Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sau khi trở về Lâm Âm đem chuyện này nói với Lâm Già An và Trương Uyển Như, hai người sau khi nghe được cũng rất khiếp sợ.

"Sao lại chia tay ? Hoắc Dịch Bắc muốn chia tay với con ?" Trương Uyển Như hỏi cô.

"Là con đề nghị chia tay."

Lời này lại càng làm cho hai ông bà khiếp sợ rồi, "Con đề nghị ?" Trương Uyển Như rõ ràng là không tin, bà biết rõ con gái nhà mình thích Hoắc Dịch Bắc kia cỡ nào, bà nhìn Lâm Âm từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá một cái,
thấy cô không giống như nói đùa, lại hỏi: "Vì sao ?"

"Con cảm thấy Hoắc Dịch Bắc cũng không phải rất thích con, con luôn đuổi theo hắn, rất mệt mỏi."

Hai ông bà nhìn nhau liếc mắt một cái, Lâm Già An nói: "Thật sự chia tay ? Không phải đang giận dỗi ?"

"Không phải."

Lâm Già An trầm tư trong chốc lát: "Cũng được, chia tay cũng tốt."

Lâm Già An rất thưởng thức Hoắc Dịch Bắc, tuổi còn trẻ, tính tình lại ổn trọng, có lòng dạ cũng có tâm cơ, vừa thấy chính là người làm nên đại sự. Có điều thưởng thức thì thưởng thức, ông không quá thích Lâm Âm theo đuổi hắn ta.

Ngay từ đầu khi Lâm Âm quyết định cùng Hoắc Dịch Bắc ở bên nhau, Lâm Già An là người đầu tiên phản đối, Hoắc Dịch Bắc là người làm đại sự, nhưng lại không phải là chồng Lâm Âm.

Nếu khi đó cô nghe lời ông nói thì tốt biết bao.

Yêu đương mà chia tay cũng rất bình thường, hai ông bà cũng không có hỏi nhiều nữa.

"Đúng rồi ba, con muốn vào công ty học tập."

"Sao lại đột nhiên muốn vào công ty ?"

"Con cả ngày lúc ẩn lúc hiện cũng không làm được cái gì, muốn đi công ty học hỏi một chút."

Lâm Âm từ nhỏ được cha mẹ phủng trong lòng bàn tay, cũng không để cô phải lo lắng bất kỳ chuyện gì, Lâm Âm cũng không có tâm tư muốn lập nghiệp gì, cả ngày ăn không ngồi rồi, trước khi yêu đương thì luôn thích cùng mấy chị em rảnh rỗi nhàm chán cùng một chỗ, sau khi yêu đương liền một lòng đuổi theo phía sau Hoắc Dịch Bắc.

Chính là tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân như vậy, lại vào lúc Hoắc Dịch Bắc yêu cầu, cô lại nguyện ý buông xuống tư thái vì hắn hối hả ngược xuôi, bôn ba ngược xuôi¹ chỉ để giúp đỡ hắn.

Hoắc Dịch Bắc cuối cùng lại phụ cô, người đàn ông này thật sự là không có lương tâm.

Trương Uyển Như nói: "A Âm muốn đi công ty thì để cho con bé đi thôi, để nó học thêm chút kiến thức cũng tốt."

Lâm Già An nghĩ nghĩ nói: "Cũng đúng, vậy trước tiên con liền đi theo ba ba, làm trợ lý của ta."

Bạch Chỉ năm đó học ngành Lịch Sử, tuy rằng là trường nổi tiếng số một số hai toàn quốc, nhưng là ngành này rất ít được chú ý, cùng quản lý công ty hoàn toàn không liên quan, cô muốn vào công ty gây dựng một phen sự
nghiệp, những thứ phải học còn rất nhiều.

Lâm Già An cùng Trương Uyển Như ngay từ đầu cảm thấy con gái chỉ là nhàm chán đến chơi chơi, nhiều nhất nhiệt tình vài phút, không nghĩ tới cô học ngược lại rất nghiêm túc.

Công ty của Lâm gia gọi là "Luyến Dữ", là một công ty sản xuất quần áo, phàm là nơi có trung tâm thương mại cơ hồ đều sẽ có cửa hàng của Luyến Dữ, công ty không chỉ có nhãn hiệu của chính mình, cũng có nhà xưởng may trang phục, mấy năm trước thành công đưa ra thị trường, giá cổ phiếu trước mắt hàng năm đều đang vững bước tăng lên, rất có tiềm lực phát triển.

Nếu như không phải Lâm Âm quá không bớt lo, dựa vào công ty trong nhà này ăn mấy đời đều không có vấn đề.

Lúc này đây cô sẽ không lại đem công ty trong nhà đưa cho Hoắc Dịch Bắc làm đá kê chân nữa.

Lâm Âm đi theo bên người Lâm Già An học tập hơn một tháng, trước mắt Lâm Già An là chủ tịch công ty, Trương Uyển Như chủ yếu chưởng quản sự vụ bên phía nhà xưởng, hai người phân công hợp tác, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Lâm Âm đi theo Lâm Già An học quản lý hoạt động công ty, cô học rất nghiêm túc, cũng rất chịu khó, trong một tháng này còn kéo đến một cái đơn đặt hàng lớn cho công ty.

Nỗ lực của Lâm Âm hai người đều xem ở trong mắt, xác thật cũng làm bọn họ lau mắt mà nhìn.

Ngay từ đầu bọn họ đều rất nghi hoặc, đứa con gái ham chơi lại thích ăn không ngồi rồi như thế nào đột nhiên liền thay đổi, chỉ là nghĩ
lại lại thấy, lúc còn trẻ ai mà không ham chơi, luôn có lúc sẽ thay đổi tính tình, huống chi bọn họ đều là người ưu tú lại nỗ lực, con gái kế thừa phẩm chất tốt đẹp của bọn họ cũng không có gì kì quái, cho nên hai ông bà nhìn thấy Lâm Âm thay đổi nhưng thật ra cũng không hoài nghi lắm, còn rất vui mừng.

Ngày hôm nay tan làm Lâm Âm cùng cha mẹ cùng nhau về nhà, vừa vào cửa lại thấy trong nhà nhiều ra hai người.

Lâm Âm nhớ tới tháng trước ba ba có nhắc qua Chu Kỳ Chính sẽ trở về, cho nên nhìn thấy Chu Kỳ Chính cô cũng không có gì bất ngờ, điều làm cô thấy kì lạ là tại sao Hoắc Dịch Bắc cũng ở chỗ này.
Khi ba người đi vào, Hoắc Dịch Bắc đang cùng Chu Kỳ Chính nói chuyện phiếm, có điều hai người rõ ràng không quá quen thuộc, bầu không khí nói chuyện cũng không quá thân thiện, lược hiện đình trệ, có chút xấu hổ.

Lâm Già An cùng Trương Uyển Như là trưởng bối, nhìn thấy hai người, bọn họ đứng dậy khách khí chào hỏi.

"Cha nuôi, mẹ nuôi."

"Chú Lâm, dì Trương."

Lâm Già An cười ha hả đón tiếp bọn họ ngồi xuống, ông hỏi Chu Kỳ Chính, "Sao bây giờ mới trở về, không phải nói giữa tháng là có thể trở về sao ?"

Chu Kỳ Chính nói: "Có chuyện phải trì hoãn một chút, chậm mất mấy ngày."

Rốt cuộc thì người tới là khách, Trương Uyển Như cũng khách khí tiếp đón Hoắc Dịch Bắc một câu, "Tiểu Hoắc đứa trẻ bận rộn này hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến đây thế, thân thể cha mẹ cháu vẫn khoẻ chứ ?"

Hoắc Dịch Bắc quét mắt nhìn Lâm Âm một cái, nói: "Vẫn ổn, cháu đã lâu không đến, hôm nay vừa đúng lúc có thời gian rảnh, đến đây thăm cô chú một chút."

Hoắc Dịch Bắc cẩu nam nhân này ở trước mặt trưởng bối nhưng thật ra vẫn luôn khách khí hữu lễ, rất biết làm bộ làm tịch.

Lâm Âm đem phương thức liên hệ của Hoắc Dịch Bắc kéo vào sổ đen, càng không có chủ động đi tìm anh ta, ngược lại không nghĩ tới Hoắc Dịch Bắc cũng có lúc đứng ngồi không yên, chạy đến tìm cô trước.

Có điều cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, quyền lực của Hoắc Dịch Bắc ở Hoắc gia còn chưa vững chắc, anh ta phải mượn sức tất cả những đối tượng trợ lực có thể. Đứa con gái Lâm gia ngốc đầu ngốc não lại dễ khống chế này anh ta nhưng không muốn dễ dàng buông tay, vì lợi ích, người luôn luôn cao ngạo ở trước mặt cô cũng không tiếc từ bỏ tự tôn chạy đến nhà cô tìm người.

Lâm Âm lại không muốn cho anh ta mặt mũi, cô trực tiếp hỏi: "Chúng ta đã chia tay, anh chạy đến nhà tôi có phải không tốt lắm hay không ?"

Bởi vì những lời này của Lâm Âm, bầu không khí trong phòng khách lại trở nên xấu hổ, sắc mặt Hoắc Dịch Bắc ngược lại không biến hoá nhiều lắm, anh ta nói: "Có thể nói chuyện riêng một chút không ?"

Lâm Âm nghĩ nghĩ, nói: "Anh đi theo tôi."

Lâm Âm đưa Hoắc Dịch Bắc tới hậu viện, sắp đến mùa đông, hậu viện trồng vài cây bạch quả, lá cây cũng rụng đến không sai biệt lắm, cành cây trụi lủi duỗi ra không trung, đầu mùa đông hiu quạnh trời xám xịt, ngọn núi liên miên nơi xa thấp thoáng ở giữa trời chiều, núi non trơ trọi cùng cây cối xơ xác, đến không khí cũng có vẻ tiêu điều.

"Muốn nói cái gì với tôi ?" Lâm Âm hỏi anh ta.

Hoắc Dịch Bắc vóc người cao gầy, so với cô còn cao hơn nửa cái đầu, anh ta cúi đầu đánh giá khuôn mặt cô, trầm mặc một lát mới hỏi: "Em gần đây đang làm cái gì ?"

"Tôi có rất nhiều việc phải làm, không biết anh muốn hỏi việc nào ?"

"....."

Hoắc Dịch Bắc lớn hơn Lâm Âm ba tuổi, năm nay đã hai mươi sáu, anh ta tốt nghiệp đại học xong liền vào xí nghiệp của gia tộc rèn luyện, đánh qua giao tế cùng đủ loại người trên thương trường, có thể tinh tế tỉ mỉ quan sát biểu tình của người khác.

Khi cô nhìn về phía anh ta, ánh mắt một mảnh bình tĩnh, hoàn toàn không có ánh sáng sẽ nở rộ khi nhìn đến anh ta, anh ta thậm chí từ trong đáy mắt cô nhìn ra vài phần không kiên nhẫn.

Chỉ cần anh ta ở bên cạnh, cô luôn sẽ nghĩ mọi cách dán đến, cùng anh ta thân cận, nhưng mà lúc này trên người cô giống như bị thời tiết lạnh giá nhiễm một tầng băng sương, toàn thân hoàn toàn không có một chút thân thiện
khi đối mặt với anh ta.

"Anh nghe nói em vào làm ở công ty trong nhà, từ khi nào lại có hứng thú đối với công việc vậy ?"

"Hoắc Dịch Bắc, chúng ta đã chia tay, tôi cảm thấy tôi hứng thú với cái gì hẳn là cùng anh không quan hệ đi ? Yêu đương chia tay không phải thật bình thường sao, mọi người hảo tụ hảo tán không được à ? Anh đến tìm tôi làm gì ?"
Hoắc Dịch Bắc híp mắt lại, khí tràng của nam chủ thiên mệnh chi tử rất mạnh, Lâm âm không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh ta.

"Em làm anh cảm thấy thật bất ngờ, Lâm Âm."

"Có cái gì phải bất ngờ ? Tôi mệt mỏi, không muốn yêu đương, đến quyền lợi chia tay cũng không có sao ?"

Anh ta đột nhiên cười một chút, "Anh nhớ rõ trước khi anh xuất ngoại, em hứng thú bừng bừng nói với anh chờ sau khi anh trở lại muốn anh đưa em đi ăn thịt chua ngọt, anh vừa quay về em lại muốn chia tay, không cảm thấy rất kỳ quái sao ?"

Trong mắt Hoắc Dịch Bắc mang theo tìm tòi nghiên cứu, Lâm Âm phỏng đoán anh ta là đang thử cô, thử xem có phải cô đã nhìn thấu bí mật của anh ta hay không, anh ta đem bạch nguyệt quang mà anh ta yêu giấu ở nước ngoài, lại lén lút chạy sang nước ngoài để hẹn hò bí mật cùng cô ta.

Cô thật sự là một chút hứng thú cũng không có.

"Không có gì kỳ quái, đoạn thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ anh cảm thấy thật bất ngờ, nhưng là đối với phụ nữ mà nói, hạ quyết tâm chia tay cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Là bởi vì thất vọng tích cóp đủ rồi, có lẽ là việc anh mấy ngày không trả lời tin nhắn của tôi đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cọng rơm kia đè xuống, một chút chờ mong của tôi đối với anh cũng đã không còn, cho nên liền không muốn yêu, anh
hiểu không ?"

"Không yêu ? Em thật sự buông tay ?"

Lâm Âm gật đầu, "Trong khoảng thời gian này tôi cũng không có liên lạc lại với anh, nếu anh không đến tìm tôi thì tôi căn bản sẽ không đi tìm anh, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh sao ?"

Hoắc Dịch Bắc trầm mặc không nói gì.

"Tôi nghĩ, trong chuyện tình cảm hoắc tiên sinh cũng không phải loại người dây dưa không thôi đúng không ?"

Hoắc Dịch Bắc không nói chuyện, khoé miệng cong lên một mạt độ cung nhàn nhạt, cười như không cười hiện ra vài phần cao thâm khó đoán, còn đừng nói, biểu tình này rất mê người.

"Lâm Âm, em tốt nhất không cần hối hận."

Anh ta nói xong xoay người rời đi, Lâm Âm không có quay đầu lại, trả lời anh ta một câu, "Đi thong thả, không tiễn."

Anh ta đưa lưng về phía cô không biết có biểu tình gì, cô nghe được tiếng bước chân anh ta dừng một chút, có lẽ là quay đầu lại nhìn cô một cái, có điều cũng không có ở lâu.

Lâm Â. lại vào nhà, Hoắc Dịch Bắc đã không còn ở đây. Trong phòng khách chỉ còn lại Chu Kỳ Chính và Lâm Già An, Lâm Già An đang cùng Chu Kỳ Chính nói về việc của chi nhánh công ty ở nước ngoài.

Luyến Dữ của Lâm gia ở nước ngoài cũng có chi nhánh, có điều quần áo ở trong nước, có thể xuất khẩu đều là một ít quốc gia ở Đông Nam Á, Châu Phi này nọ, chi nhánh nước ngoài so với trụ sở ở trong nước thì kém quá nhiều.

Sở dĩ Chu Kỳ Chính bị phái đi nước ngoài, kỳ thật cũng là ý tứ của Lâm Âm, quan hệ của Lâm Âm cùng Chu Kỳ Chính một chút cũng không tốt, cô chán ghét anh trai nuôi này, không đồng ý cho ba ba đem anh lưu lại trong nước, Lâm Già An thương con gái, chỉ có thể để con trai nuôi chịu phần uỷ khuất này.

Chu Kỳ Chính cũng không một câu oán hận, an bài anh làm cái gì anh liền làm cái đó, hoặc là nói anh thâm tàng bất lộ, vẫn luôn đem cảm xúc của chính mình ẩn sâu dưới đáy lòng.

Khi Chu Kỳ Chính đến Lâm gia đã mười ba tuổi, anh lớn hơn Lâm Âm một tuổi, ngay từ đầu trong nhà nhiều thêm một anh trai nuôi, Lâm Âm thật ra cũng không quá phản cảm, sở dĩ chán ghét Chu Kỳ Chính là vì những lời đồn đãi bên ngoài kia.

Bên ngoài đồn rằng, Chu Kỳ Chính thật ra là con riêng của cha cô, là cha cô ngoại tình sinh ra, người đồn đãi quá nhiều, cô cũng nghe lọt tai vài câu, đặc biệt là vài lần bắt gặp cha mẹ vì việc của Chu Kỳ Chính mà cãi nhau.

Từ khi Chu Kỳ Chính bước vào nhà, cảm tình của cha mẹ cũng không còn tốt như xưa, cô cùng ba ba còn vì thế mà nháo một trận, chất vấn ông vì sao lại phản bội mẹ, ba ba thật vất vả thề thốt dỗ dành cô, chính là trong lòng cô lại dần dần sinh ra chán ghét với Chu Kỳ Chính.

Chu Kỳ Chính thích đọc sách, cô liền đem sách của anh toàn bộ đều ném vào trong hồ nước, khi đó là mùa đông, nước trong hồ lạnh đến thấu xương, anh lại nhảy vào trong đó đem từng cuốn từng cuốn nhặt ra ngoài.

Cô đứng bên cạnh vẻ mặt đắc ý, mắt lạnh nhìn anh đem sách từ trong hồ nước bò ra ngoài, cả người ướt đẫm chật vật bất kham. Anh đối với biểu tình khiêu khích lại đắc ý của cô, khuôn mặt căng chặt, ánh mắt lạnh băng, lại một
câu cũng không cùng cô nói, chỉ là khi đi ngang qua cô lại cố ý thẳng lưng mà đi, tựa hồ đang nói với cô trò đùa dai của cô căn bản là không ảnh hưởng đến anh.

Việc này khiến cho cô cảm thấy thất bại, bắt đầu liên hợp người chung quanh cô lập anh, cười nhạo anh, anh bị đẩy ngã vào trong vũng bùn, cô đứng ở trước mặt anh từ trên cao nhìn xuống, trào phúng nói móc.

Cô nói anh dơ bẩn, là đứa con riêng đê tiện, anh cùng mẹ anh đều là tiện nhân.

Trên đầu, trên mặt anh tất cả đều là bùn đất, anh mặt vô biểu tình nhìn cô, không có một câu phản bác nào, chỉ là chậm rãi chống thân thể bò dậy, chung quanh có người đạp anh một cái, anh bị đạp trúng lần nữa rơi vào trong
bùn đất, rồi lại tiếp tục bò dậy. Trước sau vẫn thẳng lưng, không đánh nhau với người ta, cũng không khuất phục, liền như vậy thẳng lưng đi từng bước, té ngã thì lại bò dậy.

Sau khi lớn lên không còn ấu trĩ làm những trò đùa dai nhu khi còn nhỏ, nhưng mà cô vẫn chán ghét anh, để ba ba đem anh đuổi đi. Cho nên Chu Kỳ Chính mười tám tuổi đã bị đưa đến nước ngoài, sau này rất khó gặp lại, nhưng
mỗi lần gặp mặt luôn sẽ không tránh khỏi châm chọc mỉa mai một phen, biểu hiện chán ghét đối với anh.

Nhưng mà người này, sau khi Lâm gia phá sản lại không có bỏ đá xuống giếng, anh từ nước ngoài trở về, tìm hết thảy cơ hội làm chính mình từng bước một bò đến địa vị cao, quấn lấy Hoắc Dịch Bắc đấu đến không chết không
ngừng.

Bởi vì đối nghịch cùng nam chủ Hoắc Dịch Bắc, anh ấy trở thành vai phản diện lớn nhất trong truyện, bởi vì có anh ở đây, vị trí của Hoắc Dịch Bắc ngồi cũng không được an ổn, thường thường liền sẽ bị Chu Kỳ Chính công kích.

Cũng là người này, không so đo hiềm khích trước đây, không có truy cứu cô liên tục khinh nhục anh, thậm chí khi cô hơi thở thoi thóp, cũng là lúc anh ôm thân thể dính đầy dơ bẩn của cô, từng bước một, đem cô từ tầng hầm ngầm hắc ám ẩm ướt mang ra ánh sáng.

--------------------------------------

1Cầu cha cáo nãi nãi: Mình search gg nhưng k ra kết quả nên mình sửa lại cho dễ hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro