Chương 40: Sương trắng
Những giấc mơ của Tống Thừa là sự dẫn dắt và ám thị, nó có thể là quá khứ, hoặc có thể là tương lai.
La Thiên cũng vậy.
Nhưng người trước luôn giữ im lặng, còn người sau vì một giấc mơ mà hoàn toàn phát điên.
Sở Tử Hàn thở ra một hơi hỗn loạn trong lòng ngực: "Giấc mơ đều là giả, sao cậu lại đột ngột hỏi như vậy?"
Người đàn ông chỉ có thể lảng tránh, hắn không thể nào nói mình vô duyên vô cứ mơ thấy thanh niên.
Chuyện xấu hổ và ngượng ngùng như vậy, sao có thể nói ra khỏi miệng.
Dù lúc đó thanh niên còn bé, rất nhỏ trắng nõn, nhưng Sở Tử Hàn vừa thấy đã nhận ra ngay, đó chính là Tống Thừa.
Hắn chưa từng cố xác nhận, càng không dám hỏi ảnh lúc nhỏ của Tống Thừa.
Sở Tử Hàn chỉ có thể ném nó ra sau đầu, giữ lại một phần lý trí cuối cùng.
"Vì tôi cũng từng mơ như vậy, cho nên muốn hỏi thử anh có giống tôi hay không."
Tống Thừa đang nói lại ngáp một cái, buồn ngủ đến chảy nước mắt.
Mà sự thật rất rõ ràng là, Sở Tử Hàn cũng từng mơ thấy đều tương tự, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không chịu nói.
Hai người lại nói mấy câu, coi như làm tổng kết cho chủ đề này.
Chuyện buổi tụ tập tốt nghiệp của Tống Thừa còn chưa kể xong, âm thanh ngày càng nhỏ, đã đến ranh giới buồn ngủ, nhưng Sở Tử Hàn lại nghe rất nghiêm túc.
Ngày đó, nếu không phải lớp của bạn chơi từ bé cũng tổ chức ở nhà hàng này, và kịp thời phát hiện, thì chẳng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì càng điên cuồng hơn nữa.
Bạn trai của Đào Nhiên không chỉ mang đến một chai máu vàng, còn có mười mấy cây đinh dài 10 centimet.
Trong đám người vây xem cũng có người rất nhanh nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng gọi Trần Tông Nghĩa đến, lúc này mới tránh được chuyện nguy hiểm xảy ra.
Trần Tông Nghĩa bảo vệ Tống Thừa ra phía sau, rồi gọi điện thoại cho cậu mình, lập tức có ba bốn chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài nhà hàng.
Không hề bất ngờ tất cả học sinh trong phòng đều bị bắt đi, cậu của Trần Tông Nghĩa vỗ bả vai cháu mình, hờ hững hỏi: "Đều thành niên rồi chứ?"
Trần Tông Nghĩa hiểu ý: "Vâng ạ."
Đều là người thành niên, là lúc phải học cách trả giá cho hành vi của mình.
Tống Thừa lập tức được đưa đến bệnh viện, trừ nhiệt độ thân thể thấp, tim đập quá nhanh ra, không có gì khác thường.
Thậm chí trong dạ dày cũng không phát hiện ra dịch thể kì lạ không thích hợp với miêu tả.
Mà hôn mê là do chịu kích thích mãnh liệt, qua một lát sẽ tự động tỉnh lại.
Sau khi Tống Thừa tỉnh lại, mới biết bạn trai của Đào Nhiên đã vào tù. Lúc bị tra khảo trong cục cảnh sát, gã không thể không nói ra tất cả sự thật, nếu gã còn muốn yên ổn làm người.
Tuy gã có bộ dáng điên dại như La Thiên, nhưng không ngốc đến mức thay bạn gái cũ báo thù, ném tiền đồ của mình vào trong đó.
Do Tống Thừa không bị tổn thương đáng kể, cho nên dưới sự bồi thường và tích cực phối hợp của người nhà Tào Văn, gã chỉ bị tạm giam nửa tháng.
Ai ngờ thả ra chưa được mấy ngày, bỗng truyền ra tin tức Tào Văn đột tử tại nhà.
Lúc Tống Thừa biết cũng rất bất ngờ, vốn cậu còn muốn đợi người ra ngoài, dắt hai bạn chơi từ bé đi đánh bầm người một trận, xả cơn tức.
Ai dám nghĩ, người không còn nữa, nhưng nguyên nhân tử vong lại đầy bí ẩn.
"Trước đây không biết có quỷ, bây giờ đã biết suy nghĩ kĩ lại, Tào Văn rất có thể bị quỷ dọa chết." Tống Thừa lại ngáp một cái: "Anh ơi, chúng ta ngủ nhé, buồn ngủ quá."
Người nào đó đang nghe kể chuyện say mê, có hơi chưa đã nghiện.
"Vậy tôi hỏi một câu cuối cùng, hỏi xong liền ngủ."
Tống Thừa 'ai yo' một tiếng, ôm gối lăn qua một bên khác.
Cậu thật là, đang yên lành kể những chuyện này làm gì, không có nội dung gì đáng nói, còn khiến người ta tò mò.
Thanh niên vẻ mặt sống không còn gì luyến tuyến, uể oải nói: "Nói."
Sở Tử Hàn không nhịn được cười, hỏi một câu chẳng liên quan gì đến nhau.
"Những chuyện này của cậu...Trịnh Nghiêm Tự đều biết chứ?"
Người đàn ông thần bí như vậy, thời gian sống chung không nhiều, chắc không biết đâu nhỉ?
Sở Tử Hàn không biết tại sao mình sẽ nghĩ như thế, còn mang theo một tia vui mừng khôn siết kì dị hơn.
"Biết chớ." Tống Thừa gật đầu.
Trong nháy mắt, kì vọng của Sở Tử Hàn vồ vào không khí, màu sắc con ngươi đột nhiên tối lại.
Tống Thừa lại không phát hiện ra điều này, cậu nói: "Lão Trịnh biết rõ toàn bộ về tôi, tôi ở trước mặt anh ấy như một đứa trẻ trần truồng không mặc quần áo."
"Được rồi được rồi, cũng sắp năm giờ rồi, tôi thật sự muốn đi ngủ."
Tống Thừa buồn ngủ đến mắt mở không ra, lăn đến một bên trùm chăn lên, tiến vào mộng đẹp.
Mà Sở Tử Hàn vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi không động đậy, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm bóng lưng thanh niên.
"...Toàn bộ." Người đàn ông sắc mặt phức tạp, lẩm bẩm mở miệng.
Hắn nhìn bầu trời bắt đầu ửng trắng bên ngoài cửa sổ, đêm và ngày đan xen nhau còn chưa sáng tỏ, phối hợp chậm rãi vùi lấp cảm xúc của hắn.
Hai người ngủ một giấc đến giữa trưa, chuông báo thức Tống Thừa cài đặt vang lên trong không gian yên tĩnh, dù miệt mài nhưng lại không có tác dụng.
Cho đến khi có người chịu không được nữa bò dậy ấn tất, Sở Tử Hàn vừa nằm trở về thì nghe thấy âm thanh mơ màng của thanh niên.
"Mấy giờ rồi?"
Người đàn ông lại ngồi dậy, sờ điện thoại liếc nhìn.
"...Vãi, ngủ lố rồi." Trên màn hình hiển thị 12 giờ 42 phút.
Hai người lập tức tỉnh táo hơn không ít, nhanh chóng thức dậy sửa soạn một phen, vội vàng xuống lầu ăn sáng, rồi trực tiếp ra ngoài.
Bên ngoài đột nhiên sương mù dày đặc, một mảnh trắng xóa, chỉ cần cách nhau ba bốn mét thì không nhìn thấy rõ đối phương nữa.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao họ ngủ đến trưa nhưng lại không hề nhận ra đã ngủ quên, bên ngoài không có ánh mặt trời, thậm chí mang theo hơi lạnh cổ quái.
Tình hình thế này khiến họ không thể lái xe, cả một thị trấn cũng chẳng nhìn thấy được mấy chiếc xe đang chạy.
Họ dứt khoát đi bộ đến nhà Thẩm Khang Thuận, dù sao lộ trình từ khách sạn đến đó chỉ chưa đến 10 phút.
Không ngờ khi hai người đến nơi, mới biết đã vồ hụt.
Hàng xóm của Thẩm Khang Thuận nói với họ, mới sáng sớm Thẩm Khang Thuận đã bị một cuộc điện thoại của bệnh viện gọi đi, hình như Thẩm Yên xảy ra chuyện gì rồi.
Sở Tử Hàn vừa nghe vậy tim lập tức trở nên nặng trĩu, vội vàng dò hỏi địa chỉ bệnh viện và thời gian Thẩm Khang Thuận rời đi.
Hóa ra hơn 8 giờ sáng Thẩm Khang Thuận đã ngồi taxi rời đi, lúc đó trời còn chưa bắt đầu xuất hiện sương mù.
Hàng xóm tốt bụng nói cho họ biết, nửa đêm canh ba hôm qua sính lễ của Thẩm Yên đã được đưa đến cửa nhà họ.
Tổng cộng mười hai chiếc rương quà bằng sắt, mang theo mùi tanh nồng đậm của nước sông, chất cao ở đó, bên trên còn dính rong trong sông cóc, vừa nhìn liền biết mới được vét lên chưa bao lâu.
Thẩm Khang Thuận bị dọa sợ gần chết, nhưng sau khi mở những chiếc rương nặng nề cồng kềnh kia ra, lập tức kinh ngạc vui mừng trừng to mắt.
Bên trong toàn là vàng bạc châu báu chất thành đống, đồ cổ mâm ngọc đắt giá, thậm chí là vải vóc tơ lụa nổi tiếng và quý giá.
Có một vài chỗ lúc mở rương không cẩn thận bị dính nước, Thẩm Khang Thuận đau lòng sắp chết, những cái này đều là tiền giấy trắng lóa, là ngày tháng hạnh phúc sau này, đụng hư một chút cũng không nỡ.
Chỉ mở hai rương đã có nhiều đồ quý giá như vậy, vẫn còn dư lại mười rương, Thẩm Khang Thuận vui đến sắp điên.
Đây là mộ tổ tiên bốc khói xanh, mới có thể gặp được chuyện tốt thế này, đồ trong hai cái rương đã đủ để họ tiêu mấy đời.
Nhưng lão chưa vui vẻ được bao lâu, đợi sau khi mở ra rương thứ ba, toàn bộ rương còn lại đều trống không.
Dường như những rương này, không phải lần đầu tiên được gửi đi.
Mà trong rương thứ ba lại đặt hai bộ đồ cưới lộng lẫy cao quý, toàn bộ được may bằng sợi tơ vàng, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Hai bộ đồ cưới y sì đúc, phong cách không rõ là thời đại nào, truyền thống và trang nghiêm.
Thẩm Khang Thuận không hiểu tại sao lại đưa đến hai bộ, bao gồm đồ trang sức và mũ phượng minh châu đều là hai bộ, đã phối xong đặt ở một bên.
Lão chỉ cho rằng thần sông chu đáo chuẩn bị hai bộ, dùng để chuẩn bị trong trường hợp khẩn cấp. Nếu bảo vệ tốt, nói không chừng lão còn có thể bán đi một bộ, chắc chắn rất đáng giá.
"Lúc lão Thẩm đang sửa soạn đồ cưới thì bị gọi đi, e rằng cô dâu đã xảy ra chuyện."
Hàng xóm của Thẩm Khang Thuận là một cụ bà vóc người thấp bé, nói chuyện chậm rì rì, nhưng còn may nhả chữ rõ ràng, bằng không Sở Tử Hàn và Tống Thừa sẽ sốt ruột chết mất.
Sau khi nhận được tin tức, họ phát hiện bệnh viện nơi Thẩm Yên đang nằm ở đầu khác của trấn, chỉ lái xe cũng phải mất nửa tiếng, hai người không dám dây dưa, nhanh chóng trở về khách sạn lái xe chạy đến.
Ai ngờ trên đường về, sương ngày càng dày, tầm nhìn lại lần nữa giảm thấp xuống một giá trị mới.
Quá ba mét, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đứng ở đó, càng đừng nói những công trình kiến trúc cao một chút, giống như đang hoàn toàn ẩn nấu.
"Sương mù dày như vậy, e rằng không thể lái xe." Tống Thừa lo lắng nói.
Sở Tử Hàn cau mày suy nghĩ một lát: "Chắc không sao đâu, sương dày không ai dám lên đường, đến lúc đó tôi mở đèn pha lái với tốc độ chậm, đi theo hướng dẫn là được."
Người đàn ông bước đi rất nhanh, Tông Thừa phải dùng toàn lực mới có thể đuổi theo.
Cậu biết Sở Tử Hàn lo lắng cho an toàn của em họ mình, chờ đến lúc lái xe trên đường lại là một khoảng thời gian giày vò rất dài.
Một quãng đường ngắn ngủn, nhưng vì sương dày nên hai người phải đi tầm mười mấy phút, không cẩn thận sẽ bỏ qua tuyến đường phải đi, gắng hết sức mới có thể nhìn thấy rõ bảng hiệu những cửa hàng kia.
Họ không dễ dàng gì mới tìm được xe, nhưng mãi mà vẫn không thể kết nối được với hệ thống định vị.
Mặt Sở Tử Hàn ngày càng sa sầm, hai người luân phiên thử điện thoại, sau mười phút cuối cùng tiếng điện tử hướng dẫn vang lên trong xe.
"Đằng trước 300 mét rẽ phải, lái vào đường Bình Khẩu."
Chiếc xe gian nan xuyên qua sương trắng, chậm rãi xuất phát tiến về mục đích, hai người đều tập trung tinh thần để ý xung quanh, chỉ cần không cẩn thận một cái thì sẽ va chạm với các vật thể khác.
Hành trình một kilomet, họ phải mất mười năm mười sáu phút mới đi xong, nếu dựa theo tốc độ thế này, đến được bệnh viện cũng đã sắp hơn hai giờ.
Trong khoảng thời gian đó, Sở Tử Hàn gọi ba bốn cuộc điện thoại cho Thẩm Khang Thuận, toàn bộ đều không có người nghe máy.
Tình hình thế này, càng khiến hai người thêm căng thẳng.
Tống Thừa cẩn thận từng ly từng tí chú ý xung quanh và kính chiếu hậu, lúc cậu vừa muốn xoay đầu xem hướng dẫn, bỗng có một bóng đen kì lạ lóe qua trong kính chiếu hậu.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, giọng hệ thống dẫn đường lại vang lên.
"Tín hiệu đã bị ngắt kết nối, vui lòng kết nối lại để định lại tuyến đường."
"Chuyện gì vậy?" Sở Tử Hàn đành phải lại lần nữa giảm tốc độ: "Tiểu Tống, cậu xem thử giúp tôi."
Tống Thừa lại xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hồi lâu mới gian nan mở miệng nói:
"Anh Sở, bên ngoài có thứ gì đó đang qua đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro