Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Mười tám năm trôi qua, Tiêu Chiến lại bị Chong Chóng Nhỏ của anh mê hoặc một lần nữa.

Bọn họ trán kề trán, lải nhải kể hết những sự thay đổi của mười mấy năm qua. Tiêu Chiến nói rất ít, phần lớn thời gian đều là Vương Nhất Bác nói còn anh lắng nghe, nghe Chong Chóng Nhỏ của anh phải ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng biết bao nhiêu oan ức.

Thật ra Vương Nhất Bác toàn kể những chuyện hạnh phúc, nhưng ở trong lòng Tiêu Chiến, mỗi một ngày Chong Chóng Nhỏ không ở bên cạnh anh, thì đều là đứa trẻ tội nghiệp chẳng ai thương.

Nói mệt, đứng cũng mệt, hai người rốt cục cũng nhớ ra…. đòe mòe, hình như bên ngoài có một đám người đang chờ bọn họ!

Vương Nhất Bác luống cuống: “Họ Tiêu, làm sao bây giờ?”

Tiêu Chiến: “….. Gọi anh.”

Lúc trước muốn thấy sang bắt quàng làm họ để ngủ với người ta, cậu có thể gọi bất cứ xưng hô gì mà mình cho là hay. Nhưng giờ đã ở bên nhau rồi, Vương Nhất Bác lại cảm thấy xấu hổ: “Ờm Chiến ca, nếu bọn họ hỏi thì phải nói sao?”

Tiêu Chiến liếc cậu một cái: “Anh đoán bên ngoài chẳng còn ai nữa rồi.”

Bây giờ các phương tiện liên lạc rất phát triển, không tìm được người thì có thể gọi điện gửi wechat, không thì trực tiếp tới gõ cửa cũng được, ai ngu mới đứng chờ bên ngoài mấy chục phút mà chẳng nói gì.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy cửa thành một cái khe nhỏ, sau đó phát hiện hậu trường trống không, những người bạn của cậu và staff đúng là đã rời đi chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Cậu vội vàng ấn số gọi cho Triệu Đào, mở loa ngoài rồi ném lên cái ghế ở bên cạnh: “Em thay đồ, anh giúp em với nhé.”

“OK.” Tiêu Chiến sung sướng giúp cậu cởi dây lưng.

“…….” Vương Nhất Bác cạn lời, lúc này điện thoại có người nghe máy, cậu chỉ có thể nuốt lại câu chửi thề đã sắp ra khỏi miệng: “Alo, Đào ca, mọi người đang ở đâu vậy?”

Triệu Đào báo địa chỉ nhà hàng, rồi hỏi ngược lại: “Cậu thì sao, đi đâu rồi?”

Không đợi Vương Nhất Bác mở miệng, Tiêu Chiến đã hờ hững nói: “Cậu ấy đang tận hưởng dịch vụ thay quần áo đẳng cấp VIP hàng đầu thế giới.”

Triệu Đào: “?”

“Cậu ấy là hội viên duy nhất của cửa hàng thay quần áo này.”

Triệu Đào: “??”

Vương Nhất Bác giành lại điện thoại: “Đào ca, anh đừng nghe anh ấy nói xàm…. Này! Thả tay ra! Ấy, cái này không cần, cái này em tự cởi…. Đào ca, em cúp máy đã nha, em đến ngay giờ ấy mà!”

Triệu Đào: “???”

Triệu Đào: “Vương Nhất Bác, anh nói cho cậu biết, vất vả lắm cậu mới lên được tuyến một, đừng để xảy ra scandal kích tình ở trong phòng thay đồ đấy nhé! Alo? Alo!”

Còn chuyện chính đang chờ, đương nhiên Tiêu Chiến sẽ không cởi ‘cái này’ của Vương Nhất Bác thật, anh chỉ muốn trêu cậu mà thôi.

Sửa soạn xong, đến địa chỉ do Triệu Đào báo lại, mọi người đã ăn xong tăng một, đang bắt đầu tụm năm tụm ba uống rượu chơi game.

Vương Nhất Bác bao hết cả nhà hàng thịt nướng, ekip và staff ngồi ở đại sảnh, vì nghề nghiệp nhạy cảm nên những người nổi tiếng thì ngồi trong phòng riêng. Cậu chào hỏi hết một vòng, rồi dẫn Tiêu Chiến vào phòng riêng ở trong cùng.

Vì có Lệ Hà ở đây, nên phòng riêng ầm ĩ hơn bên ngoài rất nhiều, thấy hai người sóng vai nhau xuất hiện ở cửa, bên trong thoáng chốc yên tĩnh lại, tầm mắt đồng loạt bắn về phía hai người họ.

Dương Tử Hàn đau lòng nói: “Đói bụng rồi phải không Bác Nhi, nhanh lại đây ăn chút gì đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Thẩm Như khẽ cười: “Bọn họ không đói đâu, không chừng ban nãy đã trốn đi ăn vụng gì đó rồi.”

Dương Tử Hàn chậm chạp get được ý của Thẩm Như, bèn lộ ra nụ cười của người cha hiền từ.

Vương Nhất Bác: “………”

Một đám minh tinh mấy người, ý dâm người ta như thế thật sự OK à???

Vương Nhất Bác buồn bực ngồi xuống, để tránh nghi ngờ nên cố ý không ngồi cạnh Tiêu Chiến, mà ngồi cạnh Triệu Đào, Tiêu Chiến bèn ngồi xuống đối diện cậu.

Nếu như là trước đây, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không cho cậu làm vậy. Nhưng hôm nay thịt thiên nga nóng hôi hổi đã ăn đến miệng, lại mua một tặng một được kèm thêm một Chong Chóng Nhỏ nữa, rồi còn nhận được một nụ hôn, thực sự rất thỏa mãn nên quyết định tạm thời vứt bỏ ý định bắt nạt người ta.

Lệ Hà bề ngoài trông hơi đen tối, nhưng thực ra trong lòng rất đơn thuần, cô không hiểu ý của Thẩm Như lắm, nên ngốc nghếch nói: “Bác Nhi, ban nãy hai người ăn gì vậy?”

Vương Nhất Bác: “Ban nãy không ăn gì cả, tôi chỉ thay đồ và làm tóc thôi.”

Ánh mắt Lệ Hà lóe sáng giống như Conan: “Thay đồ gì mà lâu vậy? Nói sản xuất quần áo tôi còn dễ tin hơn, hai người chắc chắn đã làm những chuyện khác!”

Đúng lúc đó, ngón tay Tiêu Chiến quét qua vết thương bị Vương Nhất Bác cắn ra ở trên môi. Vết thương bằng phẳng, khá giống cảm giác miệng mở ra lâu quá nên bị khô nứt ra.

Lệ Hà: “!!!!”

Lệ Hà lập tức hoàn thành quá trình thay đổi từ bề ngoài hơi đen tối thành trong lòng cũng đen tối.

Chuyện như vậy không thể nói ra ở đây, mọi người đều biết rõ ở trong lòng là được rồi, Lệ Hà thôi cười dâm đãng, im lặng tiêu hóa niềm vui bất ngờ của CP nhà mình.

Thấy mấy người đó không nói gì nữa, Vương Nhất Bác nghĩ việc cậu biến mất gần một tiếng đồng hồ rốt cục cũng lừa gạt được, bèn thở phào nhẹ nhõm, cậu kéo thực đơn qua ầm ầm gọi một đống đồ.

Trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, Vương Nhất Bác mới chợt nhận ra hình như trên bàn thiếu một người Lục Hành không có ở đây.

Từ lúc bắt đầu vào đoàn phim 《Liệp Nhật》, cậu đã có cảm giác Tiêu Chiến và Lục Hành không hợp nhau, nên không dám hỏi thẳng, mà dùng khuỷu tay đụng đụng Triệu Đào: “Anh Lục đâu?”

“Ban nãy cậu ta nói có việc, nên đưa tụi anh đến đây xong thì đi luôn.”

Vương Nhất Bác sửng sốt: “Không phải anh bảo mọi người đến đây trước à?”

“Không phải,” Triệu Đào chùi miệng: “Anh vốn định đợi hai người một lát đã, nhưng cậu ta lại nói là mọi người bận rộn cả một buổi tối chắc đói bụng rồi, hay là vừa ăn vừa đợi. Anh nghĩ như vậy hay hơn, nên kéo mọi người tới đây luôn.”

Trong số tất cả những người quen biết Vương Nhất Bác, có không ít người luôn trêu cậu và Tiêu Chiến, nhưng người biết cậu thích Tiêu Chiến chỉ có một mình Lục Hành.

Nếu như ban nãy có người tới phòng thay đồ tìm bọn họ, thì rất dễ nghe thấy những lời mà bọn họ nói, gặp phải người miệng rộng thì sẽ bị lan truyền khắp nơi.

Hơn nữa ngộ nhỡ ngắt lời bọn họ, không có thời gian nói rõ ràng mọi chuyện, thì có lẽ giờ cậu và Tiêu Chiến đã mỗi người đi mỗi ngả, hoàn toàn trở thành người xa lạ rồi.

Là Lục Hành che chở, tác thành cho bọn họ.

Nhưng sao anh Lục phải đi chứ, cậu còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa!

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, ở dưới bàn gõ chữ:

Khoảng ba phút sau, Lục Hành mới trả lời:

Nhìn cái emo mặt cười này, không biết vì sao trong lòng Vương Nhất Bác lại cảm thấy ê ẩm, giống như anh Lục đang ngày càng cách cậu thật xa…..

Lúc này, xâu thịt gọi lên sau đã gần chín, Vương Nhất Bác day day chóp mũi cất điện thoại lại, vừa ngẩng đầu lên thì có năm cây thăm bằng trúc đồng thời duỗi đến trước mặt cậu.

Lệ Hà: “Xâu thịt bò chín bảy phần này ngon lắm đó, tôi ăn thử rồi, cậu cũng nếm thử đi!”

Dương Tử Hàn: “Chắc là đói lắm rồi đúng không, ăn một miếng thịt viên lấp bụng trước đã.”

Thẩm Như: “Mấy thứ đó nhiều mỡ lắm, không tốt cho body của cậu, ăn nấm hương đi, ngon mà không mập.”

Tiêu Chiến giơ một khay tôm hùm nướng lên.

Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, Vương Nhất Bác lúng túng mỉm cười, rồi xua tay với những người khác: “Mọi người cứ ăn đi, không cần phải quan tâm đến em đâu.”

Ngay sau đó, cậu lấy khay tôm hùm từ trong tay Tiêu Chiến, thỏa lòng thỏa dạ nuốt một ngụm thịt tôm thật lớn.

Thẩm Như: “???”

Thẩm Như: “Tiểu Vương, không phải cậu không thích ăn tôm hùm à? Lần trước chúng ta ở Hàn Quốc, chị nhớ cậu không ăn con nào hết mà!”

“Khẩu vị của con người ta sẽ thay đổi theo độ tuổi,” Vương Nhất Bác nói dối chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Em lớn thêm một tháng, bắt đầu thích ăn tôm hùm rồi.”

Vì đã khá muộn, hơn nữa mọi người đều tranh thủ thời gian tới đây xem concert, ngày mai ai cũng bận công việc riêng của mình, không thể chơi đến nửa đêm được, nên sau khi ăn tối xong chẳng ai lên kế hoạch cho tăng hai cả, mà đều ồn ào nói phải về đi ngủ.

Vương Nhất Bác đặt khách sạn cho tất cả mọi người, đều ở cùng một tầng, không thiên vị ai cả. Hơn nữa để giấu chuyện cậu và Tiêu Chiến hẹn hò, lúc chia phòng, cậu để lại căn phòng ở phía đông hành lang cho cậu, còn Tiêu Chiến thì ở căn phòng phía tây hành lang.

Tiêu Chiến không chịu: “Xa quá.”

Vương Nhất Bác: “Có vấn đề gì à?”

Tiêu Chiến nhìn cậu: “Không có vấn đề gì cả.”

Vương Nhất Bác tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cậu nói chuyện với mọi người thêm mấy câu nữa, rồi vội vàng chạy về phòng mình.

Cậu không bật đèn, mà đứng tựa ở cửa nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ rồi ngẩn người. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn chẳng thể nào tin được Tiêu Chiến lại là anh trai nhỏ thuở ấu thơ của cậu.

Càng không dám tin, trước khi nhận ra nhau, bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt.

Đờ mờ đây là thứ nghiệt duyên gì vậy chứ!!!

Vương Nhất Bác vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, sau khi tâm trạng bình tĩnh lại mới tới phòng tắm rửa mặt. Cuối cùng gội sạch đống tạp nham ở trên đầu, cậu cầm máy sấy vừa cẩn thận sấy tóc vừa rục rà rục rịch.

Trước đây nhìn thấy mấy cặp yêu nhau suốt ngày cứ dính lấy nhau, cậu còn cảm thấy hơi là lạ. Hát hò nhảy múa chơi game không vui hơn à? Sến sến súa súa thì có gì thú vị chứ?

Giờ thì cậu hiểu ra rồi.

Mới xa Tiêu Chiến 40 phút, cậu đã bắt đầu cảm thấy nhớ đối phương rồi, cực kỳ hối hận sao ban nãy lại chia phòng cho Tiêu Chiến ở xa đến vậy.

Nhưng giờ mà đi tìm Tiêu Chiến, chắc chắn sẽ bị cười nhạo đúng không? Dù sao thì ban nãy cũng là mình cà khịa người ta trước.

……….Đờ mờ!

‘Bịch’ một tiếng ném cả người lên giường, Vương Nhất Bác cố gắng không nghĩ đến Tiêu Chiến nữa, mà mở weibo ra đăng bài cảm ơn fans và những người bạn của cậu, rồi nhảy qua acc clone, lặng lẽ mở quảng trường siêu thoại ra.

Vốn định xem fans hâm mộ bình luận như thế nào về buổi concert của mình, nhưng lại chìm ngập trong đống ảnh và video.

Những bức ảnh đó đều là ảnh cậu đang đứng trên sân khấu với những góc chụp khác nhau, có những bức preview cũng có những bức đã qua chỉnh sửa. Trên hình có gắn logo của nhiều fansite khác nhau, đếm sơ sơ cũng phải mười lăm, mười sáu cái.

Hơn nữa cậu còn không kéo đến cuối cùng, vì nhiều quá xem không hết.

Vương Nhất Bác chợt nhớ lại, ngày xuất phát đi quay 《Hành trình》, fansite của cậu chạy hết chỉ còn được ba cái.  Hơn nữa năm trôi qua, số lượng fansite của cậu tăng gấp năm lần, mà ba fansite kia vẫn còn ở đó ủng hộ cậu, thậm chí có hai fansite còn chụp vé vào cửa của concert ngày hôm nay.

Hạnh phúc quá đi mất.

Vương Nhất Bác không chút do dự mà like hết một lượt cho bọn họ, rồi quay về trang chủ, định đăng cái gì đó để kỷ niệm một ngày vừa tốt đẹp vừa ly kỳ như hôm nay.

Mới gõ được mấy chữ, chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Cậu tưởng là Triệu Đào, bèn chân trần bước xuống đất chạy tới mở cửa

“…..Shhh, anh tới làm gì, không bị ai nhìn thấy đấy chứ?”

Tiêu Chiến: “Anh đến giúp em sấy tóc.”

Vương Nhất Bác: “Tóc em sấy khô từ lâu rồi!”

Tiêu Chiến “À” một tiếng: “Vậy thì tôi đến đưa thuốc.”

Đưa thuốc? Đưa thuốc gì? Trước đó dạ dày cậu hơi khó chịu, nhưng ăn xong đã đỡ hơn nhiều rồi.

Bị gài quá nhiều lần rồi, Vương Nhất Bác đã dần dần thấy rõ bộ mặt thật của người yêu mình. Người này là một con sói đuôi to, tuyệt đối không được dễ dàng tin tưởng anh!

Mặc dù khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến xuất hiện trước cửa, đáy lòng cậu không nhịn được mà nổi bong bóng, nhưng cậu phải biết rõ người này muốn làm gì mới được, cậu hắng giọng: “Anh….”

“Em mà còn không để anh vào nữa,” Tiêu Chiến ngắt lời cậu: “Thì những người khác sẽ nhìn thấy thật đó.”

“……….” Cũng đúng nhỉ.

Vương Nhất Bác vội vàng nghiêng người: “Nhanh vào đi!”

Tiêu Chiến không hề sốt ruột, động tác không nhanh không chậm, giống như kiểu còn sợ người ta không kịp nhìn thấy vậy. Trước khi Vương Nhất Bác suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh rốt cục cũng bước vào, đóng cửa lại, tay trái nắm eo cậu, cánh tay phải vòng qua đầu gối cậu.

Trời đất quay cuồng, hai giây sau, Vương Nhất Bác đã dễ dàng bị anh bế lên!

Đờ mờ còn là tư thế bế công chúa!!!

“Anh, anh thả em xuống,” Vương Nhất Bác cực kỳ xấu hổ, bèn dùng chân đạp loạn xạ: “Em không phải con gái, không được bế em!”

Tiêu Chiến chẳng thèm để ý đến cậu, mà không nhẹ không nặng véo bắp đùi cậu một cái.

Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ mùa hè, phía trên là áo ngắn tay còn phía dưới là quần đùi, Tiêu Chiến đặc biệt chọn chỗ cậu không lộ da thịt mà véo.

……Tên chết tiệt này cũng ga lăng ghê, cảm giác tê dại truyền đến từ bắp chân, Vương Nhất Bác cuộn tròn ngón chân lại, mân mê môi chẳng nói lời nào.

Phòng trong khách sạn không lớn, cánh cửa cách phòng ngủ rất gần, chẳng bao lâu sau Tiêu Chiến đã bế cậu lại giường, tiện thể ngồi lên giường luôn.

Vương Nhất Bác nhét điện thoại xuống dưới gối, ánh mắt giả vờ vô tình nhìn về phía đầu giường, rồi lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Để kiếm tiền, có một số khách sạn sẽ để một ít đồ bảo hộ ở đầu giường. Nếu như Tiêu Chiến muốn này này nọ nọ với cậu, thì có thể lấy ra dùng khẩn cấp được.

Tiếc là khách sạn này chẳng biết kiếm tiền chút nào, nên chẳng để đồ bảo hộ ở đây, Vương Nhất Bác rơi vào suy tư.

Nhưng không đợi cậu nghĩ rõ nên làm gì, trên chân đã truyền đến xúc cảm ấm áp. Tiêu Chiến dùng hai tay ủ chân cậu lại, hơi nhíu mày nói: “Sau này xuống đất nhớ xỏ giày.”

Vương Nhất Bác suýt chút nữa đã lái xe đến rìa thành phố lập tức nghẹn họng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Cậu ngồi dậy cọ cọ về phía Tiêu Chiến, rồi ôm đầu gối lén lút nhìn anh giai nhỏ ủ ấm chân cho mình.

Anh chăm chú ủ chân cho cậu, mí mắt hơi cụp xuống. Đường cong của hàm dưới sắc nét nhưng lại không cay nghiệt, cằm thu hẹp vừa phải, giống như một tác phẩm thủ công được chạm khắc bởi những người thợ giỏi nhất thế giới.

“Đúng rồi, ở phòng thay đồ em quên hỏi,” cậu dùng đầu ngón tay chỉ lên vết sẹo: “Chỗ này bị sao vậy?”

Vẻ mặt của Tiêu Chiến rõ ràng hơi khựng lại: “Sau này sẽ kể cho em biết.”

Vương Nhất Bác tôn trọng Tiêu Chiến, nên không hỏi tiếp nữa, mà chỉ nói sang chuyện khác: “Vậy anh nói muốn đưa thuốc, là thuốc gì thế?”

“Ngay ở trước mắt em này.”

Tiêu Chiến nghiêng đầu qua, hôn lên mái tóc trên đỉnh đầu cậu: “Em bồi thường bản thân mình cho anh, có qua có lại, anh cũng phải thể hiện chút gì đó chứ. Từ nay về sau, thuốc ngủ anh đây sẽ thuộc về riêng em, em thích dùng như thế nào thì dùng.”

Bong bóng nhỏ dưới đáy lòng không thể kiểm soát được nữa, tranh nhau chen lấn bay lên trên, Vương Nhất Bác cúi đầu, chỉ sợ chúng nó sẽ bay ra khỏi đôi mắt của mình.

Cậu rụt chân về, chui vào trong ổ chăn, vỗ giường nói: “Nào nào nào, lên với ông đây, ngủ thôi!”

Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ mịt, phủ một lớp sương màu bánh kem lên sàn nhà. Tắt đèn, Vương Nhất Bác dựa vào ánh trăng nhìn người đang nằm bên cạnh mình, rồi lấy điện thoại từ dưới gối ra, nhẹ nhàng gõ chữ:

Vừa mới yêu nhau đã phải chia xa, ai gặp phải chuyện này thì cũng đều chẳng dễ chịu gì. Đã vậy nghệ sĩ còn là một công việc đặc thù, hai người trong giới yêu nhau bay tới bay lui, có khi mấy tháng trời không gặp được nhau là chuyện rất bình thường. Muốn mỗi ngày đều dính lấy nhau trừ khi là người không nổi tiếng.

Sáng hôm sau, vội vàng ăn xong bữa sáng hai người đành phải vẫy tay tạm biệt nhau. Vương Nhất Bác bay đến thành phố tiếp theo để chuẩn bị cho concert, còn Tiêu Chiến thì tham gia buổi giới thiệu bộ phim điện ảnh đã được quay vào năm ngoái.

Lúc chia tay vẻ mặt của hai người rất hững hờ, về phương diện này tính cách của bọn họ khá giống nhau, công việc và cuộc sống đều rất rạch ròi. Bởi vì là một nghệ sĩ, trên vai không chỉ gánh vác sự nghiệp của bản thân, mà còn có cả tương lai của toàn bộ ekip. Bản thân bọn họ không thiếu chút tiền này, thế nhưng anh em trong ekip trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Bận bịu quay cuồng tận nửa tháng, trong khoảng thời gian đó hai người có gặp nhau một lần ở Singapore, thời gian còn lại thì đều liên hệ qua wechat. Bọn họ yêu đương như đám học sinh tiểu học yêu qua mạng, internet là cầu nối, đều rất trân trọng đoạn tình cảm này.

Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, suy cho cùng không có gì tác động mạnh hơn một sân khấu trực quan. Sau năm buổi concert trong nước và hai buổi concert tổ chức ở nước ngoài, hết stage này đến stage kia được đăng lên weibo, những cuộc thảo luận về thực lực của Trình Hề cũng ngày càng nhiều thêm:

[Đỉnh, Y không mời khách mời đến trợ diễn, thời gian tương tác với fans cũng ngắn, nhảy vũ đạo cường độ cao từ đầu cho tới cuối, thế mà giọng hát vẫn rất ổn, phổi của cậu ta làm bằng sắt à?]

[Xem fancam của fansite lâu năm nhà cậu ấy mà lọt hố, tôi cứ tưởng fancam đó là trình độ cao nhất của cậu ấy rồi, không ngờ cmn fancam nào cũng là trình độ cao nhất, A Vĩ chết đi sống lại huhuhu!!]

[A a a a a a a mị ngất với đoạn rap này mất, flow này của em giai quả thật quá bùng nổ. Cầu xin em giai đừng tỏ ra quyến rũ nữa, đừng để mị không nhịn được sẽ muốn làm chuyện phạm pháp đó ]

[Hành lễ với quốc vương bệ hạ, có thể tiếp nhận thêm tín đồ mới tới là dân nữ hay không?]

[Y debut mấy năm rồi? Thực lực sân khấu mạnh như vậy, theo lý mà nói tôi không thể không có ấn tượng chứ.]

[Phổ cập kiến thức cho chị em mới tới, Bác cục cưng đã debut được một năm rưỡi, tháng 4 tháng 5 vừa rồi mới nhận được giải thưởng nghệ sĩ mới xuất sắc nhất tại hai lễ trao giải âm nhạc lớn. Khả năng hát nhảy đều perfect, vừa cool ngầu vừa ngọt ngào, sang năm còn có thể công chiếu phim điện ảnh cùng hợp tác với đạo điễn Lâm Phong và ảnh đế Tiêu Chiến, đầu tư không thiệt!]

[Quản cái miệng đi, Mèo Cam lại đang bám riết lấy Tiêu ảnh đế kìa, buông tha cho ảnh đi xin đấy? Debut lâu như vậy rồi vẫn không học được cách bước thẳng à?]

[Chém gió về nhan sắc xong lại bắt đầu chém tới thực lực, nếu thực lực mạnh như vậy sao lại không nổi lắm, cẩn thận chém gió to quá đứt lưỡi đấy ~]

[Không nổi lắm? Mời ghé qua xem bảng xếp hạng những ngôi sao đại lục trong ba tuần này chút đi, qua xem vé concert sold out trong vòng 45 giây chút đi, qua xem lượng tiêu thụ album trực tuyến thống trị 12 tuần liên tiếp trên bảng xếp hạng chút đi, nếu muốn số liệu cụ thể, vui lòng xem ở các blogger, có muốn anti thì cũng nên chuẩn bị bài trước chứ chú em???]

Mặc dù fans đã tranh cãi lại được độ nổi tiếng của Vương Nhất Bác rồi, nhưng thật ra đây vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mọi người.

Không phải Vương Nhất Bác không nổi, mà là do tính cách của cậu, mỗi năm nhận rất ít quảng cáo, phim truyền hình và các show thực tế, không thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng, quốc dân độ thấp, nên dưới cái nhìn của người qua đường, cậu chẳng khác mấy so với lúc flop trước kia.

Nếu tiếp tục như thế thì vừa có lợi vừa có hại, lợi là phần lớn fans thu hút được nhờ thực lực đều là fans trung thành, không đến nỗi trong vòng mấy năm ngắn ngủi sẽ mất hết sự nổi tiếng, nếu làm đến nơi đến chốn thì có thể tiến càng xa hơn. Nhưng đương nhiên cái hại là tốc độ mở rộng của fandom rất chậm, nếu muốn đạt đến trình độ đỉnh lưu như Hàn Canh tiền bối cùng công ty thì còn phải mất một khoảng thời gian rất dài.

……Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, thì Bác cục cưng nhà chúng ta là giỏi nhất, không chấp nhận phản bác!!!

Concert vừa tốn năng lượng vừa tốn sức khỏe, sau khi kết thúc, Triệu Đào không sắp xếp lịch trình gì cho Vương Nhất Bác cả, định cho cậu nghỉ ngơi hai ngày.

Buổi concert cuối cùng được tổ chức ở Hàn Quốc, đêm trước ngày về nước, Vương Nhất Bác cuộn tròn trong chăn gửi wechat cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác: [Bốn rưỡi chiều nay em xuống máy bay, máy bay Hà Nam]

Tiêu Chiến: [ ừm, anh biết rồi]

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm bốn chữ này mà ngẩn người một hồi lâu.

Anh chỉ ‘biết rồi’ thôi hả? Không hỏi xem em có thể đến thẳng chỗ anh được không sao? Hoặc là sáng ngày kia cử xe tới đón em cũng được.

Chúng ta gần một tháng không gặp rồi đó anh giai!!!

Đang yêu nhau mà, anh tốt tính một chút xem nào!!!

Vương Nhất Bác nhíu mày, dùng ngón tay chọt chọt vào avatar của Tiêu Chiến. Ngay sau đó,

“…………..”

Ngay cả wechat cũng đối phó ông đây, mệt tâm quá, lần này không gặp cũng không cần, ngủ đây!

Vương Nhất Bác tắt điện thoại, ôm cái áo khoác mấy ngày trước Tiêu Chiến gửi cho mình ngủ thẳng một giấc đến trưa. Sau đó đeo kính đen, giống như một cái tủ lạnh biết đi bộ, xụ mặt từ Hàn Quốc cho đến khi bay về đến Trung Quốc.

Cuối tháng tám trời rất nóng, ra ngoài hoạt động vào thời tiết như thế này rất dễ say nắng, Vương Nhất Bác vốn tưởng sẽ không có nhiều fans đến sân bay đón mình, nên lười biếng đẩy xe tới cửa hải quan.

Kết quả là, cậu được chào đón bằng banner và đèn led màu xanh dày đặc cả sân bay.

Cho dù đã qua bao lâu đi chăng nữa, thì lúc đối diện với cảnh tượng như thế này Vương Nhất Bác vẫn thấy mũi mình ê ẩm. Vệ sĩ lập tức chạy tới bảo vệ cậu, cậu lấy kính đen xuống, cố ý thả chậm bước chân, rồi nói chuyện với fans qua khe hở giữa mình và vệ sĩ:

“Sao mọi người lại tới đây cả vậy?”

“Nhớ anh đó, cưa cưa!”

“Này này này,” Vương Nhất Bác bị một bảng đèn led khổng lồ chói mù mắt: “Cái bảng đèn led này là sao vậy, chồng chị sẽ không đánh tôi đấy chứ?”

Fans hâm mộ cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy trên bảng đèn led của chị gái kia viết ‘Vương Nhất Bác, chị trộm tiền chồng nuôi cậu!’, mọi người bèn cười lăn cười bò.

Nhưng chị gái lại chẳng thấy có lỗi với chồng chút nào, còn hỏi ngược lại cậu: “Vậy lúc nào cậu mới kết hôn với Tiêu ảnh đế, cậu mà kết hôn thì chị đây cũng không cần phải bận tâm đến vấn đề không có cơm ăn của cậu nữa!”

Nhắc đến tên đàn ông chết tiệt kia Vương Nhất Bác lại thấy giận, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hình như để chồng chị đánh còn dễ thực hiện hơn đó.”

Fans: “Hahahahahaha!”

Sau khi tám nhảm, ký tên cho fans xong, Vương Nhất Bác rốt cục cũng có thời gian gọi điện cho Triệu Đào.

Gần đây Triệu Đào đang thảo luận một tài nguyên lớn cho cậu, là một show thực tế về ca hát, buổi chiều có một cuộc họp, nên không tới Hàn Quốc đón cậu, hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở bãi đỗ xe của sân bay.

Điện thoại được kết nối, Vương Nhất Bác vừa ấn nút thang máy vừa hỏi: “Biển số xe là bao nhiêu?”

Triệu Đào báo một dãy số: “Cậu đang ở đâu vậy?”

“Em chuẩn bị ra khỏi thang máy.”

Vương Nhất Bác kéo vali ra khỏi thang máy, lấm lét nhìn trái nhìn phải.

“Kít ——” một chiếc xe bảo mẫu bỗng nhiên dừng lại trước mặt cậu, cửa xe lập tức mở ra, trên cánh tay truyền đến một nguồn sức mạnh.

Không kịp phản ứng lại, cậu đã bị kéo lên chiếc xe đó rồi!

Trong đầu Vương Nhất Bác lập tức hiện ra mấy cảnh bắt cóc hay xảy ra trên phim, cậu nắm chặt hai tay, nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi vòng vây và gọi điện báo cảnh sát.

Lúc này có thứ gì đó đụng vào mu bàn tay cậu, xúc cảm đầy lông lá và nóng hầm hập, Vương Nhất Bác vô thức cúi đầu xuống, muốn xem thử rốt cục mình bị thứ gì trói lại.

Ngay giây sau, một cục bông màu xám chẳng có chút lực công kích nào đập vào mắt cậu.

Cục bông ngồi trên đùi Tiêu Chiến, đang dùng đầu ủn mu bàn tay cậu. Thấy cậu không nhúc nhích, lại duỗi móng ra vỗ vỗ trên ngón tay cậu, đôi mắt to long lanh ngập nước, bày ra dáng vẻ cầu vuốt ve rất đáng thương.

Vương Nhất Bác bỗng chốc không thể chịu nổi nữa mà mở lòng bàn tay ra. Nhưng chưa kịp để lên đầu Tỏa Tỏa, giữa chừng đã bị một bàn tay rộng lớn nắm lấy.

Bàn tay rộng lớn tận dụng mọi kẽ hở đan chặt mười ngón với cậu: “Nhìn anh trước đã, đừng nhìn nó.”

Vương Nhất Bác: “…..Nó muốn em vuốt ve nó.”

Tiêu Chiến mỉm cười: “Anh cũng muốn.”

“Đừng nói nhảm nữa!” Vương Nhất Bác lén liếc nhìn Kim Nam đang giúp cậu chuyển hành lý ở cốp sau: “Trên xe có người khác đó.”

Biết cậu da mặt mỏng, Tiêu Chiến ngậm miệng lại. Anh nặn nặn lòng bàn tay cậu, rồi kéo cậu ngồi xuống bên cạnh anh.

Toả Toả không được vuốt ve thì không cam tâm, bèn nhảy lên đùi cậu. Mấy tháng trôi qua, nó đã cao và nặng thêm một chút, cơ thể không còn là cục bông nhẹ hều nữa, móng vuốt nhỏ cứ giẫm tới giẫm lui làm người ta ngứa ngáy.

Sợ bóng sợ gió một hồi, mãi cho đến khi tay được người ta nắm lấy, chân bị cục bông giẫm lên, Vương Nhất Bác rốt cục mới có cảm giác chân thực. Cậu tỉnh bơ dựa vào người Tiêu Chiến, nhỏ giọng trách móc: “Sao phải làm giống như bắt cóc vậy, suýt chút nữa là em gọi 110 báo cảnh sát rồi đó.”

“Nếu anh xuống xe đón em, sẽ dễ bị người qua đường chụp được.”

Ở Trung Quốc có cực ít người không nhận ra Tiêu Chiến, nếu đích thân xuống xe thực sự rất dễ bị nhận ra. Vương Nhất Bác “Ừ” một tiếng, nhếch khóe miệng nói: “Không phải anh không tới à, sao giờ lại tới?”

Tiêu Chiến ngạc nhiên: “Anh nói không tới lúc nào?”

Vương Nhất Bác: “Tối qua, em nói với anh 4 rưỡi em xuống máy bay, anh nói anh biết rồi.”

“Phải, anh biết rồi,” Tiêu Chiến xách Toả Toả khỏi đùi Vương Nhất Bác, đổi thành tay của mình: “Nên 4h tới đón em.”

Vương Nhất Bác: “……….”

Cái logic quần què gì vậy!

Ban nãy xụ mặt cả một đường, cậu vẫn chưa nguôi giận, không để ý thấy con trai mình đã bị ném đi, mà bắt đầu giảng đạo lý cho Tiêu Chiến: “Nếu như anh quyết định đến đón thì phải báo trước cho em một tiếng để em còn chuẩn bị chứ.”

“Anh nói ‘biết’, có nghĩa là anh sẽ đến đúng giờ,” Tiêu Chiến càng bực bội hơn: “Bất kể giờ nào, cho dù là hơn nửa đêm, chỉ cần có thể thì anb đều sẽ đến đón em.”

“…………Thật không? Em cứ tưởng anh chỉ nói qua loa cho xong chuyện, chứ không định gặp em.” Nghe thấy vậy, Vương Nhất Bác không nhịn được mà cong khóe môi.

“Đương nhiên là thật,” Tiêu Chiến dở khóc dở cười: “Anh phải chứng minh lời mình nói là thật như thế nào đây?”

Anh cúi đầu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Hôn em một cái được không?”

Hơi nóng phả lên vành tai, tiếng hít thở của Vương Nhất Bác bỗng chốc trở nên rối loạn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Lần cuối cùng bọn họ hôn nhau là lúc gặp ở Singapore, hai mươi ba ngày trước. Lâu lắm rồi không thân thiết, đương nhiên cậu cũng…. rất muốn hôn Tiêu Chiến.

Nhưng giờ đang ở trên xe, hình như không tiện lắm, cậu đẩy Tiêu Chiến ra: “Anh Kim Nam ở đằng trước kìa.”

“Không sao đâu, đừng coi cậu ta là người,” Tiêu Chiến dừng một lát rồi nói: “Với lại có ghế dựa che rồi.”

Kim Nam đang lái xe: “????”

“………Toả Toả cũng đang nhìn đó,” Vương Nhất Bác lại chỉ cục bông: “Dạy hư con nít không tốt lắm đâu, dễ tạo thành bóng ma tâm lý cho nó.”

“Nói nhiều.”

Tiêu Chiến khẽ bật cười, anh dùng tay trái che mắt Toả Toả, tay phải kéo mặt Vương Nhất Bác qua.

Không cho cậu cơ hội kiếm cớ, mà trực tiếp cúi đầu hôn luôn.

Nỗi nhớ nhung bấy lâu chồng chất như nham thạch, khoảnh khắc chạm vào môi đối phương chợt ầm ầm phun trào. Tiêu Chiến dứt khoát cạy môi với răng Vương Nhất Bác ra, mà cậu cũng hơi thè lưỡi ra một chút, ngây ngô đáp lại anh.

Đã lâu lắm rồi không nếm được mùi vị của nhau, nụ hôn này của bọn họ còn sâu hơn lúc vừa mới quyết định ở bên nhau. Ban đầu Vương Nhất Bác vẫn còn chút ý thức, về sau đầu óc bị nụ hôn này làm cho mơ mơ màng màng, quên hết tất cả, chỉ có thể mở miệng mặc đối phương tàn phá.

Sau một nụ hôn, tay chân Vương Nhất Bác mềm nhũn, cậu ưỡn lưng, thở hổn hển tựa trán vào vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến xoa xoa gáy như vỗ về cậu, anh nói đùa: “Không quên thở nữa đấy chứ.”

Giọng Vương Nhất Bác hơi lúng túng: “Không, không quên.”

“Nếu không quên thì ngồi thẳng lại tôi xem thử,” Tiêu Chiến dùng ngón tay gãi gãi cằm cậu: “Nhé?”

‘Bốp’ một tiếng, Vương Nhất Bác đập tay anh đi: “Anh đừng đụng vào em!”

Sức anh bạn nhỏ chẳng yếu chút nào, da Tiêu Chiến vốn trắng bệch, cánh tay lập tức bị cậu đập ra một vết đỏ, xem chừng là rất đau.

Ban nãy còn tốt mà, giờ chẳng hiểu sao lại bắt đầu nổi nóng, Tiêu Chiến nhíu mày, rồi chợt hiểu ra điều gì đó.

Anh cụp mắt, tầm mắt nhìn lướt qua giữa hai chân Vương Nhất Bác.

…….Biết ngay mà, Tiêu Chiến hơi muốn cười anh bạn nhỏ mới bị hôn thôi mà đã nổi lên phản ứng, có cần phải khiến người ta muốn ghẹo như vậy không?

Biết cậu xấu hổ, Tiêu Chiến túm lấy áo khoác của mình trước đó đã ném trong xe lại, che lên đùi Vương Nhất Bác.

“Tạm thời nhịn một chút, lát nữa tới nhà em,” anh thấp giọng nói: “Tới nhà em, anh giúp em giải quyết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro