Chap 3
Vài hôm sau tôi lê xác đến lớp như thường lệ nhìn xuống bàn mình tôi lại chướng mắt " lại cái con nhỏ đáng ghét đó, ngày nào củng gặp ông trời ơi ". Nhưng hôm nay tôi thấy lạ sau hôm nay con nhỏ đo im ru vậy mọi lần nó không chọc phá mình thì cũng là móc mỉa. Tôi lấy cây bút giả vờ làm rớt vào chân con nhỏ đo bổng nó ngước mặt lên nhìn tôi với đôi mắt xinh đẹp thường ngày thay vào đo là đôi mắt đỏ hoe sưng húp , nhìn là biết hôm qua khco không ít rồi.
- Nè bị sao vậy ? ăn ở có đức bị ghệ bỏ hay sao ( tôi lại nhân cơ hội móc con nhỏ đó )
- Ừ...
Rồi Tú Nghiên lại úp mặt xuống bàn, tôi không biết vì sao tự nhiên hôm nay không có ai kiềm chuyện với mình lại thấy bùn lạ thường.
5 tiết học không vui vẻ gì trôi qua tôi lại lê thân mình xuống nhà xe bổng tôi thấy con nhỏ đó Trịnh Tú Nghiên hình như đang đứng đợi ai đó rước không biết vì sao tôi không điều khiển được cai chân phản chủ này mà dắt xe lại chổ con nhỏ đo đứng.
- Nè sao chưa về đợi ai thế
- Kệ tui hỏi làm chi
- Tui thích thì tui hỏi trả lời câu hỏi của tôi đi
- Nhìn không thấy hay sao tui đợi người nhà rước
- Uả nhớ luc vô hoc chạy tay ga nhém tông tui dữ lắm mà.(tôi lại móc )
- Bộ ngày không móc tôi cậu ăn cơm không vô hay sao vậy.
- Cậu co nghĩ đo là một thói quen lun rồi không.
- Hơ bệnh thần kinh
- Con nhỏ này đúng là noi chuyện đàng quàng không được mà.
Tôi tức tối dắt xe chạy về vừa tới đèn xanh đèn đỏ tôi sực nhớ ra " chết mình quên đem chậu cây xương rồng Hạ An nhờ lấy dùm rồi", thế là tôi chạy về trường đi ngang tôi thấy con nhỏ đo vẫn còn đứng đợi tôi lây xong chậu cây rồi chạy đi , đi ngang qua .
- Nè vẫn còn đợi sau
- Xe em tôi bị chớp máy rồi nên đang ở chổ sửa xe, có gì không.
- Ờ không gì hay lên xe đi tôi cho giang về " trời trời cái miệng cái miêng "
Tú Nghiên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên , tôi giả vớ ngó lơ chổ khác.
- Cậu hôm nay uống lộn thuốc rồi sao????
- Có lên không nói nhiều thế.
- Được tui giao tính mạng tui cho cậu.
" Chết tiệt con nhỏ này ...CÁI MIỆNG CÁI MIỆNG "
- Bám chắc nha tôi chạy à
Tôi chạy được một khúc bỗng quên hỏi nhà
- Nè nhà cậu ở đâu, đường nào??
- Quay lại vẹo trái rồi chạy thẳng rồi vẹo trái nhích một tí là tới. :\
- YAAAA con nhỏ này chạy huốc rối sao không kêu
- À .... :) tôi quên " haha ai bỉu cậu cứ bắt nạt tui "
Kétttttt
- Phải nhà này không
- Ừ đúng rồi . Cám ơn cậu
Tôi nhìn lên " QUAO nhà to vãi "
[img]/sml/Star52.gif[/img]
- Vậy tôi về đây. Tạm biệt
- Tạm biệt .
Tôi chạy về tới nhà nghe co tiếng nói cười
-Con về rồi đây ạ
- Con về rồi đấy à vào đây chào bác Phát đi con
Mẹ tôi cất tiếng -
- Cháu chào bác
- Ừ con gái em đây hả haha lớn xinh đẹp như mẹ nó vậy
- HiHi anh khéo nói nó thấy vậy thôi lười lắm nằm là giỏi
- Mẹ nàyyyyyyyy
- HaHa anh cũng có con gái chạc tuổi con bé hoizzz nếu con gái em là con trai thì chắc anh cũng gả cho con em cho rồi haha
- " hơ hơ chú cũng khéo nói quá [img]/sml/yoyo_1.gif[/img] "
- Thôi trễ rồi anh phải về đây
- Dạ anh không ở lại dùng côm luôn sao chắc tí nữa ảnh về thôi
- Thôi định qua đây kiếm người anh em lâu không gặp mà không có ở nhà để hôm khác anh qua thăm gia đình
- Dạ để em tiễn anh
Rồi mẹ tôi tiễn bác Phát tôi không có gì làm đành lên phòng ôm đt lướt Fb, bỗng con bạn thân tôi nt
Stinggg
* Kim Thái Nghiên *
Hey đen dạo này thế nào tao có nghe con Tú Anh nói về chuyện của mày
* Quyền Du Lợi *
Tao ổn . Chỉ là cần có thời gian thôi
* Kim Thái Nghiên *
GOOD người anh em , biết thông suốt là tốt
* Kim Thái Nghiên *
À tao với Mĩ Anh sắp về nước rồi anh em mình cùng tụ hợp
* Quyền Du Lợi *
Yepps đi chơi với gái Mĩ sướng quá rồi cuối cùng cũng rinh được người đẹp về rồi à haha.
* Kim Thái Nghiên *
:p Ai như ngươi con trâu nước haha
* Quyền Du Lợi *
Ya lại nữa ta off không nói với ngươi nửa hứ
Tôi định tắt máy thì bổng có tinh nhắn
* Trịnh Tú Nghiên *
Cám ơn cậu vì đã đưa tôi về, tối rồi ngủ ngon Tiểu Đen :p
" Yaaa cái con nhỏ này mà khoan sau biết Fb mình nhỉ " tôi vào xem trang cá nhân
- Quao cũng nhiều người theo giỏi dử đăng nào là đồ ăn nè má ơi mặc đồ sẹc xi dữ tôi lước típ luớt típ
Khò Khò zzzzzzzz
HẾT CHÁP 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro