Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Giữa trưa vừa đổ cơn mưa, lá cây ngô đồng rơi đầy đất, hoa cúc hai bên đường mòn bị mưa xối rơi lác đác, cũng may sau cơn mưa thời tiết rất mát mẻ, Lâm Âm đặt một cái ghế nằm ở phía sau hậu viện, trên tay vịn của ghế dựa đặt sẵn một tách trà hoa hồng vừa pha xong.

Dòng sông phía xa óng ánh như một ngọn lửa sáng lạn, những đỉnh núi xếp chồng lên nhau cũng bị nhiễm một mạt ráng chiều, cô cầm tách trà uống một ngụm, lẳng lặng ngồi ngắm mặt trời lặn.

Tính ra cô đã đến thế giới này hai mươi tám năm, hai mươi tám năm trước cô xuyên không vào một quyển truyện ngược văn, cô gái yêu chàng trai nhưng chàng trai lại không yêu cô ấy. Nội dung đại khái chính là nữ chính toàn tâm toàn ý trả giá vì nam chính, trợ giúp hắn sự nghiệp thăng tiến, cuối cùng vẫn không thể thắng được một mảnh tình thâm của nam chính và bạch nguyệt quang của hắn.

Bị lợi dụng rồi vứt bỏ cũng không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là nam chính qua cầu rút ván¹, sau khi nắm quyền trong tay chuyện đầu tiên hắn làm chính là khiến cả nhà nữ chính phải phá sản. Cha mẹ nữ chính bị đưa vào tù, cuối cùng chịu không nổi tai ương liền song song chết thảm trong tù, nữ chính cũng bị nhốt ở dưới tầng hầm ngầm tự sinh tự diệt, nam chính cùng bạch nguyệt quang của hắn lại con cháu đầy nhà.

Lâm Âm là tên của nguyên chủ thân thể này, tên thật của cô ở thế giới kia là Bạch Chỉ. Hai mươi tám năm trước bất ngờ xuyên vào thân thể Lâm Âm khi đó vẫn còn là thai nhi, linh hồn Bạch Chỉ liền bị nhốt trong thân thể này cùng nhau trưởng thành. "Lâm Âm" vui vẻ cô cũng vui vẻ, "Lâm Âm" đau lòng cô cũng đau lòng, thế nhưng cô lại không thể khống chế thân thể này. Trơ mắt nhìn bản thân yêu một người không yêu mình, cuối cùng đem chính mình hại đến cửa nát nhà tan, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi một cách thê lương.

Nói như vậy kỳ thật cũng không phải rất chính xác, trong hai mươi tám năm qua, đã từng xuất hiện ba lần bị lỗi cốt truyện², một lần khi cô bốn tuổi, một lần lúc tám tuổi, còn lần thứ ba chính là ngay lúc này. Hai lần trước cô vô tình phát hiện cô có thể khống chế thân thể này, cô làm chút việc hòng thay đổi hướng đi của vận mệnh, nhưng sau đó lỗi lại được sửa chữa. Tất cả đều phát triển dựa theo cốt truyện gốc, hai lần làm lỗi kia đối với cô mà nói cũng không có tác dụng gì.

Lần thứ ba xảy ra lỗi là hiện tại, sau khi cùng chết với thân thể này vào năm thân thể này hai mươi tám tuổi, cô đột nhiên quay về lúc hai mươi ba tuổi, cô không còn là một linh hồn bị nhốt trong trong thân thể chỉ có thể bàng quan đứng nhìn. Giống với hai lần trước, cô có thể khống chế sử dụng thân thể này, tạm thời trở thành chủ nhân của nó. Có điều cô cũng không biết lần này cốt truyện bị lỗi sẽ kéo dài bao lâu, liệu có phải sẽ giống hai lần trước bị hệ thống tiềm tàng trong sách chữa trị hay không.

Cô trước giờ không phải là một người ngồi chờ chết, chỉ cần có cơ hội cô liền phải nắm chặt lấy, cô không muốn phải đối diện với cảnh tượng nhà tan cửa nát, thê lương chết thảm. Bây giờ công ty còn chưa phá sản, sự nghiệp của nam chính vẫn còn chưa đạt đến đỉnh cao.

"A Âm, trời sắp mưa rồi, mau vào đây."

Lâm Âm nghe có người gọi cô liền hồi thần quay đầu nhìn lại, người vừa nói chuyện chính là mẹ của thân thể này, Trương Uyển Như. Khi cô còn là Bạch Chỉ, cô là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ. Bọn họ ly hôn rồi cả hai đều tái hôn, ai cũng không cần cô, từ nhỏ cô lớn lên ở nhà ông bà nội nhưng ông bà nội là người trọng nam khinh nữ, cô cũng không nhận được bao nhiêu yêu thương từ họ. Cô được đi học hoàn toàn là dựa vào nhà nước giúp đỡ.

Tuy rằng sau khi xuyên vào nơi này, linh hồn chỉ có thể bị nhốt trong khối thân thể này, nhưng cảm giác mà Lâm Âm cảm nhận được thì cô cũng cảm nhận được. Nhà Lâm Âm có tiền, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ liền được yêu thương chiều chuộng, muốn cái gì liền có cái đó. Đó cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình thân, thì ra sống trong sự sủng ái của cha mẹ lại hạnh phúc như vậy.

Nhớ tới thống khổ của Lâm Âm ở kiếp trước khi cha mẹ cùng một lúc qua đời, lúc này trong lòng vẫn có chút ẩn ẩn đau lòng.

Trương Uyển Như nhìn thoáng qua sắc trời, vẫn tay với cô: "Phát ngốc cái gì, mau vào đây  trời mưa đấy."

Trương Uyển Như là một nữ cường nhân, trên người mặc một bộ trang phục công sở, tinh xảo lại giỏi giang. Lâm Âm tiến về phía trước ôm lấy bà, mấy ngày nay cô luôn thường xuyên ôm bà.

Trương Uyển Như cười nói: "Đều đã lớn như vậy rồi mà còn thích làm nũng."

"Có lớn hơn nữa vẫn là con gái của mẹ nha."

Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất, nhưng mẹ lại không cần cô, Trương Uyển Như khiến cô cảm nhận được khi có mẹ yêu thương là tốt đẹp đến nhường nào.

Cho nên lần này bất cứ giá nào cũng không thể khiến mẹ cô gặp chuyện, chỉ cần cô còn làm chủ thân thể này một ngày, cô liền sẽ bảo hộ cha mẹ sống thật tốt.

"Ta còn nói sao lại không thấy A Âm ở đâu, thì ra là trốn ở đây làm nũng với mẹ con."

Lâm Âm nghe tiếng liền ngẩng đầu lên xem, người nói chính là Lâm Già An, cha của Lâm Âm. Lâm Già An đến tuổi trung niên thân thể hơi chút phát phì, ông luôn cười ha hả, một khuôn mặt tròn tròn cười lên lộ ra vài phần hiền lành³, cho người khác một loại cảm giác từ ái dễ gần.

Ông rất yêu thương Lâm Âm, tính cách Lâm Âm kiêu căng cơ bản là bị người ba yêu con gái như mạng này dung túng. Không cần biết Lâm Âm nháo như thế nào ông cũng không tức giận, chỉ cần là thứ Lâm Âm thích, ông liều mạng cũng phải lấy cho cô.

Nhưng chính người cha tốt như vậy, cuối cùng vẫn trốn không thoát kết cục phải khổ cực vì con gái phó thác sai người, thậm chí còn mất đi sinh mạng.

Lâm Già An cố ý dùng ngữ khí chua loét nói: "Đừng làm nũng với mẹ con nữa, đến đây ba mua cho con đồ ăn ngon này."

"Cái gì vậy ba ?"

Vừa thấy con gái có hứng thú, Lâm Già An cười càng vui vẻ, lấy ra một túi giấy từ phía sau giống như hiến vật quý đưa cho cô: "Bánh đường con thích ăn đấy, vừa vặn đi ngang qua biết con gái ba thích ăn liền mua một ít về."

Lâm Âm nhận lấy bánh đường, cố ý ra vẻ kích động, cười nói: "Cảm ơn ba."

Lâm Âm ôm bánh đường ngồi trên sô pha ăn, Lâm Già An thấy cô ăn vui vẻ như vậy ông cũng rất vui, liền rót một cốc nước bưng lại đưa cho cô, cười nói: "Con ăn từ từ thôi."

Không còn là cái hầm lạnh băng dơ bẩn không thấy ánh mặt trời kia, ánh đèn trước mắt ấm áp, cha mẹ đều ở bên, hương vị ngọt lịm của bánh đường tan nhanh nơi đầu lưỡi, chẳng sợ người kiên cường như cô giờ phút này đều không khỏi đỏ hốc mắt.

"Đúng rồi, anh con tháng sau sẽ quay về."

Lâm Già An đột nhiên nói làm không khí trong phòng đọng lại một cái chớp mắt, Trương Uyển Như nghe lời này sắc mặt liền trầm xuống, không vui nói: "Đang vui vẻ nhắc đến hắn làm gì ?"

Lâm Già An cười gượng nói: "Tôi chỉ thuận miệng nhắc một chút."

Lâm Âm ngồi ăn bánh không nói chuyện, anh trai trong miệng Lâm Già An cũng không phải là anh ruột của Lâm Âm, là đứa con trai mà Lâm Già An nhận nuôi, có điều quan hệ của Lâm Âm với hắn thật không tốt.

Sau khi ăn cơm xong bồi cha mẹ ngây người trong chốc lát, khi Lâm Âm về phòng đã mười giờ, cô cầm lấy di động nhìn thoáng qua, có một tin nhắn đến.

Hoắc Dịch Bắc: "Đã trở lại."

Hoắc Dịch Bắc chính là nam chính trong truyện, là người đàn ông mà "Lâm Âm" đánh đổi hết thảy để yêu.

Tin nhắn trước đó là Lâm Âm gửi cho hắn ta vào ba ngày trước, hỏi hắn ta khi nào trở về, qua tận ba ngày hắn ta mới trả lời.

Hoắc Dịch Bắc nói là hắn ta đi nước ngoài công tác, Lâm Âm của trước kia không biết, nhưng cô xem qua cốt truyện thì rất rõ ràng, Hoắc Dịch Bắc thật ra là xuất ngoại bồi bên người bạch nguyệt quang của hắn. Bạch nguyệt quang kia bị hắn giấu rất kỹ, cho đến lúc Hoắc Dịch Bắc lên nắm quyền, có đủ năng lực bảo hộ cô ta thì mới để cô ta xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lâm Âm yêu Hoắc Dịch Bắc đến tận xương tủy, có thể tưởng tượng được khi cô biết Hoắc Dịch Bắc trong lúc ở bên cô lại còn cùng bạch nguyệt quang của hắn lén lút qua lại, thậm chí còn có một đứa con trai thì sẽ đau lòng đến mức nào.

Hoắc Dịch Bắc là nam chính trong sách, là thiên mệnh chi tử chân chính, quang hoàn nam chính mạnh mẽ nghịch thiên, Lâm Âm cô nếu yêu hắn ta, vậy thì phải đánh đổi bằng mạng sống của cả gia đình, thậm chí là dùng cả đời để đổi, dám yêu không ? Không dám.

Cho nên, người đàn ông như vậy cô cũng không thể yêu.

Lâm Âm rất nhanh trả lời tin nhắn của hắn ta.

Ngày mai tôi đến tìm anh.

Hắn ta không trả lời lại.

Sáng sớm hôm sau Lâm Âm thay một cái váy đuôi cá dài, cổ chữ V, được cắt may vừa vặn ôm sát người, khiến cô trở nên càng phập phồng quyến rũ. Một thân da thịt ngọc ngà, chiếc váy màu trắng mặc trên người cô ánh lên làn da trắng muốt, phảng phất như tạo ra một tầng huỳnh quang bao bọc lấy cô.

Hoắc Dịch Bắc không thích cô mặc loại quần áo này, hắn ta không thích phong cách hoa hòe lòe loẹt, chỉ thích chất phác. Hắn ta luôn luôn bắt bẻ cô, mà cô tựa hồ luôn luôn làm hắn bất mãn. Vì quá yêu hắn, Lâm Âm luôn luôn kiêu ngạo nay lại dần trở nên tự ti, không dám mặc váy nữa, cũng rất ít trang điểm, cuộc sống của cô đều xoay quanh hắn ta.

Hoắc Dịch Bắc cũng không yêu Lâm Âm, có điều người đàn ông này rất tra, hắn ta cần sự trợ giúp của gia đình Lâm Âm, hắn không muốn thổ lộ tình cảm hẹn hò với cô, nhưng ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút ôn nhu bắt lấy tâm cô. Chính là loại ôn nhu ngẫu nhiên lúc gần lúc xa này khiến cô đối với hắn muốn ngừng mà không được, phi hắn không gả.



Hoắc Dịch Bắc không thích cô mặc như vậy, nhưng mà cô thích nha. Có được dáng người tốt như vậy ai lại không muốn mặc váy đẹp, người yêu hắn là Lâm Âm, nhưng Lâm Âm đã chết, cô bây giờ là Bạch Chỉ.

Nói đến cũng kỳ quái, ngũ quan của Lâm Âm cùng Bạch Chỉ vô cùng giống nhau, chỉ khác ở chỗ thân thể cùng khuôn mặt của Lâm Âm được tỉ mỉ chăm sóc, chưa bao giờ dãi nắng dần mưa. Làn da trắng hơn rất nhiều so với khi cô còn là Bạch Chỉ, thân thể càng thêm lả lướt, không giống cô bởi vì gia cảnh không tốt, cha không thương mẹ không yêu mà suy dinh dưỡng phát dục không toàn diện, thân thể vẫn luôn gầy như que củi.

Vừa trắng vừa mềm mại lại không tì vết, giá trị nhan sắc của  gương mặt này nháy mắt liền cao hơn vài bậc. Khuôn mặt mũm mĩm, miệng nhỏ tinh xảo, đáng yêu mười phần, chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt phía dưới, cô chính là loại hình tiểu muội muội thanh thuần đáng yêu nhà bên. Có điều đuôi mắt cô lại hơi xếch lên, lộ ra một loại khí tràng mạnh mẽ, sóng mắt lưu chuyển vừa vũ mị lại gợi cảm. Hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng lại bị gương mặt này gãi đúng chỗ ngứa dung hợp hoàn mỹ với nhau tạo thành một mỹ nhân đặc biệt thu hút, tùy tiện trang điểm một chút đều có thể khiến người khác kinh diễm.

Trong nhà Lâm Âm xe nhiều, cô chọn đại một chiếc lái đi, đến tập đoàn Chính Dương của Hoắc gia, Lâm âm gọi điện thoại cho trợ lý của Hoắc Dịch Bắc, chỉ chốc lát liền có một người đàn ông trẻ tuổi xuống dưới đón cô.

Trợ lý dẫn cô đến văn phòng của Hoắc Dịch Bắc, hắn đang cuối đầu xử lý văn kiện, nghe được thanh âm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn đến cách ăn mặc của cô ánh mắt tạm dừng một lát, giữa mày nhíu lại, có điều hắn cũng không nói gì, chỉ dùng ngữ khí lãnh đạm nói với cô: "Bây giờ tôi rất bận, có chuyện gì thì đợi tôi rảnh rồi lại nói."

Trong nguyên tác, nam chính Hoắc Dịch Bắc là một người đàn ông phong hoa tuyệt đại, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mặt mày mang theo sắc bén, khuôn mặt như tạc, hoàn toàn là hình tượng bá đạo tổng tài.

Không bàn về nhân phẩm của hắn, chỉ cần nhìn gương mặt này, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Lâm Âm ở trước mặt Hoắc Dịch Bắc luôn có cảm giác tự ti  cho nên hắn cau mày, cô liền theo bản năng dỗ dành hắn, nhẫn nhịn hắn, nâng niu hắn.

Lâm Âm của hiện tại không có sự kiên nhẫn kia, cô trực tiếp đi thằng vào vấn đề nói với hắn: "Điều tôi muốn nói không nhiều, chỉ có vài câu."

Hoắc Dịch Bắc đặt văn kiện xuống, hắn xoa xoa giữa mày, động tác như vậy là đang nói với cô, tâm tình hắn hiện tại không tốt lắm, hy vọng cô biết đủ mà dừng.

“Nói.”

“Chúng ta chia tay đi.”

Động tác của hắn dừng lại, khẽ nâng mắt nhìn về phía cô, người đàn ông phong hoa tuyệt đại, ánh mắt sắc bén, nhưng đuôi mắt chỉ nhẹ nhàng đảo qua liền lộ ra một loại mị hoặc, ngữ khí của hắn lại lạnh băng: "Cô lại muốn quậy cái gì ?"

“Tôi không quậy, tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục.”

“Lâm Âm, gần đây công việc của tôi rất nhiều.”

Ý ngoài lời, cô tốt nhất biết điều một chút.

Lâm Âm vẻ mặt đương nhiên nói: "Công việc nhiều cũng hoàn toàn không ảnh hưởng chúng ta chia tay.”

“Tùy cô.” Hắn tiếp tục xử lý văn kiện trên tay.

Lâm Âm trước kia đã từng cùng hắn chơi tiểu tính tình, cũng nói muốn chia tay, có điều mỗi lần chỉ cần mặt hắn lạnh lùng, cô liền sẽ ngoan ngoãn thu lại tính tình mà dỗ hắn, Hoắc Dịch Bắc sẽ không để ý cảm xúc của cô, nhưng là hắn càng lãnh đạm cô lại càng dính hắn, cái này giống như đã thành một loại thói quen.

Lâm Âm nói: “Tôi xem như anh đồng ý.”

Hoắc Dịch Bắc không nói chuyện, Lâm Âm trực tiếp xoay người ra cửa, Hoắc Dịch Bắc tự nhiên cũng không gọi cô lại. Ngồi trên xe, Lâm Âm phỏng đoán Hoắc Dịch Bắc đại khái cảm thấy lúc này cô lại đang chơi tiểu tính tình, ở trong mắt hắn, Lâm Âm đã sớm không bỏ được hắn, chỉ cần hắn không để ý tới cô, không quá ba ngày cô liền sẽ ngoan ngoãn trở về. Hắn tự nhận là đã hiểu biết cô rõ ràng, biết như thế nào làm mới có thể chế trụ cô.

Lâm Âm cảm thấy cô cần phải làm cho người đàn ông tự phụ này cảm thụ một chút cảm giác suy sụp, cô lấy ra di động đem toàn bộ phương thức liên lạc của Hoắc Dịch Bắc đều cho vào danh sách đen.

Không bao giờ gặp lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro