
Chương 9 : Thượng Mã Phong
"Đến giờ rồi, ta phải đi định hồn thôi", Lý Đức đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần theo thói quen, Tiểu Thiến giả bộ không nhìn thấy, rồi lén làm mặt quỷ với tôi.
Hôm nay tôi không có hồn phải định, nên vẫn muốn ngồi nán lại một chút nữa, người qua kẻ lại trên đường, trông vô cùng thú vị. Bất chợt tôi có cảm giác xa cách với nơi này, vì tôi không cần phải tất bật vì cuộc sống như bọn họ nữa.
Tiểu Thiến vẫy vẫy tay chào, rồi cũng rời đi trước. Đối tượng định hồn hôm nay của cô nàng là giết nhau vì hận thù, nên muốn đến sớm để xem trò vui.
Lý Đức ngập ngừng giây lát, quay đầu lại nhìn tôi: " Dương Chín, hôm nay cậu có thể đi định hồn cùng tớ được không ? ".
Tôi ngạc nhiên, liền vội đồng ý, vì dù sao tôi cũng đang rảnh việc mà.
Anh ấy nhẹ nàng nắm tay tôi, trong chớp mắt, tôi đã vật đổi sao dời, di chuyển đến nơi khác.
Tôi nhìn xung quanh, cười phá lên.
Thảo nào phải kéo tôi đi cùng, địa điểm định hồn là khu phố đèn đỏ, thật đúng là làm khó Lý Đức mà.
Tôi nắm chặt tay Lý Đức, anh ta sử dụng pháp thuật thay một bộ đồ nam cho bọn tôi, pháp lực của tôi yếu ớt đến mức đáng thương, chẳng biết năm nào tháng nào mới đạt tới trình độ như vậy.
Má mì [1] trong quán bước lên chào mời, bà ta muốn nhìn mặt bắt hình dong xem bọn tôi có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn thẳng trông nghiêng gì cũng chẳng thấy rõ, chỉ có thể từ quần áo mà đoán chừng bọn tôi cũng thuộc vào hàng khá giả bình thường, nên tùy tiện mời bọn tôi ngồi vào trong góc.
[ 1] Má mì : người phụ nữ chuyên môi giới gái mại dâm
Lý Đức giả bộ bấm điện thoại cúi mặt, cơ hồ muốn dùng hành động này để giấu đi sự mất tự nhiên không trên mặt. Tôi cố nhịn cười, quan sát quán này, có chút bừa bộn cũng có chút dung tục, không phô trương như những quán mà tôi thường thấy trên phim truyền hình, có điều cũng khá được, rất có ý vị phong trần.
Từ chối khéo hai cô gái mà má mì đưa đến, hai bọn tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi một góc uống cà phê, tôi hỏi: "Hồn mà anh phải định, ở phòng nào? Tại sao chết?", Ở quán đèn đỏ , lẽ nào là chết vì tình?
Lý Đức dùng quạt chỉ về gian phòng phía sau: "Chính là phòng kia, trên đó có viết Nguyễn Công Tiến , nguyên nhân chết ta đọc không hiểu".
Tôi theo thói quen liếc nhìn mặt quạt của anh ấy , nhưng hiện lên trước mắt tôi chỉ là một khoảng trắng tinh.
Anh ấy xoay mặt điện thoại lại , đọc từng câu từng chữ cho tôi nghe
" Nguyễn Công Tiến 19 giờ 5 phút ngày 3 tháng 7 năm 2021 quán đèn đỏ Yến Hồng , chết vì mã thượng phong [2]
Mã thượng phong? Ngụm cà phê trong miệng bất ngờ phun phùn phụt.
[2] Mã thượng phong: là tình trạng trong sinh hoạt tình dục khi dương khí bị thất thoát, nguyên nhân là do tinh dịch tiết ra quá nhiều
Tôi nên giải thích thế nào với Lý Đức đây, thế nào gọi là "Mã thượng phong"?
Chuyện của Lý Đức tôi từng nghe Tiểu Thiến nhắc qua, anh ấy xuất thân trong gia đình kinh doanh giàu có, là con của vợ bé, từ nhỏ đã phải chịu đựng không ít coi thường, nhất cử nhất động nếu lỡ mắc phải sai lầm sẽ phải chịu chửi mắng.
Năm hai mươi tuổi được sắp xếp hôn nhân cho một gia đình đối tác làm ăn trên thương trường , nhưng chưa đến tuổi hôn ước thì đã mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời. Vì thế sau khi chết, anh ấy chọn dừng lại ở tuổi hai mươi, theo tôi được biết thì đây là trường hợp duy nhất lựa chọn tuổi ở địa phủ lớn hơn tuổi khi chết của mình. Cũng từ đó đến nay anh ấy vẫn chưa thể thoát khỏi được tâm trạng mong chờ hoàn thành hôn ước, bộ dạng thấp thỏm không yên, lo lắng sợ hãi, chỉ vì tư tưởng thâm căn cố đế làm một người con nghe lời gia đình sắp xếp.
Tôi bức bối gãi gãi đầu, chợt bắt gặp ánh mắt trách cứ của Lý Đức, có lẽ anh ấy nghĩ rằng một người đàn ông đàng hoàng thì không nên có những hành động như vậy, xem ra tôi không thể giải thích tường tận cái gọi là "Mã thượng phong" cho anh ấy được, rất có khả năng anh ấy sẽ bị dọa cho ngất ngay tại chỗ, quay đầu bỏ chạy đầu thai ngay tức khắc.
Trong căn phòng phía sau chợt phát ra tiếng hét thất thanh của một cô gái, có lẽ người đàn ông kia đã chết, tôi dặn dò anh ấy: "Lý Đức, đợi lát nữa tôi sẽ giúp anh định hồn, chỉ cần anh nhắm mắt lại, ta sẽ cầm tay anh, chỉ cần cầm điện thoại của mình là được. Nhớ là nhất định không được mở mắt".
Tôi kéo Lý Đức lách qua đám người đứng nhòm ngó xung quanh, vội vàng cầm lấy tay anh ấy, quay hướng camera lên thân hình ốm yếu trắng phao của người đàn ông và nhấn nút chụp, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy cách làm có chút gian trá, nhưng tôi nghĩ làm vậy cũng chẳng vi phạm quy tắc gì. Đâu có ai quy định là Quỷ sai nhất định phải nhìn thi thể hoặc âm hồn mới được đâu.
Lý Đức và tôi cùng nhau trở về địa phủ, anh ấy về nhà nghỉ ngơi, còn tôi tinh thần đang phấn khích nên ra ngoài đi dạo, dùng cách đi nhiều nhìn nhiều để quên đi hình ảnh chết đau mắt của người đàn ông kia.
Đi ngang " nhà hàng quỷ chết đói ", tôi cúi đầu vội vàng bước qua.
Nhờ "phúc" từ cái miệng của Vô Thường đại ca, chuyện tôi mua bánh bao cho trai chết đói đã được lan truyền khắp trên dưới địa phủ. Tháng trước trong một lần tình cờ trở về địa phủ, khi đi qua "nhà hàng quỷ chết đói", tôi liền bị một đám âm hồn xa lạ lôi lôi kéo kéo vào bên trong, chén chú chén anh thân thân thiết thiết, khiến tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Quản lý nhà hàng còn bảo, ông chủ có lệnh, chỉ cần tôi vào " nhà hàng quỷ chết đói" để tiêu phí pháp lực thì tất cả đều được miễn phí để báo đáp hành động cứu giúp người chết đói của tôi.
Đến lúc đó tôi mới biết, đi vào tửu lâu phải tiêu tốn pháp lực.
Đối với việc này, Quỷ đầu đại ca hết sức tự hào, cho rằng việc tiến cử tôi làm câu hồn sứ giả là có công, vì thế cứ đến " nhà hàng quỷ chết đói " hết lần này đến lần khác để ăn chực. Đáng tiếc là tôi vốn không phải là kẻ thích khoe khoang nổi tiếng, huống hồ lại là kiểu nổi danh hết sức mất mặt thế này, thực sự tôi thấy hành động cứu người này nhưng mà người đó vẫn chết đói thì chẳng có gì đáng ca ngợi đáng tự hào cả.
Kết quả là, tôi không thể đến " nhà hàng quỷ chết đói", cũng không thể vào " nhà hàng quỷ vui vẻ " còn cao cấp hơn chút vì pháp lực của tôi vẫn chưa đủ, nên đành phải lựa chọn cấp bậc mà tốn pháp lực thấp nhất, chính là " nhà hàng âm hồn " hết sức hết sức bình thường, trong cách suy nghĩ của tôi, đây cũng tương đương như "quán bình dân" chốn dương gian vậy.
Nhân viên của nhà hàng bê đồ uống đến, vì pháp lực của nhà hàng này khá thấp nên trong số đồ uống có cồn chỉ có thể lựa chọn bia. Vì chẳng lo uống say nên ngược lại tôi bắt đầu cảm thấy thích loại đồ uống kích thích như bia, có thể khiến tôi có ảo giác rằng mình còn sống.
"Biết ngay là em sẽ ở đây mà", Vô Thường đại ca vỗ tay vào lưng tôi, khiến người tôi chúi về phía trước, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau, cảm giác hệt như diều đứt dây vậy, phía sau anh ấy có cả Hà My và Duy Khánh.
" Chúng ta chia nhau, mỗi người một ly", Vô thường đại ca căn dặn nhân viên, rồi quay lại trách tôi, " Em đúng là da mặt mỏng, không dám vào " nhà hàng quỷ chết đói ", nếu không chúng ta đã không cần tốn phí pháp lực rồi".
Tôi liếc Quỷ đẩu đại ca một cái, huynh còn dám nói nữa hả.
"Các em đều là câu hồn sứ giả mới, chỉ có thể tiêu xài trong " nhà hàng âm hồn, các nhà hàng khác yêu cầu pháp lực cao quá đi", Quỷ đầu đại ca liếc ngó xung quanh, hậm hực nhấp một ngụm đồ uống, " Vãi ò !!! Chỉ có bia, nhớ năm xưa ta cũng phải uống bia liên tục ba tháng trời".
Vô thường đại ca cười khì khì nói; "Dạo gần đây, khu vực miền tây của các em, có Quỷ sứ mới vừa lên chức, Quỷ sứ cũ đi đầu thai rồi. Quỷ sứ mới là Tiểu Tưởng, hẳn cũng chẳng có gì khác biệt, chi là rất thích chơi khăm người khác. Các em nên biết rằng, công việc của Quỷ sứ cũng bao gồm cả phân phối cho Câu hồn sứ giả đối tượng định hồn, mấy hôm trước nghe hắn nói hắn sắp xếp một âm hồn bị chết vì Mã thượng phong cho một câu hồn sứ giả có tinha cách bảo thủ và chưa trải sự đời ".
Sắc mặt tôi hết xanh lét lại trắng nhợt, hay cho tên Tiểu Tưởng, vô tình làm liên lụy đến cả tôi.
Vô Thường đại ca thấy sắc mặt tôi không tốt cho lắm, thầm đoán rằng tôi lại đi lo chuyện thiên hạ, khùng khục cười rồi bỏ đi.
Ở địa phủ này, xem ra vàng thau lẫn lộn, âm hồn loại nào cũng có, lại còn có loại thích chơi khăm người khác. Mấy ngày sau đó tôi mới biết, đâu chỉ dừng lại ở chơi khăm người khác, mà còn có cả chuyện lấy việc công báo thù riêng nữa.
"Tại sao Câu hồn sứ giả khác lại thanh nhàn như thế, còn em một ngày lại phải định đến năm mươi bảy âm hồn?", tôi cầm kính lúp, chăm chú nhìn kỹ từng chữ bé xíu hiện lên chi chít trên màn hình điện thoại.
"Có phải cậu làm chuyện gì đắc tội với Quỷ sứ không?", Hà My nhìn tôi thông cảm nhưng lực bất tòng tâm, bất luận thế nào, chỉ có bản thân câu hồn sứ giả cầm điện thoại mới định được âm hồn, hoàn thành công việc định hồn.
Tôi nghiên răng nghiên lợi, tôi chỉ mới phá hỏng trò chơi khăm của hắn thôi mà, đồ tiểu nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro