Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Thai quỷ

Tống Thừa xoay đầu nhìn vị kia nhà mình mặt không đổi sắc, nhỏ giọng gọi: "Lão Trịnh."

"Ừ."

Trịnh Nghiêm Tự lập tức trả lời một tiếng, lại đến gần thanh niên hơn một chút rồi nhéo nhẹ tay cậu, Tống Thừa xấu hổ rút tay ra, còn lặng lẽ nhìn trộm vẻ mặt Hồ Dung và Minh Tây Úc.

Người trước vẻ mặt chua thành chanh, người sau bình tĩnh hơn nhiều.

Trịnh Nghiêm Tự nhìn Lưu Xuân Diệp hỏi: "Trong thôn có người nuôi gà không."

Minh Tây Úc nghe thấy lời này hơi hơi sững sờ, sao hắn lại không nghĩ ra gia cầm có thể chữa bệnh?

Nhất là thứ na ná côn trùng sinh sôi đông đúc này, nên sẽ rất sợ gia cầm mỏ nhọn ngậm mổ.

"Nuôi gà?" Lưu Xuân Diệp sững sờ, tiếp đó kích động nói: "Có, có nuôi gà, nhà Lâm Đại Căn còn có nhà Lâm Hiểu đều có nuôi gà!"

Trái ngược với sự vui sướng của người đàn bà, Hồ Dung và Minh Tây Úc đứng ở một bên liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có mấy phần kì lạ.

Tống Thừa nhìn họ, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.

"Sao? Xảy ra cái gì rồi."

Hồ Dung ho một tiếng: "Cái gì nhỉ, hộ hàng xóm tôi và Minh Tây Úc mượn ở, nuôi một đàn gà..."

"Nửa đêm hôm qua toàn bộ chết sạch, cũng không biết bị thứ gì cắn, lông gà và máu gà đầy đất, rất khó chịu."

Tuy y và Minh Tây Úc đến sớm hơn một ngày, nhưng căn bản không nhìn thấy thứ dơ bẩn gì, không chỉ bùa chú của y không hề có phản ứng, ngay cả cổ Minh Tây Úc nuôi trong người cũng không nhúc nhích tí nào.

Không có quỷ, không trúng cổ, bệnh này đến như thế nào?

Họ ngay tức thì có một vài suy đoán, nhưng còn chưa kịp đi nghiệm chứng, nửa đêm gà hàng xóm bị đánh úp.

Lưu Xuân Diệp cả người sững sờ: "Tại sao lại như thế, trong thôn chúng tôi không có chồn, sao có thể..."

Tống Thừa cũng hỏi: "Hai người không nghe thấy động tĩnh gì trong đêm sao?"

Theo lý mà nói một khi gà bị cắn hoặc bị bắt đều sẽ phát ra tiếng, đặc biệt trong tình huống hai nhà gần như vậy.

Minh Tây Úc cau mày ngập ngừng một lát nói: "Chúng tôi nghe thấy động tĩnh, nhưng tôi và Hồ Dung đều dậy không nổi."

Giống như bị thứ gì ghim trên giường, mí mắt cũng mở không ra, cả người bị khí lạnh che phủ sắp thở không nổi.

Tống Thừa nhảy dựng trong lòng, cậu bỗng nhớ đến dì nhỏ Ninh Thù miêu tả cảnh tượng ma nhập, thế mà Hồ Dung còn có Minh Tây Úc lại trải qua chuyện tương tự như vậy.

Lâm Hoán...rốt cuộc là thứ gì? Trần Phi Trầm bây giờ lại ở chỗ nào.

Cậu càng nghĩ càng loạn thoáng chốc không biết nên như thế nào mới tốt, vốn dĩ trong khoảng thời gian này tâm lý không ổn định trong nháy mắt bị tụt cảm xúc.

Người đàn ông đứng bên cạnh cậu cúi đầu nhìn thanh niên có hơi héo rũ, nhịn không được sờ đầu cậu.

Trong lòng tràn đầy yêu thương, thiếu chút nữa nói ra toàn bộ chân tướng.

"Khụ, Trịnh, ngài Trịnh có thể hỏi tại sao phải bắt gà không? Quả thực không được thì đi nhà khác xem thử?" Hồ Dung thăm dò hỏi, giả vờ tiến công.

Trịnh Nghiêm Tự liếc nhìn y, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào: "Trễ rồi."

Gà trong thôn chắc hẳn đều đã chết sạch.

Lưu Xuân Diệp không chết tâm, đặt con xuống vội vàng đứng lên: "Tui ra ngoài tìm thử, chắc chắc còn có con còn sống, mấy nhà, mấy nhà nuôi gà không thể chết toàn bộ, sao có thể..."

Tống Thừa không kịp gọi cô lại, người đàn bà đã cuống quýt xông ra khỏi nhà chạy đến nhà phía sau, trong nháy mắt trong nhà chỉ còn lại bốn người họ, nhìn nhau không nói gì.

Mắt thấy bầu không khí dần trở nên cứng ngắc, Hồ Dung nhịn không được lúng túng cười hai tiếng xoa dịu một chút: "Gì nhỉ, nói không chừng thím ấy có thể tìm được gà còn sống--"

"Thôn bên cạnh có." Một thanh âm lạnh lùng vang lên, Trịnh Nghiêm Tự thong thả mở miệng nói.

Hồ Dung sững sờ vỗ mạnh đầu, đúng, lúc họ đến thì biết thôn bên cạnh có một trang trại chăn nuôi, gà vịt ngỗng còn có heo, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ.

"Ôi chao vãi, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, đi đi đi, trước đi mượn một đàn gà về." Hồ Dung kéo tay áo Minh Tây Úc, người đàn ông trông có vẻ gầy yếu chỉ dư lại xương, nhưng Hồ Dung lại không thể kéo hắn nhúc nhích chút nào.

Tống Thừa nhìn tình hình bốn người chỉ đành chia thành hai nhóm, Hồ Dung và Minh Tây Úc đến thôn bên cạnh mượn gà, cậu và Trịnh Nghiêm Tự đến miếu Thần Phức Nhãn trong thôn xem thử.

Lưu Xuân Diệp từng thấy Trần Phi Trầm, lúc cô đến trong miếu tìm con trai nhà mình vừa vặn gặp phải.

Cô nói, người đàn ông kia đang thành kín bái lạy thần, thâm tình dịu dàng giống như trước mặt không phải tượng thần lạnh băng kì dị, mà là người yêu của hắn.

Lúc Tống Thừa nghe thấy kinh ngạc nói không ra lời, chỉ có thể hỏi cô phải hay không nhìn nhầm.

Trên thực tế thôn họ Lâm rất ít khi có người ngoài đến, đặc biệt là trong thời gian đặc biệt thế này.

Mọi người đều muốn chạy ra ngoài, cách xa cái thôn như bị nguyền rủa này, cô cũng chưa từng thấy người ngoài thôn.

Trần Phi Trầm lại lần nữa mai danh ẩn tích.

Dọc theo đường đất trong thôn đi về phía tây, nhà trệt ngày càng ít cây cối cũng chậm rãi nhiều lên, Tống Thừa cuối cùng nhìn thấy miếu Thần Phức Nhãn trong một góc.

Không thể không nói tuy nhà mỗi hộ trong thôn họ Lâm rất bình thường, nhưng xây miếu cho Thần Phức Nhãn lại rộng lớn tráng lệ, miếu đường rất cao, đường nhỏ tiền điện trải đá cuội, uốn lượn kéo dài vào trong.

Đến trước đình viện lộ thiên, ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy cửa hoành phi khắc đá, bên trên viết ba chữ lớn cổ 'Miếu Thần Phức'.

Tống Thừa để ý miếu thần này và chùa miếu khác có chỗ khác biệt, miếu thần phức gần như đều là dùng đá xây thành, trông sơ sài hơn chùa miếu, lại nhiều thêm mấy phần không khí u ám, nhất là tượng đá có màu sắc rất âm u lạnh lẽo.

"Rất cao." Tống Thừa bước qua bậc cửa nhìn vào nội điện, hai cột đá thẳng đứng chống đỡ cả miếu thần, người đứng ở bên dưới có ảo giác bị từ trên nhìn xuống.

"Lão Trịnh, anh có cảm giác có chỗ nào không đúng không?" Tống Thừa nhịn không được đến gần người đàn ông hơn chút, nhiệt độ trong miếu rất thấp.

Trịnh Nghiêm Tự dắt thanh niên đến bên cạnh mình, luồn khí lạnh chui vào tim mới tản ra: "Em nhìn tượng, Thừa Thừa."

Tống Thừa nghe vậy ngẩng đầu lên, một bức tượng cao hơn hai mét thẳng đứng trên bậc nền móng.

Cúi đầu rủ mắt cũng chẳng che giấu được đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt tượng thần, khóe miệng y hơi vểnh lên, lộ ra vẻ mặt như cười như khóc, khiến lòng người sinh ra yêu thương.

Mà dưới bục bày đầy nhang nến và các loại đồ lễ, trái cây các loại sớm đã móp méo, sinh ra nấm mốc.

Tượng đá sẽ có biểu cảm sinh động vậy sao.

Tống Thừa hít thở không thông, bỗng nhớ ra gì đó, đột ngột đưa tay vào trong túi quần người người đàn ông moi móc.

Trịnh Nghiêm Tự bị động tác nhỏ của cậu trêu chọc, vốn thân thể đang thẳng tắp hơi hơi rung động, vẻ mặt bình tĩnh trên mặt cũng kéo căng lại, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Tống Thừa bị anh cười có hơi không hiểu, túi trái sờ không thấy lại đi sờ túi phải, cuối cùng sờ được điện thoại của mình.

Cúi đầu ấn xuống mấy cái tìm được tấm hình Ninh Thù gửi đến, căn bản không chú ý đến hơi thở của Trịnh Nghiêm Tự có hơi loạn.

"Anh xem, tượng đá đang dựa theo dáng vẻ của Lâm Hoán mà thay đổi!"

Tống Thừa giơ điện thoại cho người đàn ông xem, bên trên chính là ảnh của Lâm Hoán, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp có bảy tám phần tương tự tượng đá.

Tại sao Thần Phức Nhãn sẽ biến đổi thành dáng vẻ của Lâm Hóa, hoặc nói Lâm Hoán rốt cuộc đã làm gì biến đổi phức nhãn, Tống Thừa vẻ mặt phức tạp.

Trịnh Nghiêm Tự gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng nó đang dung hợp với nhau."

Mặt Thần Phức Nhãn ngày càng giống Lâm Hoán mà con mắt trên thân thể lại không có ít đi, từng con đang rình mò xung quanh.

"Dung hợp với nhau?" Tống Thừa sững sờ: "Ý của anh là nói....Lâm Hoán có nhận thức của chính mình, mới đầu cũng không có biến mất?"

Cho nên dù cách nhau ngàn dặm, Lâm Hoán vẫn dựa vào bản năng tìm được Trần Phi Trầm, sau đó ý thức của y ngày càng yếu, cho nên lúc Thần Phức Nhãn sắp lật đổ địa vị mới trốn về thôn họ Lâm.

Trịnh Nghiêm Tự không nói chuyện, chỉ cau mày nhìn chằm chằm gạch đá dưới chân, Tống Thừa không biết lý do, đang trừng mắt đợi anh trả lời.

Người đàn ông vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của thanh niên, theo bản năng thả lỏng chân mày, trên mặt anh mang theo nụ cười kéo vợ nhà mình đến bên cạnh.

Trịnh Nghiêm Tự ngồi xổm người xuống, chỉ gạch lát nền nói: "Em nhìn xem."

Tống Thừa vẻ mặt mờ mịt: "?" Nhìn cái gì, tại sao phải nhìn gạch, bộ nó có thể nở ra hoa sao?!

Cậu còn chưa kịp nói, khớp xương thon dài có lực của người đàn ông bỗng gõ lên gạch đá, vừa đụng vào gạch đã vỡ vụn như gương, lập tức nứt ra vô số kẽ hở nhỏ.

Tống Thừa giật mình trong lòng, lời cảm khái vừa đến bên miệng liền biến thành một tiếng hô nhỏ, cậu cả người nhảy dựng lên, da đầu ngứa ngáy từng trận.

"Đó, đó đó là thứ gì!" Lúc hô ra lời này âm thanh đều đang run rẩy.

Trịnh Nghiêm Tự dùng chân đá mảnh đá vụn ra một chút, lộ ra vô số đôi mắt chuyển động bên dưới, số lượng nhiều đến mức khiến cả người toát mồ hôi lạnh.

Tuy cậu không phải người mắc hội chứng sợ lỗ nhưng thấy vậy hai chân cũng mềm nhũn, Tống Thừa chịu không nổi âm thanh run rẩy: "Không được, em muốn ra, ra ngoài..."

Nói xong lời này cậu cũng mặc kệ người đàn ông bèn chạy ra ngoài, mở to miệng thở dốc hồi lâu mới làm dịu sự kích thích kia, Trịnh Nghiêm Tự từ đằng sau đi qua thuận lưng cho cậu.

"Có khó chịu không?" Người đàn ông có hơi lo lắng cho cậu.

Tống Thừa mặt tái nhợt do bị dọa sợ, nhưng vẫn kiên cường lắc đầu: "Em không sao, chẳng qua có hơi buồn nôn."

Cậu chỉ cần nghĩ đến nơi mình vừa đứng, dưới gạch toàn là thứ kia thì hận không thể hai chân cách mặt đất, thậm chí ngay cả giày từng mang cũng không cần nữa.

Bàn tay thon dài hơi lạnh của người đàn ông nhéo cái gáy trắng như tuyết của thanh niên, thanh âm dịu dàng: "Ừ, anh nhớ trước đây em không sợ những thứ này."

Không chỉ không sợ, còn có rất tò mò với những thứ xưa nay chưa từng có.

Tống Thừa nghe vậy sững sờ, cậu có từng nhắc những cái này ở trước mặt người đàn ông sao?

Có lẽ trước đây mình từng nhắc với đám Lâm Tử Lâu, vừa khéo bị Trịnh Nghiêm Tự nghe thấy.

Tống Thừa không đặt chuyện này vào trong lòng, nghĩ lại còn rùng mình quay đầu nhìn miếu thần.

"Trong miếu này sẽ không phải đều là con mắt chứ?" Bên dưới gạch đá đều là con mắt, này cũng quá khủng bố rồi.

"Sao lại như thế, Lão Đặng anh làm..." sao phát hiện, lời phía sau Tống Thừa không thể nói ra tiếp, dù sao cái này cũng hỏi đến vấn đề**người ta rồi.

Nếu người đàn ông không muốn nói còn đỡ, nếu muốn nói cậu chưa hẳn đã làm xong tâm lý chuẩn bị thừa nhận tình yêu kiểu vượt qua giống loài.

Trịnh Nghiêm Tự đương nhiên chú ý đến sự ngập ngừng thoáng qua của cậu, bỗng nở nụ cười.

Ngẩng đầu nhìn trời bỗng nhiên âm u, nhỏ giọng nói: "Phải, sự sinh sôi*** của nó đang bị kích phát vô hạn..."

Đây là ý gì?

Tống Thừa nghe không hiểu, cậu truy hỏi: "Có nhân tố bên ngoài gì kích thích Lâm Hoán sao?"

Còn có anh họ của cậu, Trần Phi Trầm rốt cuộc đang ở đâu.

Trịnh Nghiêm Tự không trả lời thẳng câu hỏi này, chỉ vỗ đầu thanh niên: "Đi thôi cục cưng, hai thiên sư chắc trở về rồi."

Hai người theo đường cũ trở về còn chưa đến nhà Lưu Xuân Diệp, từ xa đã thấy một chiếc xe tải, chở một thùng xe đầy gà công nghiệp kêu cục tác cục tác, ngừng ở cửa cổng.

Hồ Dung đang giơ điện thoại của mình, chuyển khoản tiền cọc cho tài xế người ta.

Minh Tây Úc đã hành động lưu loát kéo hai con gà trống từ trên xe xuống dự tính xách vào phòng, vừa khéo nhìn thấy hai người Tống Thừa bèn ngừng lại đợi tại chỗ.

Tống Thừa và Trịnh Nghiêm Tự nhanh chóng đi qua, trận động tĩnh vào lúc này đã thu hút không ít sự chú ý của thôn dân, tiếng ầm ầm của xe tải, thanh âm ồn ào của gia cầm, họ hoặc già hoặc trẻ đều đứng ở cửa nhà trông trừng.

Nhưng không có ngoại lệ những người này giữa ngày hè nóng bức đều mặc áo tay dài quần dài, ngay cả cổ cũng dùng khăn quàng cổ quấn kĩ chỉ lộ ra nửa bên mặt, trông có mấy phần rợn người.

Tống Thừa nhìn thoáng qua, liền biết phần lớn thôn dân trong thôn này đều bị cảm nhiễm bệnh lạ, không ngừng có người bỏ mạng khiến họ lâm vào trong tuyệt vọng, cũng trở nên lãnh đạm thờ ơ.

Mà sự tuyệt vọng này thường thường là vì nghèo đói dẫn đến, nếu như có tiền đi bệnh viện lớn trong thành phố, sao sẽ ngồi chờ chết đến cửa cũng không ra.

"Tống Thừa hai người quay lại rồi?" Hồ Dung vui vẻ gọi.

Ngay cả Minh Tây Úc vẫn luôn ít nói cũng nhịn không được hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Tống Thừa gật đầu, con ngươi Minh Tây Úc thoáng cái sáng lên, hắn nhìn xung quanh một lát: "Thím Lưu còn chưa về, chúng ta vào đợi đi."

"Được." Tống Thừa vừa muốn đi vào Hồ Dung bèn vội vàng kéo hai con gà từ trên xe xuống: "**Gà!"

Tống Thừa:"...Hai người không phải mượn gà mà là chuyển nhà cho gà hả?"

Một xe tải này, gà bay lên ào ào rụng lông xuống dưới, còn rất đáng xem.

Hồ Dung lúng túng cười con mắt liếc người nào đó: "Này không phải sợ không đủ sao."

Tống Thừa nghĩ nghĩ cũng phải, vừa muốn tiện tay xách hai con xuống, Trịnh Nghiêm Tự đã nhanh hơn cậu một bước thay cậu túm lấy: "Đi thôi."

Vào phòng rồi Hồ Dung đặt gà trống lên đất, vừa ước lượng vừa đáng tiếc nói: "Ôi chao, một con ít mà nói cũng 2,5-3kg, kho lên có thể ăn mấy bữa."

Nói rồi nói y vội vàng nuốt nước miếng, còn không quên hỏi Tống Thừa: "Gì nhỉ Tống đẹp trai, cậu và ngài Trịnh đi miếu thần có phát hiện gì không? Hôm qua tôi và Tây Úc đi, trừ có chút lạnh ra thì chẳng có động tĩnh gì, tượng còn rất trừu tượng, cũng không tra baidu được."

Tống Thưa nghe vậy hơi nhướng mày: "Phải không, lúc chúng tôi đi tượng thần còn rất đẹp, giống như một người đẹp."

Hồ Dung sững sờ: "Thật hay giả vậy?"

Tống Thừa cười cười: "Thật đấy, tôi lừa anh làm gì."

"Chỉ là bên dưới gạch đá..." Nói đến đây Tống Thừa cố ý ngừng lại một lát vẻ mặt khó xử: "Khó hình dung, nếu không hai người tự mình đi xem thử?"

Tình cảnh trăm năm khó gặp kia cần phải chia sẻ cho bạn tốt, cậu lén lút chơi xấu.

Tống Thừa giả bộ quá giống, đến mức mà Hồ Dung và Minh Tây Úc nhìn nhau tin hơn nửa, Hồ Dung nhịn không được nói: 

"Thím Lưu còn chưa trở về, hay là tôi và Tây Úc cũng đi xem thử?"

Thanh niên nói tượng đá biến thành một người đẹp cũng không biết thật hay giả, họ lại đi xem thử nói không chừng còn có thể phát hiện chút gì đó.

Tống Thừa gật đầu mở miệng thủng thỉnh nói: "Cũng được, dù sao miếu thần rất gần, hai người nếu đi thuận tiện gọi thím Lưu về chung."

Nếu như phải dùng gà chữa bệnh lạ cho bé Đậu, vậy chủ nhà cần phải có mặt tại hiện trường.

Hồ Dung vội vã gật đầu, gấp rút xoa tay sải bước ra khỏi cửa: "Được được, chúng tôi đi nhanh về nhanh sẽ không để hai người đợi lâu!"

Y nói xong kéo Minh Tây Úc một trước một sau ra khỏi cửa, chu đáo đến mức khiến Tống Thừa không đành lòng, thiếu chút nữa gọi người quay lại, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi.

Trịnh Nghiêm Tự nhìn tâm tư nhỏ của vợ nhà mình, cười bất đắc dĩ, vừa khéo bị thanh niên nhìn thấy lại bị trừng mắt.

Người đàn ông lập tức không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Khụ, anh đi coi thử đứa nhỏ ra sao."

Bé Đậu nằm ở trên giường trong phòng đến bây giờ còn chưa tỉnh, Tống Thừa nhìn sắc mặt vàng vọt môi không có huyết sắc của cậu nhóc, xoay người đi rót ly nước, đợi đứa nhỏ tỉnh lại có thể uống một hớp.

Trịnh Nghiêm Tự vén quần cậu nhóc lên, lộ ra mụn cơm mọc đầy trên đùi, quả nhiên bên trên lại thêm mấy con mắt âm u đang nhìn chằm chằm xung quanh, mà trên đùi cũng nhiều thêm ba bốn mụn cơm phồng lên.

Tống Thừa cau mày: "Thứ này bắt đầu mọc lên trên đùi rồi."

Trịnh Nghiêm Tự gật đầu: "Năng lực sinh sôi của chúng nó rất mạnh, nếu nhanh một phút sinh ra mười mấy cái, chậm cũng có bảy tám cái."

Tống Thừa vừa nghe kinh ngạc: "Một phút mười mấy cái? Không thể nào!"

Nếu dựa theo chậm nhất mà tính toán, một chút thời gian như vậy cũng đủ để làn da trên người bé Đậu không có chỗ nào lành lặn, mà tình huống bây giờ trông có vẻ còn lâu mới nghiêm trọng như lời người đàn ông miêu tả.

Cậu cảm thấy vị kia nhà mình đang nói xàm.

Trịnh Nghiêm Tự hơi hơi ngước mắt lên, nhỏ giọng nói: "Chúng nó còn chưa kịp nảy lên."

Hồ Dung và Minh Tây Úc như lời đã nói, đi nhanh về cũng nhanh, trước sau chưa đến 10 phút hai người đã bộ dáng nhếch nhác quay lại, sau lưng còn có bà chị Lưu Xuân Diệp đang thở hổn hển.

"Ôi chao ơi, thanh niên hai cậu đi quá nhanh phù...thiếu chút nữa chạy chết tui rồi." Lưu Xuân Diệp vỗ ngực.

"Sao thế, có phát hiện gì mới sao?" Tống Thừa vẻ mặt chân thành hỏi.

Hồ Dung vừa nhớ lại tình cảnh phát hiện không lâu trước đó cả người cứng ngắc, dùng tay lau mặt rất tuyệt vọng: "Tôi gõ...tôi má nó vừa giẫm chân lên."

Những thứ kia vỡ tung tại hiện trường, quả thực thảm không nỡ nhìn.

"Đừng nói nữa!" Minh Tây Úc trên trán nổi gân xanh, vốn mặt trắng lại càng trắng như tờ giấy, vẻ mặt sắp muốn nôn.

Chuyện như thế kia đời này hắn cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

Hồ Dung bị một tiếng trách móc của hắn, lộ ra vẻ mặt ấm ức, ánh mắt ai oán nhìn đầu sỏ: "Tống đẹp trai cậu rất nhẫn tâm!"

Vị kia trong nhà thanh niên có phải người hay không chưa biết, nhưng cậu thật sự chó.

Tống Thừa ngại ngùng cười, vẻ mặt còn lộ ra mấy phần vô tội.

Hồ Dung lại nhớ đến cái lần trước đây họ cùng nhau xem tivi, thanh niên khóc hốc mắt đỏ hồng, lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.

Không nỡ mắng người có vẻ ngoài đẹp, còn có thể làm thế nào được.

"Thím Lưu ngài đi đâu mà lâu như vậy mới trở về? Trong thôn có gà nào còn sống không?" Tống Thừa vội vàng chuyển chủ đề.

Lưu Xuân Diệp vừa nghe sắc mặt trở nên không dễ coi, lắc đầu: "Đều chết rồi, thật sự là ra ngoài uổng công tui chạy đến mấy nhà không chỉ gà chết, phàm trong nhà có động vật sống đều chết."

"Nghe họ nói, giống như bị động vật gì đó cắn chết, những thi thể kia đều không hoàn chỉnh, vừa xem chính là bị gặm." Lưu Xuân Diệp vỗ tay vô cùng đau đớn.

"Gặp quỷ rồi gặp quỷ rồi, thôn tụi tui sao lại xảy ra chuyện này chứ! Còn có Thu Vân con gái tưởng thôn đằng trước, mấy hôm trước tui gặp còn yên ổn, sao chớp mắt bụng to phồng lên! Trông có vẻ như sắp sinh, lẽ nào là con của thằng nhãi Lâm Hoán..."

Tống Thừa vừa nghe lập tức sững sờ: "Cái gì?"

Lâm Hoán? Là Lâm Hoán chết mà sống lại, sắp dung hòa một thể với Thần Phức Nhãn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro