
Chương 26
[Anh Tiêu thật sự cẩu, bảo ôm rất nhuần nhuyễn.]
[Anh Tiêu đã yêu cầu ôm ôm dán dán.]
[A Bác cố lên, thời khắc thể hiện sức mạnh bạn trai đến rồi.]
Vương Nhất Bác chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, ngày thường ôm một chút cũng không có gì, nhưng ở suối nước nóng...... quần áo mặc lại giống như không mặc.
Khi Tiêu Chiến đứng lên, Vương Nhất Bác đều có thể nhìn xuyên thấu qua áo thun màu trắng, đường cong cơ bụng như ẩn như hiện, mượt mà lại xinh đẹp.
Là một đương sự khác trong chuyện này, Tiêu Chiến không có chút gánh nặng nào, khóe môi cong lên cười, duỗi tay chờ Vương Nhất Bác ôm hắn.
" Nhất Bác, cậu đừng nghĩ đến việc kéo dài thời gian, 30 giây thì một giây đều không thể thiếu. Hắc hắc." Kiều An nói xong lại nhìn về phía máy quay, nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
"Mau! Khen tôi."
Vương Nhất Bác cũng không phải muốn câu giờ, cậu chỉ không biết nên bắt đầu như thế nào, áo thun ướt dính lên người không thoải mái lắm.
Cánh tay của cậu chậm rãi vươn ra sau lưng của Tiêu Chiến, không chờ cậu khom lưng thì một bàn tay đã vòng qua đầu gối của cậu bế ngang cậu lên.
Cơ thể bỗng nhiên bay lên, đại não của cậu còn không có phản ứng lại, tay của Vương Nhất Bác theo bản năng mà vòng qua cổ Tiêu Chiến, con ngươi đen xuất hiện một chút hoảng loạn.
"Vẫn là để tôi ôm em đi, tôi sợ em bị mệt."
[A a a a a a a a a a a ]
[Sợ em mệt, thật sự không phải là tôi hiểu sai chứ?]
[Anh Chiến thật cẩu, tôi rất thích! 30 giây tính là cái gì, anh Chiến của có thể ôm một phát ba ngày ba đêm.]
[Vui nha, A Bác ôm thật chặt, nụ cười của tôi dần trở nên biến thái.]
Vương Nhất Bác ngây mặt ra, mặt không có biểu tình.
"Anh cũng không chơi công bằng."
Tiêu Chiến cười một chút.
"Đúng, tôi không có công bằng."
"A a a a a a, tôi không có." Nửa khuôn mặt của Kiều An dưới nước nóng, ý cười trên mặt không thể che được, khóe mắt cong cong làm người khác thẹn thùng.
Trịnh Phương buồn cười nhìn cậu ta một cái.
"Em không sợ một lúc nữa Nhất Bác sẽ 'trả thù' em sao?"
"Không phải còn có anh sao, đợi lát nữa anh phải dùng tốc độ nhanh nhất để ném con vịt đó đi."
"Hết 30 giây rồi." Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Để em đi xuống."
Tiêu Chiến chú ý đến hai tai phiếm hồng của cậu, nhịn xuống một chút xúc động, tại sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Thật sự khiến hắn muốn bắt nạt.
"Nhanh lên."
Vương Nhất Bác thúc giục hắn.
Tiêu Chiến vẫn chưa thỏa mãn, tiếc nuối hỏi.
"Hết giờ thật sao?"
"Hết rồi." Vương Nhất Bác nói thêm một câu: "Em đã đếm rồi."
[Tôi không nghe thấy, không tính, đếm lại.]
[Vô cùng ủng hộ.]
"Được rồi." Tiêu Chiến tiếc nuối buông tay.
Vương Nhất Bác nhanh chóng quay lại chỗ của mình nhưng đôi tai đỏ đã bán đứng lại sự bình tĩnh cậu thể hiện ra.
Tim của cậu đập rất nhanh nhưng cậu lại có chút đắc ý, bởi vì... cậu cũng nghe thấy tim của Tiêu Chiến đập rất dồn dập.
Chỉ là ngoài mặt bình tĩnh thôi.
Khóe môi Vương Nhất Bác hơi hơi cong lên.
Đúng, không tính là cậu thua.
"Trốn xa như vậy làm cái gì?" Tiêu Chiến vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, trên mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Chỉ ôm một chút thôi mà."
_____đông một tiếng.
Thình lình có âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi không phải là cố ý, thật sự rất xin lỗi."
Vẻ mặt của người phục vụ hoảng loạn.
"Trác, Trác tổng. Tôi thật sự không cố ý, lúc nãy tôi không nhìn thấy anh."
Người phục vụ đẩy xe tiến vào, đưa trái cây cùng với đồ ăn vặt cho mọi người nhưng giữa đường lại quên lấy rượu nên mới xoay người quay về lấy, kết quả lại đụng phải Trác Vũ đi đến từ phía sau.
"...... Không có việc gì."
Sắc mặt của Trác Vũ tối sầm, đối diện với tầm mắt của mọi người chỉ để lại một câu: "Xin lỗi! Đi nhầm."
Anh ta xoay người, mặt mày càng lạnh hơn.
Mẹ nó! Cái gì đáng sợ hơn gặp được một người là gay? Là anh ta gặp được một đám gay!
Một đám!!!
Gần đây không biết làm sao mà đi đâu cũng gặp được gay, không thể nào cho thẳng nam có một con đường sống sao?
Chuông điện thoại vang lên, Trác Vũ cố gắng bình tĩnh lại nhận điện thoại.
"Cậu bảo tôi chờ cậu ở khách sạn, tôi đã chờ nửa ngày rồi, cậu đang ở đâu?"
Trác Vũ trầm mặc vài giây.
"Đừng nói với tôi địa bàn nhà cậu mà cậu cũng lạc đường được nhá?"
Trác Vũ nhảy qua chủ đề này.
"...... Đến ngay đây."
Trác Vũ tắt điện thoại, người phục vụ vừa nãy đi qua anh ta.
"Đại sảnh ở đâu?"
Người phục vụ sửng sốt vài giây:"Trác tổng, mời đi cùng tôi."
Phong Mặc đã đứng ở trước sảnh, nhìn thấy Trác Vũ đi theo sau người phục vụ thì anh ta liền biết người này lại lạc đường.
Ai có thể nghĩ đến người luôn ở trên tin tức kinh tế tài chính, một tổng tài lạnh lùng cao ngạo không chớp mắt trước hàng vạn hạng mục lại là một người mù đường.
Mặt mũi còn rất đẹp nữa.
Phong Mặc hoài nghi tất cả nhân viên trong công ty đều biết nhưng vì mặt mũi của tổng tài nên phải phối hợp giả vờ không biết.
"Sắc mặt khó coi như vậy, ai chọc ghẹo cậu à?"
"Không phải nói tìm được Nhất Bảo sao, ở đâu?" Ngày hôm qua Phong Mặc liên lạc với Trác Vũ, nghe được Trác Vũ nói muốn tới đây để gặp em trai nên hôm nay anh ta liền thu thập đồ đạc đi theo đến đây.
"Vẫn chưa tới sao?"
"Tôi cũng chưa nhìn thấy." Trác Vũ nhận được điện thoại của Vương Niệm Sơ nên mới biết được, anh ta cũng không lo việc của công ty, xuống máy bay liền lái xe đến đây.
"Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau đi gặp, không biết Nhất Bảo có nhớ tôi không, khi còn nhỏ tôi còn từng ôm em ấy."
Gân xanh trên thái dương Trác Vũ nảy lên: "Cậu còn muốn ôm em ấy?"
Phong Mặc: "?"
"Quan hệ của hai chúng ta là như thế nào, em trai của cậu cũng chính là em trai của tôi, tôi ôm một chút... hình như cũng không có vấn đề gì?" Trọng điểm của Phong Mặc bị Trác Vũ dẫn đi.
"Gay thì cách xa em trai của tôi ra một chút."
Phong Mặc không còn gì để nói.
"Đại ca à, đồng tính đều có thể kết hôn rồi, tư tưởng của cậu có thể thoáng ra một chút được không?"
"Hơn nữa, gay trêu chọc gì cậu à? Được rồi, đúng là có trêu chọc .... nhưng đó không phải là người bình thường."
Phong Mặc nghĩ đến lúc Trác Vũ học cấp 3.
Trong kí túc xá có một tên b.iến th.ái trộm lấy áo sơ mi cùng với vài bộ quần áo khác của Trác Vũ, bò lên giường của Trác Vũ, tự 'an ủi', còn gọi tên của Trác Vũ....
Sau đó bị Trác Vũ - quay lại kí túc xá lấy đồ nghe thấy được.
Từ lúc đó, Trác Vũ vô cùng bài xích với gay, Phong Mặc còn lo lắng nếu anh ta come out với Trác Vũ thì hai người sẽ không làm bạn bè được nữa.
Nhưng Trác Vũ bài xích đồng tính như vậy, anh ta là bạn nhưng lại che giấu mình là gay cũng không thể được, vì vậy cuối cùng anh ta vẫn nói thật với Trác Vũ.
Trác Vũ trầm mặc mười phút, rốt cuộc tình hữu nghị từ nhỏ đến lớn của họ chiến thắng sự bài xích đồng tính kia.
Anh ta vẫn nhớ lúc đó Trác Vũ vô cùng nghiêm túc nói với anh ta.
"Không cần phải có ý đồ gì với tôi, nếu không tôi đánh chết cậu."
Phong Mặc không còn lời nào để nói, mặc dù anh ta thích con trai nhưng không đến mức cứ là con trai thì thích, hơn nữa dù Trác Vũ có là gay thì hai bọn họ cũng bị đụng số.
Sau nhiều lần đảm bảo thì tình hữu nghị giữa bọn họ duy trì đến hiện tại.
"Trác Vũ, tuy rằng có biến thái trêu chọc cậu nhưng không phải tất cả gay đều là biến thái." Phong Mặc muốn Trác Vũ không cần phải có quá nhiều thành kiến.
"Cậu nhìn xem, tôi là một tên gay vô cùng chính trực có trách nhiệm."
Đối diện với khuôn mặt đen như đáy nồi của Trác Vũ, Phong Mặc cười mỉa một tiếng.
"Dù sao thì cậu cách xa Nhất Bảo nhà tôi ra một chút." Trác Vũ cảnh cáo anh ta.
"Làm ơn, chúng ta cũng chưa nhìn thấy em ấy mà?" Phong Mặc chỉ cảm thấy đau hết cả đầu: "Hơn nữa nhỡ đâu Nhất Bảo nhà cậu cũng là g......"
Nếu ánh mắt có thể giết người, Phong Mặc nghi ngờ có thể mình đã chết.
"Được rồi, tôi câm miệng, tôi nói linh tinh."
Sự bài xích đồng tính của Trác Vũ cũng không đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần đối tượng mà đối phương muốn không phải là anh ta thì Trác Vũ có thể giả vờ như không biết.
Phong Mặc thay đổi chủ đề.
"Đã làm xét nghiệm ADN chưa? Cô chú nói như thế nào?"
"Vẫn chưa."
Lúc mẹ Trác nói chuyện với Trác Vũ cũng không rõ ràng, chỉ nói rằng không tiện nói qua điện thoại, chờ Trác Vũ trở về rồi nói, cho nên anh ta cũng không biết Nhất Bảo là ai, chỉ biết người ở nơi này.
"Vẫn chưa được gặp."
Phong Mặc nghĩ lại thì cũng đúng, lúc anh ta về nước thì Trác Vũ vẫn ở nước ngoài, sáng nay mới về nước nên cũng không có thời gian.
"Vậy cậu cũng chưa gặp mẹ đẻ của Trác Thành?"
Trác Vũ gật đầu.
"Cũng không quá quan trọng." Trác Vũ híp híp mắt, anh ta vẫn để ý đến việc phá tranh kia, đương nhiên việc gặp Nhất Bảo vẫn quan trọng hơn.
"Hẹn ở chỗ này cũng khá tốt."
Phong Mặc nghĩ đến ông của Trác Vũ.
"Ông nội Trác sửa chữa lại trấn nhỏ này không phải là muốn làm quà sinh nhật cho Nhất Bảo sao?"
Trác Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.
Lúc ấy Nhất Bảo khoảng 4 tuổi, đúng là tuổi nghịch ngợm mê chơi. Cả một sơn cốc to như vậy nhưng đối với Nhất Bảo lại vô cùng nhàm chán, ngoại trừ an tĩnh thì chính là nhàm chán.
Nhất Bảo không thể nào chịu được, mỗi ngày chỉ nhìn Trác Thành ôm vở vẽ ra tảng đá ngồi, Nhất Bảo học người lớn thở dài.
Ông nội hỏi.
"Tuổi còn nhỏ, than thở cái gì?"
"Con thấy rất chán."
"Cháu nhìn Trác Thành xem, vô cùng yên tĩnh, đừng chạy nhảy suốt ngày rồi ra một thân mồ hôi, một ngày ba bộ quần áo cũng không đủ để cho cháu thay."
Trong sơn cốc rất mát mẻ, Vương Nhất Bác không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui đầy mồ hôi, không kịp thời thay quần áo là lại bị cảm. Ông nội vô cùng lo lắng, Nhất Bác chơi một mình đầy mồ hôi nhưng lại không biết đi thay quần áo.
Trác Thành đang yên tĩnh vẽ tranh, nghe thấy thế thì xoay người cười cười: "Chờ thân thể của tôi khỏe rồi thì tôi sẽ chạy với cậu."
"Không được, cậu phải gọi tôi là anh, tôi lớn hơn cậu..." Nhất Bác bẻ ngón tay đếm đếm: "Bảy tháng."
"Cậu gọi 'anh' với Trác Vũ, cậu cũng phải gọi tôi là anh."
" Vương Nhất Bác, em vừa mới gọi anh là cái gì?" Trác Vũ trừng cậu.
"Anh." Nhất Bác nhanh miệng sửa lại.
Trác Thành che miệng cười trộm, thấy tầm mắt của Trác Vũ đến đây liền thu lại ý cười.
"Cậu gọi tôi một tiếng 'anh' thì về sau tôi sẽ đưa cậu đi chơi công viên trò chơi, nguyện vọng của tôi chính là đi đến tất cả các công viên trên thế giới, chơi một lần." Nhất Bác chọc chọc bả vai của Trác Thành.
Trác Vũ hừ lạnh một tiếng: "Em biết toàn thế giới có bao nhiêu cái công viên trò chơi không?"
"Đi thì biết."
"Có đi hay không? Gọi tôi một tiếng 'anh' thì tôi sẽ đưa cậu đi."
"Để Tiểu Thành gọi cháu là anh? Cháu làm gì có dáng vẻ của một anh trai, cái gì cũng là Tiểu Thành nhường cho cháu." Ông nội Trác thẳng thừng chọc thủng cậu.
"Nào có ạ."
"Vậy chờ cậu dẫn tôi đi thì tôi sẽ gọi cậu là 'anh', chứ nhỡ đâu cậu lừa tôi thì sao?" Trác Thành cố ý đùa cậu.
"Tôi mới không giống Trác Vũ, nói mà không giữ lời."
" Vương Nhất Bác, em lại gọi cả họ lẫn tên của anh, ngày mai mặc kệ em ở đây, anh đi về một mình."
"Anh cũng gọi em như vậy." Nhất Bác trừng mắt nhìn Trác Vũ một cái, trốn phía sau ông nội: "Không về thì không về, em muốn cùng Tiểu Thành ở lại với ông nội."
Trác Vũ lớn hơn Nhất Bảo năm tuổi, ở trước mặt người khác đều là dáng vẻ của một người lớn nhưng Trác Vũ lại vô cùng thích cãi nhau với cậu, thỉnh thoảng lại trêu khiến cậu không vui, nhưng lúc đó Trác Vũ lại vô cùng vui.
Đối với Trác Thành thì lại khác.
Trác Vũ có cảm giác nguy hiểm.
Nếu là lúc trước thì khi gặp trêu chọc, Nhất Bác sẽ chịu thua, nhưng hiện tại thì khác, mặc kệ là cái gì thì Nhất Bác luôn lôi kéo Trác Thành về một mặt trận.
Điều này làm cho Trác Vũ - người không có hiểu biết nhiều về Trác Thành, có chút địch ý.
Ông nội đứng ra hòa giải.
"Được rồi, với tính tình này của cháu còn muốn ở đây với ông?"
Nhất Bác ngượng ngùng cười: "Ông nội, ông không cảm thấy nơi này quá nhàm chán sao? Nếu nơi này hấp dẫn hơn một chút, thì cả kỳ nghỉ hè cháu sẽ không đi mà cứ ở đây thôi."
"Em thì chỉ biết chơi." Trác Vũ trợn mắt.
"Cháu nói xem, thế nào mới hấp dẫn?"
"Giống như công viên trò chơi vậy, chắc chắn cháu sẽ không nỡ rời đi, mỗi ngày đều ở đây chơi với ông nội."
Nhất Bác chỉ thuận miệng nói một câu nhưng ông nội lại nghiêm túc suy nghĩ.
Thậm chí suy xét đến sau khi Nhất Bác lớn lên sẽ ngại công viên trò chơi ấu trĩ, ông đã mời đến không ít nhà thiết kế, kiến trúc sư, tốn hơn nửa năm mới làm xong bản vẽ.
Kết quả, Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng vừa mới bắt đầu xây dựng thì liền nhận được tin tức không thấy Nhất Bác.
Vì mãi không thể đưa ra món quà này nên ông nội vẫn vô cùng tiếc nuối trong lòng, đến tận khi qua đời, ông nội vẫn không thể gặp mặt Nhất Bác.
Cứ để như vậy nhiều năm, về sau trấn nhỏ mới mở ra cho khách du lịch. Đây cũng là di nguyện của ông nội lúc đó Trác Vũ không thể nào hiểu được, còn phản đối việc mở ra trấn nhỏ này.
Nếu đây là món quà mà ông nội đưa cho Nhất Bác thì tại sao phải mở ra cho mọi người?
Sau đó khách du lịch ngày càng nhiều, trấn nhỏ ngày càng phát triển, muốn đến đây còn phải hẹn trước thậm chí phải đưa ra ảnh chụp cùng với giấy tờ chứng minh thân phận.
Lúc đó Trác Vũ mới hiểu được ý của ông nội.
Trước khi chết ông nội vẫn không thể chờ được Nhất Bác trở về, ông nội không muốn đây sẽ là một món quà mãi mãi không thể tặng được.
Từ nhỏ Nhất Bác đã mê chơi, nếu nghe đến một khu du lịch vô cùng hấp dẫn thì chắc chắn sẽ đến đây chơi.
Dù cho Nhất Bác không biết đây là quà của mình nhưng nếu cậu đến thì cũng coi như đã nhận món quà này.
Đối với ông nội, chỉ như vậy đã rất đủ rồi. Mà việc hẹn trước cũng là một chút mong đợi của ông nội.
Bọn họ tìm không thấy người, nhưng mở ra khu du lịch cũng là một cách để Nhất Bác chủ động tìm đến, dù cho khả năng này rất nhỏ.
Sau đó nhà họ Trác bắt đầu chú ý đến mảng du lịch.
Chỉ cần địa điểm thích hợp, có thể khai phá, Trác Vũ đều sẽ nghĩ cách giành được rồi cải tạo thành khu du lịch.
Sân trượt tuyết ở thành phố H là sản nghiệp của nhà họ Trác, hải đảo ở thành phố D là sản nghiệp của nhà họ Trác, trường đua thảo nguyên ở thành phố J cùng với hẻm núi ở thành phố N, làng cổ lúa hoa...
Cũng là sản nghiệp của nhà họ Trác.
Những địa điểm đó đều là những nơi mà mọi người đều biết, mỗi địa điểm du lịch đều mang lại rất nhiều tiền cho nhà họ Trác nhưng ước nguyện ban đầu của bọn họ vẫn chưa thực hiện được.
"Tới cũng tới rồi, bình thường chúng ta khá bận rộn nên đi giải sầu chút đi, dù sao cô chú còn chưa tới, cậu lại không biết người ở đâu."
-------------
"Ngâm thêm mười phút nữa rồi về phòng thôi." Chu Sam đề nghị.
"Được đó, tôi cũng không muốn động đậy chút nào."
Kiều An vô cùng hiếu động cuối cùng cũng yên tĩnh.
Suối nước nóng không thể ngâm lâu, bởi vì thật sự là quá thoải mái nên sau khi chơi mấy lượt ném vịt, không hai còn muốn di chuyển nữa.
Bàn ở cạnh bờ để rượu và trái cây.
Vương Nhất Bác không nhớ rõ cậu đã uống mấy chén, chính là cảm thấy uống rất ngon nên không nhịn được lại đổ thêm một chén.
"A Bác, hôm nay em uống hơi nhiều rồi."
"Một chén cuối cùng." Vương Nhất Bác cũng cảm thấy đã nhiều nhưng cậu không từ chối được vị ngon chua ngọt của thanh mai, cậu đổ cho Tiêu Chiến một chén.
"Cụng ly?"
Gương mặt Vương Nhất Bác hơi ửng đỏ, Tiêu Chiến không biết là do cậu ngâm nước nóng hay uống rượu mà mặt lại đỏ vậy.
Cả mặt của Vương Nhất Bác đều là ý cười, màu sắc của con ngươi và rượu mơ xanh tương tự nhau, Tiêu Chiến có chút hoảng hốt.
Hắn biết Vương Nhất Bác lớn lên đẹp, nhưng hôm nay cậu có chút khác so với ngày thường, giơ tay nhấc chân đều giống như đang câu dẫn người khác.
Tiêu Chiến uống rượu không say nhưng đối diện với đôi mắt có chút nước kia của Vương Nhất Bác lại có chút men say.
"Cụng ly."
Tiêu Chiến không cản cậu, hắn chạm ly với Vương Nhất Bác, đem chén rượu đưa đến bên môi, nhấp một ngụm nhỏ.
Vương Nhất Bác không được thỏa mãn khi chỉ nhấp một ngụm nhỏ, cậu đem việc uống rượu mơ xanh chuyển sang tư thế uống nước có ga, một ngụm hết nửa chén, sau đó ăn một quả quýt.
"Anh ăn không?"
Vương Nhất Bác đưa miếng quýt đã lột vỏ đến bên môi của Tiêu Chiến, mấy ngày nay hai người tiếp xúc với nhau rất gần nên đôi lúc Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy khoảng cách của hai người có gì kì lạ.
Loại quýt này rất nhỏ, màu đỏ cam của thịt quả càng làm cho ngón tay của Vương Nhất Bác thêm trắng nõn, Tiêu Chiến yên lặng nhìn thoáng qua, cúi đầu cắn.
"Ngọt không?" Vương Nhất Bác hỏi hắn.
Tầm mắt của Tiêu Chiến dừng ở đôi môi đang đóng mở của Vương Nhất Bác.
Dáng môi của Vương Nhất Bác rất đẹp, cả bờ môi rất căng đủ, còn có chút ánh nước, giờ phút này, cậu đang yên lặng không chớp mắt nhìn hắn.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy tim hắn lại đập lỡ một nhịp.
"Không ngọt sao?"
"Ngọt."
Sau một lát thất thần, Tiêu Chiến âm thầm tự chửi chính mình, quýt rất ngọt, nhưng hắn cảm thấy môi Vương Nhất Bác càng ngọt hơn.
Sương mù lượn lờ càng thêm nhiều ái muội, Vương Nhất Bác lại vô cùng hồn nhiên không phát hiện ra, cậu lại lấy một miếng dưa hấu đã cắt sẵn cho chính mình.
Cậu cẩn thận đánh giá, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
"Cái này cũng rất ngọt, anh có muốn ăn thử không?"
"......Có."
Tiêu Chiến không thể từ chối được một Vương Nhất Bác như vậy.
Hắn cảm thấy ngay lúc này, nếu Vương Nhất Bác đút khổ qua cho hắn thì hắn cũng sẽ ngay lập tức đồng ý.
[Anh Chiến đang dần bị chìm đắm.]
[Xem ra khi A Bác dụ dỗ anh Chiến cũng không thể cưỡng lại được.]
[Còn không phải là đút miếng trái cây sao? Người hầu bên cạnh của trẫm đâu, cho trẫm một trái nho, phải là đút bằng miệng.]
[Hay nha, kiến nghị A Bác cũng làm như vậy.]
Mười phút rất nhanh qua.
'Trải nghiệm của Tiêu Chiến về tên vua chơi bời' đến đây là kết thúc, hắn vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
"Về phòng đừng uống nữa."
"Đã biết."
Vương Nhất Bác mím môi, không quá vui.
"Không sao đâu, nếu cậu thích thì sau khi quay xong chương trình tôi sẽ cho cậu mấy thùng." Chu Sam nói.
"Anh có nhiều rượu như vậy?" Kiều An hỏi.
"Ừm, nhà tôi bán rượu." Chu Sam thuận miệng nói một câu: "Có muốn tôi đưa địa chỉ cho....."
"Miễn phí sao?" Trịnh Phương cũng bắt đầu có hứng thú.
Chu Sam nói đùa: "Lấy giá 90%."
"Ha ha ha ha, vậy tôi đặt trước 10 bình."
"Được rồi nhớ một chút, tôi cũng dự định lấy 10 bình."
"Nói đùa nói đùa thôi." Chu Sam vẫy vẫy tay: "Không đến mức keo kiệt như thế đâu."
Vương Nhất Bác lên bờ, Tiêu Chiến đi theo sau cậu, luôn chuẩn bị đỡ nếu cậu ngã, nhưng bước chân của cậu vô cùng ổn định, giống như thật sự không có say.
Sau khi đứng lên mọi người đều về phòng thay quần áo, mặc áo tắm dài.
Vẫn chưa đến giờ cơm tối, mọi người thảnh thơi đi trong hành lang, vừa đi vừa nói chuyện.
"Tôi quên cầm theo điện thoại."
Vương Nhất Bác không say nhưng ý thức của cậu lại có chút chậm, ví dụ như dễ quên.
"Tôi đi cùng em nhé?" Tiêu Chiến hỏi.
"Không cần, em đi một mình được."
Bọn họ đi rất chậm nên cũng chưa đi xa, quay trở lại phòng cũng chỉ mất năm sáu phút.
Vương Nhất Bác bước nhanh đi qua con đường sỏi đá, đẩy cửa phòng thay quần áo liền nhìn thấy điện thoại bị đặt trên giỏ, cậu cầm điện thoại rồi nhanh chóng trở về.
Đối diện đi đến hai người, con đường sỏi cũng không lớn, Vương Nhất Bác nghiêng người.
Ai biết được một trong hai người lại đứng yên, giống như không có ý định đi.
Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn hai người một cái, không phải người quen.
Người con trai lùn hơn hơi nhăn mày, sau đó lại nở một nụ cười, giữ chặt cánh tay của người còn lại: "Anh Dực, làm sao vậy?"
Người được gọi là anh Dực đánh giá Vương Nhất Bác một chút: "Cậu là người nhà nào?"
Vương Nhất Bác nghe được thì càng không hiểu, không muốn trả lời anh ta.
"Anh Dực, cậu ta khác với anh, là một minh tinh nhỏ, không phải là thiếu gia nhà nào cả."
Đuôi lông mày của Lý Dực nâng lên: "Vậy đó chính là người mà không ai muốn."
"Suy nghĩ chút đi, đi với tôi."
"Anh Dực, anh có em rồi mà." Người con trai kéo kéo Lý Dực: "Tại sao lại còn muốn có người khác nữa."
Vương Nhất Bác không muốn dây dưa với hai người này, cậu đã nhường đường mà hai người này lại không đi.
"Xin lỗi, nhường đường."
"Xin lỗi làm cái gì?"
Đôi mắt của Lý Dực đi chuyển lên xuống trên người của Vương Nhất Bác, tâm tư đều viết trên mặt vô cùng rõ ràng.
"Có người bao nuôi cậu không? Nếu không thì có thể suy xét đến tôi, tôi đưa ra giá rất cao."
"Tìm người khác đi, tôi không có hứng thú."
Vương Nhất Bác lạnh lùng lùi lại một bước.
" Vương Nhất Bác à, tôi biết." người con trai kia hừ nhẹ một tiếng: "Lúc trước danh tiếng không tốt lắm, gần đây hình như được tẩy trắng."
"Gần đây?" Lý Dực có chút hứng thú.
"Cậu muốn có quyền hay là tài nguyên, phòng ở hay là xe? Tôi đều có thể thỏa mãn cậu."
Mặt của Vương Nhất Bác không có biểu tình gì, cậu nói lớn hơn.
"Tôi không có hứng thú, không cần chặn đường tôi."
"Có chút tính tình, tôi đây thích."
Lý Dực không buông tha, sau khi biết Vương Nhất Bác chỉ là một minh tinh nhỏ thì không lịch sự nữa, duỗi tay muốn kéo Vương Nhất Bác.
Anh ta vẫn chưa bắt được Vương Nhất Bác thì đã bị cậu giữ chặt tay.
Lý Dực làm sao có thể nghĩ ra một người đẹp nhìn qua rất gầy yếu nhưng sức lực lại lớn như vậy, anh ta không nhịn được gào lên một tiếng.
"Đau đau đau, buông tay."
Vương Nhất Bác buông lỏng tay, chán ghét nhìn anh ta một cái.
"Tránh ra."
Ánh mắt của Lý Dực dừng trên áo tắm của Vương Nhất Bác.
"Người đẹp càng nổi giận thì lại càng đẹp, đôi mắt cũng đẹp, đặc biệt là khi miệng còn...."
Lời nói của Lý Dực còn chưa dứt thì anh ta đã bị ném ra phía sau.
Anh ta vẫn chưa phản ứng được tại sao mình lại bị ngã xuống, chỉ cảm thấy sỏi đá ở sau lưng làm anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Lý Dực cũng từng gặp được minh tinh không muốn đi theo anh ta, nhưng dù có không tình nguyện thì cuối cùng dưới sự đe dọa và dụ dỗ của anh ta, bọn họ cũng đều sẽ thuận theo.
" Vương Nhất Bác, cậu biết tôi là ai không?"
Vương Nhất Bác làm như không nghe thấy, sau khi cậu vật người ra thì bước qua người của Lý Dực, còn rất chuẩn mà dẫm lên mu bàn tay của Lý Dực, để lại một câu tàn nhẫn rồi mới đi.
"Đừng có mà trêu chọc tôi."
"Anh Dực, anh không sao chứ?"
Lý Dực không chịu được, sau khi được nâng lên muốn tiếp tục lôi kéo Vương Nhất Bác nhưng cánh tay nâng lên lại vô cùng đau đớn, anh ta chỉ có thể thu lại tay.
"Mẹ kiếp!"
Lúc này Lý Dực mới phát hiện cánh tay bị trầy da, còn có chút máu, cánh tay vô cùng đau và nóng rát.
"Tê."
"Tên minh tinh kia có địa vị gì?"
Tâm trạng của Lý Dực không tốt, người con trai kia cúi đầu:"Không biết, cậu ta, cậu ta gần đây hình như đang xào CP với Tiêu Chiến."
" Tiêu Chiến...... Đại thiếu gia nhà họ Tiêu? Là người của hắn?"
"Chắc là không phải." Người con trai thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý Dực: "Từ lúc ra mắt đến giờ, ngoại trừ một chương trình giải trí thì không có một tác phẩm nào khác, nếu là người của Tiêu Chiến thì cậu ta đã sớm nổi rồi."
Lý Dực âm thầm mắng một câu, minh tinh nhỏ không có bối cảnh không có chỗ dựa còn dám ngang ngược như vậy.
"Cậu xác định sau lưng cậu ta không có kim chủ?"
"Mẹ nó, lớn lên đẹp, tính tình còn rất lớn, nhưng cũng rất thú vị." Lý Dực mắng trong miệng, trong lòng có không ít suy nghĩ xấu xa: "Sớm hay muộn thì ông đây cũng ngủ cậu ta."
"A a a!"
Lý Dực bị đau kêu một tiếng, tên nào không có mắt đụng phải anh ta, còn đụng vào vết thương nữa.
"Tôi, mẹ..." Lý Dực nuốt xuống câu chửi thô tục.
"Trác Vũ?"
Trác Vũ và Phong Mặc đi từ đối diện đến đây.
Anh ta không nghe thấy hai người nói gì, chỉ nhìn thấy Lý Dực đang dây dưa với người khác, anh ta không chút suy nghĩ mà chuyển hướng đi đến đây.
Không chờ anh ta chạy tới, tên ăn vạ đã dùng một tay vật người ra đất.
Anh ta sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Tên ăn vạ rất ngoan hiền khi ở cạnh Tiêu Chiến, không nghĩ đến khi đã động tay là vô cùng dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức Trác Vũ không phản ứng kịp.
Lý Dực lập tức thay đổi sắc mặt cười nói.
"Thực xin lỗi nha Tiểu Trác tổng, là tôi đi mà không nhìn đường, không làm anh bị sao chứ?"
Trác Vũ nhìn qua cánh tay chảy máu của Lý Dực, liền nói chuyện lịch sự cũng lười, mở miệng ra là cảnh cáo.
"Thu hồi mấy cái tâm tư của cậu đi."
"Cậu ấy không phải là người mà cậu có thể động vào."
"Vâng vâng vâng, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút." Lý Dực không dám suy nghĩ xem những lời này là có ý gì, ngay lập tức xin lỗi: "Tôi sẽ không làm gì cả."
"Nói đùa?" Trác Vũ lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
"Không phải, ý của tôi là, tôi sẽ không chạm vào cậu ta......" Lý Dực nói năng có chút lộn xộn, anh ta căn bản không biết tại sao mình lại đắc tội Trác Vũ.
Trác Vũ lại liếc anh ta một cái.
"An phận một chút, ở địa bàn của tôi làm bậy...... cậu sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
Trác Vũ đi qua Lý Dực, Phong Mặc vẫn đứng ngoài xem.
"Làm sao vậy, cậu quen người đẹp kia à?"
"Không quen biết."
"Không quen biết sao cậu lại bảo vệ như vậy?" Cả mặt Phong Mặc đều viết chữ không tin.
Trác Vũ quét mắt liếc anh ta một cái.
"Mỗi ngày làm việc tốt , có vấn đề?"
"Là thế sao?"
Phong Mặc không tin tưởng lắm.
Đây là địa bàn của nhà họ Trác, không sai, trùng hợp gặp được Trác Vũ sẽ quản cũng không phải vấn đề. Nhưng hai người bọn bọn cách xa như vậy, đường muốn đi cũng không phải là đường này.
Trác Vũ là cố ý vòng qua đến đây.
Nếu thật sự không biết, Trác Vũ sẽ gọi điện thoại kêu người phụ trách đến đây xử lý. Cũng không cần phải cố ý đứng ra nói một câu đe dọa.
Trong một vòng này có không ít phú nhị đại có tính cách như vậy, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không có xung đột trực tiếp thì sẽ không tranh chấp quá lớn, cũng không phải là sợ cái gì, đơn giản là không cần thiết.
Lý Dực là con riêng, trong cả giới nhà giàu này ai cũng biết, sau khi tốt nghiệp cũng không làm được trò gì, cả ngày cầm tiền ra ngoài tiêu xài, phu nhân nhà họ Lý cũng có máu mặt, chồng bà đem con riêng về nhưng bà không khóc không nháo chút nào.
Người trong giới đều nói, con riêng thì chắc chắn sẽ bị bắt nạt thảm hại, nhưng không ai nghĩ đến Lý phu nhân lại làm điều ngược lại.
Bà đặc biệt 'cưng chiều' con riêng, muốn cái gì thì đều đưa cho cái đó, ban đầu mọi người đều nghĩ Lý phu nhân điên rồi, nhưng về sau đứa con riêng này bị bà ta càng sủng càng phế.
Hiện tại con ruột của bà vô cùng thông minh ưu tú, đứa con riêng thì sa vào rượu chè, không ai có thể tranh quyền thừa kế với con của bà ta nữa.
Lý Dực cũng không có khát vọng gì, anh ta cảm thấy có tiền tiêu là đủ rồi, công ty đưa cho anh ta thì anh ta cũng không thể quản lý, còn không bằng anh ta nằm im chờ chia hoa hồng, bao dưỡng tiểu minh tinh tìm niềm vui.
"Cái cậu xinh đẹp kia cũng ở trong vòng?"
Trác Vũ nhăn mày.
"Sao cậu có nhiều từ miêu tả vậy?"
Một lúc là tiểu mỹ nhân, một lúc lại tiểu xinh đẹp.
Phía trước từ miêu tả còn thêm chữ 'tiểu', Trác Vũ nghe được càng nhíu mày.
"Cậu ấy thật sự rất đẹp." Phong Mặc chớp chớp mắt.
"Nói thật, trong giới kia có mấy minh tinh nhỏ đang nổi, cũng không biết thẩm mỹ như thế nào, trông lúc nào cũng ưỡn ẹo, tùy tiện lôi ra một nữ minh tinh đều có thể thắng bọn họ."
"Vẫn là loại sạch sẽ lại hào phóng như thế này dễ nhìn hơn."
"Đáng tiếc, vừa rồi cách xa quá, cũng chỉ nhìn thấy thân thủ khá tốt, mà Lý Dực cũng quá yếu, nếu không tôi còn muốn nhìn...."
"Muốn tôi đem những lời này nói cho trợ lý của cậu không?"
Phong Mặc câm miệng.
"Tôi chưa nói gì cả."
----------
Vương Nhất Bác mang khuôn mặt lạnh trở về, giữa đường cậu đụng phải Tiêu Chiến quay lại tìm cậu.
"Sao lại đi lâu như vậy?"
"Gặp được một cái ngốc......"
Đối diện với máy quay, Vương Nhất Bác mới nhớ ra là đang phát sóng trực tiếp, cậu mạnh mẽ nuốt xuống lời định nói: "Không có gì."
[A Bác là muốn nói gặp được một tên ngốc sao?]
[Cười chết, vì con đường sống mà phải nuốt ngược lời nói lại.]
Tiêu Chiến rất nhạy bén với cảm xúc của Vương Nhất Bác, dù trên mặt của cậu không biểu hiện ra cái gì thì Tiêu Chiến cũng biết cậu đang không vui.
"Đi thôi, bọn họ đang bàn xem tối nay ăn gì."
"Được."
"Tay của em bị làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác mờ mịt, đến khi Tiêu Chiến giữ chặt tay cậu thì cậu mới phát hiện ra có một mảnh trầy da.
"Làm sao lại bị như vậy?"
Vết thương này là do đá gây ra, dù không sâu nhưng lại trầy một mảng lớn, nhìn có chút nghiêm trọng, máu trên miệng vết thương đã bắt đầu khô lại, còn dính không ít đất cát.
Làn da của cậu khá mỏng nên nhìn rất dọa người, tuy nhiên cậu cũng không đau lắm, vừa rồi cậu cũng chỉ mải tức giận, nếu Tiêu Chiến không nói thì cậu cũng không biết.
[Trời đất, chảy máu một mảng lớn, là tên ngốc nào làm?]
[A a a a a, cát dính vào miệng vết thương sẽ rất khó rửa sạch.]
[Tôi bắt đầu đau rồi, cho nên là tên chó chết nào?]
[Trách không được A Bác muốn mắng chửi người, xác thật là thằng ngu! Tức chết rồi.]
"Không cẩn thận nên mới bị vậy."
"Cần phải rửa sạch miệng vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng." Tiêu Chiến nói: "Biết đường chứ? Đi về trước, tôi đi tìm người phục vụ hỏi chút cồn i-ốt."
"Không cần phiền phức như vậy, rửa một chút bằng nước là được rồi."
Tiêu Chiến không tranh cãi với Vương Nhất Bác về việc này, ngữ khí vô cùng kiên định, từ chối: "Đi về trước chờ tôi."
"Được rồi."
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn quay lại khách sạn.
Phòng mà tổ chương trình đặt chính là phòng xép gia đình, các phòng liền cạnh nhau, còn có một không gian chung rất lớn, lúc Vương Nhất Bác đi vào thì mọi người đang ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt.
"Cậu tìm được điện thoại rồi chứ?" Kiều An vừa hỏi vừa ăn khoai tây chiên.
"Tìm được rồi." Vương Nhất Bác trả lời.
Trịnh Phương nghi hoặc: "Thầy Tiêu đi tìm cậu, hai người không gặp nhau sao?"
"Có gặp, anh ấy đi đến đại sảnh."
Vương Nhất Bác đã đến, Kiều An lập tức nhường vị trí cho cậu: "A Bác, đến ngồi chỗ tôi này."
"Lúc nãy tôi mới hỏi quản lý của khách sạn, bọn họ nói buổi tối sẽ có lửa trại, chúng ta ăn tối sớm một chút thì có thể đến đó chờ."
Vương Nhất Bác không có ý kiến gì, dù sao cứ đi theo mọi người là được.
"Cậu muốn ăn khoai...... Nha!" Kiều An bỗng nhiên kêu lên một tiếng:"A Bác, sao cánh tay của cậu lại có một mảng lớn máu thế này?"
"À, va phải cục đá, không nghiêm trọng."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thoáng qua, đã không còn chảy máu nữa, cậu biết Tiêu Chiến đi lấy cồn i-ốt nên cậu tạm thời không quan tâm.
"Tôi đến đại sảnh hỏi xem có bông cùng với cồn i-ốt không?" Chu Sam đứng lên thì bị Vương Nhất Bác gọi lại.
"Không cần, thầy Tiêu đi lấy rồi."
Da của Vương Nhất Bác rất trắng nên nhìn vết thương có chút dọa người, bản thân cậu không cảm thấy gì nhưng Kiều An nhìn chằm chằm miệng vết thương lại cảm thấy tay của mình cũng bắt đầu đau theo.
"Rất đau đúng không?"
"Không đau."
Chỉ có chút nóng rát đau đớn nhưng Vương Nhất Bác có thể hoàn toàn không để ý đến nó.
"Thật sự không có việc gì, không đau chút nào cả."
"Làm sao lại không đau được, chắc chắn là có." Kiều An đứng lên, nhìn xung quanh: "Sao thầy Tiêu còn chưa quay lại, nếu máu khô thì sẽ rất khó rửa sạch cát."
Cậu ta đang nói thì Tiêu Chiến đã quay trở lại, trên tay cầm bông và cồn i-ốt:"Đầu tiên rửa một chút đã."
Vương Nhất Bác gật đầu.
Kiều An cầm thùng rác đến, đặt ở dưới chân Vương Nhất Bác.
Màu nâu của cồn i-ốt theo cánh tay của Vương Nhất Bác chảy xuống thùng rác, Tiêu Chiến cầm tăm bông thật cẩn thận lau sạch cát trên miệng vết thương.
Kiều An ngồi ở một bên xem đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt của Vương Nhất Bác bình tĩnh giống như đó không phải cánh tay của cậu vậy.
[Anh Chiến thật ôn nhu.]
[Khẳng định đau lòng, tôi cũng đau lòng, tức chết! Ai bắt nạt A Bác.]
[Nên để anh Chiến đi cùng trở về tìm điện thoại.]
[A Bác giống như thật sự không đau, đôi mắt đều không chớp.]
" Nhất Bác, cậu thật sự không đau sao? Chúng tôi cũng sẽ không chê cười cậu."
Vương Nhất Bác: "...... Thật sự không đau."
"Mấy người đừng vây quanh tôi." Vương Nhất Bác bị mấy người vây quanh nên có chút áp lực.
" Nhất Bác, cậu bị ngã sao?"
Đường trở về chỉ có đoạn đường sỏi đá có phủ một lớp cát, Trịnh Phương cảm thấy miệng vết thương là từ nơi này nên mới thành một mảng to như này.
Nhưng áo tắm Vương Nhất Bác rất sạch sẽ, chỉ có cánh tay bị thương, lại không giống như là bị ngã.
"Không có gì, gặp được một người...... gây sự."
"Tên kia đánh cậu?" Giọng nói của Kiều An cao lên, rất có tư thế chuẩn bị trả thù giúp Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác: "......"
Cậu nhìn máy quay phát sóng trực tiếp: "Không có, chỉ xảy ra chút cọ xát thôi."
Nếu không phải đang phát sóng trực tiếp, Vương Nhất Bác có thể nói thẳng là cậu đánh ngã người ta, nhưng là đang phát sóng trực tiếp, nếu bị nói là bạo lực thì có khi phát sóng trực tiếp sẽ bị cấm mất.
"Đã giải quyết." Vương Nhất Bác chuyển chủ đề: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
"Không biết, nơi này có rất nhiều món ngon nga." Kiều An cảm thán.
"Tôi cảm thấy cái gì cũng ngon."
Mấy người khác cũng bắt đầu thảo luận.
Chỉ có Tiêu Chiến không nói câu nào, hắn nửa quỳ trước mặt Vương Nhất Bác, cẩn thận thay cậu rửa sạch cát trên miệng vết thương.
"Thầy Tiêu thật sự có kiên nhẫn." Trịnh Phương cảm thán một câu.
Kiều An đồng ý gật gật đầu.
Nếu là lúc khác, có lẽ Tiêu Chiến sẽ phối hợp mà cười cười, nhưng hiện tại vẻ mặt của hắn nhàn nhạt, không có biểu tình gì. Vương Nhất Bác có cảm giác, Tiêu Chiến đang tức giận.
Cậu cũng không rõ Tiêu Chiến tức giận vì cái gì.
Ngụy Dương và Trác Thành đứng ở một bên, Ngụy Dương liền một câu khách khí đều lười nói, mắt lạnh mà nhìn. Trác Thành nhíu lại mi, nhìn như đang lo lắng Vương Nhất Bác, kỳ thật trong lòng đang lén lút ghen ghét.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại đang yêu đương.
Tuy rằng chính tai nghe được từ Tiêu Chiến nhưng Trác Thành vẫn khó mà tin được, cậu ta vẫn cho rằng hai người này chỉ đang lăng xê xào CP, nên cậu ta đang muốn tìm ra sơ hở khi hai người này ở chung.
Rửa sạch xong miệng vết thương, Tiêu Chiến lại phun thuốc cho vết thương.
"Buổi tối trước khi đi ngủ lại phun một lần."
"Ừm." Vương Nhất Bác nhận túi, thật cẩn thận nhìn Tiêu Chiến, cậu liếc mắt một cái, duỗi tay bắt lấy góc áo của Tiêu Chiến.
"Có phải anh đang tức giận không?"
Đáy lòng Tiêu Chiến bỗng dưng mềm nhũn, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì.
Có lẽ tự Vương Nhất Bác không có ý thức được, cậu rất mẫn cảm với cảm xúc của Tiêu Chiến, còn có một chút ỷ lại mà chính cậu cũng không biết.
Giai đoạn quay tập ba, Vương Nhất Bác còn cảnh giác và xa cách với Tiêu Chiến, giống như sợi chỉ quấn thành một cuộn, như con nhím đang tự bảo vệ mình.
Khi đó Tiêu Chiến có chút khổ sở, rồi cứ lặp lại tự an ủi chính mình.
Khi hắn mới gặp Vương Nhất Bác ở thành phố B thì Vương Nhất Bác cũng có thái độ này, chẳng qua là mối quan hệ của bọn họ quay về như lúc mới quen thôi.
Có thể gặp lại lần nữa đã là rất may mắn.
Vương Nhất Bác rất dễ nuôi, cũng rất ngoan, mặt ngoài thoạt nhìn không dễ tới gần, nhưng kỳ thật nếu đối xử tốt với cậu thì cậu đều sẽ ghi tạc đáy lòng. Ở thời điểm mà mình không biết, cậu sẽ âm thầm đáp lại.
Hắn hiểu biết Vương Nhất Bác như vậy nên chắc chắn hắn sẽ làm cậu đáp lại hắn một lần nữa. Giống như hiện tại, Vương Nhất Bác đã nguyện ý ở trước mặt hắn lộ ra cái bụng mềm mại.
"Ừm."
Tiêu Chiến không phủ nhận cảm xúc nhỏ vừa rồi, hắn đứng lên, xoa xoa tóc Vương Nhất Bác, cong môi.
"Nhưng mà em đã dỗ tôi rồi."
[A a a a a a thật ngọt!!! Thầy Tiêu mở một lớp học đi, thật sự tuyệt vời!]
[Tôi lấy đầu của tôi ra đảm bảo, hai người này chắc chắn đang yêu đương.]
[Tôi hận không thể đem Cục Dân Chính lại đây]
[Không kết hôn rất khó xong việc, thật sự ]
-----------
Bên kia.
Vương Niệm Sơ cùng Trác Hoài cũng vừa đến Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng.
Tuy rằng biết Vương Nhất Bác ở đây nhưng khi nghe nói phòng của cậu ở ngay dưới tầng, tim của Vương Niệm Sơ vẫn đập nhanh lên.
Cô có chút hồi hộp, còn có chút vội không chờ nổi.
"Buổi tối có lửa trại, bọn họ sẽ ra đó chơi, lại chờ một lát là có thể gặp được."
Dù nhanh như thế nhưng cảm xúc của Vương Niệm Sơ vẫn luôn căng chặt.
Kia chính là đứa con mà mười mấy năm cô không được gặp, cô đợi lâu như vậy, mấy tiếng đồng hồ này không tính là cái gì, nhưng không hiểu sao cô càng cảm thấy mình bị dày vò.
"A Bác hiện tại không phải đang tham gia một chương trình giải trí sao, chúng ta có thể xem phát sóng trực tiếp."
Hai vợ chồng quá hồi hộp nên lúc này mới nhớ tới thật ra có thể xem phát sóng trực tiếp.
"Xem phát sóng trực tiếp ở đâu?"
Trác Hoài rơi vào trầm tư, bởi vì ông cũng không biết. "Từ từ, để anh hỏi lại A Vũ, không phải nó đến sớm hơn chúng ta sao, sao nửa ngày cũng không thấy bóng người."
Trác Hoài mới vừa gạt điện thoại ra thì có tiếng gõ cửa.
Vương Niệm Sơ đứng dậy đi mở cửa.
"Mẹ."
"Cô Vương."
"Tiểu Mặc cũng tới à, vào đi."
"Nhất Bảo đâu ạ?" Trác Vũ nhìn xung quanh một vòng, trong phòng không có những người khác.
"Nó đang quay chương trình." Vương Niệm Sơ tìm từ ngữ:"Nhất Bảo không biết chúng ta đến đây, nó......"
Trác Vũ: "?"
"Khoảng thời gian trước có một vụ án lừa bán trẻ con, con biết chứ?" Trác Hoài hỏi.
Khoảng thời gian trước Trác Vũ mới vừa lấy được một miếng đất, vội vàng nghiên cứu khai phá như thế nào, còn tự mình đi ra nước ngoài một chuyến, xin ý kiến của một vài kiến trúc sư nhưng vẫn chưa có ý tưởng gì.
Vẫn là nhận được điện thoại của cha mẹ mới gấp trở về.
"Hình như cháu có nghe qua, khoảng thời gian trước nhân viên trong công ty có nói qua nhưng cháu cũng không tìm hiểu tỉ mỉ." Phong Mặc nhìn vẻ mặt của cha mẹ Trác liền phản ứng lại.
"Cho nên Nhất Bảo có liên quan đến vụ án kia?"
"Đúng vậy."
"A Vũ, Nhất Bảo tạm thời còn không muốn về nhà. Con không nên trách nó, mấy năm nay nó sống không tốt lắm, cho nên......"
"Cái gì là không tốt lắm?" Trác Vũ nhíu mày.
"Cha mẹ nuôi của Nhất Bảo cũng chính là chính là bọn buôn người. Bọn họ......" mẹ Trác còn chưa nói xong, lông mày của Trác Vũ càng nhíu chặt.
"Bọn họ ngược đãi Nhất Bảo?"
"Đúng vậy."
Không khí trong phòng trở nên trầm trọng, tay của Trác Vũ không tự giác nắm chặt.
"Đã bắt được chưa ạ?"
"Đã giam giữ, vụ án vẫn còn đang điều tra xử lý, tòa án vẫn chưa đưa ra phán quyết. Mẹ và cha con đã hỏi qua luật sư, luật sư nói trường hợp của bọn họ có thể phán mười năm trở lên, nhưng hiện tại còn đang điều tra các chứng cứ phạm tội khác, còn có các tình tiết đặc biệt nghiêm trọng chưa tính đến."
Trác Vũ nhíu mày, anh ta biết đến quá muộn, chưa kịp đem người đánh một trận: "Giam giữ, nhưng thật ra là may cho bọn họ."
"Trước hết không nói chuyện đó, cha con đã tìm đến luật sư tốt nhất, chờ kết quả đi." mẹ Trác kéo lại chủ đề.
"Hiện tại Nhất Bảo đang quay chương trình ở trấn nhỏ này, mấy hôm trước mẹ nhờ cảnh sát hỗ trợ liên hệ, Nhất Bảo tỏ vẻ không muốn nhận thân."
"Nó còn không biết chúng ta là ai, ý của mẹ và ba là tạm thời không cần quấy rầy nó."
Trác Vũ không tán đồng.
"Có lẽ em ấy không biết chúng ta đã tìm được em ấy."
"Chúng ta không nói cho em ấy, em ấy sẽ cho rằng chúng ta không muốn tìm em ấy ."
Trác Vũ vô cùng có kinh nghiệm với mấy chuyện này, khi còn nhỏ anh ta chơi trốn tìm với Nhất Bác, cũng không biết Nhất Bác trốn ở đâu, rất lâu Trác Vũ đều không tìm được.
Lúc đó anh ta thật sự rất mệt nên nghỉ ngơi trên sô pha phòng khách một chút.
Kết quả, không chờ được anh ta nên Nhất Bác tự mình đi ra. Lúc đó Nhất Bác hiểu lầm Trác Vũ không tìm cậu, tức giận không để ý đến anh ta một tuần.
Ngay từ đầu Trác Vũ không biết Nhất Bác tức giận cái gì, tưởng bởi vì anh ta tìm lâu không ra mới tức giận. Sau đó anh ta mới biết được, Nhất Bác là bởi vì anh ta không đi tìm nên mới tức giận.
"Em ấy không biết chúng ta đang tìm em ấy, em ấy sẽ cho rằng chúng ta đã từ bỏ. Đứng ở góc độ của Nhất Bảo, em ấy từ chối nhận thân là không có vấn đề."
Vấn đề mà ba mẹ Trác xem nhẹ bị Trác Vũ một câu nói toạc ra.
"Cảnh sát hẳn là chỉ hỏi Nhất Bảo có tính toán nhận thân không, cũng không có nói cho em ấy biết chúng ta đã tìm được em ấy."
Trác Hoài nghe báo cáo hạng mục cũng chưa từng chuyên chú nghiêm túc như vậy, ông gật gật đầu, cảm thấy đứa con lớn này cũng có chỗ dùng, nói rất có đạo lý.
Ông tán thưởng nhìn Trác Vũ một cái.
"Rất tốt, tiếp tục."
Trác Vũ: "......"
Mẹ Trác không cảm thấy có vấn đề, ngay cả Phong Mặc cũng cảm thấy anh ta nói đúng, tầm mắt của ba người nhất trí dừng ở trên người Trác Vũ.
"Cho nên, trước hết chúng ta cho Nhất Bảo biết chúng ta không có từ bỏ em ấy, chúng ta vẫn luôn tìm em ấy."
"Sau đó làm gì?" mẹ Trác hỏi.
Trác Vũ: "Tất nhiên sau đó xem em ấy có nguyện ý trở về hay không?"
Vương Niệm Sơ: "............"
Trác Hoài: "............"
Phong Mặc: "............"
Giống như nghe xong một đoạn vô nghĩa.
"Như thế nào cho Nhất Bảo biết?" Thích Hoài hỏi.
"Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó khẳng định là không được, sẽ dọa đến nó." mẹ Trác suy xét kĩ lưỡng.
"Hơn nữa hiện tại Nhất Bảo đang quay chương trình, nếu ảnh hưởng đến công việc tiếp theo của nó thì như thế nào?"
Phong Mặc nghĩ nghĩ.
"Vậy chỉ có thể từ từ, ví dụ như chúng ta thử tiếp xúc với em ấy trong khi em ấy không biết chúng ta là ai."
"Như thế được không?"
"Hiện tại Nhất Bảo cũng ở Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Tốt nhất là trước hết để lại ấn tượng tốt cho Nhất Bảo, chờ đến lúc đó nếu nó biết chúng ta là ai thì cũng sẽ không bài xích."
"Ba mẹ, hai người còn không có nói cho con biết Nhất Bảo là ai?"
"Đúng rồi!"
Vương Niệm Sơ thiếu chút nữa đã quên, mấy ngày nay cả đầu của cô đều nghĩ xem có cách nào đưa cậu về nhà hay không mà quên mất chuyện này.
"Nhất Bảo lớn lên khá đẹp,ba con nói đôi mắt của nó rất giống mẹ." Trong điện thoại của Vương Niệm Sơ có rất nhiều ảnh được cô lưu lại từ Weibo.
Vương Niệm Sơ không chơi Weibo, hai ngày gần đây mới lập một nick Weibo, đặt tên: Mèo 11111.
Cô chỉ biết fans của Vương Nhất Bác tên là Mèo, nhưng Weibo không được đặt trùng nên cô đành thêm vài số vào đằng sau mới có thể thành công.
"Cho con xem nè."
Vương Niệm Sơ đưa điện thoại qua.
"Xem xem, có phải rất tuấn tú không?"
Sau đó, Vương Niệm Sơ thấy vẻ mặt của đứa con lớn nhà cô, từ khiếp sợ ngoài ý muốn đến khó có thể tin, cuối cùng cả người đều cứng lại đứng như trời trồng tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Phong Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Trác Vũ.....phong phú như vậy.
"Vẻ mặt này của cậu là gì, đưa tôi xem nào."
Tầm mắt của Phong Mặc dừng trên mặt xinh đẹp quen thuộc kia, sau đó...... Anh ta cũng rơi vào im lặng hồi lâu.
Vương Niệm Sơ cùng Trác Hoài liếc nhìn nhau một cái, nhìn về phía hai bức tượng 'điêu khắc' này.
"Hai đứa làm sao thế?"
"Cô Vương, vừa rồi cháu mới nhìn thấy .... Nhất Bảo." Phong Mặc hít sâu một hơi, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự trùng hợp này.
"Cậu, cậu ấy...... A Vũ cũng thấy."
Phong Mặc nói xong lại nói thêm một câu.
"A Vũ hình như là quen Nhất Bảo."
Tầm mắt của Vương Niệm Sơ cùng Trác Hoài như dao nhỏ rơi xuống.
"Con biết thì tại sao lại không nói."
Trác Hoài nói xong lại nghĩ đến một khả năng kì quái hơn: "Đừng nói với ba là con không nhận ra em trai của mình nhé?"
Trầm mặc đã lâu còn không có hoàn hồn - Trác Vũ: "............"
Tên ăn vạ lại là em trai của anh ta!!! Em trai của anh ta là tên ăn vạ!!!
"Nhận ra, nhận ra." Sau khi không còn khiếp sợ nữa thì Phong Mặc lập tức vui vẻ: "Vừa rồi Nhất Bảo bị người bắt nạt, A Vũ lập tức đi qua hỗ trợ. Cháu còn đang nói sao tự nhiên cậu ấy lại đi đến hướng suối nước nóng, hóa ra là thấy Nhất Bảo."
"Thật là, nhận ra cũng không nói cho tôi, còn giả vờ không quen biết, nói cái gì mà mỗi ngày làm một việc tốt......" Phong Mặc bỗng nhiên dừng lại:"Chết tiệt! Đừng nói cậu không nhận ra thật đó?"
Trác Vũ không có biểu cảm gì mà nhìn anh ta.
"Cậu cảm thấy nếu tôi nhận ra thì tôi sẽ thả Lý Dực đi dễ dàng như thế sao?"
Phong Mặc: "...... Sẽ không."
Lấy cái tính bài xích đồng tính của Trác Vũ kia thì nếu có người mơ ước em trai của anh ta thì anh ta sẽ đánh đến khi vào bệnh viện, sau đó bắt nhà họ Lý đến tận nơi xin lỗi mới thôi.
"Liên quan gì đến Lý Dực, cậu ta bắt nạt Nhất Bảo?" Vương Niệm Sơ cùng Trác Hoài nghe được thì lo lắng: "Hai đứa đừng úp mở nữa."
"Cô Vương, chú Trác, hai người đừng gấp, thật ra cũng không có chuyện lớn gì, Lý Dực muốn trêu chọc Nhất Bảo nhưng bị em ấy đánh cho một trận, lúc đó cháu và A Vũ đi qua nên A Vũ đi đến nói cho Lý Dực một trận."
Vương Niệm Sơ cùng Trác Hoài nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy Nhất Bảo không bị thương chứ?"
"Không có, thân thủ của em ấy rất tốt, Lý Dực bị đánh đến ngốc luôn."
"Được, đánh thế mới đúng." Trác Hoài lộ ra sự vui mừng, tươi cười:"Không bị bắt nạt là được rồi, A Vũ làm rất đúng, nên giáo huấn kẻ bắt nạt em trai."
"Đáng tiếc." Phong Mặc cảm thán: "Nhất Bảo không nhìn thấy A Vũ vì em ấy mà ra tay."
"Cho nên đây là cảm ứng giữa anh em? Lúc vừa rồi con nói là không quen nhau đúng không?"
Trác Vũ trộm liếc mắt Trác Hoài một cái, giọng nói đột nhiên yếu đi.
"Cũng không phải là hoàn toàn không quen biết......"
Ánh mắt của ba người đều tràn đầy nghi vấn.
"Chính là, hôm trước con gặp Nhất Bảo ở nước J."
Ba người: "!"
"Sau đó thì sao?"
Trác Vũ: "Sau đó em ấy cũng không quay đầu lại mà đi vào quán cà phê."
"Chỉ như vậy?" Từ những hiểu biết của Trác Hoài về Trác Vũ, ông cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Con cũng từng gặp Nhất Bảo ở thành phố B, hôm đi cùng bà nội để lễ Phật." Trác Vũ có chút chột dạ: "Khả năng là có chút hiểu lầm."
Trác Hoài híp mắt, thanh âm lạnh đi vài phần.
"Nói trong một lần đi, đừng nặn kem đánh răng."
"Con đi từ phía sau của em ấy, em ấy đột nhiên quay đầu nên đụng vào con, con đỡ em ấy một chút, sau đó em ấy cảm ơn con."
Vương Niệm Sơ có chút oán trách nhưng lại có chút vui vẻ, cái này cũng coi như để lại ấn tượng tốt cho Nhất Bảo đúng không?
"Nhưng mà sau khi nói cảm ơn em ấy lại nói xin lỗi với con, con liền nghĩ em ấy cố ý, muốn mượn cơ hội này để tiếp cận con...."
Trác Hoài hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm xúc muốn đánh đứa con này.
"Nói cách khác, con đã sớm gặp được Nhất Bảo, còn nghĩ lầm nó muốn ăn vạ? Sau đó lạnh mặt đem người dọa đi rồi!?"
Trác Vũ: "......"
Lúc ấy không cảm thấy có vấn đề, hiện tại nghĩ lại thì hình như là như vậy!
Xong rồi. Nhất Bác vẫn chưa nhận về nhà. Anh ta đã để lại một ấn tượng không tốt rồi.
Vẻ mặt Trác Hoài hờ hững, an ủi Vương Niệm Sơ: "Không quan hệ, việc A Vũ làm liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho Nhất Bảo là được."
Phong Mặc ở một bên nghẹn cười, xem náo nhiệt không chê việc lớn.
"Đúng vậy ạ, Nhất Bảo khẳng định nguyện ý quen biết với cô chú, còn em ấy về nhà có nhận A Vũ hay không cũng không quan trọng."
Tầm mắt Trác Vũ lướt qua, Phong Mặc vô tội nhìn lại.
"Đây là chính cậu làm."
"Tôi đã nói cậu ghét đồng tính có chút quá mức, nhìn ai cũng không có ý tốt."
Trác Vũ: "......"
Vương Niệm Sơ ôn nhu cười.
"Tiểu Mặc à, cháu đã vất vả tới một chuyến, để A Vũ của chúng ta đi chơi với cháu, đợi lúc nữa cô chú còn muốn tham gia lửa trại buổi tối, lúc đó chúng ta hãy giả vờ đừng quen biết, đừng để Nhất Bảo nghĩ hai người chúng ta cũng xấu tính như A Vũ, như vậy sẽ dọa đến nó."
Trác Vũ:???
Phong Mặc trầm mặc vài giây, từ bên cạnh Trác Vũ lùi một bước.
"Cô Vương, không thì cháu đi cùng hai người đi, Nhất Bảo cũng có thể có một anh trai như cháu."
"Lăn! Chính cậu không có em trai sao?"
Phong Mặc cong cong môi: "Không, nhưng rất nhanh sẽ có."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro