Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II : Anh lại làm tôi bị lạc rồi đấy , Đồ ngốc ân nhân này !

- Nhà em ở đâu ? - Anh hỏi cậu .
- Ở New York ạ .
- Ồ , nhà anh cũng ở New York này . Nhưng nó bé lắm , nó chỉ là 1 cái căn hộ nhỏ
khá đổ nát thôi . - Anh ngại ngùng nói .
- Căn hộ ? Haha , em chưa từng nghĩ ân nhân của đời em sẽ ở cái nơi đó đâu . - Cậu cười khì , nói với giọng ngạc nhiên .
- Ân nhân à ? Sao lại là ân nhân ? Anh chỉ giúp em tìm đường về nhà thôi mà . ( Thế ko gọi là ân nhân thì gọi là j thế anh ? ) - Anh bình thản nói như thể việc này anh đã làm rất nhiều lần rồi .
- Chả đúng ! Từ bé đến giờ em gặp bao nhiêu truyện mà chẳng ai cứu em ngoài anh nhé . Anh là người duy nhất cứu em đấy , nếu hôm nay không có anh cõng em đi thế này chắc em cũng chết luôn rồi . - Cậu nhăn mặt đáp lại anh .
- Vậy à ? Tội em thật đấy .
- Anh ơi ....
- Hửm ? - Anh bật hơi hỏi lại .
- Anh tên gì thế ? Em muốn biết tên anh cơ 😆 . - Cậu háo hức .
- Không nói . - Anh lạnh lùng trả lời cậu .
- Nhưng em vẫn muốn biết tên anh cơ , cả đời em chưa bao giờ được ai cứu ngoài anh mà , sao anh anh lại thế ? Đến cả tên ân nhân mình em còn không biết thì em chẳng làm được cái gì trong tương lai đâu 😢 - Cậu năn nỉ anh .
- Thế em tên gì ?
- Alex ! Alex Lxis Texas Mo Gropssky Roland Godefroy Tinothe Clons Morac Frangois Bruno .
- Ờm .... Tên em dài như thế , anh biết lấy chữ nào trong tên để gọi em đây ? - Anh ngơ người hỏi .
- Anh cứ gọi em là Alex .
- Tên em dài quá , ai đặt cho em thế ? Bố mẹ à ?
- Vâng , họ thích đặt tên dài cho con họ vì 1 lý do nào đó mà em cũng không biết . Chắc họ thích thì họ đặt thôi ¯\_(ツ)_/¯ . Cậu nói lời không cảm xúc với anh .
- À ờ . Anh hiểu rồi .
- Anh ơi ... - Cậu gọi anh .
- Gì nữa đây ?
- Anh bao nhiêu tuổi ?
- Anh 20 tuổi , chắc vậy . - Anh trả lời .
- Vậy là anh hơn em 5 tuổi đấy , thảo nào anh cao thế . Mà anh dậy thì chưa ? Giọng anh trong quá , nghe cứ như giọng của thiên thần ý . Trong trẻo , không chút vấy bẩn nào . - Cậu vừa thắc mắc , vừa khen giọng anh .
- Cao á ? Anh cao có 1m65 thôi mà . Nếu nói về giọng anh thì ... Anh dậy thì cách đây 7 năm rồi . Anh cũng không biết vì sao giọng anh lại như thế nữa , nó không thể "nam tính " được như bao người đàn ông khác , hơn nữa nó còn ngược lại ... - Anh thở dài nói .
- Anh ơi... - cậu lại gọi anh .
- Cái giề ?! - Anh gồng giọng hỏi cậu .
- Đến nơi chưa anh sao lâu quá , mấy giờ rồi ? Anh cõng em từ nãy đến giờ không thấy mệt à ?
- Ờ Ha . Sao lâu đến thế nhỉ ? Anh nhớ rõ ràng phải đi theo hướng Bắc cơ mà . - Anh bắt đầu trở nên lo lắng , đặt cậu xuống đất .
- Chúng ta lại lạc nữa rồi , mải nói chuyện quá đây mà ! Thế có chết không chứ ?! Hay anh với em tình cái gì có thể đánh lửa đi rồi tính tiếp nha ~ . - Sắc mặt Alex dần biến dạng , nói thật thì nhìn nó có cả sự sợ hãi lẫn vui vẻ bên trong . Sợ hãi vì cậu lại bị lạc đường lần 2 , vui vẻ vì cậu đã có người bị lạc cùng . ( Ditme dell hiểu vì sao con tác giả lại vẽ ra 2 thằng con ngu xuẩn này nữa )
- Ừm , đó cũng là ý hay chắc bây giờ nhóc Alex đây cũng đói meo rồi nhể ?
- Em không có đói mà , thật đấy . Chỉ sắp chết vì thiếu calo thôi •́ ‿ ,•̀ .
Từ chiều đến giờ cả 2 người đều chưa có gì bỏ bụng nên rất đói . Anh và cậu đã cõng nhau lết từ bờ suối đến tận 1 nơi nào đó , có lẽ là đã lết đi xa chỗ có người hơn nên tinh thần cũng có phần hơi hoảng . Anh liền lấy lại bình tĩnh rồi tìm cành cây và bắt đầu nhóm lửa .
- Em có biết đánh lửa không ?
- Dạ có . Đưa đây em làm cho ^^ .
Cậu vui vẻ cầm 2 viên đá đập vào nhau , tạo ra vài vệt sáng nhỏ . Những vệt sáng đó bén vào chỗ cành khô rồi ngọn lửa nhỏ bắt đầu sáng lên , ngọn lửa bắt đầu to dần rồi biến thành 1 ngọn lửa lớn , đủ để làm sáng cả 1 trượng . * 1 trượng = 3m *
- Có lửa rồi ! - cậu reo lên
- Giỏi thật đấy , hồi bằng tuổi em anh mới chỉ biết nhặt rau thôi chứ chưa biết làm việc này .
2 người bắt đầu ngồi sát vào nhau rồi nói chuyện . Họ giới thiệu về gia đình , họ hàng , quê quán ,... Ngồi với nhau được 1 lúc thì lại chuyển sang chủ đề về tâm linh . Nói thật thì kể chuyện tâm linh trong rừng là 1 ý hay và khá đáng sợ nhưng nó rất vui . Cứ kể được 1 lúc là lại hù nhau , thấy đối phương bị giật mình thì người kể cứ cười cợt các kiểu rồi lại trêu đối phương , nhưng phần chính người bị hù cho sợ rụng cái đàn ông ra ngoài lại là Alex . Họ rất vui , vui đến mức không thấy sợ nữa , cả cơn đói cũng bị lãng quên từ lúc nào không hay . Họ đã rất thân thiết với nhau như chưa từng được làm điều này vậy .
- Anh này :3
- sao thế ?
- Nói thật nhé , em không phải là gay đâu , nhưng nhìn anh xinh thật đấy . Anh rất giống 1 thiên thần ^^ - Cậu dí dỏm nói
- Ồ , cảm ơn em . Nhưng sở hữu 1 khuôn mặt đẹp là 1 điều không hề may mắn đâu .- Khuôn mặt anh bỗng trở nên buồn hẳn.
- Tại sao ạ ? Em thấy đó là 1 điều rất may mắn đó , ai trên thế giới này cũng ao ước có 1 khuôn mặt đẹp mà . Có sắc đẹp thì luôn được mọi người chú ý , được thiên vị hơn những người khác , chỉ cần làm nũng 1 tý là được người khác khen đáng yêu .
- Haiz . Nếu em là anh thì em sẽ hiểu đấy , em sẽ ...
- Alex , con đâu rồi ?! Các người tìm thấy nó chưa , mau tìm nó nhanh lên ! - 1 ai đó gọi lớn .
Anh chưa kịp nói xong thì nghe thấy tiếng của 1 người phụ nữ từ đâu vọng lại , nếu nghe kĩ hơn thì không phải chỉ có tiếng của người phụ nữ đó mà còn có tiếng của rất nhiều người khác đi cùng . Có lẽ họ đang đi tìm 1 ai đó , nên mới vậy .
- Mẹ ? Mẹ ơi ! Có phải mẹ không ? Con ở đây , cứu con với mẹ ơi ! - Tiếng gọi của cậu vang lên cả 1 vùng , có khi đứng cách đó 1,5 km vẫn nghe thấy được .
- Phu nhân , chỗ kia có âm thanh giống giọng nói của thiếu gia , ở chỗ có đốm sáng phía tây đằng kia ạ ! - người quản gia nói to .
- Mau gọi thêm người đến chỗ đó , mau lên ! Tính mạng con ta không thể chậm chạp được ! - Người phụ nữ đó ra lệnh cho người quản gia .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
_______________ Hết chương II _______________
( Sorry mấy thím vì lúc viết chương này là con tác giả đang đi ăn buffe nên mới viết được có tý đã kết thúc chương II . Nếu có sai sót gì thì các cậu cứ nói , tớ sẽ sửa . Còn việc của tớ bây giờ là ăn :> )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro