Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1

     Hôm nay là một ngày rất đẹp . Trời xanh . Mây trắng . Trên cao , mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp . Gió thổi từng cơn mát rượi . Ở  khu trung tâm mua sắm XYZ , mọi người tập  trung lại ở cổng . Lượng người đông đến mức ta không thể thấy gì trong cái đám hỗn loạn đó . Tinh mắt lắm , ta mới thấy dòng chữ màu đỏ trên băng rôn được treo ở tầng trên cùng của khu mua sắm : CHÀO MỪNG ..... TỀ LÃO ĐẠI TRỞ VỀ ??!!?

     Vân Anh là một fan trung thành của Tề Mặc . Dịp Tề Mặc trở về là một sự kiện lớn và đương nhiên cô không thể bỏ qua . Từ bốn giờ sáng , cô đã đứng đợi ở trước cổng và " khoanh " cho mình một chỗ đứng vô cùng thích hợp , có thể ngắm Tề Mặc ở mọi góc độ . Gần tám giờ sáng , lượng người đông đến nghẹt thở , tưởng chừng như có một khe hở thì sẽ có N người nhào tới tranh giành . Dẫu vậy , Tiểu Anh Anh vẫn đứng trong vùng an toàn của riêng cô .

     Vài phút sau , có một nhóm phóng viên tới . Họ len lỏi qua dòng người một cách nhanh nhẹn , chuyên nghiệp , lập tức có mặt ngay cạnh cái bàn trắng , nơi dành riêng cho Tề Mặc khi trở về . Họ chụp đủ mọi khía cạnh của cái bàn như một nhà nghiên cứu , sau đó phỏng vấn một vài fan đứng gần đó . Vân Anh ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của họ .

         - Cô đến đây lúc mấy giờ ? Làm sao cô có một chỗ đứng đẹp thế này ?

         -Cô đến đây vì muốn góp vui hay bị ép buột ?

         ........( vân vân và mây mây ).....

     Biết bao nhiêu câu hỏi tới tấp dồn dập đến với Vân Anh . Cô lần lượt trả lời câu hỏi của họ .Gần mười phút sau , nhóm người đó mới " trả lại bình an " cho Vân Anh . Tưởng không còn ai nữa , cô mới thở phào nhẹ nhõm . Vừa mới ngắt hơi thở nhẹ nhàng , một giọng nói phát ra sau tai cô : 

         - Xin lỗi , tôi có thể phỏng vấn cô được không ?

     Lại là một tên phóng viên đáng chết khác !

     Quái ! Hôm nay Tiểu Anh Anh nhà ta hơi bị xui xẻo rồi a ... Dù thế , cô vẫn cố mỉm cười với tên phóng viên :

         - Ồ , đương nhiên là được . Anh muốn hỏi gì ?

         - Không phiền cô chứ ? - Tên phóng viên hỏi .

         - Hoàn toàn không .- Vân Anh nói giọng hào hứng nhưng chất chứa 99,9% sự giả tạo . Nếu nói thật lòng , cô đã nhăn mặt và trả lời tên phóng viên rằng : " Biến ! Mày làm phiền tao quá ! "

         - Cho tôi hỏi , cô thích Tề lão đại ở điểm nào ?  

         - Anh ấy khá đẹp , lạnh lùng , nhưng có hơi ...... - Vân Anh ngập ngừng .

         - Hơi như thế nào ? Như thế nào ? Như thế nào ? - Tên phóng viên gặng hỏi cho bằng được .

         - DÂM DÊ VÀ BÁ ĐẠO !!!! - Vân Anh nói lớn trong sự tức giận dữ dội khi bị gặng hỏi .

     Lúc đó , bỗng dưng cô thấy lành lạnh sống lưng . Cô nhìn quanh . Cái cảm giác bị người khác nhắm tới thật ghê tởm a !! 

     Đúng là có người nhắm tới cô thật , nhưng không phải ở xung quanh , mà là ...... ở trên không trung !   

                                          END CHƯƠNG MỘT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro