Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10 : GIỮA BÓNG TỐI VÀ XÁC THỰC - BETWEEN SHADOWS AND FLESH

Tôi không biết tại sao mình lại đứng giữa tầng hầm tối, tay vẫn còn run sau trận đối đầu với ký ức và căn nhà. Không gian đặc quánh, mùi ẩm mốc và mùi tanh nhẹ của gỗ cũ hòa với mùi cơ thể tôi và Ethanol. Hơi thở tôi dồn dập, mồ hôi nhễ nhại, tim tôi đập như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.

Ethanol đứng đó, gần sát tôi, nhưng không nói gì. Cậu ta im lặng, chỉ quan sát. Ánh mắt ấy… khiến da tôi nổi gai ốc lên. Tôi không biết là sợ, hay… một thứ gì khác đang len lỏi trong cơ thể.

“Đụ mẹ… mày vẫn định đứng yên như thế thêm 5 phút nữa à?” tôi thì thầm, giọng khàn khàn.

Ethanol nhún vai, giọng khàn nhẹ: “Tao không cản mày… tao chỉ muốn mày biết tao ở đây.”

Tôi nhìn cậu ta, và lần đầu tiên, không phải lo sợ hay giận dữ, mà… một luồng cảm giác ấm áp xen lẫn căng thẳng trỗi dậy. Tim tôi đập nhanh hơn, từng nhịp như muốn hòa vào hơi thở cậu ta.

Căn nhà rung nhẹ, nhưng tôi không còn sợ. Tôi cảm nhận được từng bóng tối, từng bức tường co lại, từng ký ức trồi lên, nhưng tôi… không hoảng sợ. Tôi bước tới, gần cậu ta hơn. Hơi thở tôi chạm vào cổ cậu ta, làm cả hai chúng tôi đều run lên.

“Đụ má… Krulydria…” cậu ta nói, giọng trầm, gần như rít. “Mày… không nên lại gần…”

Tôi mỉm cười, không hề sợ vừa hơi tò mò lý do tại sao, mà nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Tao biết… tao cũng không muốn tránh nữa.”

Không gian dường như biến đổi. Ánh sáng yếu ớt nhảy múa trên tường, tạo ra những hình thù méo mó, nhảy múa quanh chúng tôi, nhưng giờ tôi không còn cảm giác bị tấn công. Tôi cảm thấy… căn nhà dường như đang lùi lại, nhường chỗ.

Tôi bước tới, chạm tay vào cậu ta, và Ethanol không tránh. Ngón tay chúng tôi chạm vào nhau, ấm, mạnh, và tôi nghe nhịp tim mình hòa vào nhịp tim cậu ta. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, nửa cảnh giác, nửa… thôi thúc.

Tôi nhấn tay mình vào tay cậu ta, gần như ép sát. “tao muốn biết… mày thật sự là ai với tao,” tôi thầm thì.

Ethanol hít một hơi, vai chạm vai tôi. “Tao… tao cũng không biết… nhưng tao muốn mày tin tao.”

Tôi cảm thấy hơi nóng từ cơ thể cậu ta, mùi mồ hôi, mùi con người thật, xen lẫn mùi căn nhà. Tôi không biết vì sao mà cảm giác đó… kích thích đến mức khiến tim tôi đập mạnh hơn. Tôi gần như muốn nhấn mình vào cậu ta, và cậu ta… cũng tiến lại gần.

Tay tôi run run chạm vào ngực cậu ta, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Tôi nhận ra mình đang căng thẳng, nhưng không phải vì sợ hãi.

Đây là một thứ khác… hỗn độn, nóng bỏng, và đau nhói. Cậu ta nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không nói gì, chỉ để tôi cảm nhận.

Tôi nghiêng người, ép sát cơ thể, cảm giác gần như tan chảy trong ánh tối, nơi căn nhà vẫn nhấp nháy, rung nhẹ, như chứng kiến. Caleb không xuất hiện ở đây, không ai ngoài chúng tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của căn nhà — nó nhích ra, co lại, nhưng không còn đe dọa.

Một luồng cảm giác xâm nhập. Tôi chạm môi Ethanol, nhẹ, thử thăm dò. Cậu ta khẽ run, nhưng không tránh. Mọi thứ dường như tạm lắng xuống. Căn nhà uốn éo, nhấp nháy, như đồng ý, nhưng vẫn giữ bóng tối rùng rợn ở xung quanh.

Tôi nhấn sát cơ thể vào cậu ta, nhịp tim hòa nhịp, hơi thở hòa hơi thở, và tôi nhận ra… đây là một thứ liên kết kỳ quái, vừa đe dọa vừa hấp dẫn, vừa kinh dị vừa ấm áp. Tôi run rẩy, nhưng không phải vì sợ, mà vì cảm giác tồn tại cực hạn giữa nỗi đau, ký ức và thân xác.

Ethanol đặt tay lên má tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. “K… tao tin mày. Tin rằng mày không sợ… và tao cũng vậy.”

Tôi nhắm mắt, cảm nhận hơi thở cậu ta, cảm nhận thân xác, cảm nhận nhịp tim, và nhận ra mình… chưa bao giờ thấy gần gũi, chưa bao giờ thấy đồng cảm mạnh mẽ đến thế.

Không gian rung nhẹ, căn nhà hít thở. Những bóng tối, ký ức, ám ảnh… dường như tạm lùi lại. Tôi và cậu ta, đứng đó, hơi thở dồn dập, cơ thể sát nhau, giữa một tầng hầm tối u ám, nơi từng bước đi, từng tiếng rung, từng ký ức kinh hoàng đã từng nuốt tôi… giờ trở thành nền cho một thứ gì đó khác, hỗn độn, rực lửa, và gần gũi.

Tôi thở hổn hển, giọng khàn: “Đụ mẹ… tao không biết… tao đang làm gì…”

Cậu ta nhếch môi, nửa cười nửa nghiêm: “Tao biết… nhưng tao cũng không quan tâm nữa…”

Tôi cảm thấy sự sợ hãi hòa tan thành một thứ khác, nóng bỏng, đau nhói, và gần như thôi thúc. Tôi run rẩy, nhưng không thể rút lại. Tôi nhận ra: đây là sự hòa nhập giữa nỗi sợ và cảm giác sống còn, giữa bóng tối và thân xác, giữa tôi và cậu ta.

Căn nhà vẫn nhấp nháy, nhưng lần đầu tiên… tôi cảm thấy mình không bị nuốt, mà đứng giữa bóng tối đó, chọn đối diện với nỗi sợ, với Ethanol, với cả Caleb lẫn ký ức, và… với chính mình.

Tôi hít sâu, áp sát cơ thể vào cậu ta lần nữa. Hơi thở hòa lẫn, nhịp tim hòa nhịp, và tôi nhận ra: giữa bóng tối, giữa nỗi sợ, chúng tôi đã tìm thấy một thứ tồn tại, vừa ấm áp vừa kinh dị, vừa hỗn độn vừa rực lửa, nơi ký ức, căn nhà và thân xác hòa làm một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro