Part 1
Tội Lỗi
Nguồn link:
Tác giả:
Chuyển thể: truongtho
Let'go
Đã 1 lần mình định kể câu chuyện của mình rồi, nhưng nhiều ae nói dễ lộ info nên mình ko kể nữa. Một thời gian cũng đã qua, mình cũng bình tâm lại được dôi chút. Để trong lòng thì khó chịu lắm các bác ạ. Mỗi đêm với mình đều kinh khủng lắm, mình toàn ngủ sau 3 giờ sáng sau khi uống rượu, uống một mình thôi. Cũng chả cố định là uống bao nhiêu nữa, hôm thì nửa lít hôm thì chai 65 miễn sao ngà ngà để ngủ lay lắt đc đến sáng sau còn đi làm nữa. mọi chuyện cứ như thế đã nửa năm rồi....
Quote:
Tút...Tút
- Anh à
- Ừ em à, vẫn chưa ngủ hay sao
- Vâng
- Khuya lắm rồi mà
- Anh cũng thức đấy thôi, sao không không ngủ đi anh, mai anh phải đi làm nữa đấy, anh cứ thế này em không yên tâm mà xa anh được đâu
- Anh xin lỗi
- Anh có lỗi gì mà xin lỗi em ?
- Anh xin lỗi đã yêu em
- Yêu em mà cũng phải xin lỗi sao anh, em phải cảm ơn anh chứ, em rất hạnh phúc
- Nhưng chúng ta.....
- Anh đừng nói gì, em rất hạnh phúc vì được anh yêu, và được yêu anh anh ạ. Mãi mãi sau này cũng vậy, em chưa hề hối hận đã yêu anh. Anh đừng nghĩ gì nữa anh.
- Ừ...
- Anh ngủ đi, yêu anh nhiều.....
Nhìn thẳng vào mắt Em, em cũng nhìn mình, đôi mắt em đã bắt đầu rưng rưng. Mình thực sự lúng túng, quay mặt nhìn vào dòng nước...
-Anh hi vọng là anh nhầm
Nhờ gục đầu vào vai mình, người nhỏ bắt đầu rung lên
- Em xin lỗi....
- Anh hiểu rồi, đừng nói nữa
nhỏ vẫn như vậy, gục đầu vào vai mình rất lâu
- Anh có chút nào, thích em không
- Anh sẽ chỉ nói một lần này thôi, duy nhất một lần. Có những thứ tình cảm không thể nào hiện thực hóa được, như anh và em lúc này. Cả anh và em hiểu như vậy, phải quên thôi em hiểu ý anh không
- Vâng....
- Về thôi
Suốt dọc đường về nhà, em vẫn ôm chặt mình như vậy, gục vào vai mình chẳng nói lời nào. Xe đi thật chậm, nhưng rồi cũng đến, chẳng thể nào cùng em đi mãi được.
- Vào nhà đi, anh về đây
- Anh đi cẩn thận...
- ừ
Mình quay xe, Có một gia đình, nhỏ nhỏ chờ mình về...
Những ngày sau đó đôi khi em K có gọi điện nói chuyện này chuyện kia, mình cố gắng bình thường hết sức. Đôi khi lạnh nhạt, chuyện này rõ ràng là không tốt đẹp gì, không muốn nói là ngõ cụt cho cả hai, nên dù đôi khi thấy mình không phải nhưng cũng đành thế thôi chẳng làm khác được
Được một thời gian, đâu khoảng nửa năm gì đấy thì mọi thứ cũng bình thường trở lại, em ấy cũng không còn buồn buồn mỗi khi nói chuyện cùng mình nữa, mình cũng đỡ phải tránh mặt. Một ngày tháng 6
Tén ten tèn ten tén ten tèn tèn ten....
- Alo
- T hả
- Dạ, gì đó bố
- Tuần sau con làm gì không
- Con vẫn đi làm thôi, có gì không bố
- Đưa em đi thi đại học cho bố được không
- Con đưa bố với em đi à, hay mẹ đi ạ
- Con đưa em đi là được rồi, bố mẹ đi cùng cũng biết gì đâu
- Con xem bàn với nhà con đã, tối con qua nhà
- Ừ
Tối hôm đó bữa cơm
-Em này, bố lúc chiều gọi bảo anh tuần sau đưa cái K đi thi đại học đấy
- Hôm trc bố cũng bảo em rồi, anh nghỉ mấy ngày đưa nó đi
- Bố mẹ ko ai đi đâu em nghỉ đi cùng luôn nhé
- Không em sao mà nghỉ được 4-5 ngày, anh đưa nó đi là được rồi
- Nhưng mà nó đi thi anh có mỗi mình buồn lắm....
- Mày chỉ lười ấy buồn gì, đưa em nó đi ở nhà mẹ trưa lên cơm nước thợ cho, làm đã có thằng Thành rồi lo gì
- Vâng, thế tí mẹ coi cháu vợ chồng con sang bên ngoại tí
Nhà ngoại mình, cách nhà đẻ 3km thôi, bố vợ mình kinh doanh nhỏ, mẹ vợ cũng công tác nhà nước. Kinh tế nói chung ổn, tôn trọng con cái.
- Thế nó thi trường nào bố
- Anh cứ uống nước đi đã, em nó thi trường xxx
- Xa vầy à bố
- Cũng gần 300 cây, anh tính đi thế nào
- Thì đi ô tô nhà con cũng đc
- Cũng xa đấy, lái được không
- Được bố, 300km bình thường mà, đi xe nhà cho thoải mái, chủ yếu cho cái K nó đỡ mệt thi cho tốt, chứ bon chen xe khách lên được đó cũng ngất ra
- Tùy anh quyết định, bố giao việc này cho anh
- Vâng
Còn chưa đầy 1 tuần, lại một chuyến đi dài, lành thì ít, dữ thì nhiều...............
Em bắt đầu thở gấp gáp hơn, hơi thở của em cũng nóng dần lên, mặt em bắt đầu đỏ. Những nụ hôn thì vẫn cứ tiếp diễn, cả hai đang chìm trong ngọt ngạo của mình yêu, mà quên mất cả bản thân mình
Vừa hôn em, mình vừa lần từng chiếc nút áo, từng chiếc một. Cơ thể em thật trắng, rất trắng. Những nụ hôn bắt đầu rời môi em, xuống cổ, rồi xuống ngực em. Thơm lắm các bác ạ, với kinh nghiệm của mình thì cũng chả mấy chốc cái khuy nhỏ nhỏ sau lưng em cũng bung ra. Rm thoáng ngượng ngùng rồi kéo mình vào, mình không dám tả chỉ tiết sợ ra đảo nhưng quả thật rất đẹp, và rất thơm nữa. Mình hôn lên tất cả những chỗ có thể hôn, người em run lên, và rất nóng.
Nhẹ nhàng luồn tay vào trong quần của em, mình biết, không thể dừng lại được nữa rồi. Cũng ướt như những ng khác thôi, à mà có lẽ rất ướt, những lần đầu bao h cũng thế các bác tự hiểu nhé
Mình và em cứ thế quấn chặt nhau, rồi chút quần áo còn lại trên người cũng bị quẳng xuống chân giường
- Em có sợ không
- Sợ gì ạ
- Đau....
- Không, em muốn. Nếu là anh thì em không sợ đâu
Mình cố nhẹ nhàng hết sức, nhưng tất nhiên là vẫn rất đau, chỉ có điều, em mỉm cười, rồi hôn mình. Mọi thứ đều thật tuyệt diệu, say đắm, ngọt ngào.
Mình đặt một nụ hôn nhẹ lên môi em, rồi ôm em vào lòng. Cả hai thiếp đi giữa bao nhiêu cảm xúc, còn những suy nghĩ, thì lúc ấy chả nghĩ đc mẹ gì
mình cũng mệt ngủ say lắm, dậy phải đến gần 5h chiều rồi, vừa mở mắt đã thấy em đang nhìn mình, em mỉm cười
- Em cười gì vậy
- Em vui
- Sao vui
- Vì anh yêu em, em rất vui, rất hạnh phúc
Mình thở dài, lúc này hơi men đã tan hết, mình nghĩ về thực tại, mình và em....
- Anh buồn à
- Ừ
- Sao vậy ạ, anh không thích ạ
- KHông phải vậy
- Thế sao anh buồn
- Anh đã làm một chuyện chả ra gì rồi, làm khổ em
- Anh đừng nghĩ như thế, em yêu anh, em chỉ cần lúc này anh yêu em là đủ rồi.
- Rồi sau này em sẽ ra sao đây
- Em chẳng quan tâm điều đấy đâu, em yêu anh, em muốn là của anh, dù một lúc nào đấy thôi cũng được
ôm chặt em, lúc này em vẫn chưa mặc gì cả, cơ thể em mềm mại lắm, dễ thương như cún con. Mình cũng chẳng biết nói gì, lúc đó chỉ cảm thấy yêu thương em rất nhiều, và buồn nữa, buồn vì chỉ có vài hôm thôi là không thể bên em nữa rồi
- Muộn rồi, dậy tắm xong rồi đi ăn tối thôi em
- Dạ
Em ngồi dậy khá khó khăn, mình cũng biết em đau, đây là lần đầu của em nhưng mình thì chứng kiến rồi. Nhẹ nhàng bế em vào nhà vs, đặt em xuống
- Có đau lắm không em
- Dạ, một chút ạ
- Ừ, xong gọi anh, anh bế ra nhé
- Vâng, hì hì
Mình lại quay lại chiếc ghế, châm một điếu thuốc. Lòng ngổn ngang suy nghĩ, lúc này hầu như chẳng nghĩ gì có lỗi với vợ, chỉ thấy thương em, thương rất nhiều
Trên chiếc ga trắng giường mình có một vết máu khá lớn, có lẽ em chảy nhiều hơn người khác. Mình gấp chiếc ga lại, cất vào balo, thứ này, mình muốn giữ lại.............
Mình ngẩn ngơ, không biết cái cảm giác lúc đấy phải gọi là như thế nào, hốt hoảng, sợ hãi đến mức ngẩn ngơ luôn. Lắp bắp...
- Bố, mẹ, có chuyện gì xảy ra.....
Bố mình cúi mặt, lấy khăn lau mắt, mẹ mình càng khóc lớn. Nước mắt mình bắt đầu chảy, nhưng cơ thể vẫn bất động, mình không thể nhúc nhích nổi, mình sợ....
Đôi chân mình bắt đầu không vững nữa, mình quỳ xuống đó....
- Con ơi, cái Yến bị tai nạn.....Mẹ mình nức nở lên, mẹ vợ mình cũng vậy, các dì các cô bắt đầu khóc lớn thành tiêng, chỉ có riêng mình, vẫn ngẩn ngơ....Nước mắt chảy dài trên mặt, mình không nói nổi một lời nào, cơ thể cũng không thể cử động nổi
- KHÔNG PHẢI... Mình gào lên, cố hết sức, mình bò lại phía chiếc quan tài
- MỞ RA...
........- MỞ RA NGAY - Mình tiếp tục hét lên
- Thiện ơi đừng vậy nữa con, con bé đi rồi...Bố vợ mình định đỡ mình dậy, mình gạt tay ông ra, gạt phắt bát cơm và bát hương trên nắp áo quan xuống, mình bắt đầu phá quan tài bằng tay không, lúc đó mình gần như hóa điên. Bác nào học taekwondo thì biết màn chặt gạch khi lên đai rồi phải không ạ. Em bắt đầu chặt mạnh xuống nắp áo quan, mạnh đến mức có đường nứt trên mặt chiếc áo quan gỗ. Mọi ngưới bắt đầu xúm lại lôi mình ra, mình đẩy ngã tất cả, đẩy ngã cả bố mình.
Cho đến khi, cậu mình tát vào mặt mình, tát mấy cái liên, mình bắt đầu gục xuống, gục mặt xuống chiếc áo quan mà em đang nằm bên trong, khóc nức nở.....
Mình gọi tên em, gọi trong tuyệt vọng, không có ai trả lời mình cả, chỉ mới mấy tiếng trước còn cười đùa với nhau.... Rất lâu sau, cậu mình đỡ mình dậy, để mọi người chuẩn bị bát hương khác thay cho chiếc đã bị mình đập vỡ. Mình chẳng còn chút phản kháng nào nữa, cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa...
mình ngồi một góc nhà, ánh mắt vô hồn, mơ màng nhìn mọi chuyện diễn ra, một đám tang vội vã, còn trẻ mà....Vô hồn bước bên cạnh chiếc xe tang, lầm lũi tiến về phía nghĩa trang....Những tiếng khóc, gào thét văng vẳng bên tai, còn trong mình, chẳng còn chút cảm xúc nào nữa, hoàn toàn trống rỗng....
Em đã nằm sâu dưới 3 mét đất, lạnh lẽo, đơn côi. Anh chẳng biết làm sao em ạ, em cô đơn lắm phải không em, vậy thì anh sẽ ở lại đây với em, anh đã hứa không xa em rồi mà.....
Mọi người dần ra về, còn mình vẫn ngồi đấy, tựa vào gốc cây bên nấm mộ của em, người nằm dưới đó là vợ của mình, mình cứ ngồi đó dù bao nhiêu lượt người bảo mình về, màn đêm dần buông xuống, mình vẫn ngồi đó, bất động....
- Đi với cậu
.....
- Tao biết thằng nào đâm phải cái Yến...
- Cậu nói gì...
- Thằng đấy lái xe cho nhà thằng bạn tao, hổ vồ 4 chân, sáng nay nó đâm phải cái Yến, nó vẫn chưa ra đầu thú đâu, mày có muốn.... Thì cậu dẫn đi
- Nó đang ở đâu
- Theo tao dò hỏi thì nó trốn ở nhà thôi, chắc định thu xếp việc nhà rồi mai mới đầu thú
- Đi.....
Cậu mình chở mình đi, qua nhà cậu, lấy hai con kiếm lởm, rồi phi một mạch đến nhà thằng chó đó, cách nhà mình khoảng 15km
Nhà nó đóng kín cổng, cậu mình gọi thì một người đàn ông trung tuổi bước ra
- Các cậu tìm ai
- Anh cho em gặp thằng Quân chút
- Nó không có nhà...
Cậu mình đạp tung cánh cổng gỗ, dí dao vào cổ ông ta
- ĐCM thằng chó già, mày cút ra một bên không bố chém chết cả nhà mày, thằng Quân đâu....
- Nó..Nó.. không có nhà
Cậu mình sút vào mặt ông ta, ông ta nằm ôm mặt còn mình với cậu mình vào nhà, lục hết tầng một không thấy, lên tầng hai cũng không thấy chả lẽ nó không có nhà thật. Đến lúc cậu mình ra ban công tìm ...
- Thiện ơi nó đây rồi, đcm mày, đcm mày....
Thằng chó nó trốn ngoài ban công, mình xô cậu mình ngã ra rồi chém nó, rất nhiều, rất điên cuồng, mình muốn giết nó, không phải dọa dẫm hay cảnh cáo gì cả, nó phải chết.....
Cậu mình kéo mình ra, cố lôi mình ra khỏi cơn điên của mình, thằng chó đó nằm đấy người bê bết máu. Bố mày còn lạ gì bọn xe tải chúng mày chạy thế nào nữa, đcm mày vợ tao xưa nay đi đứng cẩn thận đéo bao giờ dám đi quá 40km/h
- Thiện đừng chém chết nó
Mình vẫn cố với, cố chém thêm một hai nhát trước khi bị cậu mình lôi đi....
-Giờ về nhà nhé
- Không cậu đưa cháu qua nghĩa trang đi
....
Mình lại quỳ xuống bên cạnh mộ em, em à anh phải đi rồi, anh chỉ ở với em được hết đêm nay, em chờ anh, anh sẽ về sớm thôi
Mình với cậu ngồi đó, chả đêm, cả hai chẳng nói lời nào, chỉ hút thuốc vặt. Bình minh, bình mình buồn nhất trong cuộc đời mình. Mình tạm biệt em, hai cậu cháu chở nhau ra ca huyện đầu thú.....
Quote:
Em ra đi bỏ lại anh và con thế này, anh biết phải làm sao hả em. Quãng đường em đi cùng anh sao ngắn ngủi thế này, ngôi nhà này, nơi đâu cũng có những kỉ niệm anh và em, nơi đâu cũng có hình bóng em, anh biết phải làm sao đây. Mười năm trời, em bên anh khi anh chỉ là một thằng nhóc, đến hôm nay anh đã là một người đàn ông trưởng thành, nhưng thiếu em anh vẫn không biết làm cách nào để sống tiếp cả.....
Thắp cho em mấy nén hương, mình lặng lẽ ngồi đấy, bé bồng nằm trong lòng bố, đủ lâu để bé ngủ say từ lúc nào....
- Anh...
- Ừ
- Anh đưa cháu em bế, anh đi tắm đi quần áo em đã sắp trong phòng tắm rồi
- Ừ...
mình chẳng biết nói gì, chỉ biết im lặng thôi. Cái khoản mồm mép là mình kém lắm, nhìn con gái khóc cũng chỉ biết đực mặt ra.....
Em lặng lẽ thu dọn quần áo, chậm rãi bỏ từng thứ một vào balo, có lẽ em cũng không muốn đi
- Em để lại mấy bộ ở đây được không?
- Ơ, để làm gì em, sao không mang đi mà mặc
- Anh không hiểu thật, hay anh cố tình như vậy
- Anh không....
- Để hôm nào em về thì em mặc, có được không ?
- Ừ, được
Mình để em thu dọn, mình đi trước lấy xe, lúc quay lại đã thấy em và mẹ đừng ở đường đón, em khóc hay sao đó vẫn còn sụt sịt, mẹ thì có vẻ đang động viên em gì đó mình nghe cũng không rõ, lại một lần nữa mình đưa em đến trường, một quãng đường dài....
Em trọ trong một ngõ nhỏ, ở một mình, nơi này cũng phải cách trường em đến 2km. May là chủ nhà chưa cho người khác thuê
- Khánh này
- Dạ
- Sao em không có đồ đạc gì mấy vậy
- Từ lúc sảy ra chuyện với chị em đã định sẽ thôi học rồi, nên cũng chẳng mua gì. Em sợ không dám về nhà nữa, cho đến khi anh về....
- ừ, thôi để anh mua cho ít đồ mà dùng
Chiều tối hôm đó mình dẫn em đi mua một ít vật dụng cần thiết, lanh quanh cũng hơn 7h tối rồi, cũng chưa mua được đủ nhưng thôi tạm như vậy.
- Thôi anh về, đi ăn đi rồi về nghỉ cho sớm
- Anh không ăn ạ
- Trên đường về anh ăn
- Tối như thế này rồi, anh về sao kịp, hay mai anh hãy về
- Thôi, anh về được
Em cúi mặt, im lặng, nước mắt em lại rơi...
- Chỉ một hôm cũng không được ạ
........
- Ừ vậy đi ăn nào, nín đi
LẠi dẫn em đi ăn đúng quán cơm sinh viên ngày trước hai anh em ăn, mình dân quê, những chỗ đắt đắt tiền mình ngại vào lắm, có công việc hoặc có dịp đặc biệt thì được chứ bình thường ăn cơm hộp là được. Mình ăn không hết đĩa cơm, em cũng vậy, còn ăn ít hơn cả mình
- Đi dạo một chút không
- Dạ có
Mình dắt em đi lang thang, đường phố hà nội giờ này cũng bớt ồn ào đi một chút rồi, đông đúc, nhộn nhịp chứ không yên bình như quê mình
- Trường anh dằng kia kìa
- Vâng em biết rồi
.......
- Ngày trước anh định xin trông xe ở quán này này, nhưng được vài hôm chị Yến thấy quán đông con gái quá, cấm ko cho anh làm nữa....
..........
..........
- Trước đây, anh chị trọ trong ngõ này này....
Đi lang thang một hồi, chẳng hiểu sao mình toàn dẫn em qua những nơi gắn với kỉ niệm của mình và vợ, cũng đã lâu lắm rồi mình không quay lại những chỗ này, nhớ vợ da diết. Ngày ấy mình còn trẻ con, nóng nảy, hiếu thắng, không biết đến bao nhiêu lần phải để vợ mình buồn, khóc vì mình. Giá như thời gian có thể quay trở lại.....
- Về đi anh
- Ừ, về thôi
Lúc đi lang thang thì nhanh, mà giờ đi bộ về đến mệt, về đến phòng em thì cũng gần 10h tối rồi, rửa mặt mũi cho tỉnh táo rồi mình tính kiếm chỗ ngả lưng, đi cả ngày giờ cũng mệt lắm
- Anh lên nằm cùng em đi
- Thôi, anh nằm đây được rồi
- Lanh
- Không sao trong tù ngủ bậc xi măng cũng có khác gì nằm đất đâu, anh quen rồi
Mình ngại nên cũng không tắt đèn, cứ thế nằm, thỉnh thoảng lại hút một điếu thuốc vì khó ngủ, khác với vợ mình, em không kêu ca hay khó chịu vì mùi khói thuốc, chắc sợ mình.....
cũng vì mệt, nên mình ngủ một giấc ngon, không mộng mị. Hơn 5h mình dậy đã thấy em đang lúi húi trong bếp
- LÀm gì dậy sớm thế
- Em nấu mì cho anh
- Ừ
Mình vào vscn, rồi ra ăn bát mì em nấu, trời đông lạnh ăn được bát mì nóng cũng thấy ngon, dù chỉ là mì không....
- Thôi ở lại học cho tốt, đừng nghĩ linh tinh nữa
- Vâng
.....
- Anh
- Hả
- Anh...Chờ em nhé
- Chờ gì
- Thì ở nhà chờ em, học xong em về....
- Không ở nhà thì đi đâu
- Không phải, ý em là....
- Anh hiểu ý em, nhưng anh không chờ đâu, học đi, đừng nghĩ gì khác
- Tại sao
- Sau này anh sẽ nói, em quên những chuyện buồn đi, cố gắng sống vui vẻ lên
Thực ra, mình thừa hiểu ý em là gì, mình có phải trẻ lên 3 đâu. Nhưng nếu mình nói mình sẽ chờ, thì chắc chắn em sẽ về. Nếu vì thế mà em bỏ qua những cơ hội tốt của cuộc đời mình, bỏ qua những người tốt đến bên em, thì mình không muốn....Cuộc đời còn dài, mình không muốn em vì lời hứa gì đó với mình mà đánh mất quãng thời gian đẹp nhất của đời người....
Mình đưa cho em ít tiền, rồi ra về. Em tiễn mình qua chỗ gửi xe, em buồn, cứ đừng vân vê mép áo
-Lên xe anh chở về
Em lên xe rồi, mình vẫn dừng đó chưa đi, với chiếc tai nghe audio-technica ad900 mình vẫn để trên xe, đeo lên tai cho em. Cầm chiếc zune HD mở cho em bài reason Ost trái tim mùa thu....
- Nghe đi
Rồi mình chầm chậm lái xe qua nơi em trọ, đến nơi em cũng bỏ tai nghe xuống
- Hay quá anh
- Ừ
Em định để tai nghe lên lại mép kính....
- Cầm lấy đi, buồn thì nghe
- Em cảm ơn
- Đừng nói mấy câu khách sáo vậy anh không thích đâu, em là em anh mà
- Em sẽ không khách sáo nữa, nhưng em cũng không làm em anh nữa đâu
Mình lặng im, chẳng biết nói gì nữa, em xuống xe, qua gương chiếu hậu mình thấy em vẫn đứng đầu ngõ cho đến khi khuất hẳn.....
Những ngày sau đó mình lại quay lại làm việc, cũng gần tết rồi cố gắng cày kiếm chút đỉnh bù vào hao hụt tiền mà mình tiêu, mình vẫn đều đặn ra thăm mộ em, dần dần nỗi đau cũng dịu lại, như một vết thương đã liền miệng nhưng mãi không thành sẹo, và thỉnh thoảng nó lại rách ra, ướt máu....
Trước khi mình về Khánh có bắt mình gọi điện mỗi ngày nhưng mình từ chối, mình kêu tốn tiền không gọi, em quay ra đòi nhắn tin mình kêu vẫn tốn. Cuối cùng thì chỉ hay liên lạc qua fb có việc gì mới gọi....Mỗi ngày mình cũng dành thời gian buổi tối nt với em....Nhưng bẵng đi cả tuần nay cũng không thấy em nt, mình kệ, cũng chẳng gọi
27 tết, mình đi làm về, hôm nay cũng là buổi làm cuối cùng nên về cũng sớm hơn mọi ngày một tí. Em đang đứng dựa lưng vào cổng nhà mình, vừa nhìn thấy mình em quay sang mỉm cười, có vẻ cũng ấm áp lắm, dù trời có tí mưa phùn....Mình thấy em cũng vui lắm, nhưng mà nghĩ linh tinh, rồi cũng hơi tức em cả tuần nay ko nt nên vẫn cố ra vẻ lạnh lạnh ....
- Hì anh, em không có chìa khóa vào nhà
- Về hồi nào, sao không về nhà lại đứng đây
- Thì về rồi đây nhưng không có chìa khóa vào còn gì, hôm nào em đi đánh cho em một bộ chìa nhé
- Em lấy chìa khóa nhà anh làm gì?
- Làm gì kệ em, có cho vào không đây
- Vào đi....
Em xách balo lẽo đẽo theo sau mình vào nhà
- Ngồi chơi anh đi tắm đã, anh bẩn lắm nhé
- Anh làm gì làm đi, em làm gì kệ em chứ
- À ừ, kệ đời em
Mình làm về là phải đi tắm, đông cũng như hè, làm cái này nó bẩn lắm ae ạ, toàn rỉ sắt nó bàm vào người...Tắm xong thì thấy em đang ngồi ở hiên, nhặt rau....Chả biết em tháy quần áo ở nhà ra lúc nào nữa, là bộ quần áo tháng lúc trước em để lại.....
- Làm gì đấy
- Em lặt rau, nấu cơm chứ làm gì
- Sao không về nhà????
- Không về, em ở đây tí đi đón bống về chơi
- Không được, về đi
- Không
- Nay bướng nhỉ, anh không cho ở đâu
- Em có cần anh cho đâu hi hi
- Này nhà của anh....
- Anh nhầm nhé, nhà hai bác nhé.....
- À ừ nhà bố mẹ anh..Với anh
- Anh đừng nhận vơ, nhà hai bác thôi, hai bác cho em ở là được, anh quyền gì
Chết thật, sao con nhóc này đáo để thế nhỉ, đúng là nhà này bố mẹ mình làm nên thật, mình cũng chưa đóng góp được cái gì mấy, tại nhà có mỗi mình mình nên mình cứ mặc nhiên coi là nhà của mình thôi
- Anh đi đón bống đây
- Em đi với
- Đi làm gì
- Em thích đi đón bống mà
- Ừ khoác áo vào
Đến trường bống thì không như mọi khi, mình đứng ngoài chờ em vào đón Bống, nhìn hai dì cháu tíu tíu dắt nhau ra, tự dưng mình thấy nhớ về em, trước đây, đã bao nhiêu lần mình đứng đây nhìn em dắt con như thế này....
Bé bống thích ngồi trên bình xăng, không biết bé xem ti vi lúc nào, mà thay vì ngồi thẳng bé bắt chước các tay đua trên ti vi nằm ôm chặt lấy bình xăng, chỉ có đầu hơi ngó lên để nhìn đường. Trẻ con thật giỏi bắt chước....
Về nhà thì mẹ cũng đi làm về rồi, từ ngày em đi xa, bé bống toàn ngủ với bà, ít khi ngủ với bố tại bố hay uống rượu, hay thức khuya ảnh hưởng đến bé. Bé quấn bà lắm.Thấy nhỏ Khánh thì mẹ mình vui vẻ hẳn lên
- Khánh về rồi hả
- Vâng a. Bác mới làm về à
- Ừ, vào nhà đi không rét
Mình với bé bống ngồi chơi nhà ngoài, em với mẹ đi vô trong nấu nướng, bé bống nghịch lắm nên cũng lớn rồi mà lúc nào cũng phải có người trông hết, không dám để bé chơi một mình
Mẹ và em vừa nấu ăn vừa nói chuyện rồi cười rất vui vẻ, cũng lâu lâu rồi, nhà mình mới lại có cái không khí ấm áp thế này. Tết mà
Ăn cơm xong, mình xỉa răng xem thời sự, toàn tin biển đông csb việt nam cưỡi cano ra xem giàn khoan bị tàu TQ xịt nước ướt hết. Lớn rồi mà còn nghịc vậy, mà cái dàn khoan có gì lạ ngày nào cũng ra xem hoài
Em dọn dẹp xong rồi bưng hoa quả ra đưa mình ăn
- Về chưa anh đưa về
- Về đâu
- Về nhà chứ về đâu ???
- Em ở đây với Bống mà
- Vớ vẩn, không về nhà để bố mẹ chửi cho hả, đi lấy đồ đi anh đưa về
- Không
- Đừng nói nhiều, lấy quần áo đi
- Thôi cứ thế này về cũng được, hôm nào em sang lấy sau
- Tùy em
Mình nói với mẹ, rồi dắt xe ra chở em về, sang bên nhà vợ bố mẹ vợ mình cũng với ăn cơm xong, thấy mình với em sang bố mẹ vợ cũng không có vẻ gì ngạc nhiên lắm, chắc em đã gọi điện trước rồi
Mình chào hỏi ông bà rồi ngồi uống nc chè làm mấy ván cờ tướng với bộ vợ, kết quả vẫn như mọi khi, ván thứ nhất mình không thắng, ván thứ 2 bố vợ mình không thua, đến ván thứ 3 mình xin hòa nhưng bố vợ mình không cho
- Công việc này thế nào con
- Vẫn bình thường bố ạ, hôm nay con nghỉ rồi
- Ừ, 29 hai đứa sang sớm làm tất niên
- Cho cả cái Bống sang hả bố
- Hai đứa con sang sớm thôi, cháu cho ở nhà thôi mưa rét, trưa nó đi với ông bà nội sang cũng được
- Hai đứa con...Là hai đứa nào ạ
- Thì con với cái Khánh, sang sớm đấy bố cũng mời bố mẹ con rồi
- Sao lại con với em Khánh ?
- Nó chưa nói gì với con à
- Dạ chưa, nói gì ạ
- Nó bảo với bố mẹ từ hôm trước là tết này nó ăn tết bên nhà con với cái Bống cho vui, nó cũng xin phép ông bà bên đấy rồi...
- Chuyện này...Như thế sao tiện ạ....
- Cứ để nó bên đó cho hai dì cháu nó chơi với nhau, tết nhất rồi, đừng có để nhà cửa lạnh lẽo nữa con
Mình im lặng, cũng không biết nói thêm gì nữa, thảo nào Khánh nhất định không mang quần áo về.
Mẹ vợ mình mang ra một đĩa chim sẻ quay, ko biết bà mua ở đâu, thơm và ngon quá, kèm chai rượu thuốc
- Hôm nay có cái này ngon này, hai bố con uống mấy chén đi
- Mẹ mua đâu ngon thế
- Nay mẹ đi làm về thấy có người bẫy ở đầu cánh đồng nên mẹ mua
Mình lấy chai rượu rót ra, mẹ vợ mình ngồi cạnh bố vợ còn em Khánh cũng sấn vào ngồi cạnh mình
- Ngồi đây làm gì thế
- Ăn chim quay, anh hỏi lạ nhỉ
- Có uống rượu không mà ăn chim quay
- Mẹ cũng có uống đâu
- Nhưng chim này mẹ mua
- Thế thì em cũng uống rượu là được ăn chim chứ gì, rót em 1 chén
Bố mẹ vợ mình nhìn em cãi mình thì cười, mình ngại ngại....
........
Không nói được câu gì nữa, mình với bố vợ cụng ly, thời gian gần đây mình khổ luyện nhiều tối nào cũng làm nửa lít nên nội công đã xếp vào hàng thâm hậu. Lai rai cũng hết chai 75, chim quay uống rượu ngon thật đấy , thế này về phải chăm đi bắn. Mình cũng có khẩu súng hơi tiệp slavia 631 mà bận cũng ít khi đi bắn lắm, thỉnh thoảng thấy con nào thì bắn thôi, toàn nướng cho bống ăn.....
Rượu cũng đã hết, chim cũng ăn hết rồi, mình xin phép bố mẹ ra về, cũng đã muộn. Mình đi ra sân thì nhỏ Khánh cũng đi theo
- Anh về đây
- Vâng, về thôi anh
Nói đoạn nhỏ cũng leo tót lên xe, mình ngại quá, ngại với bố mẹ vợ lắm...
- Đứng đây chờ anh
- Anh đi đâu
- Cứ đứng đây
Mình dựng xe nơi cổng, rồi đi vào nhà, xin phép bố mẹ vợ cho em sang nhà mình chơi với cháu, chứ cứ lỳ lỳ mà đi như vậy sao được.....
Về nhà thì Bống ngủ mất rồi, nên cũng chả còn gì chơi được, mình cũng mệt lại cũng hơi có tí rượu nên đi về phòng luôn. Nằm được tí thì em lên
- Anh chưa ngủ à
- Chưa, sao em không ngủ đi
- Em xem anh ngủ chưa
- Anh ngủ chưa thì có gì mà xem, à cũng được anh nhờ cái này tí
- Gì ạ
- Lấy đống phong bao trong tủ ra nhét tiền hộ anh
Mình cũng đã chuẩn bị sẵn ít tiền mới, ít phong bì để lì xì các em, các cháu hai bên, dặn em nhét phong bì còn mình ngồi chuẩn bị quà cáp đi biếu các nơi. Đợt đó nhà mình còn làm khai thác đá nên cũng phải có quan hệ với một vài chỗ
- Năm nay anh lì xì em bao nhiêu
- Lớn rồi làm gì có nữa
- Lớn là lớn thế nào, em chưa đến 20
- 5 chục
- Đồ ki bo
Chuẩn bị xong đống quà tự dưng mình buồn ngủ quá, leo lên giường ngủ luôn, mặc kệ em muốn làm gì thì làm
- Anh ngủ đây, lúc nào xuống tắt điện....
Ngủ được 1 giấc thì mình buồn đái, với thèm thuốc lào nên tỉnh, nhìn đồng hồ cũng 12 rưỡi rồi. Vừa đứng dậy định ra ngoài thì thấy em nằm ngủ dưới sàn nhà, co quắp, đắp cái chăn mùa hè mỏng dính mà mình vẫn hay lôi thang phòng thờ ngủ. Nhìn em thấy tội vô cùng, sao em phải khổ như thế này, đến một giấc ngủ ấm áp cũng không có nữa...
Mình bế em lên giường, đặt vào chỗ mình vừa nằm cho ấm rồi đắp chăn lại cho em. Xong đi đái, buồn đái vãi , tiện thể bắn bi thuốc lào, mình nghiện thuốc lào từ hồi còn đi học ấy, sáng ngủ dậy chưa đánh răng rửa mặt đã phải làm ngay một bi rồi....Thế nó mới phê
Quay về phòng mình nằm xuống chỗ em vừa nằm, đúng là lạnh thật, lạnh như vậy là em nằm đây suốt từ tối, tự dưng thương em quá...
- Anh Thiện
- Hả
- Anh không ngủ được à
- Anh vừa dậy
Chắc lúc mình bế em lên giường em tỉnh rồi, cũng phải, như vậy đứa nào chả tỉnh, trừ bọn trẻ con.
- Anh lên đây nằm đi, không lạnh
- Không sao
- Lên đi....Không là em xuống đấy
- Đừng nói nhiều, ngủ đi
Mình trùm chăn lên, cố nhắm mắt chờ giấc ngủ kéo đến....
Chắc tại đêm trắn chọc sáng ra mình cũng dậy khá muộn, giật mình cứ tưởng đi làm muộn, mãi mới ngĩ ra hôm nay đóng xưởng rồi. Xuống nhà thấy mẹ mình đang quét dọn sân, em đang lau bàn lau ghế. Thấy mình vừa đi vừa ngáp mẹ nhìn mình cười cười.
- Ngủ muộn sao mà giờ mới dậy
- Không, con ngủ sớm mà, tại say rượu
- Mày thì có ngày nào không say đâu con
.....
- Đánh răng rửa mặt đi, rồi đi sắm tết, chiều bố về rồi mà chưa mua được gì đâu
- Vầng
vscn xong, ra bàn mồi điếu thuốc hút, chờ mẹ rồi đi thì mẹ mình vào
- Hai đứa đi đi, mua những thứ mẹ ghi giấy đây, còn thích gì thì mua thêm
- Mẹ không đi à
- Không, mẹ dọn nhà nốt
Nhỏ Khánh có vẻ thích lắm, cứ giục mình thay quần áo rồi đi nhanh không sợ mua không kịp. Mình nhìn tờ giấy mẹ đưa, dài dằng dặc hai trang, thở dài.
- Em có biết mua tất cả những thứ này không
- Có, anh cứ mang theo đủ tiền là được
Mình trong lòng hơi nghi ngờ khả năng chợ búa của em, nhưng thấy em đang vui cũng không nỡ nói, thôi thì cứ đi rồi đến đâu hay đến đó. Mọi năm có bao giờ phải lo thế này, đã có vợ mình mua....
- Nhiều thế này phải đi xe mẹ mới chở được anh nhé
- Ừ ừ, biết rồi
Con cbr của mình đi thì thích thật, nhưng bất tiện, chả chở theo được cái gì, mình thì hay ngại đi xe mẹ vì mình hơi cao đi blade nhìn nó thế nào ấy, blade của mẹ mình là blade 2010 nó nhỏ chứ ko to như cái blade sau này. Mình dắt xe ra, chở em đi chợ, ngoài đường cũng nhộn nhịp người đi sắm tết. Em ngồi sau mình, bám nhẹ vào mình, nhìn qua gương thấy em mỉm cười rồi khẽ hát cái gì đấy mình chẳng nghe rõ, nhưng chắc em đang vui. Và cả mình cũng vậy, lâu rồi, với có cảm giác bình yên mà ấm áp thế này....
Chợ cuối năm đông lắm, cũng nhiều đồ bán hơn hẳn ngày thường, mình gửi xe rồi lẽo đẽo theo em xách đồ. Em mua bán cũng giỏi phết, mặc cả kinh người làm nhiều lúc mình phát ngượng, đủ mọi thứ từ măng miến, bánh kẹo, thịt cá....Loanh quanh gần đến trưa em mới bảo mình
- Không được rồi anh ạ, nhiều quá rồi phải về rồi mới đi mua tiếp được
- Ừ, biết thế đi ô tô cho xong
- Nhưng đi thế này cũng vui mà hì hì
- Ừ
LẠi phải chở hết đồ về nhà, nấu cơm ăn, đến chiều chở tiếp em ra thêm một vòng nhiều gần bằng chỗ lúc sáng nữa, mua gì đến lắm. Mọi năm mình ko phải đi, mẹ với Yến đi, có năm nay đi mới biết tết phải mua nhiều thứ thế này......Về đến nhà cũng chiều rồi, mình nằm vật ra sập, thở dốc
- Anh làm gì như chết đến nơi....
- Em có phải xách như anh đâu, cầm mỗi cái ví chả không mệt
- Tối đi nữa nha
- Đi đâu
- Mua đào, ở chợ hoa ấy anh
- Thôi thôi, anh mệt lắm em bảo bác đi cùng đi
- Không, anh đi với em đi, anh nhá
Tính mình thật thà, dễ mắc bẫy lắm cứ nghe con gái nói ngọt là lại mềm lòng, rõ khổ
- Ừ biết thế, nấu cơm cho anh ăn đi, đói rồi
- Vâng hì hì
Mẹ mình vào nhà từ lúc nào, đứng nhìn mình và em nói chuyện, mẹ cười mỉm, chờ em đi mẹ mời ngồi cạnh sập
- Sao, có mua đủ các thứ mẹ dặn không
- Con biết đâu, mẹ hỏi em Khánh xem
- Ừ, đi chợ tết vui không
Thực ra, thì có vui, nhưng mình ngượng với mẹ
- Không, vui gì, mệt bỏ xừ, toàn người là người thôi
- Thế hả - Mẹ lại cười rồi bế bống đi tắm. Cũng lâu rồi, không thấy mẹ cười nhiều như thế
Trong lúc chờ cơm mình nằm vắt chân ở sập, mở lệ quyên nghe sầu tím thiệp hồng bụng bảo dạ một mai em lấy chồng anh có buồn hay không
Bố về, có lẽ hơi ngạc nhiên thấy thằng con trai hôm nay lại vừa nghe nhạc vừa rung đùi
- Bố về ạ
- Ừ, ra bê đồ vào cho bố
- Vâng
Bố mình thường có ít quà tết, năm nay mình ưng, nhiều rượu thật, chỗ này phải uống hết tháng giêng....
Trong bữa cơm mình cũng có uống chục chén, đang xỉa răng nói chuyện với bố thì em khánh chạy ra
- Đi thôi anh
- Đi đâu
- Ơ, đi chợ hoa
- À, ừ nhỉ, đi
Chợ hoa năm nay vẫn chỉ như mọi năm, nhiều đào nhưng đào không được đẹp lắm, em chạy nhảy tíu tít, chỗ nào cũng sà vào em, mình phải dặn là không mua thì đừng hỏi không người ta mắng cho....
- Khánh này....
- Dạ
- Anh xin lỗi, nhưng em chỉ được xem thôi, không được mua đâu, năm nay nhà mình.....
- Vâng em biết rồi
Thấy em có vẻ buồn, mình tự dưng thấy có lỗi với em, tội nghiệp, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn thế này nhiều, ở cạnh anh chỉ làm em buồn theo anh thôi......
Nhưng em vẫn còn trẻ con lắm, buồn tí rồi lại lôi mình sang chỗ vui chơi, thấy trò gì cũng đòi nhảy vào chơi. Tiên sư bọn tôm cua cá, em thì dễ lừa, được một lát đã thua hơn 300k rồi....
- Đưa em thêm, em sắp đỏ rồi anh
- Em chơi toàn thua, hết tiền lẻ rồi
- Anh cứ đưa em, phát này em thắng
Nhìn em vui vẻ mình cũng chẳng nỡ nói là em đang bị lừa, thôi thì cứ cho em chơi, miễn em vui là được
Em chơi hẳn 500k, không biết do em đỏ thật hay bọn kia ra tay lỗi mà em ăn thật, em nhảy cẫng lên ôm lấy mình
- Đấy, anh thấy chưa , em thắng rồi kìa, lãi rồi anh ơi
- Ừ ừ lãi rồi thì đi thôi
- chờ em tí bây giờ em mới đỏ
một lát sau em mới chịu đứng lên sau khi thua liên tiếp mấy phát nữa, cả số tiền lãi của em và số vốn 800k mình cấp cho em đã không cánh mà bay....
- Em nợ anh 800k nhé
- Không, tiền đấy anh cho em mà
- Anh cho hồi nào, anh cho mượn thôi
- Không, anh mà đòi nữa là em khóc đấy
Sang đến chỗ bắn súng, em đòi mình bắn thắng cho em con gấu, thắng chủ trò cũng tử tế, cho mình bắn thử thoải mái, bắn thử 5 phát trúng cả 5. Đến lúc bắt thật bắn 5 phát trượt cả 5
- Thôi anh ơi, không bắn nữa
- Không được, vừa rồi anh run tay thôi, giờ bắn thật nè, chủ quán cho 5 viên nữa
Lại trượt hết, đụ mẹ cáu rồi đấy
- Cho tao 5 viên nữa
Hên cho mình là đến viên gần cuối thì cũng bắn trúng, tổng thiệt hại 450k lấy được con gấu ko biết đáng 100k không
LAng thang quanh chợ hoa, tuy đi cùng nhau nhưng nhìn mình với em cũng không giống 1 cặp, mình thì xỏ tay túi quần, còn em thì ôm con gấu, cứ đi lang thang vậy....
- Mỏi chân chưa
- Rồi anh
- Về nhé
- Không, ngồi nghỉ tí rồi chơi tiếp
- Thế ra ăn kem rồi đi tiếp nhé
- Vâng
Em ăn cốc kem mình thì uống cốc trà nóng, hút điếu thuốc rồi em lại kéo mình đi chơi khắp chợ, trò gì cũng đòi nhảy vào chơi tí, mà tuyệt nhiên không trò nào thắng
Ra về thì cũng hơn 2h sáng, đêm xuống vùng cao sương lạnh buốt, em khẽ vòng tay ôm lấy mình.
- Cảm ơn anh....Nay em vui lắm
......
- Năm sau anh lại đưa em đi nhé
- Ngoan thì cho đi
- Vâng hì hì
.......
- Em ngủ nhé
- Không, ngã xuống đường đấy
- Không sao, em bám chặt rồi
Tưởng em nói chơi, nào ngờ em ngủ thật, về đến nhà mình lay hoay mãi không biết làm thế nào mang em vào được, may bố mình thấy xe về cổng mà không thấy vào ....
- Bố giữ hộ con cái xe tí
- Cái Khánh làm sao đấy
- Ngủ thôi ạ, mải chơi đến lúc về ngủ gật
- Mày làm bố hết hồn, tưởng chúng mày làm sao, năm hết tết đến rồi cẩn thận, thôi bế nó vào bố dắt xe cho
- vâng
Bế em vào nhà, mà không biết cho em ngủ đâu đây, nay bố về bống ngủ với ông bà, nhà mỗi hai phòng có giường...Hơi ngượng với bố mẹ nhưng đành bế về phòng mình. Vừa đặt em xuống giường thì em mở mắt
- Hi hi mệt không anh
- Dậy rồi à
- Em dạy từ lúc bác ra, xấu hổ quá em kệ cứ giả vờ ngủ luôn
- Dậy không tụ đi bắt anh khiêng lên đây
- Hi hi không giả vờ thì làm sao được anh bế
- Thôi ngủ đi, mai còn về bên nhà sớm đấy
- Em sang cùng anh xong lại về cùng anh nhé
- Ừ
- Anh nằm đây ngủ luôn đi
- Thôi anh ngủ đất
- Không, anh cứ nằm đây
.......
Nghe giọng em như sắp khóc ấy, mình cũng ngại đêm rồi nhỡ em khóc lên bố mẹ mình lại tưởng có chuyện gì. Cả đêm mình trằn trọc chẳng ngủ được bao nhiêu....
5h30 mình dậy, bên cạnh em vẫn dang thở đều, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên cho em rồi ra ban công làm bi thuốc lào, cái thủ tục buổi sáng này không quên được các bác ạ . Hơi sương buổi sớm làm đầu óc mình dễ chịu hẳn, quyết định đi mặc bộ võ phục vào thể dục thể thao tí, lâu nay nát choét toàn rượu chè không chịu thể dục gì hết. Được lúc thì thở hổn hển, mồ hôi như tắm, định đi vscn thì em đã ngồi ở bậc cửa
- Anh dậy sớm vậy
- Ừ dậy tập thể dục
- Mặc võ phục nhìn thích thế, anh dạy em đi, em cũng học
- Em hết tuổi rồi
- Hết tuổi là sao ạ
- Anh học từ năm 8 tuổi đấy, lớn rồi khó xoạc lắm
- Như nào mà khó
Mình ép ngang, ép dọc thử cho em xem, em cũng lật đật định bắt chước, nhưng dĩ nhiên em không làm được.
- Thôi đừng cố
- Đau quá, thôi em chả tập nữa, có chuyện gì anh sẽ bảo vệ em anh nhỉ
- Tất nhiên rồi, anh chạy rất nhanh, có gì anh sẽ chạy đi gọi người
Mặc kệ em tức xì khói đầu, mình đi tắm cái đã, xong còn sang nhà vợ nữa ....
Mọi năm, ngày tất niên bên nhà vợ mình hay làm lớn, cỡ 5-6 mâm cơ, mà năm nay nhà có chuyện buồn nên rút gọn, không mời ai cả, chỉ có nhà mình với nhà vợ thôi. Mình với em sang thì bố mẹ vợ mình cũng đã đi chợ về rồi, nhưng toàn thấy rau chả thấy thịt gì mà làm. Tính mình chả ngại, sang nhà vợ mình vẫn làm đồ ăn bình thường, thịt gà thịt vịt toàn một mình mình làm hết, cơ bản mình làm nhanh....
- Làm gì đây bố
- Hai con mèo nhà mình, bố nhốt trong lồng kia, mà làm khẽ, cái Khánh nó biết sợ nó không chịu
- Vầng bố yên tâm
Em mải nhặt rau làm củ quả với mẹ vợ mình, không để ý mình cho hai chú mèo đáng yêu vào bì rồi, nhẹ nhàng xách ra sau nhà. Kiếm cái thùng cho hai em nó vào. Cũng đau lòng lắm nhưng mình đành đè cái cối đá lên chốc, rồi dội từng xô nước vào thùng
Chả mấy chốc chúng đã chết, nhúng nhanh vào nồi nước nóng, bố vợ mình cũng ra, hai bố con tranh thủ bào lông thật nhanh để tí nữa nhỏ Khánh không nhận ra được mèo nhà hay mèo mua
- Sao lại thịt chúng nó hả bố
- Bẩn như quỷ ấy chả thịt để làm gì, cái Khánh nó ở nhà nó thích giờ nó đi rồi ai nuôi
Bào xong mình mang ra vườn chất rơm thui, đang thui thì em ra
- Anh làm gì đấy
- Thui mèo
- Mèo nào đấy
- Bố mua
- Hì, bố mua nhiều thế những hai con
- Ừ, hai con ăn cho thoải mái
- Béo nhỉ anh nhỉ
- Ừ béo
Em ngồi xem tí đến lúc mình thui xong đi làm thịt thì em không dám xem nữa, chia làm ba món, phần thì hấp, lòng thì xào rau má, còn đâu giả cầy . Mình thích món này lắm, không biết các bác thế nào chứ trên em uống rượu ngon nhất là với thịt mèo rừng, rồi đến mèo nhà....
Gần trưa thì bố mẹ em sang, mang bống sang, bữa cơm cũng có phần vui vẻ hơn những lần trước nhiều, sắp năm mới rồi chuyện buồn không ai muốn nhắc lại nữa, sẵn có thịt mèo em uống bao nhiêu là rượu, tí say
Tội nghiệp em Khánh ăn cơm xong mang cơm ra gọi mèo về ăn, một con tên là miu miu, một con tên là lu lu . Bố vợ mình bảo chúng nó đang mùa động dục còn lâu mới về ko phải gọi, em cũng tin
Cơm nước xong bố mẹ mình ngồi chơi lúc rồi về luôn, mời bố mẹ vợ ngày mai lại sang bên nhà mình, mình thu dọn cùng em rồi cũng xin phép về, em cũng đi theo luôn.....
Mấy ngày tết có em nhà cửa cũng vui hẳn lên, tính em vui vẻ và hơi trẻ con nữa, đôi khi hậu đậu nhưng mọi người ở cạnh em đều cảm thấy vui theo em, em rất hay cười....
Tối cuối năm, thu dọn nhà cửa, cho Bồng đi ngủ xong mình lại ra ban công ngồi uống rượu, được cái ngày tết ko phải rang lạc, nhiều đồ ăn. Có cái thịt traai gác bếp của đồng bào mình cũng mua 1 kg về ăn thử, uống rượu công nhận hợp, lúc chiều đi tảo mộ về, tâm trạng mình lại buồn, lại nhớ vợ....
- Anh lại uống rượu à
- Ừ
- Anh uống ít thôi
- Ừ
- Anh này
- Hả
- Anh đừng buồn nhiều nữa, có em nữa mà, dù người ta nói gì em cũng không sợ đâu, em sẽ bên cạnh anh
- Trẻ con cứ lo học đi
- Em nói thật, Chị Yến là chị gái em, chị thương em nhất, Chị mất rồi cái gì của chị em phải được thừa kế chứ. Anh và Bống chắc chắn là quý giá nhất với chị rồi, em sẽ thừa kế, mọi người nghĩ em thế nào cũng được, em chỉ nghĩ anh và bống là món quà mà chị dành cho em thôi....
Mình suýt bật cười, với cái suy nghĩ ngô nghê của em, cuộc đời phức tạp lắm em ạ, không phải cứ muốn sao là sẽ được như vậy đâu, lớn chút nữa rồi em sẽ hiểu thôi
Ngồi uống rượu có em rót cho uống cũng sướng, em mồm thì nói anh uống ít cơ mà cứ hết lại rót, quanh quẩn mình sắp say mẹ nó rồi phải xin em thôi đừng rót nữa.
- Sắp giao thừa rồi đấy, đi khiêng đồ cúng thôi
- Vâng
Lật đật chạy đi chạy lại sắp cơm cúng, luộc gà xong rồi bố mẹ mình cũng lên thắp hương giao thừa, mừng tuổi mỗi đứa 500k rồi bảo mình với em đi hái lộc, /chỗ nhà mình cùng xóm có nhà có cây lộc vừng có cành đẹp mình tia từ mấy hôm trước rồi, dẫn em ra bảo em trông chó cho mình leo lên bẻ
- Cẩn thận nhé, nhà này có con chó dữ lắm đấy
Em có vẻ run run, thực ra thì con cho nhà này ko dữ lắm, không dữ bằng chủ. Ban ngày nó cũng hiền thôi nhưng tối thì cũng hay cắn bậy. Nhất là nó thù mình, tại mình mỗi lần gặp nó ban ngày mình hay tiện chân sút cho lộn ngược lên....
Đang trèo sắp bẻ được cành lộc rồi thì nghe tiếng gừ gừ...
- Anh thiện ơi
....
- Anh thiện, nó ra đây này
- Nói bé không nó nghe thấy ...
- Nó ra tới nơi rồi này
- Đừng im nó ko cắn đâu
Mình cố với bẻ cành lộc, vừa bẻ được thì nghe bịch một phát, xong là chuổi âm thanh ẳng ẳng ẳng....Em cắm đầu chạ thẳng về nhà, mình chả biết chuyện gì cũng tụt xuống chạy thẳng về.....
- Làm sao mà em chạy như ma đuổi thế
- Em bảo anh xuống anh ko xuống, nó ra gần đến nơi
- Anh bảo đừng im rồi mà
- Nó cứ ra gần gừ gừ, em sợ quá nèm cho nó nửa hòn gạch xong chạy về luôn
Không biết là nên tội nghiệp em, hay tội nghiệp chon chó đây, vừa năm mới đã đc mừng tuổi nửa hòn gạch rồi. Đến ác nhân như mình cũng chỉ đá đít nó thôi có bao giờ cho ăn gạch đâu....
- Tối nay em ngủ đây nhé
- Còn chỗ nào nữa đâu...
- Mà lì xì của em đâu
- Đây
Đưa cho em chiếc phong bì đã chuẩn bị sẳn, nhìn em hí hửng bóc ra
- Sao có mười nghìn
- Xem kĩ đi
- A, nhiều thế, năm nay anh lì xì gấp đôi năm ngoái
Mình có bỏ vào phong bì 1 tờ 100$ nữa, mà tính troll em nên nhé xuống dưới cái phong bì dài, nhét thêm đồng 10k lên trên
Hơi men bốc tưng bừng lên đầu, mặc kệ em hí hứng, mình leo lên giường zZz một mạch tới sáng luôn
Mấy ngày tết nhà mình có chuyện buồn nên cũng không đi chơi đâu mất, quanh quẩn ở nhà rồi sang nhà vợ, hết ăn lại nằm, hết nằm lại ăn.....
Đến ngày 5 thì mình đi làm, gọi là làm khai xuân chấm mút tí rồi nhậu nhẹt đến xế chiều thì về dẫn em đi chùa, sáng mai em lên trường rồi
Buổi tối cơm nước xong mình cho em đi mua vài thứ quà quê mang lên trường, rồi giục em về nghỉ ngơi sớm mai còn đi
- Mai có cần anh đưa đi không
- Thôi, vất vả cho anh, em đi xe khách được rồi, mai anh đưa em xuống bến xe
- Ừ
Mình và em im lặng, ngồi bên bậc cửa, buồn buồn mình lại rót rượu uống
- Anh uống ít thôi anh nhé
- Ừ
- Sau này đừng uống nữa....
- Ừ
Em nghiêng đầu, dựa vào vai mình, mình và em cứ ngồi lặng lẽ như thế, một chút buồn, chút nuối tiếc......
-Khánh này
- Dạ
- Cảm ơn em....
Em mỉm cười, chẳng nói gì, lại dụi đầu vài vai mình, cứ lặng lẽ như vậy cho đến tận khuya, em lại ngủ gật.
Sngs ngày hôm sau, em thu xếp đồ chào bố mẹ mình, rồi mình đưa em ra bến xe, cả bống cũng đi cùng tiễn dì, trên xe hai dì cháu nói hết chuyện nọ đến chuyện kia. Mình muốn đi chậm một chút, nhưng có chậm thì rồi cũng đến, chẳng thể nào mà đi mãi được.....
Cảnh chia tay thì bao giờ cũng buồn, em rớm nước mắt hết ôm mình rồi ôm Bống, đến lúc mình giục em lên xe em mới chịu buông bống ra, nước mắt ngắn dài
- Bố ơi
- Gì con
- Bao giờ Dì Khánh lại về...
- Bố không biết.....
Mình cứ đứng nhìn cho đến khi chiếc xe chở em khuất hẳn, tần ngần.....
- Về đi bố
- Ừ, về con
.....................
Mình quay trở lại với công việc, lại nhịp sống cũ tuy nhiên cảm giác trống vắng thì không tránh được. Mình cũng không còn nhiều tâm trí kiếm tiền nên giải tán luôn cái mảng khai thác đá, tập trung lại mỗi xưởng cơ khí của mình. Công việc cứ thế diễn ra, bình lặng thắm thoắt đã mấy tháng, mình vẫn nói chuyện với Khánh hằng ngày, mỗi ngày một chút thôi
Một ngày tháng 4, mình nhận được một hợp đồng dàn chuyển đá từ dưới tàu và bến đò lên bãi, lắp đặt tại bãi đá dưới khu cầu long biên. Xa vậy lẽ ra mình cũng chả làm đâu, tiền thuê xe tiền đi lại cũng chết, nhưng họ trả cũng cao, với lại nhà họ hàng mình có con xe đầu kéo, loại hay kéo máy xúc máy cẩu ấy gọi là xe phọc, mình mượn được nên tính tự lái luôn, đỡ đc 1 khoản...Mình cũng có bằng FC nên ko ngại lắm.....
Hoàn thành dàn máy vào cuối tháng 4, mình với 3 đứa nữa trong xưởng đi xuống lắp máy, cu Thành đi cùng xe phọc với mình còn hai thằng kia cho chúng nó đi xe khách cho nhàn, đi từ đêm để tránh công an đỡ được tí tiền luật đường
- Thành
- Dạ
- Ngủ à
- Vầng
- Dậy kiếm chuyện gì nói đi, mình tao lái tao buồn ngủ lắm
- Kiếm chuyện gì bây giờ
- Thì có chuyện gì hay thì nói
- Em chả có gì hay....À anh này, lần này xuống anh có sang thăm cái Khánh không
- Thăm làm gì?
- Ơ thì tiện xuống sang chỗ nó chơi
- Có cc gì mà chơi
- Anh cứ giấu em, cái con Khánh ấy nó thích anh em biết thừa
- Sao biết
- Thì mấy hôm tết em thấy nó ở nhà anh suốt
- Rồi sao
- Thì chả là nó thích anh à
- Mày nói như cc
- Như cc thì thôi, em đi ngủ đây
- Thôi, tao đùa, dậy nói chuyện đi
- Thích bỏ cha còn làm bộ
- Mày biết gì, khó nói lắm em ạ
....
Hai anh em cứ thế nói linh tinh đủ thứ chuyenj, chủ yếu cho đỡ buồn ngủ khi lái đường dài các thím ạ. mình không phải dân lái xe chuyên nghiệp nên lái xa thế này là khá mệt, mấy con đầu kéo cũng khó lái nữa nên tốn sức lắm không như lái xe con....
Tới nơi thì sáng sớm hai thằng kia cũng xuống rồi, đi mượn cẩu về cẩu máy rồi lắp luôn, mình cũng muốn thu gọn việc lắp ráp này trong 3 ngày thôi vì xe mượn lâu cũng ngại.
LÀm một mạch đến gần 7h tối thì nghỉ...
- Thành này
- Dạ
- Cầm tiền tí đưa hai thằng kia đi ăn uống rồi về xe mà ngủ, trông xe trông máy, đừng có rượu chè gì đấy
- Anh đi đâu
- Tao đi có tí việc, hỏi làm gì việc mày à
- Vâng he he
........
Mượn được con ware nát của một anh ở bãi đá, mình lượn sang cầu giấy, giả vờ đéo quan tâm thôi chứ thực ra cũng nhớ nhớ
Mình vẫn nhớ đường, tại ngày xưa cũng học khu cầu giấy này nên tuy không trọ khu em nhưng cũng biết, để xe vào chỗ để chung của khu trọ mình đi lại phía phòng em, vẫn sáng đèn, mở cửa, cũng phải mới có hơn 8h tí
Nhưng đứng cách phòng em một quãng , nhìn từ cầu thang dãy đối diện sang thì em không phải chỉ ở trong phòng một mình, em đang nấu nướng gì đó, ngồi ở giường em là một thanh niên chuẩn đa cấp. Quần tây, sơ mi thụng kiểu việt tiến đóng hộp, giầy đen bóng lộn, tóc chải luống 3/7
Đã thế thằng ôn này lại còn gồi gảy đàn guitar, đã đa cấp lại còn lai văng nghệ sĩ nữa .....Nhưng mà tội, nhìn nó cũng đẹp trai, thua mình tí ti thôi phải nói là 9/10
Nhìn lại mình, tóc tai thì chả bao giờ chải, vướng thì vuốt lên phát là xong, mà lúc này chắc như rơm rồi, ám khói hàn từ sáng. Mặt mũi chân tay thì đen nhẻm rỉ sắt....Ăn mặc thì nhếch nhác, bẩn thỉu, lúc sang đây nóng ruột đi mình cũng không kịp tắm rửa hay thay quần áo nữa, mà có thay thì cũng toàn đồ lao động thôi, đi làm mà....
Mình với thằng kia nhìn khác nhau quá, một trời một vực. Em và nó vẫn không biết mình đứng bên kia nhìn sang, thằng lỏi dừng chơi guitar, nói gì đó, em quay lại, vẫn nụ cười ấy....Có điều....
Lẳng lặng ra dắt xe, quay lại gầm cầu Long Biên.....
Trên cabin con đầu kéo thấy lố nhố chúng nó đang làm gì đó
- Bọn này giỏi nhỉ, tao mới đi một lúc
Mấy ông con đã bắt cặp được với mấy anh làm dưới bãi, đang ngồi đan quạt, hứng chỉ mình cũng nhảy vào làm một chân, các cụ có câu đen tình đỏ bạc
Nhưng đời không như mơ, đã đen là đen như chó mực, có hơn tiếng đồng hồ đứt mất củ rưỡi...Chán đời mình leo sang sàn mooc ngồi hút thuốc vặt....
có cuộc điện thoại gọi đến, là em, chắc nay ko thấy mình nt nên gọi, mình kệ chả nghe, em gọi mấy cuộc nữa rồi cũng thôi....Nhìn đồng hồ đã hơn 10h rồi...
- Anh Thiện ơi đt anh sao đấy, cái Khánh gọi cho em bảo gặp anh này
Thằng Thành chui ra khỏi ca bin vứt cho mình cái đt rồi lại chui ngay vào
- Alo
- Sao anh ko nghe đt
- Ừ anh để im lặng ko để ý
- Anh xuống Hà Nội sao không nói với em
- Sao em biết
- Anh Thành vừa bảo em
- À ừ, lúc tối anh có sang thấy em có khách nên anh ngại, lại về
- Anh hâm à, khách nào mà khách
- Thì cái cậu bán hàng đa cấp ấy, mà thôi anh làm cả ngày anh mệt rồi, anh ngủ đây, em cũng ngủ đi
Nói xong mình dập máy, thấy trong lòng ấm ức đéo chịu được, ĐM bọn đa cấp
Cay cú, trời thì nóng sãn cơn bực mình, đua đt với ví tiền cho cu Thành, mình đi xuống bến sông, cởi bớt quần áo, gieo mình xuống....
Nước mát, tranh thủ bơi vài vong cơ mà bơi quanh quẩn thôi, tối đêm bơi ra xa cứ rợn rợn
Bơi được tí thì thằng em cứ gọi nheo nhéo là anh có điện thoại, mình kệ...
- Anh lên đê, nó bảo nó sang bây giờ đấy
Thằng ngu này lại bán đứng mình rồi, cho nó địa chỉ làm gì không biết, lại lóp ngóp bò lên lấy đt gọi lại cho em nó
- Có chuyện gì vậy
- Không như anh nghĩ đâu mà, anh đang ở đâu
- Anh ở bãi, mà cái gì ko như anh nghĩ nhỉ
- Anh sang chỗ em đi, anh không sang là em mướn xe sang chỗ anh đấy ( giọng mếu máo )
- Ừ thôi ở nhà anh sang
LẠi đi mặc quần áo mượn lại con ware.....
Sang đến nơi thì khu trọ em khóa cổng rồi phải gọi điện cho em ra mở, vứt xe vào xó rồi đi vào phòng em, cái đàn của thằng đa cấp vẫn vứt trên giường, nhìn ngữa cả mắt lại nhớ đến bài đạp vỡ cây đàn. Nhưng mà sợ phải đến tiền, lại thôi
- Gọi anh sang có chuyện gì không
- Dạ...Sao anh sang rồi mà không vào
- Anh ngại, anh đi quên tắm người bẩn lắm
- Anh đấy trọ ở phòng cuối, lúc anh ấy về chị vợ đi đâu ko có nhà nên ngồi nhờ em một tí, chứ không phải như anh nghĩ đâu
- Ngồi nhờ còn gửi cái đàn đây luôn hả
- Không đàn của em mà, em thích nên mua để học đấy chứ, lúc anh ấy ngồi đây em nhờ anh ấy xem thử xem cái đàn này có tốt không mà
- À, ừ, vậy hả
Em ngồi xuống cạnh mình, cười cười....
- Anh ghen đấy hả
- Ghen gì, vớ vẩn, anh thấy em có khách sợ phiền em thôi
- Thật không, sao tự dưng anh khó chịu với em
- Ai khó chịu
-Anh chứ ai, còn gọi người ta là đa cấp
- Thì tại nó ăn mặc giống mấy thằng đa cấp
- Người ta đi làm thì mặc thế thôi chứ, thế là bình thường mà
- Ừ, bình thường....Có gì nữa không, không thì anh về nhé
- Không ở đây với em
- Thôi ngại lắm
- Ngại cái gì, anh chỉ vớ vẩn thôi, vẫn ghen hả
- Đã bảo không mà....
Tự dưng, em ôm lấy cổ mình, hôn chụt lên má mình...
- Ơ, làm gì đấy
Em lại mỉm cười, bám lấy tay mình.....
- Anh đừng có nghĩ lung tung nhé, em không thích người như vậy đâu
- Nhưng cậu ta biết đánh đàn đấy...
- Biết thì sao, em thích đàn ông giỏi võ thôi...
...........
- Sau này anh đừng vậy nữa nhé, anh phải tin em chứ
- Ừ....
Đang lãng mạn, thì bụng mình kêu ọc ọc, từ tối tới giờ chưa có ăn gì cả....
- Anh đói hả
- Hơi hơi
- Em rang cơm cho anh ăn nhé
- ừ
Mình lắm giường, đọc báo chờ em làm cơm cho ăn, nhìn em vừa nấu vừa cười rồi thỉnh thoảng lại hát mấy câu vu vơ....Tự dưng, thấy em đáng yêu biết bao nhiêu....
Bưng đĩa cơm cho mình ăn, em rang cũng ngon gớm, chả thua quán bao nhiêu, mà sẵn đang đói nữa
- Anh ở đây mấy hôm
- Chắc 3, xe anh mượn nhà chú Hải xong sớm về cho chú còn làm nữa chứ
- Tối sang đây ăn với ngủ bên này với em nhé, ở đấy chỗ đâu mà ngủ
- Ngủ lán với ngủ xe cũng đc mà
- Không, sang đây, anh không sang là em sang đấy ngủ với anh đấy
- Nói vớ vẩn
- Có anh vớ vẩn ấy, mà...Anh cũng biết ghen hả
- Anh không ghen, tại nhìn nó giống đa cấp anh sợ nó lừa em thôi
- Thật không anh...
Em nhìn mình, mắt long lanh như này này , làm mình ngại vl các thím ạ....
- Anh bằng này đi nói dối em hả
- Hì em biết rồi
Mình ngại, chả nói gì nữa, cắm mặt ăn cho xong bát cơm, làm mệt lại đói, giờ được ăn nó thì nó lại buồn ngủ các thím ạ, ngại về nữa...
- Anh ngủ đây một hôm nhé
- Vâng
Mình đi vscn xong lăn lên giường luôn, giấc ngủ ập đến ngay sau đó ít phút....
đêm ấy mình cũng không ngủ được nhiều, cơ bản cũng mệt nữa. Ngủ kiểu mơ màng được một lúc thì tháy nhột sau lưng, em nằm ôm mình từ sau, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào lưng mình nhột nhột, làm mình tỉnh cmnl
- làm gì đáy ? không ngủ à ?
- Hì, ôm anh
- hâm à
- có anh hâm ấy
- à giỏi nhỉ, không thấy nóng à
- dạ không, hì hì
cô nam quả nữ trong phòng quả thật hơi có chút bất tiên, mình thì trong sáng ngời ngời nhưng thàng cu em trong quần chốc nhát lại đòi phát biểu làm mình rất chi là ngại ngùng...
- Ngủ đi cho anh ngủ, mai anh còn phải làm nữa
- Mai em sang đấy với anh nhé
- Sao được, em phải đi học chứ, mà anh đi làm chứ đi chơi đâu mà đòi theo
em im lặng, không thấy nói gì nữa, mình cũng tính ngủ tí cho đỡ mệt thì em rưng rức, rồi sụt sịt nói
- Em có làm gì sai không anh
Mình thấy em khóc thì sốt ruột, quay lại, qua ánh điện mờ mờ khuôn mặt mình và em khá sát nhau, cảm giác rất là căng thẳng vì mình không có được bạo dạn lắm....
- Sao em nói thế, mà sao lại khóc, có gì nói anh xem nào
em rúc vào ngực mình, vẫn sụt sịt như vậy, mình cũng cuống chả biết làm thế nào, cũng không biết vì sao em khóc mà dỗ nữa, chỉ biết vỗ vỗ tí vào lưng em, ở nhà bống mà khóc mình cũng vỗ tí là nín
- Anh thiện
- Ừ, sao em
- Anh còn yêu em không, hay chán em rồi
......
- Anh nói cho em biết đi
- Sao...Tự dưng em hỏi thế
- Em muốn biết, em cố gắng thế nào, anh có biết không
- Anh có...
- Anh có còn yêu em không anh
- Khánh à, em hiểu cho anh....Anh và em....
- Anh đừng nói những điều ấy, chỉ cần trả lời em thôi
- Anh có...
- Có gì
- Có...Yêu em
- Anh không có cách nói nào lãng mạn hơn à
- Anh có
- Anh nói em xem nào
- Anh yêu em....
Em cười, nước mắt vẫn ướt trên khóe mắt, em ngẩn lên hôn lên môi mình, thật lòng mình cũng có tình cảm với em không ít...Mình đáp lại em, cuồng nhiệt, say đắm...
Em vẫn ngọt ngào như thế, từ hơi thở ấm áp của em, từ vị ngọt đôi môi em mình cảm nhận rất rõ ràng, lần này em đã biết hôn chứ không có lập cập để răng cắn lung tung nữa... . Hôm như thế chừng 5 phút thì mình buồng em ra, hôn nhẹ một cái nữa lên trán em
- Ngủ đi, mai còn đi học, anh cũng phải đi.....
Em không để mình nói hết câu, lại hôn lên môi mình nữa, tay em luồn vào áo mình....
- Bụng anh không có sau múi hi hi
- Ừ, anh có tập gì đâu, lại hay uống bia thì lấy đâu ra múi
- Nhưng sờ thích ...
Em lại rướn lên, hôn mình nữa, lần này thì mình cũng chả kìm được nữa, ôm em chặt vào lòng, em không mặt áo ngực, mấy cãi chỗ mềm mềm nhô nhô nó cọ vào mình muốn xịt máu mũi
Luồn tay vào người em, em run lên, rất rất lâu rồi, mình mới có cảm giác gần gũi một người con gái, em vẫn nhẹ nhàng và ngọt ngào như trước, có lẽ còn ngọt ngào hơn nữa, thêm một lần nữa, mình và em lại hòa vào nhau....
Sáng hôm sau, 8h mình mới mở mắt, chắc do hai đêm liền 1 đêm thì mất ngủ lái xe, một đêm thì.... Em dậy trước mình rồi, đang nằm cạnh nhìn mình...
- Em nhìn gì anh, sao không gọi anh anh muộn làm rồi
- Nhìn anh ngủ ngon quá em không muốn gọi
Em vẫn chưa mặc quần áo, lại ôm mình, rúc vào ngực mình
- Anh ơi
- Gì em
- Mình lấy nhau đi
-
- Được không anh
- Chuyện này...Anh sợ không được
- Tại sao, chẳng lẽ anh không yêu em nữa à
- Không phải vậy, nhưng anh và em....Sẽ khó để mọi người chấp nhận lắm
- Mọi người là ai ạ
- Bố mẹ, họ hàng, xã hội...
- Anh sợ à
- Anh không, nhưng thiệt thòi cho em lắm...Em xứng đáng với những thứ tốt hơn...Anh...
- Anh yêu em là được rồi
Mình chẳng biết nói gì nữa, ôm em vào lòng, chẳng biết ngày mai đây anh có thể mang đến được gì cho em không, thôi thì bên nhau được chút nào anh sẽ cố gắng để em được ấm áp nhất.
nằm một lúc nữa em dậy nấu mỳ cho mình ăn sáng còn đi làm, ăn xong bát mỳ tính về bên bãi xem bọn kia làm ăn sao thì em cứ nắng nặc đòi đi theo
- Thôi, đi làm có gì đâu mà theo
- Em xem anh làm
- có gì đâu mà xem
- Anh không muốn cho em đi cùng chứ gì
- Không phải thế, đi cũng được nhưng đừng có đòi về giữa buổi đấy
- vâng hi hi
lại lóc cóc dắt chiếc sóng thần ra, đứng chờ em thay đồ, một chút thì ẻm ra mặc quần jean sơ mi trắng....
- Thay bộ khác đi
- sao thế ạ
- Mặc đẹp vừa thôi
- a vâng anh chờ em tí...
Lần này em ra mặc quần ngố áo full, vậy là được rồi đi thôi...
Sang bên bãi thì anh em đang làm rồi, mình dặn em đừng trên bờ thôi mình trả xe rồi leo xuống bên xem anh em làm đến đâu.
- Anh về rồi hả
- Ừ, làm luôn rồi hả
- Vầng, em đoán anh về muộn nên em thay mặt anh chỉ đạo tụi nó làm luôn rồi
- Cười cc gì Tao nhìn mặt mày tao thấy ghét quá Thành ạ
- Vầng, có thằng tối qua đi đâu về mặt còn như cức ngâm nhìn ghét hơn ấy
- Đm mất dạy, làm đi nói cc gì nhiều
- Vầng
Mấy thằng nó vừa làm vừa nhìn mình, xong liếc em, rồi lại liếc mình cười rất nham nhở, tính mình thì đã hay thẹn rồi
- Đm Năm mày hàn vầy à, hàn như này ba bữa nó bong tao cho mày đi bộ từ trên nhà xuống đây sửa nhé
.....
- Thằng Thành nhìn cc gì, hàn nhanh lên ngày kia tao về đấy không xong là chúng mày ở lại....
............
Mấy thằng nó quay mẹ đi, éo nhìn mình nữa, cười với nhau . Mình định lên chỗ em, nhưng giờ lên đó chúng nó lại cười nữa ngại lắm, thôi thì kéo dây hàn ra chấm mút tí cho đỡ thẹn vậy. Vừa chấm đc chục mối thì em lò dò xuống chỗ mình
- Xuống làm gì em, dưới đây bẩn
- Hì em xuống xem anh làm
- Có gì đâu mà xem, nhìn hàn tối về đau mắt đấy
- Kệ em
- Bướng thế....
- Hì hì
Nói không lại được em, mình đành tháo kính của mình đeo vào mắt cho em, không tối về đau mắt không ngủ được lại khổ ra, đau mắt hàn còn kinh dị hơn đau mắt đỏ nữa....Em thấy mình tháo kính đeo lên mặt cho em thì hơi bất ngờ chút, rồi mỉm cười...
Mấy con khỉ kia thấy mình đeo kính cho em thì cười cợt rồi cũng làm màu rút kính ra đeo, bọn đểu bình thường có bao giờ đeo kính đâu
- Anh không đeo ạ
- Không
- Anh không sợ đau mắt à
- Anh quen rồi ít bị, với lại anh nhìn khi chuẩn bị hàn thôi, lúc hàn anh nhắm mắt....
- Nhắm mắt mà vẫn hàn được ạ
- Quen rồi mà...
Mình ngồi chấm đính một lúc ( đính là lắp các chi tiết lại với nhau, rồi đính tạm cho nó dính vào đã ) thì xong, thay que to để chuẩn bị kéo ( KÉo là hàn chết luôn, hàn dày, mối to, khói nghi ngút....) thì sực nhớ em ngồi cạnh, ngồi gần khói hàn thế này mà không quen khói nó ám vào người về lột hết da như bị bỏng ấy, da mịn thế kia mà bị bỏng hàn thì hỏng hết chứ còn gì nữa...
Lại cởi các sơ mi cái bang ra khoác lên cho em...
- Mặc vào đi
- Dạ ??
- Mặc vào, anh sắp hàn kín rồi khói lắm, khói này nó ám vào da là lột da đấy
- Thế anh...
- Anh quen rồi không bị
Khoác áo cho em xong còn cẩn thận bắt em bịt khẩu trang, đội nốt cho em cái mũ cối của mình nữa, lúc này nhìn em rất chi là buồn cười
- Anh cười gì thế
- Không, không có gì
Em cũng lạ, cái này không biết có gì hay mà cứ quanh quẩn ngồi xem, mấy lần mình xua ngồi tránh ra chút cho đỡ bị khỏi mà được tí lại ngồi sấn vào....
- Cho em hàn thử tí
- Không được, nhìn vầy chứ không dễ đâu, mà điện 3 pha nguy hiểm lắm vớ vẩn nó giật cho quéo người ấy
- Thì cho em thủ tí thôi, đi anh....
- Đây, cẩn thận đó
Em cũng chấm que vào chỗ mình đang hàn dở, tất nhiên em không hàn được, máy hàn 3 pha rất khỏe mút que rất chạt, tay yếu với không quen thì làm làm sao đc
- Sao nó cứ dính vào nhau mà không cháy anh
- Tại em dí sát quá, khi qua bắt đầu cháy em phải giữ không cho đầu que chạm vào thép
Em loay hoay một lúc thì cũng làm que hàn cháy được, tuy nhiên em lại để quá xa làm thủng một lỗ như cái chén trên máy
- Ơ, anh ơi sao nó không dính mà lại thủng lỗ thế này
- Vì em để que hàn xa quá nó thổi thủng chứ sao
- Khó vậy, giờ làm sao đây ạ
- Thì phải vá lỗ thủng lại, thôi ngồi sang bên để anh vá
- Vâng
Mình lại phải lay hoay nhặt ít sắt vụn vá lỗ thủng em mới đục, em ngồi yên xem mình làm đến trưa không thấy nói gì thêm mấy nữa, chắc ân hận vụ xì thủng máy. Cơm nước xong em nghỉ trên xe với mình còn bọn kia cho nằm dưới máy luôn, buổi chiều em lại lanh quanh xem mình làm, thỉnh thoảng chạy lanh quanh cầm hộ mình cái nọ cái kia cũng rất hăng hái, tuy nhiên cũng chả được việc mấy
- Thôi nghỉ thôi mọi người, Thành qua đây anh bảo
- Dạ gì thế anh
- Cầm tiền tối ăn, trông xe trông máy cẩn thận đừng rượu chè đấy
- Vâng, anh lại về bên kia à
- À, ừm
- He he
Nhìn quanh không thấy ông anh có con wave hôm qua đâu nữa mà mượn, đành dẫn em ra bắt taxi về bên nhà trọ
- Nay mệt không
- Dạ không, vui lắm anh
- Có gì mà vui
- Thì xem anh làm vui....
Về đến khu trọ em, mình ngại ngại đang không biết nói thế nào để ngủ lại cho nó đỡ ngại, mà chờ mãi chả thấy em bảo gì, đang định nói anh đi về nhé thì em lên tiếng
Anh lại định về bên kia à
- Ừ
- Sao anh cứ như vậy ạ, anh ghét em lắm ạ
- Không, anh không....
- Có phải anh không còn tình cảm với em không, anh đang nghĩ em dai như đỉa bám anh đúng không ạ
- Không, anh có nghĩ thế đâu, sao em nói thế
- Tại em thấy anh cứ cố tránh em, còn em thì cứ bám lấy anh, em mặt dày anh nhỉ
- Không không phải vậy đâu....
- Thế thì tại sao ạ, tại sao anh cứ như vậy với em, anh có biết em yêu anh nhiều lắm không, anh có biết em nhớ anh thế nào không ạ, anh có hiểu được em phải cố gắng đến thế nào để có thể yêu anh không anh....
Em òa lên khóc nức nở, mình đứng đó lặng người đi, đúng là em đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều. Em là một cô gái rất tốt, xinh đẹp, ngoan ngoãn....Đâu thiếu gì người tốt muốn đến với em đâu. Mình đã không bằng người ta, lại còn đối xử với em vô tình...Lúc đấy, mình thấy thương em vô hạn, nhìn em khóc trái tim mình như muốn ngừng đập, đau đơn lắm các bác ạ. Mình nhận thức được rõ ràng mình đã đối xử với em vô tình đến thế nào, không phải mình không yêu em, thương em, chỉ là mình sợ, mình sợ không dám thể hiện tình cảm ra với em, mình tự ti.....
mình bước lại gần em, em đang ngồi co ro trên giường, vai em vẫn run lên bần bật, mình biết em đang cố giấu những tiếng nấc, em lúc nào cũng vậy, cố chịu đựng một mình, chỉ vỡ òa khi đôi vai bé nhỏ của em không thể nào gánh thêm được nữa. Mình lúc này chỉ muốn thay thế em gánh những gánh nặng ấy, mình đã quá hén nhát mà đẩy tất cả những khó khắn cho người con gái nhỏ bé và mỏng manh này
- Khánh
- Dạ
- Anh xin lỗi
- Dạ không sao đâu ạ, em xin lỗi đã trách anh
- Anh xin lỗi, đừng khóc nữa
- Vâng
- Nín đi, anh yêu em, anh xin lỗi đã để em phải chịu đựng nhiều như thế, em tha thứ cho anh nhé, anh sẽ không để em một mình nữa đâu, em cho anh 1 cơ hội nữa được không
Tự dưng mình nói đến đây em lại òa lên khóc nữa, mình rất lúng túng chẳng biết làm sao cả, chỉ biết ôm lấy em thôi, rồi cứ dỗ em nín nhưng em không nín....
- Sao bây giờ anh mới chịu nói, em chờ lâu lắm anh biết không .... Em vừa nói vừa khóc
- Anh xin lỗi
Em ôm lấy mình, sụt sịt thêm một lúc nữa rồi cũng nín, nhẹ nhàng nằm trong tay mình, rất nhỏ bé và đáng yêu. Không phải vì mình yêu mà mình khen đâu, nhưng em thực sự xinh lắm, hiền dịu lắm, em hiền đến mức mình cảm tưởng như bất kì điều gì mình nói ra em đều sẽ răm rắp nghe theo và tin tuyệt đối. Chính sự dịu dàng đó ở em làm mình yêu và cảm thấy thương em rất nhiều, khi một cô gái nhỏ bé mỏng manh như em phải gánh chịu những khó khăn mà đến mình cũng sợ hãi, trốn tránh....
mình và em cứ ôm nhau như vậy, rất lâu sau em mới rời mình ra để đi nấu ăn, nhìn em quanh quẩn nấu nướng mình lại cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, thứ mà mình tưởng như đã mãi mãi đánh mất....
cơm nước xong thì cũng muốn đi ngủ cho sớm, tại làm cả ngày cũng mệt rồi, lần này thì không để em phải nhắc như mọi khi mình trèo lên giường nằm luôn, khi mình kéo em để ôm thì em nhìn mình thoáng chút ngạc nhiên rồi mỉm cười, mình nhìn yêu quá không cầm lòng được, hôn em một cái dài và em cũng đáp lại nhiệt tình, đêm hôm đấy cũng ngủ được ít lắm. Tất nhiên là cũng giống mấy cặp yêu nhau khác nhưng ngoài ra thì mình và em nói chuyện rất nhiều về cuộc sống sau này, và lần đầu tiên mình dám hứa với em, mình sẽ chờ em...
Sáng hôm sau mình vẫn dậy đi làm, còn em vì đi học nên không theo mình được nữa, buổi hôm nay làm xong mình cũng phải về luôn để trả xe nên không sang với em được. Mình dặn dò em chuyện học hành, ăn ở rồi nói em cứ yên tâm học, mình nhất định chờ em về, nếu cớ thời gian rảnh mình sẽ lên thăm. Lúc chia tay thì mắt em cũng ướt ướt tuy nhiên mình cũng nhận ra là em vui chứ không rầu rầu như mọi khi nữa nên cũng yêm tâm. Mình cho em ít tiền rồi về, em không phải dạng dễ dãi đâu, thực sự mình còn thấy em hơi khó gần nữa vì nhiều lần mình chứng kiến những cậu bạn thích em tặng quà nọ quà kia nhưng em không hề nhận của ai cả, chỉ có mình cho gì em cũng nhận ngay, không lần nào từ chối, kể cả là cho tiền cũng "em xin" ngay
Lại thêm một thời gian mình với em phải xa nhau, nhưng lần này thì tình cảm rất tốt, ngày nào cũng gọi điện và tối thì nt đến khuya, mình cũng không còn ngượng mồm mỗi khi nói anh yêu em nữa. Thời gian xa nhau mình nhớ em nhiều lắm, cũng may là chỉ hơn một tháng, mình chưa kịp lên thăm em thì em đã về nghỉ hè, cũng như lần trước, em chẳng nói với mình câu nào, khi mình đi làm về thì đã thấy em ở nhà mình rồi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro