Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Kêu Từ Thanh đến gặp tôi

Tôi nhận ra người này, ở trước cửa quán bar Hạo Nguyệt chính là anh ấy ra tay đánh Vương Kim Minh .

Lý Hổ hơi nghiêng người, cung kính gật đầu với tôi, "Trần tiên sinh."

“Ừm.” Tôi lên tiếng, cười hỏi: "Thái Vi bảo anh đi theo tôi hả?"

"Đúng vậy. Bắt đầu từ cái đêm ở quán bar, nhiệm vụ của tôi chính là âm thầm bảo vệ ngài. Chỉ là nếu không cần thiết sẽ không xuất hiện, nhằm tránh quấy rầy đến cuộc sống của ngài." Lý Hổ trả lời.

Tôi gật đầu, "Chỉ có một mình anh thôi sao?"

“Trần tiên sinh yên tâm, một mình tôi là đủ rồi." Trong câu trả lời của Lý Hổ bộc lộc sự tự tin cường đại.

Cuộc đối thoại của hai người chúng tôi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng có chút quỷ dị đó.

Đám du côn lâm vào khiếp sợ liền nhao nhao định thần lại, giơ tay lên chỉ vào Lý Hồ mà chửi ầm lên.

“Con mẹ nó, ở đâu ra cái tên ngu ngốc này!"

“Dám đánh huynh đệ của tao, mày muốn chết!"

“Các huynh đệ, giết hắn!"

Tiếng quát mắng vang vọng bầu trời đêm, đám du côn kích động, nói xong liền muốn xông lên.

Lý Hổ nhẹ nhàng chuyển động cổ, như đang giãn gân cốt để đánh một trận, lộ ra một nụ cười khinh thường.

Lúc này, lại thấy tên đầu trọc vừa rồi tách đám người ra, đi tới.

Hắn nhìn Lý Hổ, trong lòng thầm đánh giá một phen.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng "Người anh em, nhìn anh có vẻ rất mạnh"

Lý Hổ âm trầm lên tiếng "Bớt nhiều lời, muốn lên thì tất cả lên một lượt đi"

Đầu trọc lưỡng lự, Lý Hổ có vẻ là được huấn luyện chuyên nghiệp, còn bọn hắn chỉ là du côn có chút công phu.

Hơn nữa lần này, hắn chỉ là nhận lời thỉnh cầu của Liêu Hưu nên mới hỗ trợ một chút, muốn kiếm chút tiến của Liêu Hưu mà thôi.

Nhưng không ngờ đụng phải một người mạnh như vậy.

Tên đầu trọc sắc mặt trầm ngâm và bất định, nhưng hắn lại suy nghĩ rồi cuối cùng phát ra tiếng cười dữ tợn.

Cho dù đối phương có lợi hại như thế nào đi nữa, hăn không tin mình có nhiều người như vậy, chẳng lẽ đánh không lại một mình đối phương sao?

“Tên tiểu tử nhà ngươi quả là ngông cuồng.” Tên đầu trọc dữ tợn nhìn chăm chăm Lý Hổ, âm trầm nói: "Hy vọng lúc ngươi năm trên mặt đất cũng có thể kiên cường như vậy!"

"Haha."

Lý Hồ khinh thường cười một tiếng, trong mắt lóe lên sự khát máu, tiếp theo quay đầu nhìn về phía tôi, cung kính nói: "Trần tiên sinh, ngài lui về phía sau một chút đi."

“Được.” Tôi gật gật đầu, liền lui về phía sau hai bước, hỏi: "Cần bao lâu?"

Lý Hồ liếm môi, dữ tợn cười nói: "Hai phút, tôi cam đoan tất cả bọn họ đều sẽ nằm trên mặt đất."

Tôi cười cười, châm cho mình một điếu thuốc, gật đầu nói: "Được đó."

Vừa dứt lời, chỉ thấy tên đầu trọc vung tay lên, phẫn nộ quát: "Các huynh đệ lên cho tôi!"

“Giết chết chúng nó!"

“Dám ra vẻ trước anh Long của chúng ta à, đánh chết hai thằng nhóc này!”

Bảy tám tên du côn gầm lên, vung ống tuýp xông về phía Lý Hổ.

Lý Hồ chuyển động nhanh như thỏ, trong nháy mắt đã biến mất, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta phải kinh hãi.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ta toát lên uy thế kinh người trực tiếp xông vào tên du côn đang đứng gắn nhất.

Ống thép trong tay đối phương chỉ vừa mới giơ lên, đã bị đá một chân ngay bụng.

"Á!" Đối phương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bị đạp ngã trên mặt đất, hai mắt trợn lên liền ngắt đi.

Sau đó anh ta lại không chút do dự mà tiếp tục xông lên, như hổ nhào vào bầy dê, trực tiếp xông về phía mấy người còn lại.

Tôi chậm rãi mở to hai mắt, nhìn đám du côn đang bị áp đảo trước mặt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thậm chí ngay cả thuốc lá cũng quên hút.

Tôi đoán được Lý Hổ thân thủ rất tốt, lại không ngờ anh ta lại mạnh đến mức độ này.

Tốc độ của anh ta cực nhanh, sức mạnh lớn đến mức kinh hãi.

Hơn nữa ra tay rất dứt khoát, như những tia sét từ trên trời đánh xuống, lấy tốc độ cực nhanh mà đấm tứ phía, một quyền liền có thể làm đối phương hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

Cảnh tượng trước mắt tôi giống như đang đóng phim vậy.

Đám du côn bảy tám người đó dối diện với Lý Hổ, căn bản không có khả năng để đánh trả.

Chỉ ngắn ngủn trong một phút rưỡi, bảy tám người bao gồm cả tên đầu trọc đã bị ngã xuống mặt đất, ôm chỗ vết thương của mình mà kêu rên không ngừng.

Tôi có thể thấy rõ ràng, khớp xương của một số người trong bọn họ đã cong lên theo một góc độ quỷ dị, rõ ràng đã bị gãy xương.

Đặc biệt là tên đầu trọc, hai cánh tay đều vặn vẹo, thậm chí có một đoạn xương từ trong da đâm ra, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, vẻ mặt thống khổ, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.

"Bốp bốp bốp!"

Tôi nhịn không được mà phải vỗ tay tán dương Lý Hố: "Thật trâu bò!"

"Trấn tiên sinh quá khen rối, chỉ là đang đối phối với một đám du côn tầm thường, không có gì lợi hại cả.” Lý Hổ lộ ra nụ cười thật thà, hoàn toàn không còn thấy vẻ khát máu điên cuồng vừa rồi.

Lý Hổ này đúng là một người giỏi che giấu.

Không chỉ có thân thủ kinh người, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn, một chiêu thức đã có thể tước đoạt năng lực phản kháng của đối phương, hoàn toàn không có một động tác dư thừa nào.

Đích thực quá lợi hại!

Trong lòng tôi lại lần nữa tán thường anh ta, sau đó chỉ tay về phía trước, cười nói: "Anh còn bỏ sót một người kìa."

Lý Hổ nhìn theo hướng tôi chỉ, nhe răng cười nói: "Hiểu rồi!"

Chỉ thấy Liêu Hưu cách đó không xa, lúc này đã hoàn toàn bị dọa đến choáng váng.

Hắn ngơ ngác nhìn đám người của tên đầu trọc đang kêu thảm thiết, thân thể không nhịn được run rẩy, sắc mặt đã trắng bệch.

Mắt thấy Lý Hồ đang lao về phía hẳn, Liêu Hưu nhất thời sợ run cả người, vô cùng hoàng sợ mà liên tục lui về phía sau, run rẩy hét lên: "Đừng, ngươi đừng tới đây. Tôi có thể cho ngươi tiến, ngươi muốn bao nhiêu? Ba vạn? Năm vạn? Mười vạn có đủ không? Tôi đều cho ngươi, ngươi đừng lại đây!"

Giọng nói hoảng sợ và run rẩy của Liêu Hưu vang lên trong bầu trời đêm.

Lý Hổ làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía hắn.

Dù sao cũng chỉ là một nam sinh bình thường, mắt thấy bộ dạng thê thảm của đám du côn kia, Liêu Hưu đã hoàn toàn bị dọa vỡ mật.

Lúc này hẳn nhìn Lý Hổ, giống như thấy được ác quỷ từ trong địa ngục bò lên, sự sợ hãi đã hoàn toàn chiếm hữu thân thể của hắn.

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"

Liêu Hưu bị dọa vỡ mật mà hoảng loạn cầu xin sự tha thứ, giơ bàn tay lên tát vào mặt mình, nói năng lộn xộn: "Trần Thiên Vị... Không không không, anh Trần ... Trần lão gia! Xin cậu đừng để anh ta đến đây. Tôi xin lỗi cậu được không? Cậu đại nhân có đại lượng, là tôi bị mù con mắt, về sau tôi sẽ không dám trêu chọc cậu nữa. Từ nay về sau cậu chính là lão gia của tôi, cậu tha thứ cho tôi lần này đi."

Nói xong, Liêu Hưu mặc kệ mọi thứ xung quanh, liền quỳ xuống trước mặt tôi, kêu khóc và liên tục dập đầu.

Đáng tiếc, Lý Hổ căn bản không quan tâm hắn đang nói cái gì.

"Ầm!"

Trong tiếng trầm đục, Liêu Hưu bị Lý Hồ một chân đạp văng, tiếng cầu xin tha thứ bỗng im bặt, cả người hắn bay đi một đoạn rất xa.

Hắn ngã trên mặt đất, có thể thấy được xương ngực đã có chút lõm xuống một cách rõ ràng, tiếp theo hai mắt chớp chớp một cái, liền hoàn toàn bất tỉnh.

Bên ngoài ký túc xá, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Trần tiên sinh. Lý Hổ trở về bên cạnh tôi, hỏi: "Những người này phải xử lý như thế nào?"

“Không cần để ý bọn họ, tôi về ký túc xá, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tôi khoát tay áo một cái, liền định nhấc chân rời đi.

Chuyện vừa rồi, đối với tôi mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi, không đáng để ở trong lòng.

Nhưng khi mới vừa đi được hai bước, tôi liền đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liên quay lại nhìn tên đầu trọc kia.

Tên đầu trọc kia cũng có chút nhẫn nại, tuy rằng hai tay đã bị gãy xương, thậm chí cả xương cốt cũng đã đâm ra ngoài da, nhưng vẫn cố gắng kháng cự mà không chịu ngất đi.

Thấy tôi đi tới, hản theo bản năng thu lại cơ thể, sau đó mạnh mẽ căn răng, ngẩng đầu nói: "Tôi nhận thua, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Ngươi muốn thế nào, chúng tôi đều nghe theo..."

“Đừng quá xem trọng bản thân như vậy, ai con mẹ nó muốn làm gì nhà người."

Tôi nhịn không được liền bật cười, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Ngươi là người của Từ Thanh?"

Tên đầu trọc thấy tôi không cố ý nhắm vào hắn, thần sắc hơi sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Tôi là đàn em của anh Ô Nha, anh Ô Nha là người của Thanh Gia"

"Được rồi. Ngươi trở về nhắn lại, bảo Từ Thanh ngày mai tới gặp tôi."

Tôi không thể kiên nhẫn nên trực tiếp ngắt lời hắn ta, bỏ lại một câu nói rồi lập tức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro