
9
Tóm tắt phần trước:
NJ: Thôi không cãi nhau nữa, miễn sao tao có tiền là được. Triển luôn đê mất thời gian vcl.
Nghe cuộc trò chuyện đó làm em thêm phần lo sợ hơn, bọn chúng sắp làm gì em. Em chỉ biết nằm đó mà vùng vẫy kêu lên vài tiếng "ưm" nhỏ. Trong lòng bắt đầu nhớ đến mẹ, anh trai. Nước mắt em rơi rồi...
_____
TH: Namjoon, mày bắt đầu quay trong vòng 3 giây nữa.
NJ: Biết rồi.
TH: Thăng kia mày lên giữ chân nó cho tao.
JM: Ờ.- Nói xong hắn(JM) liền nhảy bổ lên giường giữ 2 chân y/n lại nhưng do không cẩn thận bị y/n đạp 1 cái vào bụng, ngã ngửa chống tay ra sau.
JM: A..con mẹ nó!
- Ưmm...hức..ứm..ưmmm( biến đi)
"Chát"- Taehyung tát vào má phải của em 1 cái đau điếng
TH: Con mẹ mày, mày bướng à. Giữ chặt chân nó vào, thằng ăn hại.
JM: Đây từ từ, tao không cẩn thận tí thôi. Xin lỗi được chưa.
Hiện tại 2 chân y/n đã bị khóa chặt trong đôi tay lực lưỡng của Jimin, em không thể cử động chân nữa rồi. Cùng lúc đó Taehyung cúng đến gần em, hắn dùng tay xé toạc áo ngoài của em lộ ra chiếc áo ngực đang ôm lấy 2 chiếc "bánh bao" trắng nõn kia. Em sợ lắm, chỉ biết khóc rồi kêu lên vài tiếng, mong ai đó sẽ đến cứu em.
"Roẹt" - hắn xé mạnh bạo miếng băng dính dán ở miệng em ra. Đương nhiên hắn không ngu mà để em la lên, để quay ró mặt em hơn thôi.
- AA..TRÁNH XA TÔI RA ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI. CỨU THÔI VỚI.- Em la lên vùng vẫy.
"CHÁT" hắn lại tát vào má phải của em
TH: Câm mồm vào đừng để bố mày nóng!
- Hức.. Cút đi...CÓ AI KHÔNG CỨ...
"CHÁT...CHÁT" - Hắn tát vào gương mặt nhỏ nhắn của em thêm 2 cái nữa.
TH: Mày điếc à con kia, mày mở mồm tiếng nào nữa thì mẹ với anh trai mày đé* lành lặn đâu.- hắn nhìn y/n cười khinh bỉ.
- Tên khốn nạn..hức..tôi sẽ nói hết với mẹ chú là con người thế nào.
TH: Thôi mày không phải tốn sức nói với mẹ mày đâu, con mụ đấy với thằng anh trai ngu dốt của mày biết hết rồi.- hắn vừa vỗ vào mặt Y vừa cười.
- Ch..chú đang nói gì thế!? Ý chú là sao?- Em thắc mắc, lúng túng trong lòng.
TH: Nào, nhìn đi.
Hắn lấy điện thoại ra, mở 1 hình ảnh gì đó lên cho em xem. Ôi! Trong bức ảnh là hình ảnh mẹ và anh trai em đang bị trói, bịt miệng, có lẽ bị tẩm thuốc mê nên đã bất tỉnh rồi. Căn phòng đang nhốt mẹ và anh trai y/n sao quen thuộc quá. Trời! Đó là phòng mẹ của em! Bik kaboo
- Mẹ? Oppa? Tại sao họ lại trong phòng mẹ tôi chứ?
TH: Bất ngờ không con ngu, làm gì có chuyện mẹ với anh mày vắng nhà, kế hoạch của tao debak không? Chắc mày hiểu lí do phòng mẹ mày khóa, cái vòng, tiếng lạ mày nghe thấy rồi nhỉ bé yêu. - Hắn trông hả hê, tự hào về bản thân lắm. Hắn vừa nói vừa xoa má y/n.
- TÊN KHỐN, ĐỒ KHỐN NẠN, THỨ GHÊ TỞM. THỨ CẶN BÃ CỦA XÃ HỘI. MAU THẢ MẸ VÀ ANH TÔI RA. CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI.
Em uất ức hét lên, mọi điểu tốt đẹp về hắn trong em như sụp đổ. Em tự hỏi tại sao lại 1 chút rung động với hắn? Tại sao khi hắn nói những lời ngọt ngào dơ bẩn đó em lại ngại ngùng, đỏ mặt? Tại sao lúc trước em lại thấy nụ cười giả tạo của hắn đẹp đến thế? Ngu ngốc, hắn nói đúng, em quá ngốc.
NJ: Thằng kia hàng xóm nghe thấy giờ, làm nó ngậm mồm vào đê.
TH: Chắc mày không muốn ngón tay mẹ mày lìa khỏi tay đâu nhỉ?
- Không..hức..đừng đụng vào họ, tôi sẽ không kêu lên..hức.. tiếng nào đâu.
TH: Mày khóc cái đéo gì, câm mõm vào. Nhớ đến mẹ với thằng anh mày đi, RÕ CHƯA!
Em uất ức lắm nhưng không làm gì được đành gật đầu theo ý hắn.
JM: Thôi mày cứ làm bé nó sợ, thế có làm tiếp không tao còn đi về.
TH: Thế mày muốn về hay làm tiếp? Lảm nhảm cái lồ*.
JM: thằng chó 🙂(nói nhỏ)
NJ: Thôiii cho tao xin đi, tao lại chúng mày luôn đấy.
TH: Rồi rồi, thằng kia mày bỏ chân nó ra.
Sau khi chân nó được thả ra, hắn liền đến gần em rồi...cởi bỏ chiếc quần ngoài của em ra làm em bất ngờ
- Áa..chú làm gì thế..hức..đừng nhìn mà
TH: Mày lại quên rồi à.- Mặt hắn tức giận liếc lên nhìn em
Thấy vậy, y/n không dám lên tiếng nữa, chỉ biết lẳng lặng thút thít vài tiếng.
( Minh họa đồ y mặc hiện tại)
_________________
JM: Uầy. Địt mẹ mày làm tao nứ*g vờ lờ.- liếm môi
TH: Nhưng mà của bố mày.- lườm Jimin
NJ: Cái đ*t mệt mỏi vcl.
♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro