Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Tên khốn! Tỉnh dậy đi!


                  

Hình như có người từng nói muốn ngắm biển với cậu.

"Thứ trước mặt là biển à? Nhưng sao không thấy người ấy đâu cả?"

_____

Máy bay hạ cánh, Chung Nhân kéo va li về hướng cửa số 1.

Connect vừa kết thúc, y liền bay 1 mạch về Thanh Đảo. Tháng này đến lượt y được đi gặp Tử Thao.

EXO hiện giờ đã là nhóm nhạc trụt cột, vững vàng như núi Thái Sơn, lịch trình dày đặc trồng chéo, nhưng mặc kệ có bận thế nào, mỗi tháng đều phân chia 1 thành viên bay đến Trung Quốc để thăm Tử Thao.

Chiếc xe chở y chay chầm chậm trên tuyến đường gần biển, y bỏ điện thoại xuống, đôi mắt chăm chú thưởng thức cảnh bên ngoài.

"Biển? Tử Thao rất thích biển, cậu ấy từng nói: quê ngoại của mình là nơi có bãi biển yên bình lắm. Bãi biển yên bình? Hẳn là 1 nơi rất tuyệt để hàn gắn tâm hồn, phải không?"

____

Trên bờ cát, có người đang nằm ở đó.

Chung Nhân hơi khuẩn trương, y bước ngày 1 nhanh.

Tử Thao nghe tiếng bước chân, lập tức ngồi dậy. Không nhìn chung Nhân mà thẳng bước về biệt thự. Cậu đói rồi.

Trên bàn ăn đã đặt sẵn 1 bát mì trứng, cậu rửa tay xong thì ngồi ngay ngắn thưởng thức nó.

Chung Nhân vào nhà sau cậu, y nhìn căn nhà 1 lượt quả nhiên như lời anh Mân Thạc, cách bài trí ở đây cùng kí túc xá của bọn họ giống y đúc.

Trong nhà có 1 quản gia, luôn làm việc theo đồng hồ sinh học của Tử Thao, khi cậu ấy ngủ thì lão làm việc, khi cậu ấy ra ngoài thì lão nấu ăn. Cứ như vậy mà tiếp diễn.

Tình trạng bệnh của cậu ấy căn bản là không thay đổi, ngoài chuyện Tử Thao thường ra ngoài bờ cát để ngắm biển thì những thói quen kia khong hề có chút xê dịch nào.

9h tối, Tử Thao lên chiếc giường tầng nhắm mắt ngủ.

"Thế giới chung quanh cậu ấy từ khi nào trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ thế này?"

Chung Nhân ngồi cạnh giường, vuốt nhẹ gò má gầy gò của cậu. Nhìn 1 Hoàng Tử Thao hốc hác, âm trầm, trong lòng dâng lên 1 cỗ bi thương.

Bỗng y thấy có 1 tờ giấy bóng lộ ra dưới gối của cậu, Chung Nhân nhẹ nhàng kéo nó ra. Lập tức cả kinh.

Trên tờ giấy là hình của Kris!

Đây có lẽ là 1 loại tờ rơi quảng cáo. Nhưng tại sao Tử Thao lại có nó? Tại sao cậu ấy lại đặt hình hắn dưới gối?

Chung Nhân nhất thời tức giận đưa tay xé mảnh giấy làm 2, sau đó tiếp tục xé, xé đến khi tớ giấy không thể phục hổi lại như cũ mới thấy có chút hả hê.

Tử Thao đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng xoạt xoạt rất mạnh, mở mắt ra thấy có người ngồi bên cạnh giường, tay còn kịch liệt giằng xé thứ gì đó.

Đến khi cậu nhận thức được nó là tờ giấy của mình mới bật dậy, phóng xuống giường, dùng 2 tay vô cùng nâng niu mà nhặt lại từng mảnh 1.

Thấy 1 màn này, Chung Nhân lại càng tức giận hơn, y nắm lấy 2 bên vài Tử Thao lắc thật mạnh:

-       Tử Thao! Cậu nhìn tớ đây! Hắn không đáng để cậu làm thế, có hiểu hay không? Hắn là Ngô Diệc Phàm, không phải Kris.

Bị lắc đến đau, Tử Thao mới dần ý thức được người trước mặt, hình như là nói gì đó với cậu. Cậu khoát tay, cố gắng vùng ra. Người này hung dữ quá, thật đáng sợ.

Chung Nhân nhìn đôi mắt đen đặc vô thần kia y bất lực buông tay.

Bước ra cửa đóng rầm 1 cái.

Để lại Tử Thao vẫn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường.

"Kris, Kris, Kris... Quen thuộc quá! Còn Ngô Diệc Phàm? Không biết, không có chút ấn tượng nào hết!"

Suy nghĩ vừa lướt qua đầu Tử Thao, liền biến mất nhanh chóng. Cậu cúi xuống lại chăm chú nhặt từng mảnh giấy nhỏ.

Tờ giấy có bức hình của người đó là do hôm trước ngoài bãi cát nó vô tình bay đến chân cậu. Tử Thao nhặt tờ giấy lên, người trong hình mặc bộ đồ đỏ trói trong miệng còn ngậm 1 chiếc thìa, trên tay là 1 loại lon giống như lon trà (là cháo! K phải trà).

Bình thường cậu không bao giờ chú ý tới thứ gì, đột nhiên vì hình ảnh của người trong tờ giấy đó mà ngẩn người. Tim ẩn ẩn đau.

Không nhớ, cậu không nhớ người này.

Nhưng tim lại đau vì hắn, mà xen kẽ trong những cơn đau âm ỉ ấy lại lóe lên tia ấm áp.

_ _ _ _

Chung Nhân sau khi rời khỏi biệt thự lập tức thuê 1 chiếc xe chạy tới Bắc Kinh. Cậu phải gặp hắn, nhất định phải cho hắn nhận 1 đấm.

Hoàn hảo là điện thoại có số hắn, cậu nhấn nút gọi.

-       A lô! Xin hỏi ai vậy?- Giọng hắn có phần thâm trầm hơn trước, cuộc sống sau khi trở về quê hương đối với hắn không quá vất vả, liên tục nhận được những cơ hội vàng, chỉ sau 1 năm liền vươn lên trở thành Thiên Vương của giới showiz Trung Quốc.

Chung Nhân nghiến răng chung thủy im lặng, giọng nói bên kia gần như đã mất kiên nhẫn, liên tục hỏi ai vậy.

"Anh sống rất tốt có phải không? So với Tử Thao 1 chữ cũng không thể nói được, tốt hơn gấp trăm vạn lần có phải không?."

Trước khi Ngô Diệc Phàm hoàn toàn mất kiên nhẫn định nhấn nút tắt thì bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn đặc trưng của 1 người Hàn Quốc.

-       Huynh, sống vẫn tốt chứ?

Ngô Diệc Phàm nhất thời bất ngờ không nói nên lời.

"Giọng nói này... là của Chung Nhân?"

-       Hiện tại, tôi đang ở Bắc Kinh, chúng ta gặp mặt 1 chút. Chọn nơi nào không bị nhòm ngó, nếu không lúc huynh ăn đấm tôi sợ bị bọn "chó săn" chộp được làm hư thanh danh của "Thiên Vương."

_ _ _ _

-       Chung Nhân...

BỐP!!!

Hắn vừa xuống xe, còn chưa hề chào hỏi thì người con trai có nước da ngăm đen lao về phía hắn. Dính 1 đấm, hắn loạng choạng lùi về.

-       Đau không huynh? Bất quá 1 đấm này so với thứ huynh gây ra đâu có là gì, phải không?- Chung Nhân cười cười hỏi, trong ánh mắt rõ ràng đầy hận thù.

-       Cậu có ý gì?- Ngô Diệc Phàm nghi ngoặc nhìn cậu.

-       Hahaha –Chung Nhân ngửa cổ cười sằng sặc. Kris, huynh cũng quá tuyệt tình rồi, về nước lao đầu vào công việc nên không đọc tin tức sao? Chúng tôi vì sự ra đi của huynh mà vất vả thế nào? Tử Thao khổ sở thế nào? Lộc HÀm vì bảo vệ cậu ấy bị đuổi khỏi công ty? Tử Thao lâm vào trầm cảm? Anh đừng nói 1 chút cũng không biết đi?

-       Trầm cảm? Tử Thao bị trầm cảm sao?- Ngô Diệc Phàm vừa nghe thấy tên Tử Thao liền sốt ruột.

-       Anh còn dám hỏi câu đó? Còn không phải vì anh sao? Kris, à không là Ngô Diệc Phàm, anh tốt xấu gì cũng là người từng thân thiết nhất với cậu ấy, chẳng lẽ anh lại không biết tính tình Tử Thao thế nào? Tình cảm 3 năm cậu ấy dành cho anh, đắn đo rất lâu. Đem toàn bộ lòng dũng cảm ra để nói cho anh biết. Anh con mẹ nó lại tuyệt tình bỏ đi!? Anh ghê tởm tình cảm của cậu ấy cũng không cần trốn tránh hèn nhất như thế! Anh có phải là 1 thằng đàn ông hay không? Sau khi anh bỏ đi, cậu ấy bị giám đốc chửi thậm tệ, còn dọa sẽ phế bỏ con đường của cậu ấy.(Sau này cha Hoàng sẽ đòi lại công đạo, dám ức hiếp bảo bối nhà họ Hoàng, cần thận đấy) Lộc Hàm vào lúc bốc đồng tranh cãi với ông ta liền bị đuổi đi. Quản lý còn mạo danh Tử Thao đăng mấy thứ vớ vẩn về anh, khiến cậu ấy bị fan quay lưng, chửi bới. Anh có biết trong suốt khoảng thời gian đó Tử Thao đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ hay không? Từ khi anh rời khỏi cậu ấy biến thành 1 dạng mất hồn, không cười không nói. Cứ ngỡ cậu ấy chỉ buồn bã, ai ngờ cậu ấy từng là 1 đứa trẻ mắc chứng tự kỉ bẩm sinh. Vì cú sốc này mà bệnh trở lại, còn biểu hiện nặng hơn. Hiện giờ không còn nhớ được ai cả, ngay cả cha mẹ mình cũng quên mất. Khốn khiếp thay, mỗi ngày cậu ấy đều đợi anh, đều nhớ tới anh. Cả ngày ngây ngốc trên cái sofa anh hay ngồi, suốt 1 năm nay, cậu ấy chưa từng ăn món gì khác ngoài mỳ trứng. Ngô Diệc phàm, anh nói đi anh rốt cuộc làm sao có thể nhẫn tâm hủy đi cậu ấy như thế?

Ngô Diệc Phàm toàn thân vô lực, hắn gục xuống đường, vẫn đang bàng hoàng tiếp nhận từng lời của Chung Nhân. Thấy hắn 1 bộ im lặng, Chung Nhân càng thêm tức giận, nắm lấy cổ áo hắn rống to:

-TÊN KHỐN! Tỉnh dậy đi!!! Lương tâm của anh ở đâu rồi? Nếu anh không yêu Tử Thao thì cũng đừng để cậu ấy ôm hy vọng suốt 3 năm như thế! Cậu ấy có thể sẽ ngây ngốc cả đời vì anh!! Cho nên anh phải đánh thức cậu ấy cho tôi! Chuộc tội đi!!!!

Xila Mẩu Mẩu

Đọc xong cho tôi xin ý kiến nhé! Cảm ơn!

\":0,\���u�Z�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro