Chap 19
Ngày dự kiến sinh, Hàn Trí Thành được đưa vào viện trước để chuẩn bị. Các bà bầu và ông bầu khác thì lo lắng đề phòng, cảm thấy sợ vì sắp đau đẻ, nhưng Hàn Trí Thành thì vẫn vui vẻ hớn hở như thường.
Cậu nằm trên giường bệnh, gặm táo chỉ đông chỉ tây sai bảo Hoàng Huyễn Thần, Hoàng Huyễn Thần cũng nhẫn nhịn chịu khó.
Anh đưa cốc nước cho Hàn Trí Thành: “Sao vẫn chưa có dấu hiệu sinh vậy?”
Hàn Trí Thành cắn một miếng lớn, ăn uống hăng say: “Thằng bé muốn ra lúc nào thì ra thôi.”
Lúc kiểm tra thai kỳ đã biết giới tính đầu của bé cưng là trai rồi.
Hoàng Huyễn Thần cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với cái tính vô lo này của Hàn Trí Thành, nhưng giờ cũng chỉ có thể chờ mà thôi.
Đêm khuya, Hàn Trí Thành trong cơn mơ màng cảm thấy bụng đau đau. Cậu cho rằng mình buồn đi vệ sinh nên mở mắt ra gọi Hoàng Huyễn Thần: “Em muốn đi vệ sinh, anh đỡ em dậy nhanh.”
Hoàng Huyễn Thần vốn chưa ngủ, nghe vậy lập tức xoay người đứng lên đỡ cậu dậy: “Sao vậy?”
“Bụng, đau bụng.” Hàn Trí Thành toát mồ hôi lạnh, sau đó cảm thấy càng ngày càng đau.
Giờ hai người mới phản ứng được không phải muốn đi vệ sinh mà là muốn sinh.
Hoàng Huyễn Thần luống cuống, vừa nhấn chuông gọi y tá vừa chạy ra ngoài phòng hô to: “Bác sĩ, vợ tôi muốn sinh rồi. Mau qua đây.”
Hàn Trí Thành đau không nói nên lời, nhưng trong lòng vẫn đâm chọc Hoàng Huyễn Thần đúng là mất mặt.
Bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới, đẩy người vào phòng phẫu thuật.
Bởi vì Beta không thể đẻ thường, Hoàng Huyễn Thần bị ngăn lại bên ngoài phòng mổ.
Hoàng Huyễn Thần đứng ngồi không yên, lúc này mới nhớ gọi điện báo cho hai bên cha mẹ tới.
Khi mọi người chạy đến hết đây rồi, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng trẻ con khóc dữ dội, mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, bác sĩ ôm bé con ra: “Chúc mừng mọi người, là bé trai Omega.”
Hoàng Huyễn Thần nhìn bé con, hỏi: “Vợ tôi thế nào?”
“Cậu ấy rất ổn, một lúc nữa y tá sẽ đẩy cậu ấy về phòng bệnh.”
. . .
Lúc Hàn Trí Thành tỉnh lại, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết.
Cậu thấy Hoàng Huyễn Thần và cả cha mẹ mình vây quanh giường cậu, “Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Đau không?”
Hàn Trí Thành lắc rồi lại gật, trong lòng nhớ thương bé con: “Cục cưng đâu?”
Mạnh Bình nghe vậy vội ôm đứa bé qua: “Ở đây.” Nói xong, nhìn cậu đầy thương tiếc, “Vất vả rồi.”
Hàn Trí Thành nhìn cục cưng một cái, chê bai nói: “Xấu quá đi.”
Nói xong nghĩ một chút, “Omega?”
“Không xấu đâu, trẻ con mới sinh ra sẽ vậy.” Trương Linh giải thích.
Hoàng Huyễn Thần nói: “Ừ, cục cưng là Omega.”
Hàn Trí Thành mất sức nhíu mày: “Em là B anh là A lại sinh ra O.”
Hoàng Huyễn Thần vén tóc trước trán cậu, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Hàn Trí Thành cũng cảm thấy mệt mỏi bèn nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro