Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 : Vào vực thẳm - Into the Abyss

Tôi không biết mình đã đứng trong tầng hầm bao lâu, hơi thở dồn dập, mồ hôi nhễ nhại. Căn nhà vẫn sống, vẫn nhấp nháy ánh sáng, rung nhẹ, nhưng lần này… dường như nó đang im lặng, chỉ theo dõi. Tôi và Ethanol đứng sát nhau, cơ thể gần như hòa vào nhau, hơi thở hòa lẫn. Tim tôi đập mạnh, nhưng không phải vì sợ, mà vì một thứ cảm giác hỗn độn, nóng rực, vừa kinh dị vừa mê hoặc.

Tôi lặng im nhìn cậu ta, nhận ra ánh mắt ấy chứa cả lo lắng, giận dữ, khao khát và sự kiên định. Tôi run rẩy, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì sự thôi thúc không tên len lỏi trong từng thớ thịt, từng nhịp tim.

“Đụ mẹ… mày…” tôi thều thào, giọng khàn. “Mày… có thấy… không?”

Ethanol nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm, nghiêm nghị nhưng gần gũi. “Tao thấy… tất cả. Và tao không sợ.”

Tôi nhắm mắt, cảm nhận hơi thở cậu ta, bàn tay ấm áp chạm lên vai tôi, rồi xuống lưng. Từng nhịp tim, từng hơi thở… khiến tôi run rẩy, nhưng không phải run sợ. Tôi cảm nhận sự tồn tại đồng thời của nỗi sợ, của căn nhà và của cơ thể mình, hỗn độn nhưng rực lửa.

Tôi khẽ nghiêng người, áp sát, nhấn nhẹ môi vào cậu ta. Cậu ta không tránh, nhưng run rẩy. Tôi nghe nhịp tim cậu ta, hòa vào nhịp tim mình, dồn dập, căng tràn. Tôi thở dồn dập, cảm giác từng sợi thần kinh như tan chảy, từng cảm giác vừa đau vừa thích, vừa kinh dị vừa mê mẩn.

”… tao…” tôi thầm thì, tay tôi len lỏi trên vai cậu ta, xuống lưng, cảm nhận cơ thể cứng rắn dưới tay. “Tao… tao muốn…”

Ethanol khẽ run, nhưng nắm tay tôi mạnh hơn, giữ chặt, như truyền cho tôi sức mạnh: “Mày có thể… nhưng đừng sợ…”

Tôi run rẩy, áp sát cơ thể, cảm nhận mỗi nhịp thở, từng thớ thịt, từng mạch máu. Căn nhà nhấp nháy, rung nhẹ, như đồng ý, nhưng vẫn giữ bóng tối xung quanh, tạo nên một khung cảnh vừa kích thích vừa rùng rợn. Tôi cảm thấy từng phần nỗi sợ của mình tan ra, hòa với nhịp tim cậu ta, hòa với căn nhà, hòa với chính mình.

Tôi hôn cậu ta mạnh hơn, sâu hơn, cảm nhận sự run rẩy, nhịp tim dồn dập. Mùi mồ hôi, mùi cơ thể, mùi gỗ cũ và hơi lạnh của tầng hầm hòa vào nhau. Tôi biết… đây là sự giao hòa giữa nỗi sợ, thân xác và cảm xúc, nơi mà tôi và cậu ta cùng tồn tại giữa bóng tối và ánh sáng nhấp nháy.

Tay tôi len xuống lưng cậu ta, cảm nhận cơ thể căng cứng, và cậu ta đáp lại, áp sát mình, run rẩy. Tôi nhận ra sự thôi thúc vừa kinh dị vừa hấp dẫn, vừa hỗn độn vừa mượt mà, giữa nỗi sợ và ham muốn.

Căn nhà rung nhẹ, nhưng lần này không đe dọa. Nó như quan sát, như chấp nhận. Tôi và cậu ta, sát nhau, hơi thở hòa nhịp, cơ thể hòa nhịp, giữa tầng hầm tối, nơi từng bước đi từng rung động từng ký ức kinh hoàng… giờ trở thành nền cho một thứ gì đó hỗn độn, rực lửa, vừa đáng sợ vừa mê hoặc.

Tôi run rẩy, nhưng không lùi. Tôi nghe nhịp tim cậu ta, hòa nhịp tim mình, và tôi biết… tôi đã chọn đối diện với nỗi sợ, với căn nhà, với ký ức, với Caleb và chính mình.

Ethanol áp sát, hôn tôi. Tôi đáp lại, run rẩy, nhưng không còn sợ hãi, mà cảm nhận mọi thứ cùng tồn tại – kinh dị, thân xác, ký ức, cảm xúc. Căn nhà vẫn nhấp nháy, vẫn rung, nhưng giờ là khung cảnh cho sự đồng hành hỗn độn và sâu sắc giữa tôi và cậu ta.

Tôi hít sâu, áp sát cơ thể vào cậu ta, run rẩy, nhưng lần này là run rẩy vì sức mạnh cảm xúc, vì sự sống còn, vì sự gần gũi, chứ không còn là nỗi sợ. Tôi nhìn vào mắt cậu ta, và lần đầu tiên… tôi thấy sự tin tưởng, sự bảo vệ, sự đồng cảm tuyệt đối, giữa nỗi kinh hoàng, giữa bóng tối, giữa căn nhà và chính bản thân.

Ethanol thì thầm vào tai tôi: “Krulydria… tao ở đây. Chúng ta sẽ sống… với tất cả nỗi sợ này.”

Tôi gật, áp sát cơ thể lần cuối, run rẩy, nhưng cảm giác… tan chảy, vừa đau vừa sướng, vừa kinh dị vừa rực lửa, giữa bóng tối và ánh sáng nhấp nháy.

Căn nhà lặng im. Bóng tối không còn tấn công trực tiếp, mà chỉ như nghỉ lại, theo dõi, đồng hành. Tôi và cậu ta vẫn đứng sát nhau, hơi thở hòa nhịp, tim hòa nhịp, và tôi biết… đây là bước ngoặt, nơi nỗi sợ, tình cảm, thân xác và ký ức hòa làm một, hỗn độn nhưng đầy sống động, rực lửa nhưng vừa đáng sợ vừa mê hoặc.

Tôi nhắm mắt, hít sâu, và lần đầu tiên… tôi cảm nhận sự tồn tại tuyệt đối, giữa bóng tối, giữa nỗi sợ, giữa thân xác, giữa Ethan, giữa ký ức… và chính bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro