Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Hơi nóng phun lên vành tai, khiến tai Vương Nhất Bác nóng lên.

Tiêu Chiến nói giúp cậu giải quyết…. là định giải quyết như thế nào?

Thật ra cậu tới nhà vệ sinh tự làm một lát là được, không cần phải……..

“Rrrrr ——”

Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đột nhiên rung lên kéo cậu về với hiện thực. Cậu bối rối ấn nút nghe máy, sau khi nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại thì chợt khựng lại.

“Bác Nhi, cậu vẫn chưa tìm được xe à? Đứng im đừng nhúc nhích, để anh đi tìm cậu.”

“Ặc… Đào ca, em xin lỗi,” Vương Nhất Bác ấp úng: “Em, em, em bị cướp đi rồi.”

“Gì? Cướp đi? Ban ngày ban mặt mà vẫn có người dám cướp cậu đi ư? Là người ở đâu? Có thể trao đổi được không, mục đích của bọn họ là gì, để anh đưa tiền đến cho họ!”

Nghe thấy Triệu Đào nói muốn đưa tiền đến một cách thoải mái như vậy, cậu cực kỳ cảm động: “Ừm……… là một con mèo…….. với cả Tiêu Chiến nữa.”

Triệu Đào suýt chút nữa sặc chết.

“…………Được rồi,” anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh hiểu rồi, vậy ngày mai cậu ở nhà không?”

“Chắc là có.”

Cái gì gọi là ‘chắc là có’? Triệu Đào càng bất đắc dĩ hơn: “Buổi sáng anh tới tìm cậu, trước khi tới sẽ gọi điện cho cậu.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, phản ứng của Vương Nhất Bác trầm xuống một chút vì cậu cảm thấy áy náy khi vứt Triệu Đào lại ở bãi đậu xe.

Nửa sau hành trình, có lẽ sợ cậu khó chịu, Tiêu Chiến chỉ đơn giản hỏi mấy tin đồn thú vị về buổi concert, chứ không đụng chạm vào người cậu nữa. Vương Nhất Bác vừa làm spa cho Toả Toả vừa trả lời, cơ thể dần trở lại bình thường, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn.

Kết quả vừa về đến biệt thự, Tiêu Chiến nhướn mi liếc cậu một cái, khóe mắt hơi nhếch lên, vô cùng có cảm giác mời gọi.

Vương Nhất Bác: “………..”

Nuốt một ngụm nước miếng, nơi nào đó lại xảy ra thay đổi không thể nói.

Dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, về vấn đề này Vương Nhất Bác không thể kiềm chế bản thân được, ngoài những phản ứng sinh lý phải trải qua mỗi buổi sáng sớm, thì nếu có cảm giác cậu sẽ dùng tay để giải quyết, để đỡ phải xảy ra vấn đề gì.

Gần đây quá bận, cậu hoàn toàn không có tâm trạng cũng như thời gian để nghĩ tới phương diện này, có lẽ là nhịn lâu quá… Thôi không kiếm cớ nữa, Vương Nhất Bác cam chịu buộc áo khoác quanh eo.

Đúng vậy, cậu thừa nhận, cậu không chịu nổi sự trêu ghẹo của Tiêu Chiến, một ánh mắt cũng không chịu nổi!

Vương Nhất Bác hơi phiền muộn, cậu cảm ơn Kim Nam rồi kéo vali đi vào trong nhà trước. Tiêu Chiến bế Toả Toả đi ở phía sau, anh thưởng thức bóng lưng giận đùng đùng của cậu mấy giây, rồi mới giành lấy vali.

Đợi đến lúc bước vào cửa, ném cả mèo và vali qua một bên, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác, trực tiếp dùng đầu gối chặn ngang cậu trên tủ giày: “Chạy cái gì, đây là thái độ tiếp khách của em à?”

Vương Nhất Bác ưỡn thẳng lưng: “……..Anh muốn em tiếp đãi anh như thế nào?”

Tiêu Chiến hờ hững nói: “Nhiệt tình một chút, ví dụ như ôm anh tặng anh một nụ hôn này nọ chẳng hạn.”

Trong phim truyền hình, khi một vai chính đưa một vai chính khác về nhà, dường như luôn có một cảnh quay như vậy, ngọt ngào đến mức khiến khán giả phải trầm trồ. Vậy thì cậu thực sự không phải là một người yêu đủ tiêu chuẩn, Vương Nhất Bác ngập ngừng một lúc, rồi ôm eo đối phương, nhón mũi chân lên.

Nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Tiêu Chiến. Cậu không giỏi hôn môi.

Tiêu Chiến bị động tác như chim nhỏ mổ thóc của cậu chọc cười, anh cũng cúi đầu, bắt chước theo dáng vẻ của cậu mà hôn lên trán cậu, rồi lần lượt hôn lên lông mi, chóp mũi, gò má và cằm cậu.

Cuối cùng mới đến môi.

Cơ thể Vương Nhất Bác bị những nụ hôn này làm cho mềm nhũn phải dựa vào đối phương lấy điểm tựa. Tiêu Chiến có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng của thứ đang chọc vào đùi mình.

Cánh tay hơi dùng sức bế người ngồi lên trên tủ giày, kéo dây buộc trên quần thể thao của cậu nhóc ra.

Khoảnh khắc bị bàn tay to lớn xa lạ bao quanh, hai chân Vương Nhất Bác không nhịn được mà run lên, cổ họng bất giác phát ra tiếng hừ hừ nhè nhẹ: “A…………”

Cậu lập tức nhận ra mình hơi thất thố, bèn cắn chặt răng ép buộc bản thân không được phát ra mấy tiếng xấu hổ kia nữa, nhưng Tiêu Chiến lại càng bóp mạnh phía dưới của cậu.

“Ưm…………..” Da đầu tê dại, cậu lại nghẹn ngào kêu lên thành tiếng. Nhân lúc cậu mở miệng, Tiêu Chiến nhét ngón trỏ của một tay khác vào trong miệng cậu, khuấy đảo đầu lưỡi trơn mềm.

Gần mười phút sau, ngón chân Vương Nhất Bác kéo căng, cậu ngửa đầu tựa vào tường thở dốc từng ngụm. Từ cằm đến ngực đỏ ửng một mảng. Khóe môi ướt nhẹp, đầy dấu vết của nước bọt.

Tiêu Chiến hôn lên hầu kết của cậu, cảm nhận được hơi thở của cậu trở nên ổn định hơn, mới vừa rút khăn giấy chậm rãi lau tay, vừa khiếu nại: “Chong Chóng Nhỏ, em trở nên hư hỏng rồi nhé.”

Giọng Vương Nhất Bác hơi khàn: “Em, em sao chứ?”

“Em làm bẩn anh rồi.”

Có ý gì? Vương Nhất Bác ngồi thẳng người lại, nghi ngờ nhìn đối phương.

Chỉ thấy áo sơ mi và quần tây của đại ảnh đế bình thường cao cao tại thượng giờ rất xộc xệch, dính đầy….. cái kia của cậu, trông cực kỳ chói mắt.

“!!!!”

Đúng là rất bẩn, sao lại biến thành như vậy?

Mặt Vương Nhất Bác lập tức đỏ bừng: “Xin, xin lỗi anh, ban nãy em không kiềm chế được!”

“Không sao,” Tiêu Chiến cực kỳ rộng lượng: “Nhưng bộ đồ này của anh cần phải giặt, có lẽ phải ở nhờ nhà em một đêm rồi.”

“Được được được, có phòng mà, anh cứ chọn đi.”

Tiêu Chiến bế người đã mềm nhũn chân từ trên tủ giày xuống: “Anh ở cùng phòng với em.”

“……….Ừm.”

Đòi ở cùng phòng với Vương Nhất Bác không có ý gì khác, chủ yếu là sợ cậu gần đây bị mất ngủ, muốn để cậu được ngủ một giấc thật ngon.

Như mong muốn của Tiêu Chiến, đêm nay Vương Nhất Bác ngủ cực kỳ ngon. Buổi sáng điện thoại đổ chuông hai lần mới mơ mơ màng màng nghe máy. Là điện thoại của Triệu Đào, nói nửa tiếng sau sẽ đến biệt thự tìm cậu nói chuyện.

Vương Nhất Bác đáp một tiếng, rồi trở mình ôm cánh tay Tiêu Chiến ngủ tiếp, hoàn toàn ném việc này ra sau đầu.

Thế là nửa tiếng sau, lúc Triệu Đào bấm chuông cửa, thấy rõ người mở cửa, cằm anh ta suýt chút nữa rơi xuống đất!

“Ặc, Tiêu ảnh đế, sao lại là anh?”

“Vương Nhất Bác chưa ngủ dậy,” Tiêu Chiến nghiêng người: “Cậu vào đây đợi một lát.”

Bày ra dáng vẻ y hệt như chủ nhà, khiến Triệu Đào càng bối rối hơn, đã không phân biệt được đêm nay là đêm nào, đây là đâu, và mình là ai nữa rồi.

Đợi đến lúc Vương Nhất Bác nhíu mày chạy ra khỏi phòng ngủ, sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến thì vẻ mặt mới trở lại bình thường, lúc cậu nói “Anh dậy sao không gọi em”, Triệu Đào hoàn toàn sụp đổ.

Giờ phút này Vương Nhất Bác rốt cục cũng cảm nhận được trong phòng có thêm một vật sống khác, cậu xoay người lại sửng sốt: “Đào ca, anh tới lúc nào vậy?”

Triệu Đào cảm thấy cạn lời, không ngờ tên nhóc này hoàn toàn không nhớ việc mình sắp đến đây: “Anh mới tới không lâu, cậu có tiện nói chuyện không?”

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang chuẩn bị đi vào phòng tắm: “Tiện, cứ nói ở đây đi, anh ấy không phải người ngoài.”

“????”

Bị tấn công một đòn dữ dội, Triệu Đào bóp nhân trung, rất muốn chết ngay tại chỗ.

Anh ta hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói: “Hai người…..”

“Tụi em hẹn hò.” Vương Nhất Bác thừa nhận chẳng chút do dự.

“………Vậy cậu tính thế nào?” Triệu Đào sốt ruột nói: “Anh có thể giấu công ty giúp cậu, nhưng loại chuyện này chỉ có thể giấu được một thời gian thôi, với sự nổi tiếng của hai người thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chụp được! Đến lúc đó anti sẽ ghim cậu, kỳ thị cậu là đồng tính, trên mạng sẽ mắng chửi cậu, kết quả cuối cùng có lẽ là sẽ mất hết fans, người yêu cũng chạy mất, mọi việc đều thành công dã tràng… cậu khác Tiêu ảnh đế, dù sao thì cũng sẽ có người trả tiền cho những bộ phim của anh ta, còn cậu mà không có fans, thì sẽ mất hết tất cả. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Vương Nhất Bác khựng lại một lát.

Lúc biết Tiêu Chiến là anh trai nhỏ của mình, cậu vui còn không kịp, đâu có lòng dạ nào mà nghĩ đến mấy chuyện này.

“………Không sao, cùng lắm thì em quay về thừa kế gia sản thôi.”

Nghe cậu nói vậy, Triệu Đào chợt hiểu cậu đã quyết định không từ bỏ Tiêu Chiến.

Thuyết phục bao nhiêu cũng vô ích, Triệu Đào dứt khoát đổi chủ đề: “Anh đã bàn bạc với bên 《Ca Sĩ ngôi sao》cho cậu rồi, danh sách khách mời trong mail của cậu ấy. Top 1 và top 2 đã được quyết định trong nội bộ, cậu cân nhắc xem có muốn nhận hay không.”

“Nhưng anh phải báo trước cho cậu biết, tham gia show này cực kỳ nguy hiểm. Nếu như hát tốt, không chỉ có thể tăng cao quốc dân độ, mà còn có thể cởi cái mũ ‘lưu lượng’ xuống, chuẩn bị sẵn sàng cho cậu chuyển hình qua phái thực lực. Nếu như hát không tốt…… chắc chắn sẽ mất fans, càng là vết nhơ không thể tẩy sạch được, cả đời này sẽ đi theo cậu.”

“Ca sĩ tranh giành tài nguyên này rất nhiều, anh cho cậu hai ngày, cố gắng trong vòng hai ngày cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

《Ca Sĩ ngôi sao》là một show thực tế dành cho những ca sĩ cạnh tranh với nhau do Tiên Tự TV sản xuất, ba mùa liên tiếp rating đều đứng đầu bảng xếp hạng toàn quốc, đã giúp một số ca sĩ giỏi nhưng vô danh đi trên con đường cực kỳ nổi tiếng, hằng năm đều có rất nhiều người muốn chen chân vào show này.

Thành thật mà nói, Vương Nhất Bác không tự tin lắm vào khả năng ca hát của mình.

Cậu do dự mấy phút rồi gật đầu: “Cảm ơn Đào ca, vất vả cho anh rồi.”

Tiễn Triệu Đào về rồi, thấy tủ lạnh trong nhà trống rỗng, Vương Nhất Bác bèn gọi hai phần bữa sáng ở bên ngoài và đồ ăn cho mèo, cùng đồ hộp và những thứ khác cho con trai.

Vào phòng vệ sinh, vừa mới đánh răng thì bất chợt bị ôm lấy từ phía sau. Trên người Tiêu Chiến vẫn còn mang theo hơi nước nghiêng đầu hôn nhẹ lên gáy cậu: “Áo quần của em trẻ quá.”

Tối hôm qua Tiêu Chiến vứt quần áo vào trong máy giặt để giặt sạch, còn không mang theo đồ ngủ, nên Vương Nhất Bác đành tìm một bộ đồ của cậu cho anh mặc tạm. Đây đã là kiểu thông dụng nhất cậu có rồi, thế mà mặc trên người Tiêu Chiến trông vẫn khó coi.

Vương Nhất Bác cắn bàn chải đánh răng, hai gò má ửng đỏ: “Mới sáng sớm sao anh sến vậy…….. Để em xem thử quần áo của anh đã khô chưa.”

Tiêu Chiến giả vờ không nghe thấy, tiếp tục dính sát vào lưng cậu như keo con chó. Cậu hết cách, đành phải kéo keo con chó trên người mình lê từ phòng vệ sinh đến phòng giặt đồ.

Kéo áo sơ mi của anh xuống sờ sờ, khô thì khô rồi, nhưng mà kích thước…. sao lại hơi sai sai nhể??

Trong lòng xuất hiện linh cảm không lành, Vương Nhất Bác tìm nhãn hiệu của áo: “……….Trên đó nói sợi tổng hợp không thể giặt bằng nước, sẽ bị co lại.”

Tiêu đại thiếu gia từ nhỏ đã được hầu hạ quen thói rồi, đối mặt với tình huống như thế này chỉ có thể hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Kinh nghiệm sống của cậu cũng là số không giống anh: “Em cũng không biết phải làm sao nữa.”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Tiêu Chiến chợt bật cười: “Xem ra anh phải học một ít việc nhà mới được, không thì sau này kết hôn hai ta chẳng thể nào sống yên ổn được.”

Xem ra anh phải học một ít việc nhà mới được……..

Không thì sau này kết hôn hai ta chẳng thể nào sống yên ổn được……….

Giọng nói của Tiêu Chiến cứ vang vọng bên tai, mí mắt Vương Nhất Bác run rẩy, cậu chợt hiểu ra, mới yêu nhau hơn một tháng, Tiêu Chiến đã xếp cậu vào trong kế hoạch quãng đời còn lại của anh rồi.

Mẹ mất sớm, ba Vương bận rộn công việc, từ tiểu học đã bắt đầu trọ lại trường, nhiều yếu tố gộp lại với nhau làm cậu chẳng có chút cảm giác thân thuộc nào với gia đình. Dưới cái nhìn của cậu, ‘nhà’ giống như một nơi ở, một vật chứa đựng thân thể của cậu mà thôi.

Mà sau này, vì sự tồn tại của Tiêu Chiến, linh hồn của cậu cũng sẽ có nơi để nương tựa.

Vậy còn phải suy xét gì nữa chứ? Cơ hội chuyển hình qua phái thực lực, có thể chân chính đứng chung một chỗ với Tiêu Chiến đang ở trước mắt.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, nhân lúc Tiêu Chiến không để ý mà gõ chữ: [ Đào ca, em đồng ý]
Sau khi quyết định tham gia 《Ca Sĩ ngôi sao》, Vương Nhất Bác từ chối tất cả những lịch trình không quan trọng, mời giáo viên giỏi nhất của học viện âm nhạc, bắt đầu một tháng huấn luyện ma quỷ.

Thật ra âm sắc và quãng giọng của cậu không tệ, nhưng lúc mới debut cậu quyết định đi theo con đường ca sĩ nhạc dance, nên những bài hát của cậu đa số đều là phong cách hip-hop, R&B, trap..vv… vẫn chưa có cơ hội để thể hiện những kỹ thuật có độ khó cao và kỹ năng ca hát của mình.

Nhưng ba năm làm thực tập sinh không phải là công cốc, ba vị trí đầu trong các kỳ thi thanh nhạc của tháng và quý cũng không phải là cho có, chỉ sau hai ngày học, cậu đã tìm lại được một số cảm giác mà cậu đã từng có.

Một tuần sau, cậu hoàn toàn khôi phục lại những kiến thức thanh nhạc mà mình từng trộn với cơm ăn mất, nền tảng cũng rất vững chắc. Nửa tháng sau, dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cậu đã có hiểu biết mới về nhiều khái niệm mơ hồ, cũng có nhiều hiểu biết sâu sắc trong cách thể hiện và xử lý bài hát.

Mấy ngày cuối cùng, giáo viên và ekip cùng họp bàn về tiết mục dự thi. Để bảo vệ giọng, cậu chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một số ý kiến của mình.

Việc lựa chọn bài hát phải chú ý rất nhiều, không chỉ phù hợp với người hát, mà còn cần phân tích xem đối thủ của mình giỏi ở điểm nào. Ví dụ như trong cùng một cuộc thi tài, nếu như hai ca sĩ cùng chọn dòng nhạc dân gian thì chắc chắn khán giả và giám khảo sẽ so sánh họ với nhau, bên nào phát huy kém hơn sẽ gặp bất lợi.

Cầm danh sách khách mời ra, giáo viên đọc lại từ đầu: “Người thứ nhất, Trương Cần…. không cần phải phân tích đúng không?”

“Không cần.” Giọng Vương Nhất Bác rất hòa nhã.

Trương Cần là một nam ca sĩ, năm nay chưa đầy 60 tuổi, ngay từ những năm 80, những bài hát của ông đã nổi tiếng khắp cả nước. Thời gian nổi tiếng còn dài hơn thời gian Vương Nhất Bác có mặt trên đời, danh tiếng rất cao, thậm chí có thể được coi là ca sĩ cấp bảo vật quốc gia. Mấy năm nay đã lui về hậu trường, nằm trong trạng thái nửa ở ẩn.

Muốn thực lực có thực lực, muốn danh tiếng có danh tiếng, ekip chương trình mời ông xuống núi chắc chắn đã tốn rất nhiều sức lực. Nên không cần phải phân tích, quán quân chắc chắn đã được quyết định là ông.

Thua bởi bậc tiền bối như vậy, Vương Nhất Bác tâm phục khẩu phục.

Có tổng cộng mười ba khách mời, mặc dù danh sách Triệu Đào đã sớm gửi tới, nhưng cậu vẫn chưa xem. Mấy người tiếp theo Vương Nhất Bác không có ấn tượng, đều là ca sĩ nhạc pop nổi tiếng đến từ đại lục, Đài Loan và Hongkong, thực lực khác nhau.

Ngay sau đó, thầy giáo lại đọc lên một cái tên quen thuộc — “Hạ Vũ.”

Mắt Vương Nhất Bác trợn lớn, không ngờ lại có thể trùng hợp như thế.

Từ sau khi đăng weibo làm sáng tỏ vụ ảnh selfie, Hạ Vũ giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không nghe thấy tin tức gì về hắn nữa, không biết đã tìm được công ty hay chưa. Mà lần cuối cùng Vương Nhất Bác giao lưu với hắn hình như là đợt tết, Hạ Vũ gửi cho cậu một đống tin nhắn thật dài nói cho cậu biết về sự tồn tại của hộp gỗ.

“Đây chắc là người quen của Tiểu Vương đúng không?” Thầy giáo mỉm cười nói.

“Vâng,” Vương Nhất Bác gật đầu: “Năm ngoái tụi em có quay chung một show về du lịch.”

“Tôi nhớ năm trước cậu ta ký hợp đồng với phòng làm việc của Tiêu Chiến, hình như có quan hệ hơi không trong sáng với Tiêu ảnh đế, sau khi kết thúc hợp đồng không biết đã đi đâu. Năng khiếu bẩm sinh của cậu nhóc đó không tệ, tiếc thật đấy.”

Vương Nhất Bác sửng sốt.

Nếu không phải thầy dạy thanh nhạc nhắc đến, thì cậu cũng sắp quên mất Tiêu Chiến và Hạ Vũ từng có scandal mấy năm.

Ngày đầu tiên quay 《Hành Trình》, cũng là ngày gặp lại anh trai nhỏ sau khi trưởng thành, Triệu Đào từng phổ cập kiến thức cho cậu về những tin tức bên lề của Tiêu Chiến và Hạ Vũ. Sau này thông qua việc quan sát, Vương Nhất Bác phát hiện vừa nhìn là có thể nhận ra Hạ Vũ thích Tiêu Chiến, còn Tiêu Chiến thì chẳng có bất cứ ý nghĩ nào với Hạ Vũ ngoài công việc.

Nhưng với tính cách của Tiêu Chiến, chắc chắn sẽ không để cho một người thích mình ở bên cạnh quấy rầy mình. Ví dụ như Nhược Lan, Vương Nhất Bác từng chứng kiến những hành vi vô tình mà Tiêu Chiến dành cho cô.

Vậy vì sao anh lại để Hạ Vũ ở phòng làm việc của mình lâu như vậy?

Chẳng lẽ muốn kiếm tiền từ Hạ Vũ? Nhưng mấy năm ở phòng làm việc của Tiêu Chiến, Hạ Vũ rất ít ra album, càng rất ít đi biểu diễn, hoàn toàn chẳng có giá trị kinh doanh gì cả!

Nhưng ngoài nó ra, thật sự chẳng tìm thấy bất cứ lý do nào khác.

Dù là việc gì nếu nghĩ không thông thì sẽ nhớ mãi trong lòng, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi khó chịu.

Giáo viên thanh nhạc vẫn đang tiếp tục phân tích, Vương Nhất Bác vừa nghe, vừa cắn môi dưới, ngón tay cái trượt tới trượt lui trên màn hình, cuối cùng không nhịn được mà gõ chữ: [ Có một chuyện rất trùng hợp]

Tiêu Chiến trả lời cực nhanh: [ Em nói đi]

Vương Nhất Bác: [ Hạ Vũ cũng tham gia Ca sĩ ngôi sao mùa này]

Tiêu Chiến: [ Không cần phải để ý, cậu ta không phải là đối thủ của em]

Vương Nhất Bác: “………..” Không cần để ý cái đếu ấy!

Anh phân tích nghiêm túc ghê ha!!

Thật ra Vương Nhất Bác gửi tin nhắn như thế chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của Tiêu Chiến dành cho Hạ Vũ, kết quả chẳng thăm dò được gì cả, làm cậu còn bực bội hơn lúc nãy nữa.

“Đồ bội bạc đồ bội bạc đồ bội bạc*………..” cậu càng nghĩ càng giận, bèn trực tiếp đổi ghi chú của Tiêu Chiến thành đầu heo.

Đồng thời tắt khung chat, quyết định cả ngày hôm nay sẽ không để ý đến anh nữa.

Việc lựa chọn bài hát cho toàn bộ cuộc thi đã hoàn tất, mọi thứ đã sẵn sàng, đầu tháng 10, 《Ca Sĩ ngôi sao》 bắt đầu buổi thử giọng và tổng duyệt trước khi ghi hình cho kỳ đầu tiên.

Thành phố Liên Thuận – nơi đặt Tiên Tự TV cách Hà Nam khá xa, ngoài ra cần phải trao đổi với ekip sản xuất chương trình về việc sắp xếp thời gian trình diễn, Vương Nhất Bác không muốn đi qua đi lại, nên đặt khách sạn ở đó luôn.

Trước khi đi, Tiêu Chiến đã rút ra bài học của lần tới sân bay đón cậu trước đó, nên gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: [ Anh tới tiễn em.]

Vương Nhất Bác: [ Anh không bận à?]

Tiêu Chiến: [ Không bận, anh ở trước cửa nhà em ra đi]

Vương Nhất Bác: “…………….”

Cmn anh tới trước cửa nhà mới nhớ ra việc báo cho em biết đúng không?!

Nhưng Tiêu Chiến có thể tới tiễn, cậu thực sự rất vui. Gọi Triệu Đào đang định tới gara lấy xe lại, rồi kéo anh ta cùng bước lên xe của Tiêu Chiến.

Thấy Triệu Đào định ngồi ở hàng ghế sau, Kim Nam đang ngồi trên ghế lái nghiêng đầu qua nói: “Mũm Mĩm, lên ghế phó lái ngồi với tôi.”

Triệu Đào xua tay: “Không lên đâu, ghế phụ nhỏ lắm, em ngồi chật.”

“Lên đây,” Kim Nam nói: “Không lên chắc chắn cậu sẽ hối hận.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh ta, Triệu Đào do dự một lúc rồi chui lên trước.

Đôi tình nhân ở hàng ghế sau hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện đã xảy ra giữa hai vị quản lý.

Vì sợ ảnh hưởng đến việc học, nên cả tháng trước hai người gặp nhau chẳng được mấy lần. Giờ khó khăn lắm mới được ở bên nhau, gần như là một giây ngay sau khi Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh mình, Tiêu Chiến đã đan chặt mười ngón tay với cậu.

Vương Nhất Bác vẫn chưa quen thân mật trước mặt người ngoài, nên bèn giấu đôi tay đang đan chặt vào nhau ra sau lưng: “Hôm nay anh không có lịch trình gì à?”

Tiêu Chiến: “Có.”

Vương Nhất Bác nhíu mày: “Vậy anh quay về làm việc đi, em không phải con nít, không cần phải đưa em đến sân bay.”

Tiêu Chiến ấn ấn lòng bàn tay cậu: “Lịch trình của anh là đưa em đến thành phố Liên Thuận an toàn.”

“……..Oh.”

Vương Nhất Bác cúi đầu liếm môi, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Lúc này Tiêu Chiến muốn quan sát xem bạn trai nhỏ của mình có gầy đi hay không, tầm mắt quét từ trên xuống dưới, vô tình lướt qua một thứ rất lạ.

Anh chỉ màn hình điện thoại của Vương Nhất Bác: “Ghi chú này có nghĩa là gì?”

“Ặc……” nụ cười của Vương Nhất Bác lập tức cứng lại.

Ban nãy biết được Tiêu Chiến đang đợi ở bên ngoài, ra khỏi nhà quá gấp, xem xong tin nhắn quên tắt màn hình điện thoại, giờ điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện trò chuyện với Tiêu Chiến.

Mà trên đỉnh của giao diện trò chuyện, có cái đầu heo tai to mắt nhỏ, màu hồng phớt vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch, muốn giấu cũng chẳng giấu được.

Đờ mờ, bị tóm rồi!

Cho dù Tiêu Chiến có từng mập mờ với Hạ Vũ hay không, thì đều là chuyện trước khi hẹn hò với cậu, Vương Nhất Bác biết mình không có lập trường mà để bụng, cậu cũng đang cố gắng học cách không để bụng.

Nên đến giờ vẫn không học được. Có lẽ không thể treo trên đó mãi được.

Cậu giả vờ bình tĩnh cất điện thoại lại: “Trượt tay.”

Tiêu Chiến không tin lời nói dối của cậu: “Trượt tay có thể đổi luôn ghi chú à?”

Không muốn để đối phương nghĩ mình hẹp hòi, Vương Nhất Bác không định thừa nhận, cậu bất chấp tất cả nói: “Em trượt tay, tin hay không thì tùy.”

Ồ, học tập suốt một tháng, kỹ năng ca hát có tốt lên hay không thì không biết, chứ kỹ thuật chơi xấu thì đã giỏi hơn nhiều. Tiêu Chiến bị cậu làm cho tức đến bật cười, anh gật đầu: “Được, được, anh tin.”

Nói xong, anh lấy điện thoại của mình ra, ấn cạch cạch mấy lần.

Dùng gót chân nghĩ Vương Nhất Bác cũng biết đối phương đang đổi ghi chú của cậu, hơn nữa vì trả thù, chắc chắn đổi qua cái chẳng tốt đẹp gì.

Trong lòng cậu ngứa ngáy, rất muốn biết hình tượng của mình trong lòng Tiêu Chiến là gì. Cậu giả vờ như vô tình ló đầu qua…..

Tiêu Chiến nghiêng về hướng ngược lại khoảng nửa mét.

Không thấy nội dung, Vương Nhất Bác không cam tâm, nên lại từng chút một cọ cọ về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dứt khoát xoay người, quay lưng về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác: “???”

Xem ra phải dùng một ít thủ đoạn bạo lực thôi.

Dù sao cũng chơi lớn một lần rồi, cậu bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, đầu gối chân trái chống trên ghế ngồi, hai tay vòng qua cổ Tiêu Chiến định trực tiếp cướp luôn.

Trọng lượng của một cậu nhóc đè lên người, eo của Tiêu Chiến cong về phía trước, anh theo bản năng quay đầu lại, chóp mũi quét qua môi Vương Nhất Bác.

“Chà, đòi hôn gấp vậy luôn,” Tiêu Chiến nhíu mày: “Nhớ anh à?”

“……..Anh tự đụng vào môi em thì có! Nhanh đưa điện thoại cho em xem.”

“Không cho xem, trừ khi em nói cái gì đó dễ nghe một chút.”

Vương Nhất Bác tò mò: “Cái gì dễ nghe?”

“Ví dụ như…… gọi ông xã.”

“………….” Gọi cái đầu anh ấy!!!

Gò má Vương Nhất Bác thoáng chốc đỏ ửng, Tiêu Chiến dừng một lúc rồi bổ sung: “Vậy gọi anh cũng được.”

So với ‘ông xã’, ‘anh’ đúng là đồ trẻ con, chưa kể lúc trước từng gọi như thế rồi. Vương Nhất Bác chấp nhận rất thoải mái, cậu nhìn xung quanh, rồi thấp giọng gọi: “Anh.”

Tiêu Chiến “Ừ” một tiếng, anh ngẩng đầu lên: “Hôn anh thêm một cái nữa.”

Gọi cũng gọi rồi, bỏ dở giữ chừng hình như rất tiếc, Vương Nhất Bác cắn răng rồi dán lên môi Tiêu Chiến.

Nhưng không thể tách ra được nữa.

Tiêu Chiến nâng mặt cậu lên, làm sâu thêm nụ hôn này.

Đợi đến lúc Vương Nhất Bác nhận ra mình bị lừa, Tiêu Chiến đã ăn anh bạn nhỏ đến no căng bụng, hôn đến mức thỏa lòng thỏa dạ.

Anh ném điện thoại cho Vương Nhất Bác: “Xem đi.”

Chịu thiệt rồi, không xem thì hơi uổng, Vương Nhất Bác xụ mặt cầm điện thoại lên.

Sau đó chợt phát hiện ra, Tiêu Chiến chỉ ghim một giao diện tán gẫu ở trên cùng, avatar Vua Sư Tử trên của giao diện tán gẫu đó cực kỳ quen mắt chính là của cậu.

Thảo nào lần nào gửi tin nhắn, đều có thể trả lời cực kỳ nhanh.

Vương Nhất Bác hơi chột dạ, cậu chỉ ghim group của công ty và ekip lên trên cùng, không có của Tiêu Chiến. Cuối cùng sau khi nhìn thấy ghi chú mà Tiêu Chiến cài đặt cho mình như mong muốn, cậu không thể hiểu nổi: “Sao lại gọi em là ‘ củ cải trắng’?”

Tiêu Chiến buông tay: “Nước ta có câu châm ngôn, cải trắng ngon đều bị heo gặm hết.”

“………….” Nói gì vậy trời!

Vương Nhất Bác cố nhịn mấy giây, nhưng rốt cục không nhịn nổi nữa, ‘hì hì’ bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó nụ cười ngày càng lớn……….

Dỗ dành người ta vui vẻ, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, anh nhân cơ hội nắm eo Vương Nhất Bác, bóp bóp vòng eo của cậu nhóc: “Củ Cải Trắng, nói cho anh biết sao lại đổi ghi chú của anh thế?”

“Không vì sao cả, chỉ muốn đổi vậy thôi.”

“Vậy đổi câu hỏi khác, có nhớ anh không?”

“Không nhớ, không nhớ chút nào.”

“Không nhớ thật à? Nhưng anh nhớ em lắm.”

“Được, vậy thì em cũng nhớ anh, nhưng chỉ một chút thôi, nhỏ xíu xiu như hạt vừng ấy….”

Cuộc đối thoại thiếu dinh dưỡng của hai tên trẻ con chui vào trong tai, Triệu Đào ngồi bên ghế phó lái nắm chặt tay, vẻ mặt tê dại, không giống đang trên đường đi ghi hình cho show thực tế có rating cao nhất nước, mà giống đang trên đường tới lò sát sinh.

“Thế nào,” Kim Nam vừa đánh vô lăng, vừa hỏi: “Nghe lời tôi ngồi phía trước, không sai đúng không?”

“Vâng vâng vâng, không sai!” Triệu Đào rưng rưng gật đầu: “Cảm ơn anh Nam.”

Khoang sau xe chẳng thân thiện với cẩu FA chút nào, hix!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro