Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Thần toán tử

VĂN ÁN: Ngày 04 tháng 07 năm 2017, Dương Tâm Minh, một nhân viên tập sự của đội đặc nhiệm. năm nay 25 tuổi, tướng người nhỏ nhắn, gương mặt trắng mịn, nổi trội nhất là cặp mắt to, thanh tú,dễ nhìn.

sở trường: ăn ngủ

sở đoản: nhút nhát, đặc biệt là sợ ma

khả năng: nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy

Nói đến năng lực này có khi nào thì phải nhớ tới 5 năm về trước trong một lần về quê đã gặp tai nạn hôn mê một tháng. khi tỉnh dậy thế là đã như thế. Nhưng không một ai tin, chỉ nói là sau tai nạn có di chứng .

Đã cảm thấy xui xẻo thấy thứ đó rồi ngược lại còn bị chỉ trích, dẫn đến Dương Tâm Minh bỏ nhà ra đi. nhưng định mệnh thay gặp cơn bão, bỗng lóe sáng và biến mất trong không khí như chưa từng tồn tại

Tình cờ gặp thần toán tử tinh thông thiên địa, hiểu y thư. Đã nhận làm đồ đệ truyền nhân của mình. Nhờ vậy Dương Tâm Minh đã không còn nhát gan bởi những thứ mình nhìn thấy nữa.Mà còn hỗ trợ phá nhiều vụ án lớn. đây cũng là tâm nguyện khi còn ở hiện đại. Nhưng đã lạc ở đây thì không bỏ cuộc, tiếp tục cuộc hành trình của mình.......

  �z�  �z� �z�

Trên con đường , một cô gái lủi thủi trong bóng đêm mưa bão, với vẻ mặt sợ hãi, thét lên rằng:

"Đừng có đi theo tôi, tôi không có hại anh, hãy đi tìm người hại anh đi..."

Nhưng linh hồn kia đâu chịu buông tha, nói rằng:

" chỉ cần cô giúp tôi tra án thui mà, dầu gì cô cũng là cảnh sát mà..giúp tôi đi"

" tôi không thể, chỉ là nhân viên tập sự thì giúp được gì chứ! Ai sẽ tin.."

" cô chỉ cần giúp tôi tới hiện trường và chỉ chứng cớ này được rồi..nếu không làm tôi sẽ bám theo cô mãi luôn..."

" A A A! cái này là ép buộc chứ nhờ vả gì đây..thui được rồi chỉ lần này thui"

Thế là Dương Minh Tâm đi tới hiện trường vụ án và gửi dưới tên " mật danh". Linh hồn cảm ơn rối rít, tạm biệt.

Vì không muốn trở về nhà nên Dương Minh Tâm cứ lang thang trong cơn mưa một mình không biết điểm dừng, cứ đi mãi và đi mãi.Lac vào trong khu rừng, chỉ nghe tiếng động vật kêu, tâm bắt đầu sợ hãi. "Tại sao mình lại đi tới đây?" đang nghĩ thì bỗng nhiên thấy một đạo quang ánh sáng, tò mò vội len lõi chạy vào. Cuối cùng không biết sao có lực hút vô hình nào đó kéo Dương Tâm Minh vào đó. Chỉ kịp thét lên một tiếng "A". Rồi biến mất trong bóng đêm yên tĩnh.

Tại một nơi khác trong khu rừng, có một lão giả đang tìm thảo dược. bỗng nhiên nghe tiếng thét chói tai của một ai đó hướng nhìn lên thì thấy bóng người nào đó rớt xuống bất tĩnh. Kinh ngạc, nhìn xuống chỉ thấy một người nằm thẳng cẳng trên đất. Phục sức quái dị, chẳng có áo dài, thêm một chiếc áo trong mất tay áo. Người đó tóc tai bù xù, mặt mũi tái xanh,mày đậm, mắt nhắm nghiền, có vẻ như đang ngất xỉu. Lão lại gần bắt mạch thì thấy có vẻ là kiệt sức thui. Cuối cùng quyết định đem về ngôi nhà mà lão giả hay ở tạm trong lúc đi tìm thuốc.

Khi tỉnh dậy thì Dương Minh Tâm đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường gỗ thô sơ. Trong phòng còn có bàn gỗ, trên đặt ấm trà cổ xưa.Nhìn xung quanh thì đơn sơ mộc mạc mang phong cách cổ đại. Nơi này là đâu, tại sao mình lại ở đây???đang nghĩ tới đây bỗng giật mình chẳng lẽ do ánh sáng lúc trước đã mang mình xuyên không. Miên mang suy nghĩ thì bị một đạo ánh mắt làm cho giật mình. Thét lên " A..ta không có hại ngươi chết sao cứ bám theo ta.."

Lão giả cảm thấy kỳ lạ hỏi: " ngươi làm sao vậy, chả lẽ thấy ta giống ma lắm hay sao?"Nha đầu này kỳ lạ từ cách ăn mặc đến cư xử. Nhìn tướng người nhỏ nhắn, da trắng mịn, cặp mắt to, thanh tú, dễ nhìn. Nhưng từng chữ nói ra làm cho người ta khả tức chết mà

Dương Minh tâm giờ mới bình tĩnh nhìn và đánh giá lão. Thân lão giả y phục áo dài cổ đại, tóc bạc hơi xù, bộ râu dài và lông mày màu bạc dài tới thắt lưng , chỉ gương mặt nhếch nhác vì tro than. Cười hì hì, nói:
"A..nhìn mặt ông giờ này còn giống quỷ hơn.."

" à mới nãy ta vừa làm thuốc nên hơi bẩn ...."Tức chết ta mà

Lại nói tiếp: " bộ ngươi từng nhìn thấy quỷ hay sao mà nói vậy"

" cái đó ta nói là thường xuyên bị ma quỷ nhờ vả ngươi có tin không, chắc là không tin rồi.."

Ông lão vuốt râu dài của mình, vả mặt trầm tư trả lời:

" nói tin hay không tin thì cũng khó, bởi vì trên thế gian có rất nhiều chuyện lạ nha! "

Dương Tâm Minh với vẻ mặt hớn hở nhìn thẳng vào lão giả nói:

" Lần đầu tiên có người nói với ta như vậy, từ tai nạn lần đó mọi thứ đã thay đổi..mới khiến lang thang và lạc tới đây.."

Lão giả thấy vậy bèn hỏi:

" ngươi từ đâu tới, nhà ở đâu, ta chỉ thấy ngươi từ trên trời rớt xuống rồi bất tỉnh"

" vậy lão cho tôi biết đây là niên đại gì?"

"Niên đại Thiên Hoàng triều, năm 400, Thiên Minh Đế cai trị"

Lão giả suy nghĩ hồi lâu cũng trả lời

Dương Tâm Minh nói: " vậy là thật sự tôi đã xuyên không rồi, đến một nơi triều đại không có trong lịch sử"

Suy nghĩ một hồi lâu ông lão cũng nói: " xem như hai ta có duyên, ngươi ở nơi này cũng không ai thân thích nên ngươi nhận ta làm sư phụ đi .."

" Lão tin những gì tôi nói à"

" Chả lẻ ngươi nghĩ không khi thấy cảnh đó..haz..quá ngốc nếu như không tin"

" Nhưng mà lão bá giỏi về cái gì?"

Trong lòng Dương Tâm Minh nghĩ muốn nhận làm sư phụ cũng đâu phải dễ..

Lão giả dường như bắt kịp suy nghĩ của Dương Tâm Minh nên lắc đầu và nói:

" nha đầu,lão đây đươc xưng là thần toán tử Âu Dương
tinh thông thiên địa, hiểu y thư, thấy thế nào có muốn có sư phụ vậy không.."

"A" trong lòng reo lên mừng coi như minh đã gặp cao nhân, rồi hắc hắc.. Nói " Con là Dương Minh tâm, xin sư phụ hãy nhận đồ nhi một lạy"

Lão giả đỡ Dương Tâm Minh dậy, nói: " tốt tốt, đồ nhi  ngoan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro