Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Thờ thần

Trận bệnh lạ này bắt nguồn từ một đứa nhỏ bướng bỉnh dùng đá nện chết một con chó ghẻ.

Đứa nhỏ là con trai út nhà Lâm Thượng bán thịt chó phía đông, hung khí là một cục đá vụn tiện tay nhặt ở ven đường, kích thước không quá hai đốt ngón tay.

Con chó già cả người lở loét lông bết lại rất bẩn khiến người buồn nôn, nó le đầu lưỡi ánh mắt tan rã đi ngang qua Lâm Tiểu Hựu.

Đứa nhỏ kia cực kì chán ghét, chẳng hề suy nghĩ nhặt cục đá trên đất nện qua, con chó hoang bình thường sau khi bị nện sẽ ngoan ngoãn cách xa.

Nhưng con chó kia không như vậy, nó bị nện trúng đầu, sau một giây Lâm Tiểu Hữu nghe thấy một tiếng 'xì' khe khẽ, có thứ gì đó đã chín bị nứt ra.

Con chó già ngã trên đất không động đậy, cũng không có máu chảy ra.

Lâm Tiểu Hựu nhịn không được tò mò tiến lên trước nhìn, chỉ thấy bên dưới lớp da lông bị nện trúng của con chó già, lộ ra bên trong trắng lóa.

Thứ trắng lóa bên trong không phải chất lỏng nên không thể chảy ra, thế nên Lâm Tiểu Hựu lại nhìn kĩ thêm lát nữa, cả người hoảng sợ kêu to.

Chiều hôm ấy người cả thôn đều biết con trai nhà Lâm Thượng giết chó nện chết một con chó ghẻ đầy đầu đều là nhãn cầu.

Chuyện này quá mức kì dị, đến nỗi mà chuyện đã trôi qua hai ba tháng người già trong thôn còn nhiều lần nhắc đến, tại sao đầu con chó lại giống như một viên nang mềm vừa chọc liền thủng?

Còn có nhãn cầu chi chít chen chúc khảm thành vòng tròn trong thịt, từng cái chen lấn nhau muốn chui ra khiến người ớn lạnh hết cả người.

Bản thân Lâm Thượng bị cái này ảnh hưởng sâu nhất, tiệm thịt chó cũng không dám mở nữa, một là sợ lời nói linh tinh báo ứng của người trong thôn, hai là trong lòng hắn luôn cảm thấy sợ hãi hoảng hốt không có lý do.

Giống như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, đặc biệt đến tối khi đi ngủ vừa nhắm mắt lại toàn là tình cảnh con chó kia bị tách ra, tràn đầy thứ kia.

Tiếp đó chính là Thu Vân con gái của trưởng thôn Lâm, hôm đó bị dọa sợ thất thanh.

Chuyện này tuy có mấy phần khủng bố, nhưng chân chính để ý nó xác thật không có mấy người.

Có một vài bệnh nan y hoặc bệnh lạ chưa từng thấy là quá mức bình thường, càng huống chi bây giờ khoa học kĩ thuật phát đạt rất ít người lại tin những thứ cũ kĩ như quỷ thần.

Miếu trong thôn họ Lâm đã bỏ hoang mấy chục năm, xung quanh mọc đầy cỏ dại cũng ít có người đến dọn dẹp.

Cho đến khi người đầu tiên nhiễm bệnh lạ xuất hiện, chỉ trong một đêm miếu thần đốt đầy đèn nến và nhang chùa.

Cho dù đến bây giờ cũng không có ai hiểu rõ phương thức truyền nhiễm của căn bệnh lạ này là gì, có già có trẻ hoặc nam hoặc nữ trên người đều mọc thứ này.

Không có quy luật đặc biệt để tìm kiếm.

Lưu Xuân Diệp nói đến đây hơi ngập ngừng một lát: "Lúc người đàn ông nhà tui còn sống thường nhắc đến Thần Phức Nhãn với tui, ổng nói đó thần địa phương bảo vệ nhà, cũng là kẻ trộm nhìn lén trong tối."

Tống Thừa chưa từng được nghe gì về Thần Phức Nhãn, bình thường mà nói mỗi địa phương có văn hóa và tập tục của mỗi địa phương, thần minh tôn thờ tuy khác tên nhưng tác dụng gần giống nhau, bảo vệ nhà bảo vệ tài sản cầu bình an.

Thôn họ Lâm cũng tương tự như vậy tôn kính thần giữ nhà, nhưng rốt cuộc là thần địa phương hay tà thần hoặc ma quỷ giả dạng, thì không thể biết được.

Vì Thần Phức Nhãn có hàng triệu con mắt rình mò, nên có năng lực nhìn thấu tất cả khắp nơi.

Sau khi Thần Phức Nhãn được đón về nhà, tiếp nhận cúng bái của gia chủ, sẽ bảo vệ nhà bảo vệ tài sản, nếu linh hơn còn sẽ giúp gia đình đổi vận tránh nạn.

Lưu Xuân Diệp tiếp tục nói: "Thần Phức Nhãn được mời vào trong nhà tượng thần sẽ mở một trong hai con mắt, biểu thị thần minh đã khai nhãn, tiếp đó người trong nhà--sẽ bái lạy, có một vài nhà mắt của Thần Phức Nhãn trên cánh tay sẽ mở ra mấy con, tượng trưng một người một mắt đã được nó che chở."

"Sau này, nếu trong nhà có người gặp tai họa hay bị bệnh, con mắt tương ứng sẽ híp lại không hoàn toàn khép lại, một khi khép lại thì có nghĩ có thiên tai, có người phải chết."

Tống Thừa vừa nghe, mở miệng hỏi: "Nếu Thần Phức Nhãn thật sự linh nghiệm như vậy, tại sao miếu thần của nó lại hoang vắng?"

Bình thường mà nói thờ cúng thần minh phải thỏa mãn một vài yêu cầu đặc biệt của thần địa phương, ví dụ cụ thể như số lần thắp hương bày các loại cống phẩm lên bàn.

Lưu Xuân Diệp nói Thần Phức Nhãn là kẻ trộm rình mò, vậy cống phẩm nó yêu cầu tuyệt sẽ không giống thần tài trong gia đình bình thường, bày chút đồ ngọt là được.

Quả nhiên Lưu Xuân Diệp vỗ tay nói: "Đúng, cậu đoán không sai."

"Sau khi mời Thần Phức Nhãn vào nhà qua một năm thì cần phải tiễn thần đi, nếu qua một năm còn không tiễn đi, con mắt khác trên người tượng thần sẽ chậm rãi mở ra."

Nó là thần ngàn mắt được người mời vào trong nhà, ít phải có hai ba con mắt, nhiều cũng phải mười mấy con mắt có thể mở, còn lại phần lớn con mắt sẽ nhắm, này không thể thỏa mãn nó rình mò khắp nơi**.

Sau khi Tống Thừa nghe vậy hơi cau mày, con mắt trên tượng thần Thần Phức Nhãn là hậu nhân vì hình tượng mà cố ý khắc lên, căn bản không thể nào chân chính đạt đến số lượng hàng triệu con mắt.

Cho dù trong tình huống con mắt không đủ dùng, nó cũng không thể nhịn được lén lút mở ra con mắt khác, nếu như không khắc con mắt lên trên cũng muốn mở ra?

Nghĩ đến đây ánh mắt cậu trầm tư rơi lên trên người bé Đậu, một chuỗi suy nghĩ không kịp đề phòng khiến người chảy mồ hôi lạnh.

Nếu mắt trên người tượng thần không đủ nhìn, như vậy dùng mắt trên người gia đình thờ cúng nó để nhìn.

Một người trên người chỉ có hai con mắt, mà hai con mắt đương nhiên còn xa mới đủ thỏa mãn yêu cầu của nó, như vậy vì để đạt đến nó đã** bành trướng, thế là vô số mụn cơm hiện ra từ dưới làn da, để trở thành những con mắt rình mò.

Người thờ cúng trở thành đồ lễ trên bàn bị Thần Phức Nhãn tùy ý hưởng thụ, đây mới là trả giá chân chính họ cần phải trả ra.

"Nhiều người trong thôn mắc bệnh này, phải chăng tương tự...!" Lưu Xuân Diệp thở dài một hơi: "Những mụn cơm kia thật sự quá giống con mắt trên người Thần Phức Nhãn, khó tránh khỏi người thế hệ trước cho rằng Thần Phức Nhãn đang nghiêm phạt họ."

Tống Thừa gật đầu, đối với những người thế hệ trước tin tưởng tin ngưỡng mà nói, xuất hiện hiện tượng rất giống như vậy chỉ sẽ càng thêm kiên định với cách nghĩ của bản thân, bất kể ai đến khuyên cũng không được.

Trịnh Nghiêm Tự đứng ở một bên vẫn luôn giữ im lặng, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Các người bái lạy nó, còn mời nó vào cửa sao?"

Lưu Xuân Diệp sững sờ, giống như cô gái nhỏ bị chọc thủng tâm tư, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ:

"Này, này mới đầu chúng tui thật sự bị dọa sợ, mời bác sĩ bên ngoài đến họ đều nói chưa từng thấy, cho nên trong cơn vội vã bèn..."

Cô càng nói âm thanh càng nhỏ không dám nói gì nhiều, chỉ lo Trịnh Nghiêm Tự thay đổi chủ ý, vội vàng sửa lời: "Tui không bái lạy, tui và bé Đậu đều chưa từng bái lạy! Chúng tui còn chưa kịp bái lạy thì đã chết người, nào còn dám bái lạy nữa."

"Chết người?" Tống Thừa không biết lý do.

Lưu Xuân Diệp cười khổ: "Đúng, ban đầu căn bệnh lạ này đột ngột đến còn chưa có cách nào chữa trị, đã có không ít người trong thôn bọc trên người đã mở mắt, họ bị người già trong nhà xách đến miếu thần bái lạy thần, kết quả không ngờ thật sự hữu nghiệm, con mắt trên người họ thế mà không còn nữa."

"Lúc đó tôi nghĩ quả thật không được, mang con đi trong miếu bái lạy, ai biết--"

Lưu Xuân Diệp còn chưa nói xong, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng kèn xô na tiết tấu tang thương đau xót, ngay sau đó tiếng nhạc cụ vang lên.

Âm thanh từ xa đến gần, không biết nhà nào đang làm tang sự.

Tống Thừa sững sờ cùng Trịnh Nghiêm Tự nhìn nhau, người đàn ông kéo cửa nhìn ra bên ngoài.

Đội ngũ khoác lên đồ tang rất dài, người nhà đi phía sau tiếng khóc thê lương bi thương liên tục không ngừng.

Tống Thừa thò đầu bám khung cửa xem, có người khiêng biệt thự siêu xe giấy vòng hoa trắng đưa tang cho người chết.

Mắt thấy đội ngũ chậm rãi đi về trước phải đi qua từ cửa, Tống Thừa tinh mắt phát hiện sau đuôi đội ngũ có người đàn ông một cao một gầy theo sau, không khoác đồ tang nhưng đội mũ trắng, một người trong đó đang thò đầu nhìn xung quanh.

Thế là người kia không kịp đề phòng chạm mắt với ánh mắt kinh ngạc của Tống Thừa, tay đỡ vòng hoa hơi khựng lại.

Đồng bọn của y thấy vậy cũng ngừng lại, nghi ngờ xoay đầu nhìn theo phương hướng ánh mắt của y.

Thế là Tống Thừa một lời khó nói hết nhìn hai người đội mũ trắng, trên trán dán bùa vàng vẽ chu sa giống như đang cos cương thi.

Sau khi song phương nhìn nhau lặng thinh không nói gì, đợi đội ngũ đều đi xa, cái người dáng dấp nhỏ bé trong đó mới cười gượng kéo đồng bạn đi về phía Tống Thừa.

"Ha ha, đồng chí Tiểu Tống sao cậu lại ở chỗ này?"

Y kéo mũ trắng xuống lại cười hề hề tháo bùa chú, lúc này mới lộ ra gương mặt trắng nõn xinh đẹp, chính là thiên sư Hồ Dung mấy ngày chưa gặp.

Tống Thừa mỉm cười nói: "Lời này chính là lời tôi muốn hỏi anh."

Bộ dáng tươi cười của Hồ Dung cứng ngắc, ánh mắt lưu động giữa thanh niên và Trịnh Nghiêm Tự đứng sát rạt thanh niên: "Khụ khụ, tôi đây là ra ngoài kiếm tiền, hai người thì sao? Không phải đang đi hưởng tuần trăng mật chứ?"

"Gì?" Tống Thừa sững sờ: "Hưởng tuần trăng mật gì?"

Hồ Dung cười hì hì nháy mắt với cậu: "Vậy là gì, không phải tiểu biệt thắng--" tân hôn sao, gián tiếp đồng nghĩa với hưởng tuần trăng mật.

Lời còn chưa nói xong, bị nụ cười trừ ánh mắt sắc bén của người nào đó dọa sợ, Hồ Dung lộp bộp trong lòng, nhanh chóng che miệng lại ngừng nói.

Tống Thừa đánh giá người đàn ông cao gầy bên cạnh Hồ Dung một lát, tuổi tác không lớn da trắng gần như không có huyết sắc, lại vì đường viền gương mặt nhô ra, đâm ra gầy hơn người thường mấy phần.

 Dưới ánh mắt tò mò của Tống Thừa, hắn lộ ra một nụ cười mỉm thỏa đáng: "Chào cậu, Minh Tây Úc cháu cố đời thứ ba nhà họ Minh ở Bắc Thành."

Tống Thừa vừa nghe thì biết người này làm huyền học như Hồ Dung, đã có thể hờ hững giới thiệu bản thân, tất nhiên là người tài ba trong đó.

Chỉ đáng tiếc Tống Thừa không hiểu những cái này, mà Minh Tây Úc lại hiểu nhầm cho rằng cậu và Hồ Dung quen nhau, cũng coi cậu thành người trong huyền môn.

Tống Thừa nhìn bên ngoài một lát, kéo cửa ra: "Vào trước rồi lại nói."

Lưu Xuân Diệp còn đang ôm bé Đậu đã rơi vào hôn mê, nơm nớp lo sợ đợi họ.

Đợi tiến vào phòng hai bên nói rõ tình huống với nhau, Tống Thừa mới biết người khác trong thôn thông qua các loại quan hệ con đường tìm được Hồ Dung, mời y đến trừ quỷ.

Mà Hồ Dung tuy bình thường không đứng đắn, nhưng chuyện liên quan đến mạng người xưa nay không dám qua loa chút nào.

Chuyện cả người mọc mụn cơm thậm chí mọc con mắt khó bế tưởng tượng thế này, nghe có vẻ không giống quỷ quậy phá, trái lại giống như...trúng cổ.

Thế là y lại tìm đến cộng sự trước đây từng hợp tác tiếp nhận đơn, Minh Tây Úc sinh ra trong thế gia chơi cổ, hai người tuy đến sớm hơn đám Tống Thừa một ngày, nhưng biết tình huống cũng xêm xêm nhau.

"Tôi và Minh Úc tiếp nhận đơn hàng của gia đình mời tượng thần kia, kết quả còn chưa kịp bái lạy, sáng hôm sau lại thấy con mắt trên người tượng thần hoàn toàn mở ra, giống như gặp quỷ." Hồ Dung xoa xoa cánh tay.

Minh Tây Úc cũng nói theo: "Trước mắt chúng tôi chỉ biết không thể mời Thần Phức Nhãn, cũng không thể đi vào trong miếu thần bái lạy, bái lạy rồi sẽ chết."

Tống Thừa trong lòng thoáng động, mở miệng nói: "Vậy...cái nhà vừa làm tang sự kia cũng đã bái lạy thần rồi sao?"

Hồ Dung và Minh Tây Úc lặng lẽ dùng bùa chú giảm thấp xuống cảm giác tồn tại đi theo sau đội ngũ, là tính toán tìm đầu mối khác?

Hồ Dung gật đầu: "Mới bái lạy bốn ngày thì đã chết, nghe nói đang yên ổn ăn cơm trong nhà, cả người nện lên bàn cơm."

"Sau đó đầu bị toét ra, bên trong đều là thứ kia." Hồ Dung càng nói càng chịu không nổi, lại xoa da gà da vịt trên cánh tay.

Giữa ngày nắng chang chang lại khiến y cả người ớn lạnh.

Tống Thừa vừa nghe hơi hơi sững sờ, hóa ra Lưu Xuân Diệp nói sau khi bái lạy thần con mắt trên người những người kia biến mất thần kì, nhưng vẫn chết như cũ, nguyên nhân là những thứ kia mọc vào trong đầu.

Cách chết giống với con chó kia, đây là tại sao?

Bởi vì đã bái lạy thần thì có nghĩa chủ động cung phụng bản thân cho Thần Phức Nhãn sao, Tống Thừa không hiểu.

Vào lúc này, Lưu Xuân Diệp ngồi trên sàn ôm con trai bỗng lặng lẽ đứng lên gào khóc với Trịnh Nghiêm Tự đứng sau lưng Tống Thừa: "Đại sư đại sư ơi, ngài không phải nói có thể cứu con trai tui sao? Tui, con trai tui sắp chống đỡ không được nữa rồi!"

Tống Thừa theo bản năng nhìn lên người bé Đậu, giật mình trong lòng.

Mụn cơm mọc đầy trên chân đứa nhỏ mới bao lâu, lại mở ra ba bốn con mắt, đang âm u chuyển động rình mò xung quanh.

  

Tui qua trường, làm thủ tục nhập học, xong chưa kịp xả hơi đã làm đủ loại giấy tờ xét học bổng. Rồi bị bạn buồn, bạn chia tay người yêu kéo đi bar bủng, giờ mới rảnh hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro