Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. tấm màn được vén lên (3)

Tôi cụp mắt xuống khi tương lai ảm đạm của người đàn ông này đang dần hiện ra trong tâm trí tôi.

Nếu có một vị thần hay thế giới đang trong chừng những điều này, dù nó ở hình dạng nào đi nữa, thì có lẽ nó không ở dạng con người.

Con người là sinh vật giàu tình cảm nhất trong tất cả các dạng sống.

Dù họ đại diện cho một sinh vật không được bị cảm xúc điều khiển thì dù có cố gắng lý trí đến đâu, họ cũng sẽ không lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy.

"Aah"

Cái chết đang đến gần, tôi dựa vào Deon Hart, không thể giữ vững cơ thể đang sụp đổ từ từ của bản thân.

Bây giờ tôi thậm chí còn không kiểm soát được chuyển động của đầu mình nữa, tôi bất lực dựa vào anh và tôi có nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt anh trong bầu trời đêm đen với ba mặt trăng tròn.

"Anh không biết phải nói gì"

Anh hùng chỉ đơn giản là mỉm cười yếu ớt.

"Anh không cần nói bất cứ điều gì cả, những gì anh cần làm là cố gắng sống sót"

Nếu tôi có thể chọn những gì tôi muốn nghe, tôi sẽ nói...

Tên.

Tên tôi, không phải danh hiệu Anh hùng.

Nhưng bạn không biết, bạn không có cách nào biết tên tôi, mà ngay cả tôi đã quên.

Một khi bạn là anh hùng, bất kể bạn sống một cuộc sống như thế nào trước đây, giá trị của bạn vẫn chỉ là giết Quỷ Vương.

Không ai gọi bạn bằng tên, và bạn chìm sâu vào mục đích đến nỗi thậm chí bạn không thể nhớ được tên của chính mình.

"..tôi nghĩ lại, tôi muốn thay đổi điều ước của mình. Tôi không muốn người đánh mất tên của chính mình"

Hy vọng người có thể trở thành anh hùng tiếp theo là ai đó chứ không phải Deon Hart.

Người Anh hùng từ từ nhắm mắt lại khi cái chết đang với tay về phía anh ta.

Dù sai thì viên xúc xắc đã được gieo nên anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh thực sự cảm thấy khá hài lòng với cái chết của mình.

Nó có nghĩa là bây giờ tôi đã có thể nghỉ ngơi.

Tên của tôi, tôi tự hỏi liệu nó có được nhắc tới trong đám tang không.

Nếu như.

Nếu người sống và đến xem đám tang của tôi.

Tôi tự hỏi người có nhớ tên tôi không.

-tầm nhìn của anh chuyển sang màu đen.

***

Người quản lý phụ trách thành phố đầu tiên, một trong bốn thành phố chính của Quỷ giới do đích thân Quỷ vương bổ nhiệm và hiếm khi rời khỏi thành phố, hiện đã đến bên ngoài cổng, run rẩy.

Trong thế giới loài người, một "tư lệnh" tương đương với một " vị vua".

Không nghi ngờ tại sao người quản lý, một người giống với vua trong thành phố đang cảm thấy lo lắng đến vậy... là chuyến thăm từ "Tư lệnh Quân đoàn 0" người mà anh chỉ nghe trong những tin đồn.

Ngay cả các Tư lệnh khác cũng cúi đầu trước anh ta, vì vậy đây là một người ưu tú nhất trong những người ưu tud nhưng đây thậm chí là một vị tư lệnh còn không rõ tính cách.

Nếu phải miêu tả cảm xúc của mình. Tôi sẽ nói rằng nó "phức tạp"

Hãy nghĩ về điều nó.

Tôi không biết tính cách của người ấy nên tôi không thể dễ dàng nịnh nọt anh ấy. Tuy nhiên, tôi cũng không thể hành động quá cứng nhắc khi ở cạnh anh ấy.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không thể làm gì phù hợp với tâm trạng của anh ấy? Bạn có thể chia tay cái đầu thân yêu của mình mãi mãi.

"Nếu phạm sai lầm, bạn sẽ chết... nếu phạm sai lầm, bạn sẽ chết..."

Miệng anh khô khốc và lưng anh ướt đẫm mồ hôi.

Lau lòng bàn tay đang ướt đẫn vào quần, người quản lí hồi hộp chờ đợi cửa xe trước mặt mở ra.

Cuối cùng, anh chỉ có thể làm một điều.

Hành động thận trọng nhất có thể và xác định xu hướng với bên kia càng nhanh càng tốt.

Vì vậy, anh phải đứng vững. Bên kia Tư lệnh Quân đoàn 0, người được đồn đại là có thể đối xử bình thường với cả Quỷ vương . Rõ ràng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm anh ấy khó chịu.

Tôi muốn sống lâu và tiếp tục tận hưởng sức mạnh này.

Chẳng bao lâu, cửa xe mở và một người đàn ông cao ráo bước ra.

Mái tóc vuốt ngược tạo cho anh ấn tượng sạch sẽ. Sức mạnh ma thuật nà anh cảm nhận được không hề phù hợp với vẻ ngoài quý tộc của anh ta chút nào.

Anh ấy có phải tư lệnh 0? Không, anh ta có ma thuật. Rõ ràng Tư lệnh 0 là một "con người" nên anh ta sẽ không có bất kỳ phép thuật nào.

Đúng như dự đoán, người đàn ông có vẻ là cánh tay phải của Tư lệnh 0, đang giữ cửa với cử chỉ lịch sự như thể đang đợi ai đó bước ra.

Sau đó, một bóng người mặc áo choàng đen chậm rãi bước xuống bậc xe ngựa.

"Đó là anh ấy"

Tôi không cần phải nói.

Những cử chỉ nhàn nhã, thái độ thờ ơ của anh ấy, cảm giác uy quyền mà anh ấy toát ra dù mặc áo choàng.

Anh ta mặc chiếc áo choàng là biểu tượng của Quân đoàn 0, và nếu không phải anh ta thì là ai?

Anh ta không to lớn như tôi mong đợi. Trên thực tế, anh ấy nhỏ bé đến mức nếu tôi tình cờ gặp anh ấy trên đường khi anh ấy đang say xỉn và không tỉnh táo, có lẽ tôi sẽ gây sự với anh ta.

Nhưng anh ấy rất tỉnh táo, tỉnh táo và có thể đọc được tâm trạng tốt hơn bất kỳ ai khác.

Anh ta là ai mà người đàn ông cao lơnd với sức mạnh ma thuật mạnh mẽ lại tôn trọng như vậy và người đàn ông mang cái túi đầy máu lại được chăm sóc nhiều như vậy.

Tương tự như vậy, ai là người toàn thân đầy máu, như thể đã chiến đấu với một số quái vậy cách đây không lâu, nhìn với sự kinh ngạc như vậy.

Và cuối cùng....

Ai có vẻ người thoải mái nhất trong số họ.

Anh lặng lẽ nuốt nước bọt, hắng giọng lần nữa và bước về phía trước một bước.

Sau đó, anh cúi chào người đàn ông mặc áo choàng một cách lịch sự và mở miệng.

"Tôi chân thành chào mừng ngài đến thành phố đầu tiên."

***

Mặc dù chúng tôi đã bị trì hoãn một chút vì hàng loạt cuộc tấn công của quái vật, nhưng tôi biết rằng họ sẽ không mắc kẹt ở đó mãi mãi, vì vậy tôi biết rằng sớm hay muộn thì chúng tôi cũng sẽ đến được thành phố.

Đúng, tôi đã biết.

Nói cách khác, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho việc đó.

"....."

Tôi ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn cửa xe ngựa đang mở.

Tôi không muốn xuống xe.

Đã quá muộn rồi, nhưng nếu tôi xuống xe... tôi thực sự sẽ phải bảo vệ thành phố khỏi những con quái vật khủng khiếp đó.

Điều đó sẽ làm tăng khả năng năng lực thật sự của tôi bị phát hiện. Ah, chỉ nghĩ điều đó thôi càng làm tôi không muốn xuống xe.

Khi tôi xuống xe, tôi ngập ngừng kéo mũ của chiếc áo choàng mà Ed đã choàng cho tôi qua đầu.

Sau đó, Ed. Người đang giữ cửa cho tôi ngoài xe ngựa gọi tôi.

“Ngài Demon?”

"Tôi đang ra... "

Tôi miễn cưỡng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Khi tôi từ từ bước xuống bậc xe ngựa, tôi chạm mắt với một con quỷ gầy gò trông giống như một người quản lý thành phố.

Tôi không biết đó có phải là biểu cảm bình thường của anh ấy không, nhưng khuôn mặt anh ta cứng như đá.

".....Đó không thể là biểu hiện ban đầu của anh ta, anh ta chắc chắn không thích mình"

Họ đang chờ đợi Quân đoàn đến để bảo vệ thành phố, vậy làm sao anh ta có thể mỉm cười thoải nái khi thấy một con người nhỏ bé và chưa từng nghe như vậy đến thay họ?

Vào thời điểm đó, có lẽ anh ất đang cảm thấy thất vọng và nghĩ những điều như "Thành phố của tôi sắp bị hủy hoại!" Hoặc "Quỷ vương, đồ khốn nạn!"

Tôi không phải là loại người thiếu tế nhị khi chào đón anh ấy một cách vui vẻ trong tình huống như vậy.

Thế nên tôi giữ im lặng nhưng anh chàng ấy bước một bước tới phía tôi và cúi đầu lịch sự, có vẻ như đã sắp xếp được cảm xúc của mình.

"Tôi chân thành chào mừng ngài đến Thành phố đầu tiên"

Tiếp đó là những lời khen ngợi dành cho tôi.

Những việc như việc tiếp đón Tư lệnh 0 là vinh dự lớn lao và làm sao người dân có thể cảm thấy nhẽ nhõm khi có tôi ở bên.

Đó là một kiểu khen ngợi tự nhiên mà dường như không hề tâng bốc một cách công khai.

Đó là lúc tôi chắc chắn.

Anh ấy là một người chuyên nghiệp có khả năng kiểm soát cảm xúc nhanh chóng, đây không phải là kỹ năng mà người ta có thể đạt được khi thực hiện một hoặc hai lần.

Tôi không đủ can đảm để ngắt lời, nên tôi chỉ tiếp tục ngưỡng mộ anh ấy trong nội tâm thì Ed, người cứ liếc tôi và bước tới một bước với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Nịnh nọt thế là đủ rồi."

"!"

Kh-không phải cậu ấy quá cực đoan sao?

Anh ta đang cảm thấy khó chịu khi thấy những con cá bọt nhỏ đến giúp mình nhưng snh ta sẽ cảm thấy thế nào nếu những con cá bột nhỏ đó dám tấn công mình?

Thông thường, trong những trường hợp như vậy, cấp trên đứng sau sẽ phải hứng chịu toàn bộ sự chỉ trích chứ không phải cấp dưới.

Đúng như tôi dự đoán, người quản lý mở to mắt ngạc nhiên.

Tuy nhiên, anh ta đã che giấu biểu cảm thực sự xủa mình bằng một nụ cười chuyên nghiệp.

"Tôi hiểu rồi, tôi quá phấn khích trước chuyến thăm của Tư lệnh 0, một điều hiếm hoi nên tôi vô tình đã vượt quá giới hạn. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi"

"Tôi là Ed, phụ tá của Tư lệnh Demon Arut, chỉ huy của Quân đoàn 0. Nếu chúng tôi đến đây vì mục đích giải trí, chúng tôi sẽ để ngài tiếp tục. Nhưng tiếc là mục đích của chúng tôi là bảo vệ thành phố vào lúc này, vì vậy chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi "

"Cảm ơn vì sự đối xử hào phóng của bạn."

Khi người quản lý, người đã cúi đầu xuống lần nữa, ngẩng đầu lên lần nữa. Ed chuẩn bị cho một cuộc họp ngắn.

Cây bút trong tay, anh lật qua đống giấy tờ mang theo từ lúc lên xe và bắt đầu đặt câu hỏi.

“Chính xác thì mỗi lần quái vật tấn công cách nhau bao nhiêu ngày?”

"À... không có gì gọi là đều đặn cả, nhưng nếu có một điều chúng ta có thể chắc chắn thì đó là nó sẽ tấn công lại trong vòng ít nhất một tuần."

“Cuộc tấn công của họ thế nào? Còn về số lượng của họ thì sao? Ngài có thể chắc rằng tất cả quái vật xung quanh tập hợp lại để tấn công không?"

"Ừ, đúng vậy, chúng cần phải ăn để tồn tại nên có vẻ như tất cả quái vật tụ tập lại để tấn công có lẽ đó là vì vấn đề sống còn của chúng. Tuy nhiên, sức tấn công của chúng khá mạnh nên tôi nghĩ đây giống vấn đề về động lực hơn"

"Tôi hiểu rồi... Chắc hẳn họ đã tuyệt vọng đến thế... Chà, nếu chỉ là vấn đề về động lực thì bây giờ ngài có thể coi như nó đã được giải quyết rồi."

"Coi như đã giải quyết được."  Thật vui khi được nghe một lời tích cực, nhưng... tôi không biết tại sao anh ấy lại nhìn tôi khi nói điều đó. Tôi hy vọng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng cách anh ấy tránh ánh mắt của tôi khi chúng tôi chạm mắt, tôi có thể cảm nhận được một điều gì đó sắp xảy ra.

Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra!

"Này này, xin lỗi nhé? Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?"

"Vậy có điều gì đặc biệt?"

Tôi đã bị phớt lờ!

"Thay vì đây là một cuộc tiêu diệt quái vật thông thường, tôi thấy nó sẽ phù hợp hơn ý kiến chống lại họ như thể đây là một trận phòng thủ"

"Ngài nói gì vậy, ngài Demon?"

"...hả?"

Họ đã có một cuộc trò chuyện dài và sôi nổi mà không có tôi trong thời điểm đó và chỉ có tôi tham gia vào những lúc như thế này. Cậu ta muốn cái gì ở tôi?

Khi tôi đang ngậm miệng tự hỏi mìn nên nói gì, thì Ed, người chờ đợi câu trả lời của tôi lên tiếng lần nữa như muốn thúc giục tôi.

"Ngài định làm gì thế?"

"..."

Tôi không thể nói bất cứ điều gì.

Tôu không có ý định ra ngoài tìm kiếm quái vật chỉ để bị thương nên tôi thà ở yên một chỗ và kiên nhẫn chờ đợi chúng đến với mình.

Nhưng tôi không thể nói thế.

"Ngài Demon?"

"Ngài ấy nói rằng chúng sẽ đến đây trong vòng một tuần nữa, vì vậy chúng ta chỉ cần đợi thôi. Chúng ta không cần phải tốn công tìm nó"

"Vậy thì, các thành viên Quân đoàn sẽ làm gì trong lúc này..?"

"Ngươi được tự do cho đến khi lũ quỷ tấn công. Ngươi có thể uống nước và nhìn xung quanh. Tuy nhiên, chúng ta cần phải sẵn sàng ứng phó ngay lập tức trong trường hợp bị tấn công sớm"

Tôi không biết nói những điều đó có đúng không nhưng những khuôn mặt của thành viên quân đoàn sáng lên khi nghe những lời đó.

Nhận biết sự lựa chọn của mình là đúng đắn tôi cảm thấy mình có thể ưỡn ngực tự hào lần đầu tiên trong thời gian dài.

Mặc dù mất cả tuần chuyện gì đó mới xảy ra nhưng tôi không thể để họ đợi lâu như vậy mà không có việc gì làm.

Tất nhiên, vì tôi là cấp trên nên tôi có thể bảo họ đợi, nhưng điều đó sẽ làm tăng thêm sự khó chịu của họ đối với tôi, đó không phải là một ý kiến ​​hay.

Vì vậy sẽ tốt hơn nhiều nếu tỏ ra khoan dung với họ và tạo dựng thiện chí cho tôi.

Điều đó sẽ làm tăng khả năng sống sót của tôi lên một chút.

Hiểu rồi? Vì vậy, nếu lũ quái vật này tấn công, tốt nhất cậu nên bảo vệ tôi trước, được chứ?

Khi tôi đang mỉm cười hạnh phúc trong lòng, người quản lý, người đã theo dõi tôi một lúc, xen vào cuộc trò chuyện như thể anh ấy đã chờ đợi khoảng khắc đó.

"Chúng tôi đac chuẩn chỗ ơt cho ngài, ngài có muốn đi xem một chút không?"

"Ồ"

Anh ấy rất giỏi trong việc xoa dịu người khác bằng lời nói và hành động của mình. Thật chuyên nghiệp.

Tôi gật đầu trước những loigw nói của anh ấy và nhìn lại những người lính trong quân đoàn, đôi mắt họ sáng lên.

"Vậy thì sạ khi chúng tôi xác định vị trí chỗ ở của mình, bọn người có thể tự do và làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

"Waaaaah!!!"

"Demon muôn năm!!!"

Nghe tiếng reo hò của các thành viên Quân đoàn, tôi gật đầu hài lòng.

Tốt, tốt, cứ làm những gì mình thích.

Tôi cũng sẽ làm những gì tôi muốn.

Cuối cùng tôi cũng được uống chút rượu sau thời gian dài.

Đó là một thành phố kì lạ. Thành phố đầu tiên ở đây còn có một cái tên khác: Thành phố giải trí.

Rượu chè, cờ bạc, mại dâm và những thứ khác liên quan đến thú vui về cơ bản là biểu tượng của thành phố này!

Tất nhiên thứ tôi thích nhất là rượu.

Quá phấn khích trước viễn cảnh được uống rượu, tôi đi theo người quản lý đang dẫn đường. Trong lòng ngâm nga vui vẻ nhưng không biểu lộ tâm trạng hiện tại trên khuôn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro