Chap 5♡
Ra chơi...
Nó ngồi một mình trong lớp, Tuyết hình như đã xuống căng tin.
Điện thoại reo inh ỏi trong khi nó vẫn còn bận gặm cho nốt ổ bánh mì đang ăn dở.
Nó bật máy, là số của Len, con nhỏ bạn thân trường cũ.
_ A lô! Gì vậy nhóc?
_ Ức ức...
Nếu nó không nhầm thì đây là tiếng khóc.
_ Ê! Mày đang khóc à? Có chuyện gì nữa vậy?
_ Ức ức...!-Đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng khóc.
Nó bực mình.
_ Nè! Nếu mày gọi cho tao chỉ để bắt tao nghe tiếng nấc ưc ức thì thôi đi. Tao bực mình rồi đấy, cúp máy đây!
_ Khoan! Mày quá đáng! Phải cho tao trút hết thì tao mới đủ bình tĩnh để kể cho mày nghe chứ, ức ức...
Nó ngán ngẩm, tính Len là vậy, mít ướt và nhạy cảm.
_ Rồi! Nói nhanh!
_ Tao... tao bị đá rồi! Ảnh đá tao, đá một cách phũ phàng!
Nó không mấy bất ngờ khi nghe tin này...
_ Tao biết thế nào cũng xảy ra cơ sự này mà, ai bảo không nghe lời tao!
_ Nhưng tao tức lắm, tao không cam tâm, ảnh nói với tao là vì tao hiền quá nên ảnh chán, ảnh nói không thích tao nữa, ảnh ghét con gái ngoan hiền lúc nào cũng khuôn phép này nọ, lúc nào cũng nai tơ thấy phát ngán. Tao... tao đau khổ quá mày ơi!
_ Rõ khùng! Mắc mớ gì mà phải đau với khổ. Mà tên đó dám nói với mày như thế à? Thật là quá đáng, không thể tha thứ được!
_ Tao... tao rất thích ảnh, tao không sống nổi mất... Huhu...
_ Nè nè! Đừng nói bậy! Thằng đó không đáng!
_ Ảnh hẹn mai gặp buổi cuối, tao có nên đi không mày? Tao... thật sự không sống nổi nếu thiếu ảnh mày ơi!
_ Đồ điên! Mới mười bảy tuổi đầu mà sao bi lụy đến mức này chứ! Thằng nào mà đểu giả, ngạo mạn thế? Đá con người ta rồi còn bày đặt hẹn hò buổi cuối cùng. Nếu mày đi thì đừng bao giờ gặp tao nữa.
_ Huhu! (Khóc to hơn) Đồ bạc tình bạc nghĩa! Tao không cần mày nữa! Tao đi chết đây! Huhu....
Nó lắc đầu, cũng vì cái tính yếu ớt, nhạy cảm quá đáng mới hại con nhỏ thê thảm như vậy.
_ Thôi thôi! Tao chịu mày luôn. Được rồi, tao sẽ đi cùng mày tới buổi hẹn cuối cùng đó, tao cũng muốn xem thằng đó là thằng nào mà khốn nạn như vậy. Còn mày thì nín ngay cho tao nhờ, nước mắt đâu mà thừa thãi thế. Có gì tối gặp nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro