[Chương 151]
Sự Thật Phũ Phàng, Số Phận Nghiệt Ngã(4)
Tuyết rơi không ngừng, như thể anh chẳng biết mệt mỏi.
Deon Hart vội vã bước đi trong tuyết, đến trước dinh thự của mình mà không hề định kéo chiếc mũ trùm đã tuột ra sau lưng lên vì tuyết rơi dày. Từ xa, anh đến gần và dừng lại trước cánh cổng.
“Bá tước đã trở về...?!”
Người gác cổng không thể nói hết câu.
Đầu gối Deon Hart khuỵu xuống. Ngã quỵ như thể không còn sức chống đỡ. Tình huống này đơn giản là cơ thể anh không thể chịu đựng nổi nữa.
Dù đã hiểu điều đó, họ vẫn không khỏi cảm thấy bối rối. Một trong những người gác cổng, giật mình hoảng hốt vội vàng định chạy đến, nhưng Remember không biết đã xuất hiện từ lúc nào, bước qua người gác cổng và tiến lại gần Deon.
“Thưa bá tước.”
Người quản gia cũng quỳ xuống vì không dám nhìn thẳng vào chủ nhân của mình, cất lên giọng nói quen thuộc.
Đó là một giọng nói không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến anh lo lắng một cách khó hiểu.
“Ngài có nghe tôi không? Tỉnh lại đi. Trời lạnh lắm.”
“...Remember.”
“Tôi sẽ đưa ngài vào dinh thự, xin ngài thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi.”
Remember, người đã vươn tay ra để đỡ anh, khựng lại trong chốc lát khi cảm nhận được hơi nóng đột ngột từ cơ thể của đối phương.
Ông giả vờ như không nhận ra và cố gắng đỡ anh, nhưng nỗ lực đó bị cản trở khi chủ nhân nắm chặt cả hai vai ông và gần như tựa cả người vào ông.
“.......”
Bàn tay trắng bệch siết chặt vai quản gia run rẩy đầy đau đớn.
Những cơn run bắt đầu từ bàn tay dần trở nên dữ dội hơn và chẳng mấy chốc, cả cơ thể anh cũng bắt đầu run lên.
Những tiếng gọi tuyệt vọng tiếp tục vang lên, giống như một đứa trẻ bất lực bám lấy người lớn duy nhất của mình.
“Remember... Remember...”
“... Tôi đây, thưa Bá tước.”
“Ta... ta...!”
Một tiếng khóc bị kìm nén, không rõ là tiếng hét hay tiếng nức nở, khó nhọc thoát ra.
Anh đã nghĩ rằng không còn gì có thể khiến anh sụp đổ hơn được nữa, vì tinh thần anh đã vụn vỡ sau những chuyện xảy ra ở Quỷ giới. Nhưng hóa ra, đã lầm rồi.
Nực cười thay, giờ mới bắt đầu nhận ra sự thật.
“Ta đã giết gia đình mình.”
Giết những người vô tội, và đã khiến họ phải chết.
Có lẽ là do hơi nóng hoặc cảm xúc quá mức để kiểm soát, nhưng đôi mắt bắt đầu quay cuồng. Đồng thời, dòng suy nghĩ trở nên rời rạc nhảy từ ý này sang ý khác một cách lung tung.
Giờ anh hiểu tại sao mình đã hỏi Hoàng Đế “tại sao” vào lúc đó.
Anh đã hy vọng có một cái cớ.
Đó không phải là cảm giác của một sự phản bội nhỏ nhoi. Ai lại ngốc đến mức tin tưởng một vị Hoàng Đế, người vốn dĩ phải vì tất cả mọi người ngay từ đầu? Ít nhất thì Deon không phải là kẻ như vậy.
Chỉ là.
‘Nếu nói bị kế hoạch của ai đó chi phối ngay từ đầu...’
Sự khẳng định của Hoàng Đế chính là sự thừa nhận hành động của Công tước được nói qua bởi Quỷ Vương.
Nói cách khác, đó là sự thừa nhận rằng họ đã tính toán và cố ý lợi dụng anh triệt để ngay từ đầu.
‘Thật thảm hại.’
Có sự khác biệt giữa việc lợi dụng điều gì đó chỉ vì hoàn cảnh xảy ra đúng lúc và việc cố tình tạo ra hoàn cảnh để lợi dụng ngay từ đầu.
Việc tham gia vào Cuộc Chiến 8 Năm với vô số ‘chiến tích’. Nghĩ rằng đó không phải là tình huống được ai đó tính toán sẵn, anh đã chọn ‘hủy diệt gia tộc’ và tiếp tục bước đi.
‘Ta đã sống một cuộc đời như thế này...?’
Có lẽ nó cũng là kế hoạch của ai đó.
Đầu ngón tay anh lạnh buốt.
Trong tình huống có vẻ nguy hiểm và bấp bênh. Remember ngừng quan sát, một tay vỗ nhẹ lên lưng, tay kia nhắm vào sau gáy và mạnh mẽ ra đòn.
Phịch.
“....!”
Giữa sự sững sờ im lặng của những người gác cổng, đôi mắt của Deon Hart từ từ khép lại.
Remember đỡ lấy cơ thể này, hướng ánh mắt về phía Dan đang quan sát tình hình gần đó.
“Đưa Bá tước về phòng.”
“...Vâng.”
Mặc dù ánh mắt Dan đầy bối rối, cậu ta vẫn bước đến và ôm Deon.
Remember nhìn Dan vào trong dinh thự rồi quay lại và nhìn những người gác cổng, những người đang ngỡ ngàng trước tình huống.
...Sao ngài ấy lại quỳ xuống và khóc ở đây chứ?
“Các người... hôm nay không thấy gì cả, hiểu chưa?”
“Vâng... vâng ạ!”
----------
Deon Hart khóa mình trong phòng.
Không ăn gì cả.
Món ăn mà Remember đã cẩn thận mang vào trong phòng không ai đụng đến, đã khô lại và phải được dọn dẹp.
Trong những lúc như vậy, âm thanh của vật dụng vỡ nát vang dữ dội khắp dinh thự, khiến bầu không khí của tất cả người trong dinh thự trở nên căng thẳng như thể đang đi trên băng mỏng.
Anh thậm chí đã tự siết cổ mình hoặc chỉa vật gì đó sắc nhọn vào cơ thể và Remember thường phải vội vàng chạy vào để ngăn cản.
Hôm nay cũng vậy.
“Chủ nhân, như vậy đủ chưa? Đừng làm khổ lão già này nữa, dừng lại đi.”
“Huh huh--"
Remember lập tức vội vàng lao vào và khống chế người đang chuẩn bị đâm một mảnh kính vào cẳng tay của mình.
Cơ thể anh yếu ớt,bất lực vì chẳng có chút thức ăn và nước uống nào, không thể chống cự.
"Bá tước..."
Biết rằng vì anh không chịu đựng cái chết, chỉ nhắm vào những bộ phận không quan trọng, nhưng là một quản gia nên không thể ngồi yên mà nhìn chủ nhân của mình tự làm tổn thương bản thân. Remember lấy mảnh kính sắc nhọn trong tay Deon và thở dài thật to.
"Lão già này không biết ngài đã thấy, đã trải qua và đã biết được những gì."
“......”
“Nhưng chúng ta không thể cứ làm thế này mãi được.”
“Ngài cũng đâu có chết.”
'Không biết điều gì đã ràng buộc ngài với sự sống.'
Có lẽ là một điều gì đó đã thấy, hoặc một sự thật đã biết được, khiến muốn chết nhưng đồng thời lại ngăn cản cái chết.
“Vậy nên hãy tỉnh táo lại đi. Ngài phải sống.”
“......”
Dan, người đang quan sát toàn bộ cảnh tượng này từ hành lang bên ngoài qua cánh cửa im lặng.
Cảnh tượng Deon Hart bị hủy hoại bởi những gì đã xảy ra thật sự không thể tin được.
‘Tôi đến để theo đuổi thảm họa.’
Khía cạnh nào của kẻ chủ mưu là nguyên nhân gây ra thảm họa?
Cậu nghĩ rằng một cú sốc tâm lý sẽ làm lộ diện hình ảnh của một thảm họa, nhưng Deon Hart hiện tại chỉ là một con người yếu đuối bị cảm xúc xâm chiếm và vật lộn. Hình ảnh của một 'thảm họa' thì hoàn toàn không hề xuất hiện.
Không nghi ngờ nữa.
‘Đoán sai sao?’
Khi nhìn thấy sự bối rối này, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
Trong khi đó, Remember đã nhẹ nhàng đặt Deon xuống giường, lặng lẽ đóng cửa và bước ra ngoài.
Dù Deon Hart đã khuất khỏi tầm mắt, Dan vẫn không di chuyển. Cho đến khi Remember không thể chờ đợi thêm, thúc giục cậu bước đi.
------------
Sự việc đã được giải quyết nhanh chóng hơn mong đợi.
Deon lấy lại tinh thần và bước ra khỏi phòng.
“Ra ngoài rồi sao? Ngài không nghỉ ngơi nữa à?”
“.......”
Deon đi ngang qua Remember, người đang lo lắng về sức khỏe của anh và đứng trước mặt Dan.
Gương mặt hốc hác và những quầng thâm như thể đã mất đi một phần sức sống. Cùng với bầu không khí hoàn toàn khác biệt so với thường lệ. Dan giật mình trước vẻ mặt cực kỳ gầy gò. Một lúc sau, Dan nghiêng đầu như thể có điều gì đó muốn nói.
“Bá tước...?”
Remember quan sát cả hai, nhanh chóng tìm một phòng gần đó phù hợp cho cuộc trò chuyện riêng tư và dẫn họ đến. Dan đang liếc mắt xung quanh trong không gian chỉ có họ, không thể vượt qua sự lúng túng và mở miệng.
“Tôi cảm thấy khá ổn...”
“Ta là gì đối với ngươi?”
“.....”
Deon, người đang im lặng nhìn cậu ta, lên tiếng.
“Tại sao ngươi lại theo ta?”
Anh biết mục đích của Dan là theo anh. Cậu ta cũng đã nói rằng người mà cậu ta muốn anh trở thành không phải là một người hiền lành, mà là một ‘thảm hoạ’.
Tuy nhiên, vì anh không biết lý do thực sự. Deon quyết định đưa ra một lựa chọn khác dựa trên câu trả lời của Dan.
“......”
Dan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Deon và im lặng một lúc.
Sau khi theo Deon và học được nhiều điều ở đây, Dan nhận ra rằng mình có tài ăn nói. Vì vậy, câu trả lời cho câu hỏi này có thể được bọc trong những lời lẽ hoa mỹ, nhưng...
... Cậu không muốn làm vậy.
"Người đã phá hủy cuộc đời tôi."
Cậu trả lời một cách thẳng thắn.
Dan mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Deon, im lặng một lúc như thể cảm thấy hổ thẹn vì câu trả lời bất ngờ đó.
"Và cũng là người sẽ giúp tôi đạt được mục tiêu của mình, đó là mong muốn của tôi.”
'Tôi căm ghét ngài, nhưng đồng thời tôi cũng thích ngài.'
Cậu biết anh không có tội. Cậu rất rõ rằng người sai là bà phù thủy, những người dân trong làng bị bà ta xúi giục và cuối cùng là những người lớn ác độc muốn cậu chết.
‘Nhưng nếu không có ngài, cuộc đời tôi có lẽ đã dễ dàng hơn nhiều.’
Anh sẽ không xuất hiện trong tương lai mà bà phù thủy đã tiên đoán.
Vì vậy, cậu cảm thấy căm ghét nhưng cậu cũng vui mừng vì chính anh là người có thể cho những người lớn ác độc đó một cái giá phải trả.
Không thể tuyệt hơn nữa vì cậu đã phải đối mặt với đủ loại người bẩn thỉu trong suốt thời gian ngắn cậu theo anh và mở thương hội .
'Thảm họa? Tốt. Rất tốt.’
Hãy để thế giới bẩn thỉu này bị hủy diệt.
“...Hãy theo ta.”
Deon, người đã im lặng đưa tay ra.
Dan không phải là người của Hoàng Đế cũng không phải là người của Quỷ Vương, nhưng là người duy nhất theo Deon Hart. Có lẽ cũng không phải điều tồi tệ khi có ít nhất một người như vậy.
Dan khi nhìn thấy đôi mắt anh, khẽ mỉm cười.
Đó là ‘thảm họa’ mà cậu muốn thấy.
'.....Đến rồi.'
‘Cuối cùng, dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa.’
Có lẽ định mệnh đã sắp đặt, giống như bà phù thủy đã dự đoán.
Vâng, thực tế bất kỳ lý do nào cậu nghĩ ra đều khá mơ hồ để làm cơ sở cho việc theo đuổi ‘thảm họa’. Nhìn vào đây, có vẻ như số mệnh thật sự tồn tại.
Nếu không, cậu đã không bị choáng ngợp bởi cảnh tượng của anh ngay lúc này.
Nắm lấy tay nhau.
Deon kéo khóe miệng lên và vẽ một nụ cười khô khan.
Anh đã gần như phát điên trong phòng mình và tỉnh táo lại sau khi nghe một điều gì đó từ Remember.
‘Tôi nên làm gì đây?’
Có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm, dù chỉ một chút?
Một cách để chuộc lỗi với anh trai và kiềm chế cơn thèm muốn chết ngay lúc này. Sau khi suy nghĩ một chút, câu trả lời đến rất nhanh.
‘Được rồi.’
[ Phải sống.]
[... Đúng,phải sống.]
Phải trả thù.
Tôi sẽ giết tất cả bọn chúng.
-------------
Deon Hart hỏi
"Ngươi đã từng gặp ta phải không?"
Dan gật đầu.
-------------
Đầu những năm Cuộc Chiến 8 Năm.
Dan đang di dời cùng với các trưởng làng theo chỉ dẫn của bà phù thủy.
Họ có nói rằng làng này sẽ sớm trở thành một biển lửa, vì vậy phải di dời nhanh chóng? Cậu bé Dan lúc đó chỉ nhớ rằng “phải di dời” và bỏ qua những phần còn lại.
Và một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn trong chuyến đi.
Dan với sự tò mò và nhiệt huyết lớn như những đứa trẻ khác, lặng lẽ đứng dậy và đi quanh.
Vì là một đứa trẻ mồ côi, mất cha mẹ từ nhỏ nên việc lén rời khỏi chỗ không phải là điều khó khăn với cậu bởi không có người nào chú ý hay quan tâm đến cậu dù cậu có đi xa.
Sau khi đi bộ qua những bãi cỏ một lúc lâu, không xa nơi cậu bắt đầu, cậu bắt gặp một cậu bé đầy máu.
“......”
“...khụ.”
Cậu bé đang nôn ra máu.
Thay vì mở miệng một cách bất cẩn, Dan cẩn thận quan sát người kia.
Tóc trắng và mắt đỏ. Làn da trắng bất thường. Cậu cảm thấy đôi mắt đó giống mắt con mèo,tựa như cậu bé thực sự là một con mèo, cậu bé đang nhìn Dan với ánh mắt giận dữ và gầm gừ, lông dựng lên.
“... Ngươi là ai?”
“......”
Ừ, không có lý do gì để cậu trả lời câu hỏi đó...
Thay vào đó, cậu nhìn xuống và quan sát bộ đồ của đối phương. Mặc dù bị che phủ bởi máu, Dan vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.
Đây là quân phục mà cậu từng nhìn thấy từ xa khi đang di dời.
Đồng phục của kỵ sĩ trong Quân đội Đế Quốc.
Ngay khi Dan nhận ra điều này, cậu thốt lên mà không suy nghĩ.
“Kỵ sĩ? Một đứa trẻ như thế này?”
“......”
Đôi mắt của cậu bé nheo lại đầy xấu hổ và tức giận.
“Muốn chết hả? Cút đi.”
“...cậu ăn nói khó nghe ghê.”
“Cho tôi xem cái miệng khó nghe đó có gì đi.”
“Cút mau lên,chiết tiệt. Nếu ngươi còn không biến đi ngay lập tức thì ta sẽ cắt tay chân và xé cái miệng của ngươi ra...”
“Được rồi,được rồi! Xin lỗi,tôi sai rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro