Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Ích kỉ

Kể từ chương này Nhím sẽ đổi cách gọi của Quỳnh Anh khi nhắc tới Huy nha (nó -> cậu, sau này có thể là anh)

Ngay cả khi đang trong tình cảnh cậu không thể tới được ư?

Tôi muốn hỏi Huy câu ấy nhưng nghĩ lại thì thấy như thế quá ích kỉ, bởi ai mà chẳng có cuộc sống của riêng mình, thế giới của cậu ấy cũng không chỉ xoay quanh mỗi mình tôi kia mà. Vả lại, nếu lúc tôi gặp chuyện thì Huy lúc ấy liệu có ổn? Không thể chỉ nghĩ cho riêng mình được.

Tôi cười nhạt, còn chưa kịp nói gì thì Gia Huy đã nói tiếp:

"Chỉ sợ bạn không gọi anh thôi, bé con, có thể anh không thể tới ngay sau khi em gọi được nhưng anh có thể đảm bảo rằng sẽ cùng em giải quyết vấn đề. Em có gia đình, có bạn thân và giờ còn có cả anh nữa nên đừng cố gắng một mình chống chọi hết tất thảy, dựa dẫm vào anh đi, ích kỉ một chút không sao mà."

Thực chất tôi vẫn luôn ích kỉ, vì biết bản thân được gia đình bao bọc và có một người bạn luôn đứng ra bảo vệ tôi, vậy nên tôi đã luôn dựa dẫm vào họ suốt những năm qua, cho tới khi bản thân xảy ra chuyện thì tôi mới nhận ra điều ấy và thử nghĩ, nếu như không có họ thì liệu tôi có tự giải quyết được không? Tất nhiên là không, trong suốt quá trình chỉ vỏn vẹn hai tuần ấy tôi không làm được bất cứ điều gì ngoài việc sợ hãi và hoang mang, mặc cho mọi người ra sức cứu lấy tôi, còn tôi lại chẳng để ý tới mà lại tự dùng sức đẩy mình xuống vực, thật quá ích kỉ.

Vì thế nên tôi chỉ thay đổi, muốn nghĩ cho mọi người hơn, chứ không hoàn toàn muốn đẩy họ ra xa tôi, dù sao thế giới này vẫn còn nhiều điều mới mẻ, lại càng nhiều nguy hiểm, nhưng người thân không thể nào giúp tôi giải quyết từng tý một mãi được, cuộc sống là của tôi nên phải tự mà bước, miễn là ở sau lưng vẫn còn những người yêu thương mình là đủ rồi. Vậy mà giờ bạn trai tôi lại bảo tôi ích kỉ một chút không sao.

"Tớ... vẫn luôn dựa dẫm vào cậu mà, ví dụ như bây giờ."

Nói rồi tôi liền tựa đầu vào lưng Huy, tấm lưng của người thanh niên mới chỉ gần mười tám, có thể không vững chắc để gánh vác mọi thứ trên đời như những người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn là một tấm lưng đủ an toàn khiến người ta yên tâm khi được tấm lưng ấy bảo vệ, cũng chính là tấm lưng của người con trai tôi yêu năm mười bảy tuổi.

Cậu ấy chỉ khẽ cười, để yên cho tôi dựa vào mà không nói lời nào. Cứ thế mà về tới nhà tôi, Huy vì phép lịch sự nên chỉ dặn dò tôi rồi để tôi lên nhà chứ không vào:

"Có cần gì thì gọi cho anh, anh qua ngay, còn giờ bạn cứ lên xử lý trước đi, còn con mèo... anh giải quyết cho."

Tôi nghe tới hai chữ "giải quyết" thì có hơi sợ, hỏi lại:

"Giải quyết kiểu gì cơ?"

Huy đưa tay vuốt nhẹ qua cằm tôi, cười khổ: "Anh mang tới bác sĩ thú y rồi đăng bài tìm chủ cho nó chứ kiểu gì, mặc dù anh không thích mèo thật nhưng anh không bao giờ làm mấy việc thiếu tình người thế đâu."

"Xin lỗi vì nghi ngờ cậu." Tôi nhìn con mèo con đang cuộn tròn trong giỏ xe, tuy đã được phủ lên bằng áo khoác dự phòng của Huy nhưng nó vẫn còn đang run cầm cập, trông đến là thương, chỉ muốn ôm ngay vào lòng mà sưởi ấm cho nó.

"Đáng yêu nên anh bỏ qua đấy."

"Ấy." Huy chộp lấy cánh tay tôi đang đưa tới chỗ con mèo, tôi chỉ định chạm vào nó một chút thôi, dù sao cũng qua lớp áo nên tôi nghĩ sẽ không sao, nhưng Huy lại không thấy thế.

"Bị dị ứng hắt xì liên tục rồi kìa mà còn muốn đụng vào nữa à, ngoan ngoãn lên xử lý đi."

"Mắng tớ?" Tôi nhíu mày.

Huy lập tức dãn cơ mặt, miệng thì cười, dỗ: "Anh không mắng, nhưng anh cũng sốt ruột mà, không thì... bạn sờ anh đi, bụng hay tay đều được, thế được không? Đừng sờ mèo."

Ôi, cái...

Tôi muốn chạy nhưng không hiểu lúc ấy tôi bị làm sao, ở đâu mà lại đưa tay sờ đầu Huy mới khổ lạ chứ!

Rút tay khỏi tóc của Huy, tôi lập tức quay đầu chạy vào nhà không thèm ngoảnh lại, nói đúng hơn là không dám, dù thế nào vẫn cố gắng nói to một câu:

"Không thèm đâu."

Nói xong thì tự đưa tay lên xoa mặt.

Vừa mở tung cửa phòng, tôi liền vội vã đi tìm hộp thuốc rồi xử lý qua ngoài da, sau đó mới uống tạm một viên thuốc, có thế tôi mới dễ chịu hơn chút.

Thở dài một hơi, tôi loay hoay tìm cái điện thoại vừa tiện tay ném lên giường. Mở ra kiểm tra thì thấy tin nhắn của Huy gửi từ mười phút trước, đúng lúc tôi chạy đi thì phải.

- Gia Huy của cậu đây: Bạn thích sờ đầu anh à? Thế cơ bụng thì sao?

Cơ bụng...

Nói thì mới nghĩ, dáng người Huy tuy cao nhưng gầy, liệu có múi không ta? Thôi, nghĩ gì vậy, liêm sỉ lên Quỳnh Anh ơi!

- Phạm Quỳnh Anh: Cậu có múi à? Tớ chỉ thích nhìn người có múi thôi nha.

Aa nói gì vậy, phải mày không Quỳnh Anh?

Tôi còn chưa kịp mắc cỡ thì Huy đã xem tin nhắn, còn chưa tới một phút, đã có thông báo.

- Gia Huy của cậu đây: Xem bụng của mèo con trước đi, khi nào rảnh anh cho bạn xem bụng của anh, xem có múi không. *icon nháy mắt.

Ngay sau đó là một bức ảnh chụp con mèo màu trắng được vệ sinh sạch sẽ, màu lông màu trắng vốn có cũng đã được trả về, cái bụng nhỏ bé của nó đang căng tròn làm tôi khá tò mò, lấy luôn lý do đó mà gạt vấn đề cơ bụng kia qua một bên.

- Phạm Quỳnh Anh: Cho nó ăn rồi hả, bụng tròn đáng yêu ghê.

- Gia Huy của cậu đây: Vừa ăn xong đó, thế cơn dị ứng của bạn thế nào rồi?

- Phạm Quỳnh Anh: Tớ vừa uống thuốc rồi nên đỡ hơn, lát nữa là hết.

- Gia Huy của cậu đây: Nếu có gì cần mà không có bố mẹ giúp thì gọi anh ngay nhé.

Tôi cứ có cảm giác Huy đanh bất an thế nào ấy, cậu cứ liên tục dặn dò tôi có gì phải gọi ngay, có thể là lần đầu cậu thấy tôi bị kích ứng nên có hơi lo lắng, ngoài lý do đó ra, thật sự tôi không nghĩ được gì hợp lý hơn.

- Phạm Quỳnh Anh: Vâng vâng, tôi có thể gọi anh đến chỉ để đổ rác cho tôi đấy ạ, nên là yên tâm nha.

Gia Huy của cậu đây: Ngoan.

- Phạm Quỳnh Anh: À con mèo, chưa tìm được chủ của nó thì nên làm gì bây giờ?

Tôi lo lắng hỏi.

- Gia Huy của cậu đây: Bác sĩ ở đây đăng tin tìm mèo lạc rồi, chủ của nó chắc chưa thấy được đâu nên chắc tớ sẽ mang về.

Mang về á? Liệu có ổn không? Gia Huy nói cậu ấy không thích mèo, nếu đã không thích thì có lẽ là chưa nuôi bao giờ, lại còn là mèo con nên chắc sẽ khó cho Huy rồi. Nghĩ vậy tôi liền mở lời:

- Phạm Quỳnh Anh: Có phiền quá không? Hay tớ mang nhờ Thảo Linh nhé?

- Gia Huy của cậu đây: Anh chịu trách nhiệm giúp bạn, không phiền gì hết, anh đã nói rồi mà.

Nói "chịu trách nhiệm" cũng không sai, dù sao con mèo cũng là tôi phát hiện ra rồi một mực muốn cứu, thế mà bản thân lại không thể đụng vào chỉ đành phiền tới Huy thôi.

- Phạm Quỳnh Anh: Tinh thần tốt quá, mai thưởng nóng cho cậu một cái xoa đầu, mà là tớ xoa đầu cậu.

Đột nhiên lại thấy, Gia Huy cũng rất giống mèo, tóc mềm mặt trắng, còn ngoan ngoãn để cho người ta sờ đầu nếu đã thân quen nữa chứ, chỉ khác một chỗ, mèo thật sẽ làm tôi dị ứng, nổi mẩn đỏ, còn Gia Huy thì sẽ làm tôi tự động đáp ứng và đỏ mặt...

- Gia Huy của cậu đây: Bạn làm gì anh cũng được, kể cả thơm thơm vào má.

Tôi bất giác cười, không tự chủ mà đưa tay lên che gương mặt đang nóng bừng của mình, mắng thầm vài câu, dù chỉ là trêu, nhưng thật ra ai mà biết là đùa hay thật chứ.

"Quỳnh Anh!"

Giọng Thảo Linh vang lên giữa không gian tĩnh mịch khiến tôi bất giác chột dạ, nhanh tay tắt điện thoại rồi chạy vội xuống nhà.

"Đến sớm thế?" Vừa trông thấy Thảo Linh tôi đã hỏi ngay vì nó tới sớm quá, thậm chí còn chưa thay quần áo và balo.

"Eo thề chứ, mày nói thế gây to mò lắm đấy, học xong tao phải chạy qua đây liền chứ đã về nhà đâu, tại tao đánh hơi thấy mùi biến căng."

Mũi cũng thính ra trò ấy chứ, nhưng chẳng phải biến căng như nó muốn, chỉ là chuyện nó đã đoán được ra từ lâu. Chưa vội nói, tôi giục nó:

"Lên nhà tắm rồi thay quần áo đi đã, ướt hết rồi kìa."
________
Khi nằm đợi Linh, tôi có hỏi tình hình ở bên Huy, cậu ấy thì vẫn kiên nhẫn chụp ảnh con mèo cho tôi, nhưng với tần suất hai phút hỏi một lần thì Huy đâm ra dỗi.

- Gia Huy của cậu đây: Xoài, sao anh cảm thấy bạn còn quan tâm mèo hơn cả anh thế? Anh là người yêu bạn, chứ không phải nó mà?

Coi kìa, mèo anh lại đi ghen với mèo em là sao? Cùng là anh em trong nhà cả, ai cũng sẽ được yêu thương mà.

- Phạm Quỳnh Anh: Cậu ghen với mèo à? Nhưng cậu còn được tớ xoa đầu, còn nó thì không đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro