Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

118.

Tôi ở trong thư phòng gọi điện cho cha, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe cha tôi nói rằng ông ấy đang tắm nắng ở Hawaii, không có thời gian đến nghe giáo viên dạy dỗ, kêu tôi tự viết bản kiểm điểm nghìn chữ để nhận sai.

Tôi nói: "Cha. Không phải mời phụ huynh đến nói chuyện."

Cha tôi hỏi: "Con bị đuổi học?"

Đầu dây bên kia vọng tiếng mẹ kế gọi ông ta.

Tôi nói: "Khen thưởng tiến bộ trong học tập, thứ hai lên sân khấu phát biểu dưới cờ."

Cha im lặng một lúc, hỏi lại: "Thật không?"

"Không tin thì hỏi anh trai." Tôi nói: "Sau khi cha đi, con chăm chỉ học tập, đâm đầu làm đề quên ăn quên ngủ!"

Giọng điệu của cha tôi cũng rất cao hứng, nói: "Rất tốt, kêu anh trai đưa con đi làm thẻ tín dụng, cha ở đây sẽ chuyển tiền cho con."

"Con không cần tiền." Tôi chà xát đế dép lên sàn, nhìn hàng cây lụi tàn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Cha, nói chuyện khác đi."

Ông ta nói: "Chờ vài tháng nữa sẽ mang đặc sản về cho con."

119.

Mối quan hệ cha con này hoàn toàn dựa vào tiền bạc để duy trì.

Chủ nghĩa tư bản tàn nhẫn!

Lúc ngồi xếp bằng trên giường Từ Dập, tôi vẫn còn giận cha, chọc thủng bài thi trong tay thành cái lỗ.

Tôi càng nghĩ càng tức, ngẩng đầu phẫn nộ nói với Từ Dập: "Cha biết tôi tiến bộ hơn 400 điểm cũng chỉ nói một câu 'Rất tốt', ông ta thậm chí còn không quan tâm tôi sống như nào."

Từ Dập cầm bút bi chọc chọc vào cằm, quay đầu nói với tôi: "Cha mẹ tôi cũng mặc kệ thành tích của tôi, họ cảm thấy tôi hạng nhất là chuyện hết sức bình thường, chỉ khi nào tụt hạng bọn họ mới đặc biệt về nhà để mắng tôi."

Tôi nói: "Tiến bộ không có chỗ chứa anh."

Từ Dập nói: "Nếu so sánh như vậy, cậu sẽ không tức nữa."

Tôi nói: "Cũng đúng."

Tôi nằm ngửa trên giường hắn một hồi, nhớ tới cái gì lại đứng lên, lấy hộp bento trong cặp ra đặt lên bàn hắn ta.

Từ Dập nhìn, nói: "Cho tôi?"

Tôi nói: "Mấy hôm trước tôi với anh trai đi siêu thị mua bột mì rồi gói rất nhiều bánh bao. Anh hấp lại là có thể ăn ngay."

Trong mắt Từ Dập mang theo chút ý cười, hỏi: "Cậu tự làm à?"

Tôi còn chưa trả lời, hắn mở hộp ra xem, lập tức nói tiếp: "Đây chắc chắn không phải Bạch Liên gói. "

Tôi nói: "Chê xấu à? Đây là lần đầu tiên tôi gói, không làm bục nhân đã tốt lắm rồi."

Từ Dập nói: "Trước đây cậu đến phòng tranh tìm tôi, cũng nói là lần đầu tiên theo đuổi người khác."

Hắn ta nghiêng đầu, quay ghế lại, nhìn tôi cười, mở rộng vòng tay và hỏi tôi: "Cậu có muốn ngồi lên đùi tôi như hôm đó không?"

Tôi hơi chần chừ.

Ánh hoàng hôn rực rỡ tràn qua cửa sổ, nhuộm sợi tóc màu đen của Từ Dập thành một tầng vàng nhạt.

Hắn ta nhìn tôi nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn ôm tôi, đúng chứ? Vậy thì ôm đi."

Hắn ta ôm tôi vào lòng, tinh tế hôn mi mắt đến xương quai xanh. Tôi thích cảm giác được hắn ôm vào lòng, có thể ngửi thấy mùi xà phòng riêng biệt trên người hắn, khiến tôi cảm thấy rất an toàn.

Hoặc đơn giản tôi chỉ muốn được ôm.

Đôi tay to của hắn nâng áo tôi lên.

Từ Dập nói: "Vọng Vọng, tôi muốn tất cả những lần đầu tiên của cậu sau này."

Anh ta nắm chân tôi.

Tôi thở hổn hển, nói: "Nhưng tôi..."

"Tình cảm không giống đề toán, nhiều lúc không thể phân biệt đúng sai, cũng không có một cách giải duy nhất." Từ Dập vùi đầu vào vai tôi, nói: "Nếu cậu không biết cách để tìm ra đáp án, tại sao không tiếp tục tìm kiếm trên người tôi?"

"Cậu theo đuổi tôi, chỉ hỏi ý kiến mà thôi." Hắn ta nói: "Những gì tôi nói chỉ là muốn báo trước cho cậu biết, cậu không cần đưa tôi bất kỳ câu trả lời nào."
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro