Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Rõ ràng những chữ trước mặt mình đều là chữ Hán, nhưng Vương Nhất Bác lại chẳng hiểu gì cả.

Cậu ép buộc bản thân đọc lại lần nữa, rồi dần dần nhớ lại, trong hậu trường của buổi lễ đón năm mới ở Hoa Sinh, Hạ Vũ cũng từng nói những lời tương tự.

Nhưng lúc đó không nhắc đến hộp gỗ của Tiêu Chiến, cũng chẳng nhắc gì đến ‘người quan trọng’.

Vương Nhất Bác tới phòng Tiêu Chiến không dưới mười lần, đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của hộp gỗ. Cậu có thể nhận ra anh rất cưng cái hộp gỗ đó, hận không thể đi đến đâu mang theo nó bên người đến đó, còn vì thường xuyên mở hộp ra ngắm và vuốt ve khiến cái hộp trở nên nhẵn bóng.

Cậu từng phỏng đoán thứ trong chiếc hộp đó, cứ nghĩ rằng đó là kỷ vật của người thân đã mất.

Giờ mới biết, hóa ra là đồ của người mà Tiêu Chiến thích.

Không, tình cảm đáng quý trọng, khắc cốt ghi tâm như vậy, không nên nói là ‘thích’, mà phải gọi là ‘yêu’ mới đúng.

Chiếc hộp gỗ, là vật mà người Tiêu Chiến yêu để lại cho anh.

Chỉ là, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, mấy chuyện này liên quan gì đến cậu chứ?

Đúng là Tiêu Chiến đối xử với cậu rất tốt, tốt hơn tất cả những người bạn khác, cậu có thể cảm nhận được điều đó, nên vẫn đang cố gắng báo đáp.

Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu từ một sự hiểu lầm và dừng lại ở mức bạn bè, ngoài ra không có bất cứ một thứ tình cảm dư thừa nào khác. Gì mà công rồi thụ, vợ rồi bạn trai này nọ, đều là fans CP tự tưởng tượng rồi viết bậy mà thôi.

Tiêu Chiến muốn yêu ai thì cứ yêu, cậu không quan tâm.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại cảm thấy tức ngực. Cậu hít sâu một hơi, nghĩ có lẽ là do vết thương trong miệng quá đau.

Liếm liếm vết thương bị nứt ra trên lợi, lại chảy máu rồi. Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, tiếp đó mang theo cảm giác đau, từng chút từng chút lan xuống dưới rồi tê buốt cả trái tim.

Mãi đến tận khi về đến nhà rồi, tiền lì xì vẫn nằm ở đó, chắc cậu nhóc đã ngủ rồi, nên Tiêu Chiến không tìm Vương Nhất Bác nữa.

Tắm rửa xong, anh tới phòng thú cưng chụp mấy bức ảnh của Toả Toả, quay về phòng nằm trên giường nhưng không ngủ được.

Hôm nay không tiện từ chối họ hàng, nên anh cũng uống mấy ly. Thật ra Tiêu Chiến không thích cảm giác mất kiểm soát sau khi uống rượu.

Ví dụ như hiện tại.

Kim giờ đã chỉ về hai giờ sáng, tiếng pháo hoa, tiếng la hét chơi đùa đã dần lắng lại. Khắp nơi trở nên yên tĩnh một lần nữa, giống như sự ồn ã náo nhiệt ban ngày chỉ là một giấc mộng.

Anh xỏ dép đứng dậy, quấn chặt quần áo đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía Tây nơi anh từng gặp được nhóc con. Lâu như vậy rồi, nhóc con của anh có khỏe không?

Giờ lớn lên trông sẽ thế nào nhỉ? Sống ở thành phố nào? Công việc có thú vị hay không? Đã kết hôn sinh con hay chưa? Cuộc sống nghèo hèn hay là giàu có? Và, có… còn nhớ anh hay không?

Thật ra sau khi trưởng thành, Tiêu Chiến từng về lại vùng núi đó hai lần. Lúc đó trong thôn chẳng còn mấy hộ gia đình nữa, người trẻ thì đã sớm tới thành phố lớn, chỉ còn lại những cụ già đi đứng bất tiện hoặc là đầu óc không minh mẫn.

Hỏi một vòng, mấy cụ già đều không biết tung tích của nhóc con, thậm chí còn chẳng nhớ rõ người này có tồn tại hay không. Anh cũng tới tìm phòng hộ tịch, cục cảnh sát ở địa phương, nhưng tiếc là thời gian đã quá lâu, thêm cả cơ sở hạ tầng công cộng ở khu vực miền núi những năm đó không được hoàn thiện, nên rất nhiều tài liệu quan trọng đã bị thất lạc.

Cuối cùng, đương nhiên là không thu hoạch được gì.

Đứng không biết bao lâu, Tiêu Chiến bèn lôi hộp gỗ từ trong tủ đầu giường ra, không biết đã là lần thứ bao nhiêu mở nó rồi.

Dựa vào ánh trăng lặng lẽ, chong chóng giấy từng được nhóc con nắm chặt trong lòng bàn tay giây phút này đang nằm lẳng lặng dưới đáy hộp.

Nó đã bị phai hết màu.

Trên tờ giấy ố vàng, chỉ còn lại mấy vết máu loang lổ.

Mùng một Tết, vì tối qua ngủ quá muộn, nên Vương Nhất Bác nằm ườn đến trưa mới chịu rời giường.

Bước ra khỏi phòng, dì Viên nói hội doanh nhân của ba Vương có một bữa tiệc, sáng sớm nay ông ấy đã ra khỏi nhà, cậu bèn treo quà mấy bữa trước mình mua ở trung tâm thương mại lên tay nắm cửa phòng ngủ của ông, rồi tự lái xe đến nhà chú Lục.

Qua chúc Tết chú Lục, rồi chơi game với anh Lục cả buổi, tiện thể ăn ké bữa tối, lúc về đến nhà, cơm nước trên bàn vẫn chưa dọn đi, ba Vương phá lệ ngồi xem tài liệu trước bàn ăn, bát đũa vẫn bày biện chỉnh tề, món ăn trên bàn hầu như đều chưa được đụng đũa.

Vương Nhất Bác xoa xoa mắt.

Không phải ba cậu đang chờ cậu về ăn cơm đâu nhỉ?

“Về rồi à.”

Nghe thấy tiếng mở cửa, ba thả tài liệu xuống: “Túi trên tay nắm cửa là con treo à?”

“Vâng.” Vương Nhất Bác bất đắc dĩ trả lời.

Ba Vương lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Vương Nhất Bác: “Ăn rồi ạ.”

“Ừ, vậy đi nghỉ đi.”

Vương Nhất Bác: “…………”

Thế nên là, ba cậu đợi cậu cả bữa tối chỉ để nói cái này thôi ư?

Mặc dù mấy chục năm qua ba Vương “say mê” với công việc không quan tâm đến thứ gì khác, Vương Nhất Bác đã sớm hiểu tính cách của ông. Nhưng khi ba thật sự không quan tâm đến quà tết mà cậu chọn, có khi còn chưa thèm mở ra nhìn nữa, cậu vẫn không nhịn được cảm thấy hơi mất mát.

Thôi vậy, 22 năm nay ông ấy đã thế rồi, không phải cậu đã sớm tập thành thói quen rồi đó sao?

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, trở về phòng tiếp tục suy nghĩ về việc sáng tác cho album thứ hai.

Mấy ngày nghỉ còn lại, về cơ bản cậu chỉ dành thời gian để ăn, ngủ và chuẩn bị cho album thứ hai. Thỉnh thoảng gọi video với Tiêu Chiến để ngắm mèo, rất hiếm khi nói chuyện.

Tiền mừng tuổi Tiêu Chiến cho cậu nhận rồi, lúc nhận cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng nó là một bao lì xì 200 tệ mà thôi. Kết quả lúc bấm vào nhìn thấy mỗi chuỗi số không, cậu đã lập tức trả lại, nhưng bị Tiêu Chiến từ chối nhận như trong dự đoán của cậu.

Thế nên Vương Nhất Bác định sẽ tặng cho đối phương một món quà tết giá trị tương đương, đến quầy hàng chuyên bán ví nam, cuối cùng cũng chọn được một món quà đáp lễ có giá xêm xêm.

Lâm Phong dự kiến bắt đầu công việc vào ngày mùng 8 tháng 1 âm lịch, nên ngày mùng 7 tháng 1, Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc xong xuôi, lên đường trở về đoàn phim.

Trước khi đi, ba đột nhiên gọi cậu lại: “Con chờ một chút, ba đưa con ra sân bay.”

Vương Nhất Bác nghĩ rằng ông ấy tiện đường muốn ra ngoài làm việc, nên cũng không nói gì, mà leo lên xe của ba luôn. Hai cha con đều không phải kiểu người hay nói chuyện, vì vậy cả đường đi đều im lặng.

Đến khi tiến vào bãi đậu xe ở sân bay, ba lại giúp cậu chuyển hành lý. Lúc chuyển xong có hơi nóng, nên ông bèn cởi áo khoác ngoài ra, để lộ chiếc áo len màu xanh sẫm bên trong.

Đúng là món quà mà mấy hôm trước cậu đã tặng.

Viền mắt Vương Nhất Bác chợt đỏ lên, thì ra…Thì ra không phải ba không để ý đến quà của cậu tặng, mà đã mặc nó luôn rồi! Cũng không phải tiện đường ra ngoài làm việc, mà là bỏ hết mọi công việc, chỉ muốn đưa cậu ra ngoài đi làm mà thôi!!

Nhận ra ánh mắt của con trai, ba Vương ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị: “Cái áo len này già dặn quá.”

“Là do bình thường ba không chịu chăm sóc thân thể, nên càng ngày càng già đi thôi,” Vương Nhất Bác hít hít mũi: “Đừng có mà đổ thừa tại quần áo của người ta.”

“……………..”

Lúc ba con nhà họ Vương còn đang làm tổn thương lẫn nhau, thì phía bên kia mẹ Tiêu lại không ngừng cằn nhằn.

“Một năm bốn mùa con bay đi khắp nơi, nhất định phải chú ý an toàn. Mẹ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con được, nên con phải biết tự lo cho mình đấy!”

“Công việc quan trọng, nhưng cũng phải dành thời gian để tiếp xúc với những chàng trai cô gái dễ thương nữa chứ. Trong showbiz của các con không phải có rất nhiều trai xinh gái đẹp à, tết sang năm dẫn về một người đi, để mẹ ngắm cho đã mắt ~”

“Mà nhắc mới nhớ, ngày nào con cũng gọi video với ai vậy? Tên gì thế? Con nói cho mẹ biết đi, mẹ không có ý gì đâu, chỉ muốn tìm hiểu đôi chút về bạn bè của con thôi mà.”

“Nếu chơi bên ngoài mệt rồi, thì quay về thừa kế gia sản đi. Đóng phim nhiều rất mệt, cứ thức trắng đêm thế không tốt cho sức khỏe một chút nào…Mà cũng chả hiểu con nghĩ gì nữa, bày đặt không tiếp nhận công ty, nhất định đòi bước vào showbiz quay phim điện ảnh này nọ, vừa không kiếm được tiền lại vừa ảnh hưởng đến sức khỏe, haizzzz…….”

Mấy câu cằn nhằn này thuộc về hạng mục bảo tồn của nhà họ Tiêu rồi, mỗi năm rời nhà sau tết, Tiêu Chiến đều có thể nghe thấy mấy nội dung tương tự như vậy với độ giống lên tới 90%.

Anh cứ nghe vào tai trái cho ra tai phải, dư quang liếc thấy chiếc hộp gỗ để trong túi. Lại không khỏi nhớ đến rất nhiều năm trước, cũng vào một buổi trưa u ám như thế này.

Nhóc con vươn tay thò qua cái ô cửa sổ chỉ lớn bằng miệng bát, kéo lấy cổ tay áo anh: “Anh ơi, nếu ngày nào đó em phải đi, thì anh có đau lòng không?”

Tiêu Chiến không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Em phải đi à?”

Nhóc con im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Nếu em phải đi, thì sau này chắc chắn em sẽ đi tìm anh.”

“………..Được.”

Tiêu Chiến trở tay cầm ngược lại bàn tay nhỏ bé của cậu, dừng một lát mới nói: “Vậy anh phải đứng ở nơi cao nhất, để em chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy anh.”

Giờ đã 17 năm trôi qua, anh đã đứng ở nơi cao nhất rồi.

Thế nên, Chong Chóng Nhỏ à, rốt cục thì đến bao giờ em mới tới tìm anh vậy?

Thật ra thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, Tiêu Chiến cũng không biết bây giờ tình cảm mà mình dành cho Chong Chóng Nhỏ là gì. Có lẽ là sự rung động của thuở niên thiếu, có lẽ là sự chấp niệm về lời thề của mình, có lẽ là sự biết ơn khi được đồng hành trong giai đoạn bơ vơ nhất của cuộc đời, hoặc có thể có cả ba điều đó.

Nhưng không thể phủ nhận, cho dù thế nào anh cũng phải tìm được Chong Chóng Nhỏ, để tận mắt nhìn thấy cậu sống có tốt hay không.

Tiêu Chiến đến khách sạn vào buổi chiều, cậu thì đến muộn hơn một chút. 6h chiều, vừa sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, thì Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Lâm Phong: “Tiểu Vương, giờ cháu đã đến chưa?”

“Vừa tới ạ.”

“Được, chú cử trợ lý đi đón cháu. Nhược Lan tới rồi, chúng ta cùng mở tiệc chào đón cô ấy.”

Vương Nhất Bác sửng sốt một lát mới nhớ ra ‘Nhược Lan’ mà Lâm Phong nói là nữ chính của 《Liệp Nhật》.

Nhược Lan là tiểu hoa tuyến một, diễn xuất tàm tạm, không bằng Tiêu Chiến và Thanh Vũ, nhưng vì tập võ nên có thể đánh đấm. Khí chất mạnh mẽ, rất phù hợp với hình tượng nữ cảnh sát ưu tú, hoa khôi học viện cảnh sát của nữ chính.

Cô vốn định vào đoàn phim sau Tết, nên giờ tới cũng đúng.

Im lặng một lát, có lẽ là sợ cậu nói không đi, nên Lâm Phong lại bổ sung: “Tiêu Chiến cũng ở đây.”

Vương Nhất Bác cạn lời.

Vốn cậu không thích những trường hợp xã giao, không nhắc tới Tiêu Chiến còn đỡ, vừa nhắc đến Tiêu Chiến thì cậu lại càng không muốn đi.

Không hiểu vì sao, sau khi biết rõ ý nghĩa của chiếc hộp gỗ đối với Tiêu Chiến, trong lòng Vương Nhất Bác giống như bị kim đâm, không thể nhổ ra được.

Cảm giác này rất kỳ lạ, làm cậu không muốn gặp Tiêu Chiến.

Hoặc nói chính xác hơn một chút, thì không phải là không muốn, mà là không dám.

Cậu không dám gặp Tiêu Chiến, vì sợ sẽ không thể giả vờ được như trước đây, sợ bị đối phương phát hiện ra sự khác thường của mình, sợ đối phương hỏi mình đã xảy ra chuyện gì.

Sợ mình không thể giải thích được.

Nhưng hôm nay là tiệc chào đón Nhược Lan, cậu đi hay không đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Chiến, nhưng ngược lại có vẻ không nể mặt nữ chính lắm.

Nghe Triệu Đào nói tính cách Nhược Lan không tệ, nên cuối cùng cậu vẫn thay quần áo, ngoan ngoãn bước lên xe của trợ lý đạo diễn.

Lúc bước vào phòng riêng trong nhà hàng, những thành phần chủ chốt của đoàn phim trừ cậu ra thì đều đến đầy đủ rồi. Lâm Phong đặt một bàn tròn lớn, giờ chỉ còn dư lại một chỗ ở bên cạnh Thanh Vũ, chắc là giữ lại cho cậu.

Lâm Phong cười híp mắt giới thiệu: “Nhược Lan, đây là Vương Nhất Bác, người đóng vai Chu Minh.”

Nhược Lan đứng lên, giơ tay về phía cậu: “Tôi từng xem phần trình diễn của cậu rồi, đúng là ngầu cực kỳ luôn. Tôi tên Nhược Lan, hân hạnh được gặp cậu.”

Triệu Đào nói không sai, tính cách của cô rất thẳng thắn, Vương Nhất Bác lịch sự chạm vào dưới đầu ngón tay của cô, gọi một tiếng “Chị Lan”.

“Được rồi, làm quen xong rồi thì nhanh ăn cơm thôi,” Lâm Phong chỉ chỗ trống bên cạnh Thanh Vũ: “Nhanh ngồi đi, cháu mà còn không đến nữa là thức ăn nguội hết đó.”

Vương Nhất Bác “Vâng” một tiếng rồi đi về phía ghế trống, nhưng vừa xoay người, thì sau lưng có người gọi cậu.

“Vương Nhất Bác, lại đây.”

Giọng nói này quá quen thuộc, gần đây luôn gọi video để cậu ngắm mèo. Vương Nhất Bác nghĩ thầm: Tôi không phải Toả Toả, dựa vào cái gì mà anh nói lại là tôi phải lại.

Cậu giả vờ không nghe thấy mà tiếp tục đi về phía trước.

Chủ nhân của giọng nói vẫn không từ bỏ: “Vương Nhất Bác, ngồi ở chỗ tôi này.”

Vương Nhất Bác: “……….” Fuck!

Vương Nhất Bác nghiêm mặt quay lại, tiếp đó phát hiện ra Tiêu Chiến đang ngồi giữa Lâm Phong và Nhược Lan, hoàn toàn không có chỗ cho cậu.

Thứ tự ngồi của bọn họ rất lạ, bình thường nam nữ chính nên ngồi hai bên đạo diễn để nói chuyện, nhưng Nhược Lan lại ngồi bên cạnh Tiêu Chiến. Dưới tình huống này nếu không phải hai người có quan hệ tốt, thì chính là có ý đồ riêng.

Vương Nhất Bác định nói là không có chỗ, kết quả Tiêu Chiến vẫn tạo ra chỗ ngồi cho cậu  đó là nhét thêm một cái ghế vào giữa anh và Lâm Phong.

Vương Nhất Bác: “………..”

Được thôi.

So với Thanh Vũ, thì cậu càng thân với Lâm Phong hơn, sắp xếp như thế này là thoải mái nhất. Cậu cam chịu ngồi xuống, Tiêu Chiến đẩy một bộ đồ ăn đã được lau sạch sẽ tới, canh trong bát không nóng cũng không lạnh, nhiệt độ rất vừa phải.

Chắc là múc ra từ trước, Vương Nhất Bác bưng bát lên, ngửa đầu ‘ực ực ực’.

‘Ực’ xong, dư quang của cậu không nhịn được mà lướt qua bên cạnh, thấy tóc của Tiêu Chiến đã ngắn hơn một chút, còn tầm mắt của Nhược Lan thì đang dính chặt trên mặt anh.

Khác với ánh mắt háo sắc thưởng thức trai đẹp của Lệ Hà, trong ánh mắt của cô tràn đầy quý mến, đồng thời cô cũng không giấu giếm điều đó, mà thể hiện nó ra một cách vô cùng nhiệt tình và thẳng thắn.

Thẳng thắn đến mức thẳng nam 22 năm FA từ trong bụng mẹ như Vương Nhất Bác cũng có thể nhận ra là cô thích anh.

Thấy mình bị phát hiện, Nhược Lan hào phóng mỉm cười với Vương Nhất Bác, rồi tiếp tục tìm đề tài để nói chuyện với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác để bát xuống, chợt cảm thấy canh của nhà hàng này cực kỳ khó uống.

Sáng sớm hôm sau có lịch quay phim, Lâm Phong không cho mọi người uống rượu, chỉ để những thành phần chủ chốt trong đoàn phim nói chuyện và làm quen với nhau, ngồi đến hơn 9h tối mới cùng nhau quay về khách sạn.

Vương Nhất Bác mang theo quà Tết tặng mấy người thân thiết với mình, đúng lúc hôm nay đều ở đây hết, cậu bèn xách đồ đưa đến từng phòng.

Đến phòng của Thanh Vũ, cậu gõ cửa: “Anh Vũ, em là Vương Nhất Bác.”

“Tiểu Vương à, cửa không khóa, cậu vào đi!”

Vương Nhất Bác nghe lời đẩy cửa ra, thì nhìn thấy tay chân đối phương đang bay lượn, hóa ra là đang đứng trên máy elliptical.

“Anh cài đặt 40 phút, giờ còn năm phút nữa,” Thanh Vũ lau mồ hôi: “Cậu đợi anh một lát.”

“Không có gì đâu ạ,” Vương Nhất Bác giải thích: “Chúng ta không ở chung trong một thành phố, năm mới em không tới chúc Tết anh được, nên mang theo chút quà cho anh. Anh cứ tiếp tục đi, em để đồ ở đây nhé.”

“Này này này, đừng đi!” Thanh Vũ cười hì hì: “Năm phút cuối cùng khó khăn lắm đó, đúng lúc cậu đến đây rồi, nói chuyện với anh một lát để phân tán sự chú ý đi.”

Vương Nhất Bác cạn lời. Cậu tới đúng lúc ghê.

Diễn xuất của Thanh Vũ rất tuyệt, nhân phẩm cũng không tệ. Anh ta đã đưa ra yêu cầu, đương nhiên Vương Nhất Bác sẽ sẵn lòng giúp đỡ, cậu tò mò nói: “Anh muốn giảm cân ạ? Anh đâu có mập.”

Thanh Vũ: “Không phải mập, nhưng body chưa hoàn mỹ, nên anh quyết định bắt đầu từ bây giờ sẽ giảm mỡ thừa và giữ dáng.”

Vương Nhất Bác nói thật: “Em thấy trong số các diễn viên trung niên, body của anh là được giữ gìn tốt nhất đó.”

“Chủ yếu là do bị Tiêu Chiến đả kích,” Thanh Vũ bày ra vẻ mặt đau xót: “Vai rộng eo hẹp chân dài cứ lắc lư trước mặt anh, pei, không phải người!”

Nghe thấy hai chữ ‘Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác mím chặt môi. Cậu biết Thanh Vũ rất thân với Tiêu Chiến, cũng biết có một số việc không nên hỏi.

Nhưng cái miệng lại hành động nhanh hơn so với đầu óc: “Đúng rồi anh Vũ, trước đây mọi người cũng quen chị Lan ạ, em thấy mọi người nói chuyện vui vẻ lắm.”

Cậu vừa mở miệng ra là nói ‘mọi người’, Thanh Vũ bối rối: “Ý cậu ‘mọi người’ là chỉ những ai?”

“Anh và…. anh Chiến.”

“À ——”

Thanh Vũ chợt hiểu ra, anh ta nói: “Trước đây anh và Nhược Lan từng quay quảng cáo với nhau, nhưng không thân lắm. Sau này cô nhóc kia muốn theo đuổi Tiêu Chiến, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho anh để hỏi thăm tin tức Tiêu Chiến, nên anh với cô ấy mới ngày càng thân hơn.”

Biết ngay mà. Cậu hơi nhíu mày.

Giúp Thanh Vũ vượt qua năm phút cuối cùng, quà Tết cũng chỉ còn lại một phần mà thôi, Vương Nhất Bác lê chầm chậm tới trước cửa phòng của Tiêu Chiến, giơ tay lên rồi lại lập tức buông xuống.

Tục ngữ có câu con trai theo đuổi con gái như trèo đèo vượt suối, con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay, Nhược Lan vừa xinh đẹp tính cách lại tốt, theo đuổi Tiêu Chiến mấy năm nay, thật sự rất khó mà không rung động đúng không?

Có lẽ là do canh quá khó uống, nên làm dạ dày của cậu hơi khó chịu.

Hay là về phòng mình uống thuốc trước đã, rồi ngày mai tới tặng quà nhỉ. Vương Nhất Bác cúi đầu, xách đồ rời đi.

Nhưng mới xuống được nửa cầu thang, thì lại đụng phải Tiêu Chiến đang đi lên. Đầu óc Vương Nhất Bác thoáng chốc trống rỗng, theo bản năng xoay người, vắt chân lên cổ mà chạy!

Hai cái túi mua sắm va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu lách cách. Tiêu Chiến nghe có tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng  lóe lên, anh tăng nhanh tốc độ đuổi theo!

Tay chân Vương Nhất Bác nhịp nhàng, tế bào vận động phát triển, nên chạy cực kỳ nhanh.

May mà Tiêu Chiến được cái chân dài, từ đầu hành lang đuổi đến cuối hành lang, rốt cục cũng túm được anh bạn nhỏ nào đó đang định chạy trốn!

Chỗ sâu nhất của hành lang được dùng để đựng đồ lặt vặt, không có phòng nào. Tiêu Chiến ấn người lên tường, nghi ngờ nói: “Sao cậu lại chạy?”

Vương Nhất Bác thở hổn hển, âm cuối khẽ run: “Em, em giảm cân, đang chạy bộ!”

Hành lang của khách sạn nhỏ rất chật chội, hoàn toàn không thể vận động gì, giảm cân được mới lạ ấy. Tiêu Chiến chế nhạo: “Vậy sao cậu không chạy ở tầng hai của mình, mà chạy trên tầng ba của tôi làm gì?”

“Khách sạn đâu phải do anh mở, em thích chạy ở đâu thì chạy ở đó,” Vương Nhất Bác mạnh miệng: “Anh quản được chắc?”

Với lời giải thích ngụy biện như thế này, còn không bằng trẻ lên năm. Tiêu Chiến dở khóc dở cười.

Vừa vận động kịch liệt xong, trán cậu nhóc lấm tấm một tầng mồ hôi. Tiêu Chiến nhìn thấy, bèn rút một tờ khăn giấy dán lên trán cậu: “Cậu thích chạy chỗ nào thì chạy chỗ đó?”

Giống như cương thi bị bùa chú điểm huyệt, Vương Nhất Bác ngẩn người mất mấy giây, mới cứng đờ lấy khăn giấy xuống: “Phải!”

“Vậy thì phòng tôi lớn lắm, vào phòng tôi mà chạy.”

Vương Nhất Bác khựng lại.

Phòng của Tiêu Chiến thực sự rất lớn.

Đôi mắt sục sôi ý chí chiến đấu của cậu nhóc cụp xuống, chắc là không thể chạy được nữa rồi. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng thảnh thơi quan sát người đối diện.

Chắc là thức ăn ở nhà họ Vương không tệ, nên mới mấy ngày không gặp, cậu nhóc đã mập lên được một chút. Vai không cộm cộm như trước đây nữa, trên eo trông cũng có thêm mấy lạng thịt.

Xuống chút nữa, đôi chân thì hình như chẳng có gì thay đổi, cổ chân lộ ra bên ngoài vẫn rất mảnh mai. Mắt cá chân tròn tròn, trong hành lang tối tăm trắng đến mức chói mắt.

Tiếp đó, Tiêu Chiến mới chú ý, trong tay cậu nhóc xách theo hai túi mua sắm.

Trung tâm thương mại đã đóng cửa từ lâu rồi, mấy thứ này không phải là vừa đi mua về, mà chắc chắn là đem đi tặng người ta.

Tiêu Chiến nhận ra nhãn hiệu trên túi mua sắm, cậu từng tặng ca-ra-vat của cửa hàng này cho anh. Anh nhíu mày ——

Hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hai người nói chuyện cách nhau quá gần mà để người khác nhìn thấy thì không tốt lắm, Tiêu Chiến lùi ra sau một bước. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng có thể hô hấp bình thường rồi.

Tiếng bước chân ngày càng gần, sau khi nhìn thấy hai người thì im bặt, Nhược Lan sửng sốt: “Có phải em làm phiền đến cuộc nói chuyện của hai người không?”

“Có một chút,” Tiêu Chiến hỏi: “Tìm tôi à?”

Diệp Lan “Vâng” một tiếng, rồi lấy một cái hộp nhung màu xanh từ trong túi xách ra, đưa cho Tiêu Chiến: “Tặng quà Tết cho anh.”

Cô nói rất thoải mái, chẳng quan tâm có người thứ ba đang đứng ở đây. Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, trên hộp có in dòng chữ Vacheron Constantin.

Năm trăm ngàn nhân dân tệ, đắt hơn quà của cậu gấp mấy lần. Vương Nhất Bác lặng lẽ giấu túi mua sắm của mình ra phía sau.

Tiêu Chiến không thèm liếc mắt nhìn cái hộp, mà trực tiếp từ chối: “Tôi không nhận quà, chỉ nhận tấm lòng thôi, cô đem đồ về đi.”

Nhược Lan: “Em đặt làm nửa năm rồi, tốt xấu gì anh cũng mở ra xem chút đi!”

Giọng nói của Tiêu Chiến hơi thiếu kiên nhẫn: “Cảm ơn, tôi thực sự không muốn nhận.”

“Em biết rồi,” Nhược Lan mất mát nói: “Vậy hai người nói chuyện đi, ngày mai gặp.”

Nói xong, cô cúi đầu ủ rũ rời đi. Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cô gái trẻ tan nát cõi lòng, Vương Nhất Bác không đành lòng, nhưng lại có một chút vui mừng.

Ừm, là vui mừng.

Nhưng vào giây phút này, vui mừng là cảm xúc không nên xuất hiện nhất, Vương Nhất Bác nhíu mày, không đợi hiểu rõ cảm giác vui mừng của mình xuất phát từ đâu.

Lại cmn bị người ta chặn tiếp.

Người đối diện chỉ vào túi, thấp giọng hỏi cậu: “Quà Tết cậu tặng tôi à?”

Vương Nhất Bác: “…….Không phải.”

Tiêu Chiến: “Phải.”

Vương Nhất Bác: “Không phải.”

Tiêu Chiến: “Lấy ra tôi xem.”

“Không phải thật mà………..”

Nhược Lan chưa đi xa: “…” Không phải anh không nhận quà sao??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro