Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Ngoại Truyện

Ngoại Truyện 1

   Tôi nhìn thấy Kha và Vũ lên chung một chuyến xe buýt với tôi, nhưng vì cứ mải nói chuyện nên không ai phát hiện ra tôi đang ngồi ở phía cuối xe.

   Bây giờ trời đã gần tối, chắc hai đứa vừa mới đi chơi về, có vẻ rất mệt mỏi. Tôi đang định lại gần thì nghe thấy Kha dịu dàng hỏi:

     -Mệt sao? Dựa vào tôi ngủ một lúc.

   Tôi thấy thằng bé tháo cái nón đen trên đầu mình xuống đội cho Vũ, sau đó khẽ ôm lấy con bé. Tôi im lặng trở về chỗ ngồi. Kiến Kha chăm sóc cho nhóc con như vậy, tôi cũng cảm thấy yên tâm.

   Nhưng cớ sao trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm như vậy?

   Tại sao người ngồi cạnh nhóc con bây giờ không thể là tôi nữa?

   Tôi nhìn hai bàn tay đang siết lấy nhau kia, rất muốn đến gần tách chúng ra. Nhưng tôi sẽ không làm như thế, tôi không có tư cách.

   Trạm tiếp theo, tôi ấn chuông xuống trạm, hai người kia vẫn chìm trong thế giới của mình, chẳng phát hiện ra sự có mặt của tôi. Tôi đứng bên đường, chiếc xe dần dần biến mất. Qua khung cửa xe tôi thấy Kha đang nhìn nhóc con với ánh mắt rất đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên má con bé.

......................................

     -Anh Mạnh, nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.

     -Mang chị dâu về cho em nữa.

     -Không được ăn nhiều thức ăn nhanh.

   Vũ và Hưng câu trước câu sau dặn dò đủ điều, nghe đến phát chán. Tôi bất đắc dĩ lên tiếng:

     -Được rồi. Cũng đâu phải là lần đầu tiên anh qua đó đâu.

     -Sắp tới giờ lên máy bay rồi.-Kha đứng một bên lạnh lùng nhắc nhở, vẻ mặt có chút trào phúng. Tên nhóc này, từ đầu đến cuối vẫn không ưa tôi.

   Tôi quay sang Hà Vũ, bất chấp ánh mắt cảnh cáo của người nào đó nhẹ nhàng ôm con bé một cái. Ánh mắt Vũ vẫn luôn hồn nhiên trong sáng như vậy, nhưng không thể tìm lại được sự ngưỡng mộ và yêu thích dành cho tôi năm nào.

   Không phải tôi không biết tình cảm em đã dành cho tôi, nhưng tôi đã lựa chọn lờ đi nó. Lúc đó em mới 13 tuổi, tôi đã cho rằng tình cảm của em chỉ là nhất thời.

   Tôi biết lúc em nghe tin tôi có bạn gái bên Anh, em đã khóc rất nhiều. Nhưng tôi chỉ im lặng, tiếp tục cuộc sống của riêng mình, từng bước đạt được những thứ mình mong muốn. Nhưng tôi tuyệt không vui vẻ. Em đã quên được tôi, còn tôi thì chưa từng thoát khỏi ký ức của chúng tôi ngày trước.

   Tôi lúc đó cũng không nghĩ đến rồi sẽ có một ngày mình hối hận như vậy. Có những thứ một khi đã bỏ lỡ, sợ là sẽ bỏ lỡ cả đời.

   Do tôi, do tôi đã đánh mất tình yêu của mình.

   Trong lòng chợt thấy trống rỗng, tôi định thần lại, phát hiện Kha đã kéo nhóc con ra khỏi tôi. Tôi lặng người một lúc, nghe tiếng loa thông báo vang vọng, có chút cảm giác không chân thật.

     -Thôi, anh đi đây.

   Tôi xách hành lý bước đi. Nhìn thoáng qua thấy Kha tựa hồ đang ôm chặt lấy Vũ, còn con bé cũng ngoan ngoãn dựa vào người hắn.

   Có người bạn nói với tôi: Tụi nó chỉ là con nít, yêu đương được bao lâu chứ? Đến lúc hai đứa chia tay tôi chỉ cần tranh thủ một chút là được.

   Có đứa còn nói: Cứ thẳng thắn công khai theo đuổi người ta, không chừng con bé đó sẽ bỏ tên nhóc kia theo mày?

   Thế nhưng họ không biết tình cảm bền vững của Kha và Vũ, không biết được sự tin tưởng to lớn mà hai người dành cho nhau. Người thứ ba không thể nào chen chân vào thế giới đó. Muốn chờ hai đứa nhóc này chia tay, liệu có chờ được?

   Hơn nữa, năm đó chính là tôi đã tự mình rời khỏi cuộc sống của nhóc con. Kiến Kha tuy còn nhỏ, còn rất ngây ngô, nhưng là một đứa có thể tin cậy được, lại chăm sóc cho Vũ rất tốt. Nếu để thằng bé ở bên Hà Vũ tôi hoàn toàn không có ý kiến gì. Bây giờ nhóc con đang rất hạnh phúc, tôi làm sao có thể làm rối loạn cuộc sống hiện tại của con bé chứ?

   Xem ra không có duyên rồi. Đành phải quên đi.

   Từ phòng cách ly, tôi nhìn hai đứa nhỏ kia nắm tay nhau, trong lòng bỗng chua xót không nói nên lời. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó tôi thở dài. Không cần thiết phải nhớ nữa.

   Tạm biệt em, nhóc con.

   Hai đứa nhất định phải hạnh phúc.

**********************

Ngoại Truyện 2

   Buổi tối đẹp trời nọ, trăng thanh gió mát, mọi người tụ tập với nhau đi ăn lẩu. Nhân lúc Diễm vào nhà vệ sinh, Hà Vũ buồn chán quá mức liền lôi chuyện cũ ra hỏi:

     -Sang này, tui có thắc mắc này từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp hỏi ông.

   Sang gắp một con tôm đưa lên miệng cắn, thoả mãn híp hai mắt lại không để ý lắm lên tiếng:

     -Đừng có dài dòng. Muốn hỏi gì cứ hỏi.

   Vũ hai mắt nhất thời sáng lên, ngồi nhích lại gần cậu ta.

     -Hồi trước cậu từng nói với tôi, Diễm thích một người khác chứ không phải cậu, hơn nữa còn rất sâu đậm cơ mà. Sao sau đó hai người lại có thể yêu nhau được?

     -Còn phải hỏi? Chắc chắn do anh đây có mị lực, nên mới có thể đá cái tên đang nằm trong tim mỹ nhân ra mà tranh thủ chen vào.

   Mọi người trên bàn ăn đồng loạt phóng ánh mắt khinh bỉ về phía cậu ta. Thế nhưng "đương sự" chẳng mảy may quan tâm, vẫn gắp lia gắp lịa thức ăn vào bát của mình.

     -Nói thật đi. Cậu dùng cách gì thu phục được "bà chằn" kia?

     -Có gì đâu. Chuyện bình thường thôi. Tặng cho cô ấy chín đoá hoa hồng, sau đó quỳ một chân xuống tỏ tình. Con gái nhà ai không đổ cho được? Tui theo chiều hướng lãng mạn, nào có đầu gỗ như bạn trai bà?

   Người nào đó bị "điểm danh" ngẩng đầu liếc cậu ta, quay sang Hà Vũ chớp mắt "ngây thơ" nói:

     -Vũ, cậu ta lại dám nói tôi đầu gỗ.

   Cô nhóc kia không cam lòng nhìn bạn trai mình bị người khác khi dễ, giương móng vuốt nói:

     -Không được nói Kha như vậy. Ông chỉ tặng người ta có 9 bông còn Kha tặng cho tôi 20 bông lận đó. Gấp đôi ông.

   Kha hài lòng nở nụ cười gắp miếng cá, tỉ mỉ gỡ hết xương rồi bỏ vào bát của bạn gái. Sang ngớ người, sau mới bực bội nói:

     -Nhiều hay ít không quan trọng. Vấn đề ở đây là ý nghĩa, là tấm lòng bà có hiểu không?

   Hưng nãy giờ vẫn im lặng cũng chen vào góp vui:

     -Ông chỉ sợ tốn tiền thôi chứ gì?

   Lời này lập tức trúng tim đen của người nào đó, cậu ta không nói gì nữa, bi phẫn chúi đầu ăn tiếp.

   Vũ cười cười, lén làm mặt quỷ với Kha. Diễm cũng vừa bước ra ngoài, ngồi xuống ghế.

     -Sang có để dành cho Diễm hai con mực nè. Ăn đi cho nóng.

     -Cám ơn Sang. Yêu Sang lắm luôn đó.

   Những người còn lại đồng loạt nổi da gà, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống.

   Kha khẽ ho khan một tiếng, người ngồi bên cạnh vô cùng biết điều liền gắp miếng nấm to dâng tới. Kha hé miệng nuốt vào, hai mắt cong cong đắc ý vô cùng.

   Chẳng mấy chốc nồi lẩu đã bị tiêu diệt sạch, còn đúng con tôm đang trồi lềnh bềnh trong nước, Sang hăng hái nâng đũa nhắm thẳng xuống, giữa đường thì bị một đôi đũa khác chặn lại. Kha mặt không đổi sắc đem tôm lột hết vỏ chấm muối tiêu đưa đến tận miệng Vũ dịu dàng bảo:

     -Há miệng ra nào.

   Người vừa bị cướp mất miếng ăn cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:

     -Các người mới đúng là buồn nôn.

   Lúc ra về, Sang với Hưng bá vai nhau đi đằng trước, Vũ từ từ giảm tốc độ lùi ra sau đến bên cạnh Diễm:

     -Diễm này, tui có một thắc mắc từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp hỏi bà.

   Diễm liếc mắt nhìn con bé một cái, lạnh lùng nói:

     -Đừng có dài dòng. Muốn hỏi gì hỏi đi.

   Người nào đó lập tức oán giận trong lòng: "Hai vợ chồng nhà ngươi nói chuyện y hệt nhau."

     -Trước khi bà với Sang quen nhau người bà thích là ai? Không phải anh Đăng Vinh đấy chứ?

     -Ây da, chuyện Đăng Vinh đã xưa như Trái đất rồi. Tui đâu còn thích ai ngoài tên ngốc kia nữa.-Diễm phất tay nói.

     -Vậy sao tui nghe Sang nói...

     -Tui lừa ổng thôi. Thích tui mãi vẫn không chịu nói, tui mới dùng chiêu khích tướng này.

   Hai mắt Hà Vũ sáng lên, không nhịn được giơ ngón cái khen ngợi.

     -Vũ, lại đây.

   Cô nhóc lon ton chạy qua chỗ bạn trai mình.

     -Rảnh rỗi quá không có việc làm hay sao lại đi hỏi chuyện của người ta làm gì?

     -Đâu phải tôi rảnh rỗi. Mấy ngày trước tôi mới gặp lại anh Đăng Vinh ấy, anh ấy rủ tụi mình đi dự sinh nhật.

     -Thì sao?

     -Nếu Diễm còn thích anh ta thì có phải mọi chuyện rất phức tạp không?-cô nhóc nhăn trán suy nghĩ.

     -Cậu nghĩ quá nhiều rồi Vũ, còn nữa, bữa đó không cho cậu đi.

     -.......

************************

Ngoại Truyện 3  

   Con đường tối, chút ánh sáng lập loè phía trước nhìn có vẻ quỷ dị. Cả đoàn có khoảng 7, 8 người chậm chạp nhích từng bước. Hà Vũ ung dung dẫn đầu, vẻ mặt bình thản như đang di dạo trong vườn hoa.

   Một tràng cười vang vọng trong không gian chật hẹp, da đầu tất cả run lên, bất giác cả người căng thẳng.

   Một mảnh vải trắng hạ xuống trước mặt, phát ra âm thanh ma quái nghe như tiếng khóc phụ nữ. Đoàn người bị kinh sợ, có người hét toáng lên. Vũ theo phản xạ định giơ tay giật tấm vải kia xuống, lại phát hiện hai tay mình đã bị kìm chặt. Trong phút chốc hơi thở ấm áp gần kề, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:

     -Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ cậu.

   Trán cô nhóc nào đó xuất hiện ba vạch đen, môi khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

   Tiếp tục tiến lên, đằng trước đã không còn bóng tối, nhưng ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo, chập chờn chập chờn. Bước chân trở nên run rẩy, e dè. Cũng may ở đây không có thứ gì đột ngột nhảy ra. Cuối con đường là một cánh cửa đã mở sẵn, bên trong đen như mực, không thể thấy bất cứ thứ gì. Hà Vũ nặng nề hít sâu một hơi, căn bệnh sợ bóng tối đến giờ mới bắt đầu phát tác. Nhận thấy vòng tay của người nào đó đặt trên hông mình càng lúc càng siết chặt, cô nhóc cắn răng đi vào trong. Vừa được mấy bước, khắp nơi bỗng dưng đồng loạt sáng bừng lên. Bóng trắng từ góc khuất bay ra lượn qua lượn lại trên đầu, mái tóc dài của nó quét xuống đất. Vũ đại khái bị giật mình, hơi lùi về phía sau lại vấp phải Kha làm suýt tý nữa thì cả hai cùng lộn nhào. Tên nhóc kia sau khi đứng vững liền lập tức la lên: "Chạy", sau đó kéo bạn gái của mình đi mất, mấy người đằng sau lập tức vọt theo. Khi đã ra khỏi được căn phòng đóđến một nơi sáng sủa hơn, cả đám dừng lại thở hồng hộc.

   Kha ôm chặt Hà Vũ, nói:

     -Tôi sẽ bảo vệ cậu.

   Trán cô nhóc kia lại chảy xuống ba vạch đen, không nói gì nữa tăng nhanh tốc độ đi tìm lối ra. Giữa đường còn tiện tay phá hư một cái đầu lâu phát sáng và làm gãy mất cây giáo của tên đầu trâu mặt ngựa đứng canh cửa.

   Ra tới bên ngoài, mắt chưa thích nghi với ánh sáng khẽ nheo lại. Vũ liếc nhìn người nào đó vẫn đang dính cứng lấy mình, mở miệng gọi:

     -Kha.

     -Đừng lo Hà Vũ. Có tôi ở đây sẽ không sao hết.

   Cô nhóc vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của bạn trai, nhìn đôi mắt còn nhắm tịt chưa dám mở ra kia, cuối cùng cũng bùng nổ:

     -Tên chết bằm này, cậu còn dám nói sẽ bảo vệ tôi? Bản thân mình đã sợ ma còn sống chết đòi vào nhà ma làm gì? Đúng là yếu mà còn bày đặt ra gió!

   Người kia mở mắt ra, khẽ lẩm bẩm:

     -Lần sau không thèm làm anh hùng nữa. Hai lần là đủ lắm rồi.

****************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: