Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cơn thèm khát Barca - 20 phút dài như thế kỷ

Sau khi đã thành "Vua" ở Serie A, Ibra ngày càng nung nấu ý định chuyển sang Barcelona, CLB vừa giành chức vô địch Champions League mùa 2008/09. Nhưng vì giá trị của anh quá cao nên quá trình thương thảo giữa 2 CLB luôn lâm vào bế tắc. Mọi chuyện tưởng như đi vào ngõ cụt thì bỗng nhiên được giải quyết chỉ sau 1 cuộc gặp mặt trong 20 phút.

"HÃY CHO TÔI SANG BARCA"

Tháng 6, Kaka sang Real Madrid với giá 65 triệu euro. Sau đó Cristiano Ronaldo cũng sang Real với giá cả trăm triệu. Những con số ấy đủ nói lên giá trị của những cầu thủ hàng đầu. Tôi đến gặp Moratti, người luôn đối đãi với tôi rất dễ thương và nói với ông ấy:

- Chúng ta đã có những năm tháng tuyệt vời và tôi sẽ vui vẻ nếu ở lại. Man United hay Arsenal mà đề nghị thì ông cứ gạt đi. Nhưng nếu Barca muốn có tôi...
- Ừ, thì sao - Moratti nói.
- Thì tôi mong ông hãy nói chuyện với họ. Chi phí thế nào tôi không quan tâm. Nhưng hãy hứa với tôi là sẽ nói chuyện với họ.

Nhìn tôi qua đôi mắt kính và mớ tóc rũ xuống trán, Moratti không muốn để tôi ra đi một chút nào, nhưng ông ấy vẫn nói:

- Được rồi, tôi hứa.

Chúng tôi đến Los Angeles tập huấn không lâu sau đó. Tôi lại ở cùng phòng với Maxwell, một điều đầy hứa hẹn vì như tôi đã nói nhiều lần, Maxwell là người bạn tốt nhất trên đời. Nhưng chúng tôi mệt nhoài vì chuyến bay dài và đám nhà báo thì như điên loạn. Họ đứng đầy ngoài khách sạn. Thông tin lớn nhất lúc ấy là Barca không đủ tiền để mua tôi mà sẽ chuyển sang mua David Villa.

Tôi vốn không coi trọng báo chí, nhưng làm sao tôi dửng dưng trước thông tin ấy được. Những tuần lễ vừa qua tôi phải sống phập phù giữa 2 trạng thái hy vọng và thất vọng. Nhưng đến lúc ấy thì tôi thấy mình đang đến rất gần với sự tuyệt vọng.

Và đấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Maxwell chó chết đến vậy. Anh ta đã đồng hành với tôi suốt cả một quãng đường dài, từ ngày đầu tại Amsterdam và hội ngộ tại Inter. Bây giờ thì cả 2 đều được liên kết với Barca. Nhưng Maxwell lại đi trước tôi một bước.

Nói một cách rõ ràng hơn, Maxwell đang trên đường tới Barcelona trong khi cánh cửa vẫn đóng im ỉm trước mặt tôi. Tôi bồn chồn đến mức không ngủ được. Vậy mà cái gã Maxwell chết tiệt cứ lải nhải qua điện thoại: Xong chưa cưng? Vẫn chưa à? Có gì mới không. Rồi còn khoe khoang Barca như thế này, Barca như thế kia.

Hết ngày tới đêm. Tôi còn biết làm gì ngoài việc gọi điện cho lão mập Mino. Mẹ kiếp, lo cho Maxwell mà không lo cho bố à. Tôi gọi điện và chỉ nghe một câu gọn lỏn trước khi cúp máy: "Đi chết mẹ mày đi".

ĐÂM ĐẦU VÀO NGÕ CỤT

Không biết đấy là lần bao nhiêu trong đời tôi nghe câu ấy từ Mino. Tôi biết gã mập cũng đang chạy việc như điên cho tôi. Nhưng Maxwell dễ hơn, anh ta đâu có bị truyền thông bao vây như tôi. Chả có một bí mật nào liên quan đến tôi thoát khỏi cánh báo chí cả. Và không một ai mảy may tin tôi có thể sang được Barca. Một ngày kia, Maxwell vào phòng thay quần áo và tuyên bố:

- Tôi sẽ sang Barca đây. Vào chào mấy bồ một tiếng.

Cả đội nhỏm dậy. Thật ư? Inter không phải là Ajax, nơi mọi người đều chộn rộn tìm cho mình một CLB lớn. Nhưng Barca vừa vô địch Champions League và đang là CLB mạnh nhất thế giới. Nên khi Maxwell nói vậy, nhiều người bỗng dậy lên cảm giác ganh tỵ. Maxwell nói xong thì đi dọn dẹp đồ đạc. Tôi nói thật to: "Dọn phụ đồ của tôi với. Tôi cũng sang Barca cùng anh nữa".

Mọi người cười phá lên như nghe một câu chuyện hoang đường nhất. Làm sao có CLB nào đủ tiền mua Ibra cơ chứ. "Ngồi xuống, bớt giỡn đi cưng", mọi người la lên và mang tôi ra làm đề tài chọc ghẹo.

Mino vẫn làm việc như điên. Được ăn cả, ngã về không. Trong trận giao hữu với Chelsea, tôi bị John Terry xoạc một cú rất nặng. Tay đau dã man, nhưng tôi kệ nó. Cánh tay thôi mà, cầu thủ đá bóng bằng chân chứ đâu có dùng tay làm gì. Còn khối chuyện để lo.

Một ánh sáng lóe lên khi có tin John Laporta sẽ đáp chuyến bay riêng đến Milano để ăn tối với Moratti và Marco Branca, giám đốc thể thao Inter. Laporta là nhân vật thứ dữ, Barca dưới thời ông làm Chủ tịch đã trở lại thống trị châu Âu. Tôi hy vọng, nhưng rồi không có gì xảy ra sau bữa ăn tối cả. Moratti nói với ông ta: "Nếu ông đến đây vì Zlatan thì đi về ngay đi, anh ta không phải để bán".

Tôi rất giận khi biết điều này. Moratti đã hứa với tôi rồi mà. Cảm giác giống như bị phản bội vậy. Nhưng tôi cũng đã nói nhiều lần rồi đấy. Chuyển nhượng là một trò chơi đầy những toan tính. Nói "không bán" thực ra là một cách nói khác của "đắt lắm đó nha".

Cánh nhà báo càng sôi sục hơn sau bữa ăn tối ấy. Tôi thì lại rơi vào vùng đất không người lần nữa. Đến cả Mino cũng chuyển sang giọng bi quan: "Có vẻ không êm rồi nha mày. Dám đổ bể lắm à".

CANH BẠC 20 PHÚT

Rồi tôi lại nghe Joan Laporta và Txiki Begiristain, giám đốc thể thao Barca, lại lên một chuyến chuyên cơ. Lần này họ không bay vì tôi mà sang Ukraine vì Dmytro Chygrynskiy của Shakhtar Donetsk, đội vừa vô địch Cúp UEFA. "Con cáo" Mino trổ hết tuyệt kỹ ra vào giai đoạn này. Lão mập gọi cho Txiki Begiristain khi ấy đang trên máy bay về lại Barcelona:

- Các ông khoan về vội, bay qua Milano cái đã.
- Chi vậy?
- Vì Moratti đang ở nhà. Nếu các ông đến và gõ cửa, tôi nghĩ các ông có thể mua được Ibrahimovic.
- Ừ, chờ 5 phút nhé. Tôi thảo luận với Laporta một chút.

Đấy là những phút thật dài và đầy may rủi. Moratti chả hứa gì cả, ông ta cũng chả có vẻ gì là sẽ tiếp phái đoàn của Barca. Nhưng Mino phải chơi canh bạc này. Txiki Begiristain gọi lại. "OK, bọn tôi đang bay ngược lại đây. Sẽ hạ cánh tại Milano".

Mino gọi cho tôi. Tin nhắn và cuộc gọi dồn dập, điện thoại như cháy máy. Moratti được thông báo: "Phái đoàn Barca đang trên đường đến nhà ông". Có thể ông ấy nghĩ nó thật đường đột, nhưng cuối cùng vẫn tiếp. Moratti là một người có phong cách, ông ta không muốn tỏ ra thiếu lịch sự.

Lúc này thì tôi hết ngồi yên được nữa. Tôi nhắn tin cho Marco Branca như sau: "Tôi biết người của Barca đang đến nhà Moratti. Ông đã hứa sẽ nói chuyện với họ, ông cũng biết tôi muốn sang CLB đấy. Đừng quậy banh vụ này, hoặc tôi sẽ quậy banh Inter". Branca không trả lời. Tôi biết giờ khắc quan trọng nhất trong cuộc chuyển nhượng là lúc này đây. Cả nghìn câu hỏi vang lên trong đầu tôi.

Tôi nghĩ cuộc gặp gỡ ấy sẽ kéo dài trong nhiều giờ. Ai ngờ chỉ sau 20 phút chuông điện thoại đã reng. Mino gọi. Chết mẹ, Moratti đuổi cả đám về nữa hay sao? Tôi đáp lại với giọng khô rát:

- Nghe nè!
- Xong.
- Xong cái gì?
- Mày sẽ sang Barcelona. Dọn đồ đi cu.
- Giỡn mấy chuyện này đ** vui đâu nha!
- Giỡn cái đếch gì. Dọn đồ.
- Làm đ** gì mà nhanh vậy.
- Tao không có thời gian để nói chuyện với mày lúc này. Dọn đồ đi.

Rồi gã cúp máy. Trời ơi, là sao? 20 phút cho một vụ chuyển nhượng kéo dài cả mấy tháng sao? Tôi đang ở khách sạn. Làm gì bây giờ? Tôi buộc phải nói chuyện với ai đó. Gặp Patrick Vieria ở sảnh, tôi nói:

- Tôi sẽ đến Barca.
- Lại nói phét, làm gì được?
- Được, tôi hứa đấy.
- Bao nhiêu.

Bao nhiêu ư? Ừ, tôi cũng không biết nữa. Barca đã trả bao nhiêu để thuyết phục Inter nhả Ibra cho mình?

Sau khi Maxwell hoàn thành vụ chuyển nhượng tới Barcelona, chủ tịch Joan Laporta xác nhận rằng đã có một thoả thuận sơ bộ giữa Barcelona và Inter Milan về việc Ibra sẽ gia nhập đội bóng. Ibra rời Inter Milan khi đội bóng đang có chuyến tập huấn mùa Hè tại Mĩ ở giải World Football Challenge vào ngày 23/7/2009 để có những cuộc thương thảo với Barca, và trận cuối cùng của anh cho Inter là gặp Chelsea.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: