
CHƯƠNG 7 - SỰ IM LẶNG BÒ-THE CRAWLING SILENCE
Tôi biết một điều rõ ràng: im lặng trong căn nhà này không phải im lặng. Nó bò. Nó trườn. Nó len lỏi vào từng khe hở, vào từng tế bào, bám vào da thịt tôi
Ban ngày, mọi thứ có thể lừa dối thị giác, nhưng ban đêm… thì im lặng có thể khiến tim tôi nhảy ra ngoài lồng ngực.
Tôi đi qua hành lang, tay chạm vào tường. Gỗ lạnh, nhưng không hoàn toàn vô tri. Có cảm giác như cái tường thở theo nhịp thở tôi, thở ra một luồng không khí dày đặc mùi mốc, lẫn mùi gì đó như da trẻ con. Tôi lùi lại, rùng mình, tự nhủ “Mày bị điên rồi Krulydria… chỉ là tưởng tượng thôi.”
Nhưng khi tôi nhìn lại, bóng tôi trong gương méo mó. Một nửa khuôn mặt trơn tuột, nửa mắt rỗng, miệng nhếch méo, và nó không nháy mắt. Nó… quan sát tôi.
Tôi mở cửa phòng, bước vào, và mọi thứ dường như… co lại. Trần nhà thấp hơn, tường sát hơn, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy như tim.
Những đứa trẻ trong gương xuất hiện. Không qua lại khung kính nữa. Chúng bước ra từ bóng tối, đôi mắt trống rỗng nhìn tôi, cười không tiếng.
Chúng nhảy qua chân tôi, lướt qua phòng, rồi biến mất trong góc tối.
Tôi không hét. Tôi đứng im, lắng nghe. Tiếng cười nhỏ, rít, lẽo đẽo theo từng nhịp thở.
Ethanol đứng ở cửa, ánh mắt sâu, lạnh, như biết tôi đang mất dần sự kiểm soát.
“Mày nghe chúng chưa?” cậu ta hỏi.
“Đụ mẹ… tao nghe rồi,” tôi lầm bầm, giọng khàn khàn.
“Chúng không phải chỉ xuất hiện. Chúng… lớn mạnh khi mày sợ. Khi mày run. Khi mày nhớ.”
Tôi co rúm người. Ký ức ùa về, nỗi sợ chồng chất:
Mẹ khóc trong bếp mà tôi quay lưng.
Cha dượng cố nâng tôi lên, tôi đẩy tay ông ra.
Đêm tôi lẻn xuống hồ, suýt chết mà chẳng ai biết.
Mỗi ký ức như bàn tay lạnh chạm vào sống lưng, len lỏi, kéo tôi xuống sâu.
Tôi muốn nhắm mắt, nhưng tôi sợ nhắm mắt thì chúng bò ra khắp nơi, tận sâu trong đầu tôi.
Tiếng đồng hồ vang. Mỗi tiếng vang lại trong hộp sọ tôi, méo mó, lệch nhịp.
Tôi nghe tiếng bàn tay leo lên trần, len xuống tường, trải ra sàn, kéo theo một lớp im lặng bò trên người tôi. Tim tôi đập nhanh, nhưng tôi không hét.
Tôi biết, càng hét, căn nhà càng thích. Nó nuốt nỗi sợ của tôi, biến tôi thành trò chơi.
Tôi ngồi xuống sàn, dựa lưng vào tường. Nhật ký nằm mở trên đùi, trang giấy lem nhem chữ đỏ. Những dòng chữ nhảy múa, như muốn nhấn chìm tôi.
> “Ký ức bị chôn không mất đi. Nó sống trong mọi vật, mọi góc nhà. Khi cậu sợ, chúng sống lại. Khi cậu run, chúng lớn hơn.”
Tôi nhắm mắt, và trong đầu, hình ảnh cô bé K của quá khứ hiện ra. Tôi nhỏ, sợ hãi, bị bỏ rơi, từng nỗi đau chất chồng.
Những đứa trẻ trong gương trỗi dậy từ ký ức đó. Chúng bước ra, nhảy múa quanh tôi, trêu chọc, nhắc nhở tôi về tất cả những gì tôi từng chối bỏ.
Tôi muốn hét. Nhưng tiếng hét sẽ bị căn nhà nuốt mất. Nó thích nghe tim tôi đập hoảng loạn hơn.
Ethanol lại gần, đặt tay lên vai tôi. Lạnh. Cứng. Nhưng không hẳn vô hồn.
“Mày không được để chúng chiếm lấy. Khi mày sợ, chúng sẽ biến cậu thành một phần của nhà này.”
Tôi quay sang cậu ta, nửa giận, nửa sợ. “Mày nghĩ mày biết tất cả à?”
Cậu ta chỉ nhếch môi. “Chưa đâu. Nhưng tao biết mày vừa sợ hãi, và tao thấy mày chưa bao giờ thật sự ổn.”
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Mọi thứ xung quanh hòa vào nhau: trần, tường, sàn, ánh sáng nhấp nháy, ký ức, bóng hình – tất cả đan vào như một cái lưới không lối thoát.
Tôi nghe tiếng bước chân. Không từ ai, không rõ ràng. Chỉ cảm giác có ai đang bò dưới da tôi, đi lên, len lỏi, trườn, từ trần xuống tường, từ tường vào xương sống.
Tôi co rúm, run rẩy, nhưng biết mình không thể di chuyển. Không thể hét. Không thể nhắm mắt.
Và rồi, cuối cùng, trong khoảng tối sâu nhất, tôi thấy một bản sao méo mó của Ethanol đứng giữa phòng.
Cậu ta không nói, chỉ đưa tay ra, nụ cười méo mó trên khuôn mặt.
> “Chúng ta chơi cùng nhau chứ?”
Tôi không nói gì. Chỉ biết một điều: im lặng không còn là cứu rỗi. Nó bò khắp người tôi, khắp tâm trí tôi, và tôi biết, căn nhà này đang chờ để biến tôi thành một ký ức mới, vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro