âm kiêu căng thành tánh thế nhưng xin lỗi anh ?
Lâm Âm đối diện với ánh mắt anh, vẻ mặt cô trịnh trọng nói với anh: "Thực xin lỗi, là em trước kia không đúng, em không cầu xin anh tha thứ, cũng chỉ xin anh không cần phải nghĩ em xấu xa như vậy."
Chu Kỳ Chính hoài nghi chính mình nghe lầm, xin lỗi thì thôi đi, còn dùng từ "cầu xin" với anh ? Tình huống trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận tri của anh đối với Lâm Âm. Chu Kỳ Chính trong lòng chấn động, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ đành theo bản năng bưng cái cốc nhấp một ngụm nước.
Lâm Âm đem đôi tay chồng lại đặt trên thành ghế sô pha, cằm cô đặt lên mu bàn tay, vẻ mặt phạm lỗi biểu tình cầu tha thứ.
"Em biết trước kia em rất xấu, em là thật sự thành tâm xin lỗi anh, thực xin lỗi, anh⁶."
Chu Kỳ Chính: "......"
Nghe được một tiếng "anh" này của cô, Chu Kỳ Chính thiếu chút nữa bị sặc nước mà chết.
-----------------
¹Châu đô: Cái này theo mình nghĩ là cách gọi của một thành phố hoặc một thủ đô. Ví dụ như Bắc thành, Hải thành,...v...v... trong những bộ truyện khác.
²Khai cương thác thổ: Mình search gg nhưng mà cũng kh có kết quả cụ thể, theo mình hiểu thì có lẽ là mở rộng, khai cương giống như mở rộng bờ cõi thác thổ là dạng đất đai ấy ạ. Tóm gọn lại ý là anh Chính phụ tá cho Quý gia mở rộng thị trường ạ.
³ Bản gốc là "chức nghiệp giám đốc người": Mình có đọc qua mấy bộ khác, cũng có nhắc tới, người này kiểu như được thuê về để quản lý tài sản của chủ thuê, nhưng mà tài sản vẫn thuộc về chủ thuê, giống như bth 1 công ty thuê nhân viên làm design các thứ, đằng này mình thuê 1 ng làm tổng giám đốc thôi, ý là vậy.
⁴Bản raw là "thượng tiểu bài": mình nghĩ là đang ăn cơm, mà sau đó có nhắc đến xương sườn nên mình để là dọn món ăn lên.
⁵Bản raw là "tỏi hương xương sườn": có bản edit kia ghi là xương sườn xào tỏi nhưng mà mình hiểu thì là xương sườn vị tỏi nên mình để là chiên.
⁶Từ anh ở đây là anh trai (哥 trong 哥哥) chứ không phải từ để chỉ nhân vật như anh, hắn, anh ta,...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro