Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần II

❤️

3.

Lời nói của mẹ ruột đã để lại bóng ma trong lòng tôi.

Tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Tuy rằng thân hình còn không cao bằng bếp lò nhưng tôi vẫn cố gắng giẫm lên băng ghế nhỏ để xào rau, rửa chén và xách theo một thùng lại một thùng quần áo đi ra dòng suối nhỏ giặt.

Ngay từ đầu, cha nuôi còn có nói vài lời bảo rằng tôi còn nhỏ tuổi những chuyện này còn không đến lượt tôi làm.

Một thời gian sau, mẹ nuôi tôi có thai, cha nuôi cũng không nói những lời này nữa.

Thậm chí sau đó, ánh mắt nhìn tôi càng ngày càng phức tạp, sắc mặt cũng càng ngày càng khó chịu.

Trong lòng tôi luôn có một loại dự cảm không tốt, nhưng tôi không dám đi đoán chỉ cố gắng làm việc càng ngày càng chăm chỉ hơn.

Hôm nay, tôi đang xách một thùng quần áo bẩn của mẹ nuôi đã thay ra để chuẩn bị đi giặt. Ngay sau đó chỉ thấy mẹ ruột tóc tai bù xù giống như người điên xông tới.

Một cái tát rất mạnh tát vào mặt tôi, mẹ ruột chỉ vào tôi với vẻ mặt dữ tợn và gào lên:
"Đồ ác nhân! Sao mày không ch ết đi!? Sao mày còn chưa ch ế t đi! Mày mau đi chết đi! Đi chết đi! Mày trả lại con trai cho tao! Trả lại con trai cho tao nhanh lên!"

Tôi bị mẹ ruột đánh ngã trên mặt đất, một đ ạp rồi một đ ạp liên tiếp đ á vào lưng tôi vào bụng tôi...

Lúc ấy tôi nhỏ bé, chỉ có thể cuộn tròn chịu đựng, hai tay ôm đầu, vừa chịu những lần đas đấm đó vừa lăn lộn trên mặt đất lầy lội.

Trong tiếng đánh chửi của mẹ ruột, cuối cùng tôi cũng biết nguyên nhân mình bị đánh, là bà ta lại sinh một đứa con gái.

Bà ta đổ lỗi cho tôi về tất cả chuyện này.

Bởi vì tôi không có chết, nên linh hồn các bé gái không có kinh sợ nên vẫn muốn đầu thai vào người bà ta, vì vậy bà ta mới lại sinh hạ một bé gái khác.

Tôi không biết mình bị đánh bao lâu, chờ đến lúc cha nuôi chạy tới thì cả người tôi đầy vết thương, nằm im trên mặt đất không thể động đậy.

"Tao lúc trước nên bóp chết mày giống như đứa thứ hai này, tại thời điểm mày sinh ra tao nên bóp chết luôn. Cũng không đến mức để cái đồ nghiệp chướng* như mày làm hại tao lại sinh ra một đứa con gái!"

*(Thuật ngữ Phật giáo) Chướng ngại gặp phải đời bây giờ do hành vi xấu ác trong quá khứ gây ra.

Lúc mẹ ruột bị thôn trưởng và cha nuôi bọn họ lôi đi, trong miệng bà ấy còn không ngừng chửi bới rất nhiều.

Tôi nghe thấy mà cả người rét run.

Đứa con thứ hai, em gái của tôi, người mà tôi chưa từng gặp mặt qua, đã bị mẹ ruột b ó p cổ đến ch ết khi vẫn sống sờ sờ!

Hiển nhiên, bà ấy sợ sau khi em gái tôi bị ném vào núi Cô Nương sẽ giống như tôi may mắn được người ta nhặt về nuôi sống.

Tôi giãy dụa bò dạy từ trong bùn lầy, cả người lạnh đến không ngừng phát run, muốn đi thay quần áo bẩn thỉu trên người.

Xoay người, tôi thấy mẹ nuôi đang đứng ở cửa lớn.

Tôi không biết mẹ nuôi đã đứng ở đó bao lâu, nhìn thấy bao nhiêu. Chỉ là khi đối diện với đôi mắt u ám của mẹ nuôi theo bản năng tôi rùng mình một cái. Chân tay luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Còn không nhanh đi giặt quần áo? Thật đúng là xui xẻo!”

Mẹ nuôi hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng bỏ lại một câu, tay đưa xuống vuốt bụng rồi rời đi.

Nhìn mẹ nuôi như vậy, ngay cả quần áo tôi cũng không dám thay, mà chịu đựng cơn đau khắp người, vội vàng xách theo quần áo đi giặt.

Chờ đến khi tôi giặt quần áo xong trở về nhà cha nuôi cũng đã quay lại, nhìn thấy tôi đi giặt quần áo trở về với một thân bẩn thỉu, mặt mũi bầm tím, ông ấy cau mày muốn nói cái gì đó thì chợt nghe được tiếng mẹ nuôi hừ lạnh một tiếng, gọi ông ấy đi qua.

Không biết mẹ nuôi nói cái gì, mà khiến cho cha nuôi sắc mặt biến đổi, cha nuôi và mẹ nuôi cãi nhau một trận.

Mẹ nuôi lập tức ôm bụng khóc lớn, miệng còn lầm bầm các loại nào là mình không sinh nữa, nào là phải về nhà mẹ đẻ…

Cha nuôi lúc ấy lại phải lập tức an ủi, sau đó là một tiếng thở dài thật dài......

4.

Ngày hôm sau, Lý Đồ Tể tới, đi theo phía sau là một bà già mắt dơi mày chuột*, bà ta vừa vào cửa đã dùng cặp mắt tam giác kia nhìn thẳng tắp vào tôi đánh giá một lượt.

*Để chỉ hạng người có bộ dạng gian xảo, chỉ chờ chực làm những việc xấu xa, hại người

Tôi nhìn vào ánh mắt của bà ta, cả người tôi cực kỳ sợ hãi, chỉ cảm thấy mình giống như là miếng thịt heo ở trên quầy của Lý Đồ Tể, miếng thịt nằm ở đó chờ người khác xoi mói định giá.

“Chính là cô bé này sao? Người gầy như vậy? Sợ là không dễ đẻ con đâu!”

Bà già cúi mặt, ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi:
"Toàn thân không có hai lượng thịt, mặt hàng như vậy, anh cũng dám đòi năm trăm tệ?"

Tôi nghe bà ta nói như vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhìn về phía cha nuôi:
"Cha, cha đừng bán con, con có thể ăn ít cơm, một ngày con chỉ ăn hai bữa thôi, không, một bữa. Mỗi ngày chỉ cho con ăn nửa chén cháo là được. Con có thể đốn củi, nấu cơm cùng giặt quần áo. Thêm vài năm nữa, con có thể đi kiếm tiền trả lại cho cha, cha đừng bán con!"

Cha nuôi nhìn bộ dáng đau khổ cầu xin của tôi, ông có chút do dự nhìn về phía mẹ nuôi:
"Nếu không, chúng ta vẫn là giữ lại nha đầu đi! Nha đầu này cũng có thể giúp đỡ chúng ta làm việc!”

Mẹ nuôi cười lạnh nói:
"Nó đã bảy tuổi, trưởng thôn nói, hiện tại trẻ con tám tuổi nếu như không đưa đi học, chính là phạm pháp. Chẳng lẽ anh muốn cho nó đi học?"

Cha nuôi mở miệng nửa ngày nhưng không nói gì nữa.

"Huống chi cái này nha đầu chết tiệt chính là cái đồ xui xẻo, cũng bởi vì anh giữ nó lại, làm hại mẹ ruột của nó lại sinh một cái hàng thua lỗ khác. Nếu như anh nhất định phải giữ lại nó, được, hiện tại tôi đi đánh rớt cái đứa trong bụng này. Dù sao có nó ở đây, nếu sinh ra, khẳng định là cái hàng thua lỗ tiếp, không bằng hiện tại tôi gi ết ch ết nó luôn đi!"

Cha nuôi không còn cách nào thở dài một tiếng, quay đầu đi vào phòng.

Tôi muốn nhào tới túm góc áo cha nuôi, lại bị Lý Đồ Tể một tay túm được tóc, ông ta giơ tay tát vào mặt tôi hai cái:
"Đồ ch ết ti ệt, nuôi mày nhiều năm như vậy, giờ chỉ bán được có năm trăm đồng, thật sự là cái đồ hàng thua lỗ mà!”

Nói xong, ông ta xách tôi giống như xách con gà con, mang tôi ra khỏi nhà.

Ở cửa, mẹ ruột của tôi đang cười khanh khách nói gì đó với bà già mua tôi, bà già kia móc ra năm mươi đồng ném cho mẹ ruột khiến cho bà ta cười càng nhiệt tình hơn.

Thấy tôi còn đang giãy dụa, mẹ ruột dơ một chân đá vào ngực tôi, ánh mắt ác độc mà miệng thì nguyền rủa tôi:
"Con nhóc ch ết tiệt, đều là do mày hại tao, nếu không phải vì mày thì tao đã sớm có con trai. Nếu không phải nhìn mày còn có thể bán chút tiền, mày cho rằng mày còn có thể tiếp tục sống? May mắn tao đã hỏi qua thần bà, đem mày bán đi xa sẽ không ảnh hưởng đến nhà chúng tao. Còn mày cái đồ xui xẻo, xứng đáng bị bán đi cho những lão goá vợ kia làm đồ chơi..."

Tôi bị bà ta đá một phát vào ngực trúng vị trí trái tim, tôi chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, gần như không thở được.

Bà già mua tôi lập tức trầm mặt xuống, không vui mở miệng:
"Con nhóc này là tôi đã trả tiền. Nếu cô đá nó xảy ra chuyện, tôi còn thế nào bán lấy tiền?"

Mẹ ruột vội vàng rụt chân sắp đá thêm nữa lại, bà ta ngượng ngùng cười một cái, nói:
"Dì Vương, chúng ta đã nói rồi, nhất định phải đem con nhóc chết tiệt này bán cho một gia đình quyền thế hơn. Chỉ khi nó sống đủ khốn khổ thì tôi mới có thể sớm sinh được con trai!"

Dì Vương híp đôi mắt u ám nói:
"Yên tâm đi! Đã tìm được người mua rồi, đảm bảo sẽ không để con nhóc này sống dễ dàng.”

5.

Dì Vương là một kẻ buôn người.

Lúc tôi bị bịt mắt ném vào một căn phòng, bên trong đã nhốt ba đứa trẻ.

Hai nữ một nam, đều là khoảng bảy tám tuổi.

Không giống với hai cô gái gầy trơ xương và toàn thân chắp vá như tôi, quần áo trên người cậu bé là loại tôi chưa từng thấy qua.

Làn da cũng trắng nõn mịn màng giống như trứng gà bóc, nhưng vì đang phát sốt nên cả người cậu bé nóng đỏ rực, sờ vào làn da như bị phỏng tay.

"Dì Vương, đứa nhỏ này cứ tiếp tục sốt như vậy, sợ là sẽ sốt hỏng đầu mất!"

Người đàn ông to lớn trông coi chúng tôi cau mày nói.

"Ừ! Đứa bé ở thành phố thật mỏng manh."

Dì Vương cũng rất phiền lòng, nói:
"Đứa bé này có ngoại hình là tốt nhất, đưa đến những nơi cần con trai, tuyệt đối sẽ là món hàng đắt tiền. Nếu như bị sốt hỏng đầu, có thể bán giá cũng không được tốt lắm! Tranh thủ thời gian mua chút thuốc hạ sốt rồi trở về cho nó ăn!”

“Được." Người đàn ông gật đầu, tức giận nói:
"Xem ra nên sớm đưa nhóm hàng này đi, để lâu sợ xảy ra vấn đề gì.”

Nghe hắn nói như vậy, dì Vương do dự một chút, nói:
"Cũng tốt, chờ thằng bé này hạ sốt, chúng ta nhanh đem bọn nó đi.”

Bọn họ nói chuyện không hề tránh né chúng tôi, trong lòng tôi vừa vội vừa sợ, nghĩ đến lời lúc trước của mẹ ruột nói với dì Vương lại càng sợ hãi hơn.

Đợi đến khi hai người bọn họ đóng cửa rời đi, tôi vội nhỏ giọng hỏi hai cô gái kia:
"Các cậu làm sao bị bắt vào đây? Các cậu có biết đây là đâu không?"

Sắc mặt hai người sợ hãi nhìn tôi, chỉ lắc đầu liên tục, nhưng một chữ cũng không dám nói.

Tôi nhìn toàn thân hai người đều là vết thương tím bầm, trong lòng tôi thắt lại, cũng không dám mở miệng nữa.

Quả nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng quát:
"Không được nói chuyện. Đứa nào phát ra âm thanh nữa, ông đây đánh chết đứa đó.”

Cửa bị mở ra, người đàn ông vẻ mặt dữ tợn đi vào, một cước đá vào bụng tôi:
"Con nhóc chết tiệt này, thành thật một chút cho tao. Mày còn dám nói chuyện, tao cắt đầu lưỡi mày đi.”

Tôi bị đá đến ngũ tạng lục phủ đều lộn ngược lên, cả người cuộn mình trên mặt đất, chỉ dùng hai tay gắt gao ôm lấy đầu không dám nhìn hắn.

Đây là kinh nghiệm của tôi tích lũy được từ việc quanh năm suốt tháng bị đánh, chỉ có như vậy tôi mới có thể cố gắng làm mức độ tổn thương của mình ở mức nhẹ nhất.

Cũng may lúc này, cậu bé nằm trên giường đột nhiên trở mình, phát ra tiếng rên rỉ không thoải mái.

Người đàn ông to lớn vội vàng dừng tay đánh tôi, ông ta bước tới xem xét tình trạng của cậu bé.

Lúc này, dì Vương cũng đã mua thuốc trở về, sau khi hai người cho cậu bé uống thuốc, chờ nhiệt độ cơ thể cậu bé hạ xuống, bọn họ bắt đầu liên lạc với nhà tiếp theo.

Bọn họ nói chuyện với nhau không có ý tránh né chúng tôi, tôi cũng tự nhiên nghe được, ba ngày sau bọn họ sẽ đưa chúng tôi giao cho người mua.

Ba ngày sau, dì Vương, người vẫn luôn chỉ tùy ý ném mấy cái bánh bao để cho chúng tôi bữa no bữa đói, lại cho chúng tôi mỗi người một chén mì sợi.

Về phần cậu bé tên Lục Cảnh Hạo kia, bởi vì đã uống thuốc hạ sốt nên vẫn luôn mê man.

Dưới sự giám sát của bọn họ, sau khi tôi thành thật ăn hết cả bát mì sợi, thì sợ hãi rụt rè đề nghị muốn đi vệ sinh.

Tôi nhân lúc đi toilet mà móc cổ họng vài cái nhổ toàn bộ mì sợi đã ăn vào trong bồn vệ sinh.

Quả nhiên, ngay sau khi ăn xong bát mì sợi kia khoảng nửa giờ, đã thấy hai cô gái khác bắt đầu buồn ngủ.

Thấy thế, tôi cũng vội vàng giả bộ ngủ.

Nhắm mắt lại, tôi có cảm giác mấy người chúng tôi bị trói dây thừng, bỏ vào trong mấy sọt rau rồi khiêng lên một chiếc xe.

Sau khi cảm giác được xe bắt đầu khởi động, tôi lặng lẽ mở mắt, cắn đứt dây thừng buộc tay, đưa mắt quan sát xung quanh qua khe hở của sọt rau nhìn ra bên ngoài.

Tôi muốn chờ một cơ hội, một cơ hội để có thể thoát thân.

Trong lúc tôi đang kiên nhẫn chờ đợi, trong sọt thức ăn kế bên truyền ra động tĩnh cực nhẹ, tôi quay đầu nhìn lại, thì đối diện với hai mắt mở to của Lục Cảnh Hạo.

“Suỵt”

Tôi làm một động tác im lặng với cậu bé, đưa tay cởi dây thừng trói tay chân của cậu bé.

Cậu bé gật gật đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông to lớn đang lái xe ba bánh phía trước, cẩn thận từng li từng tí không dám phát ra tiếng động.

Tôi xem xét mọi nơi một chút, trên chiếc xe này chỉ có tôi và Lục Cảnh Hạo, hai cô bé khác cũng không có ở đây, hiển nhiên là được đưa lên xe khác đưa đi.

Xe ba bánh bỗng nhiên ngừng lại, phía trước là một đường sắt, hiện tại đang bị ngăn cản phải đợi xe lửa đi qua mới có thể đi về phía trước.

Đây là một cơ hội tốt!

Tôi và Lục Cảnh Hạo liếc nhau, trong lòng biết đây là một cơ hội vô cùng tốt.

Hai chúng tôi lập tức đem sọt thức ăn nhấc lên nhảy xuống xe, đồng thời lớn tiếng hét lên:
"Cứu mạng! Người này là bọn buôn người, bọn họ muốn bắt chúng con đem đi bán!"

Lúc này, có rất nhiều xe dừng bên đường ray chờ xe lửa đi qua.

Mọi người xung quanh nghe được câu chúng tôi hét lên, người xung quanh lập tức tụ tập lại.

Người đàn ông to lớn lái xe thấy có gì đó không ổn, muốn lái xe chạy trốn, lại phát hiện xe đã bị chặn không nhúc nhích được, lập tức ngay cả xe hắn cũng không thèm cứ như vậy chạy trốn.

Mọi người vốn còn có chút hoài nghi nhưng khi thấy cảnh như vậy, họ nhao nhao lựa chọn báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Cả hai chúng tôi đều được đưa về đồn cảnh sát, sau khi chú cảnh sát hỏi rõ tình huống của Lục Cảnh Hạo họ nhanh chóng liên lạc với người nhà của cậu ấy.

Mà khi đối mặt với câu hỏi của bọn họ, một câu tôi cũng không nói nên lời.

Tôi biết rất rõ, tôi đã không còn nhà nữa.

Mẹ ruột muốn gi ết tôi, cha nuôi một lòng vứt bỏ tôi.

Trời đất bao la, nhưng lại không có chỗ cho tôi.

Tôi đột nhiên có chút nản lòng thoái chí, tôi tự hỏi bị dì Vương bán đi có phải là chuyện tốt hay không. Ngược lại có lẽ là một chuyện tốt, ít nhất còn có thể có một chỗ cho tôi sống tiếp.

Cha mẹ của Lục Cảnh Hạo rất nhanh đã chạy tới.

Khi mới gặp mặt, bà Lục quần áo tinh xảo, vừa nhìn vào đã thấy quý phái tao nhã. Bà ấy ôm chặt Lục Cảnh Hạo vào trong ngực, khóc không ngừng.

Cha Lục cũng rất đẹp trai ông ấy cao lớn và đẹp trai một bên quan tâm Lục Cảnh Hạo, một bên an ủi mẹ Lục.

Nhìn gia đình thân mật khăng khít trước mặt, trong lòng tôi tràn đầy hâm mộ.

Cảm giác được yêu thương quan tâm như vậy, nhất định là rất hạnh phúc!

Lục Cảnh Hạo sau khi kể cho ba mẹ cậu ấy nghe quá trình trốn thoát, nhìn sang tôi, mở miệng hỏi:
"Người nhà của cậu còn chưa tới đón cậu sao?"

Tôi cười khổ một tiếng, lắc đầu, không nói gì.

Mẹ Lục thấy thế đã hỏi thăm một chút tình huống của tôi với vị cảnh sát đứng bên cạnh. Sau khi biết được tôi đã không có người nhà, ánh mắt mẹ Lục nhìn tôi càng thêm vài phần đau lòng hơn.

Mẹ Lục đi tới bên cạnh tôi ngồi xuống, mở miệng hỏi tôi:
"Cô bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

Dưới ánh mắt quan tâm của mẹ Lục, tôi có chút khó xử cúi đầu:
"Cháu... cháu không có tên.”

Đúng rồi, dù là mẹ ruột hay là cha nuôi đều không có đặt tên cho tôi.

Từ nhỏ, tôi bị mọi người gọi "Hàng thua lỗ" "đồ xui xẻo" "nhóc con" mà gọi đến lớn lên. Cái tên đối với tôi mà nói, là một thứ vô cùng xa xỉ.

Ánh mắt của mẹ Lục càng thêm thương xót, bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nhẹ giọng hỏi:
"Vậy con... còn chỗ nào để đi không?"

Hơi thở trên người mẹ Lục dễ ngửi như thế, bàn tay của bà xoa lên đỉnh đầu tôi thật sự dịu dàng.

Tất cả những điều này, đều là những điều tốt đẹp mà tôi chưa từng cảm nhận qua.

Thì ra được người ta đối xử dịu dàng như vậy, thật là hạnh phúc.

Tôi im lặng lắc đầu, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, nhỏ giọt trên ống quần đầy chỗ vá của tôi.

Đúng lúc đó, Lục Cảnh Hạo kéo kéo tay áo mẹ Lục mở miệng nói:
"Mẹ ơi, nếu như lần này không có cô bé, con chỉ sợ đã bị những người xấu kia bán vào bên trong khe núi, sẽ không bao giờ được gặp lại bố mẹ."

Mẹ Lục nghe con mình nói như vậy, lúc này nhìn về phía cha Lục, mở miệng nói:
"Đứa nhỏ này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Hạo Hạo. Cô bé hiện tại không có người nhà, cũng không có chỗ có thể đi, chúng ta có thể hay không..."

Cha Lục dịu dàng nhìn bà ấy:
"Em làm chủ là được.”

Khi nghe cha Lục nói vậy, tôi nhìn ông với vẻ mặt thật khó tin.

Một người trông rất quyền lực như vậy lại để cho một người phụ nữ đưa ra quyết định?

Bạn biết đấy, đàn ông trong làng chúng tôi chưa bao giờ để phụ nữ chịu trách nhiệm. Trên thực tế, nếu phụ nữ nhà ai mà không bị đánh thì cô ấy đã là một người có may mắn lớn trong số những người khác rồi.

Còn việc làm chủ gia đình thì đó là điều không thể tưởng tượng được.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của tôi, mẹ Lục lấy ra một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho tôi, nhẹ giọng hỏi:
"Cô bé, con có nguyện ý theo cô về nhà. Làm con của mẹ không?"

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn cô:
"Cháu... cháu có thể sao?"

Tôi là hàng thua lỗ như vậy, mà lại có thể được chấp nhận bởi hai người đã thấy xinh đẹp như mẹ Lục, cha Lục?

“Đương nhiên có thể, nếu không nhờ con, chúng ta đã không thể tìm lại Hạo Hạo dễ dàng như vậy. Bây giờ, chúng ta không chỉ tìm lại được con trai mà còn có thêm một cô con gái đáng yêu.”

Nghe lời nói dịu dàng yêu thương của mẹ Lục, cả người tôi giống như đang ở trong mộng.

Đến khi tỉnh lại, tôi đã ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại của Lục gia.

Buổi tối lúc tôi đang tắm rửa, mẹ Lục nhìn thấy những vết xanh tím trên người tôi.

Có mấy vết thương mới, nhưng cũng có rất nhiều những vết thương cũ.

Có vết do gậy đánh, có khi bị quất bằng roi tre, có vết do lửa đốt, nhưng phần lớn đều là những vết bầm do ngón tay mẹ nuôi véo.

"Con gái, con chịu khổ rồi!"

Mẹ Lục ôm tôi thật chặt, đau lòng đến chảy nước mắt.

Tôi bị mẹ Lục ôm vào trong ngực, tôi có chút không biết làm sao đưa tay giúp mẹ lau nước mắt, mở miệng thì thầm nói:
"Không đau, đã không còn đau nữa, con quen rồi, không còn đau nữa!"

“Sao lại có người nhẫn tâm như vậy...”

Mẹ Lục vội vàng đưa tôi đến bệnh viện, kết quả kiểm tra của bệnh viện càng khiến cho bà ấy lo lắng:
"Con gái, những năm gần đây con đã trải qua cuộc sống như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc