Chap 4 ♡
Nó chỉnh lại đồng phục, nhìn chiếc váy ngắn nó thêm nản lòng. Cuộc đời này nó ghét nhất là phải mặc váy. Nó ghét cái việc phải khoe cặp chân vòng kiềng và to tướng của mình cho thiên hạ "ngắm nhìn". Trời hôm nay se lạnh làm chân nó co rúm lại. Sau 1 hồi hà hơi lấy sức, nó lê từng bước vào lớp.
_ Hôm nay sao cậu đi sớm thế?
Tuyết, con nhỏ cùng bàn, người bạn duy nhất mà nó quen từ ngày đầu bước chân vào đây, lên tiếng hỏi thăm. Nó chỉ cười nhẹ:
_ À! Hôm nay tự dưng muốn đi sớm thôi!
Lớp nó học phần lớn đều là con nhà thương gia địa vị cao, đó cũng là nguyên nhân giải thích cho việc tại sao toàn bộ lớp này đều muốn thi ngành Kinh tế - nghĩa là sẽ nối nghiệp gia đình. Chỉ mình nó lạc loài... Ba mẹ nó đều là giáo viên, nhưng nó lại muốn làm giám đốc!
Giọng cậu lớp trưởng dội như bom tấn:
_ Cả lớp, đứng!
Thầy giáo dạy Văn đủng đỉnh bước vào. Và nó là người duy nhất trong lớp... cất tiếng cười. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó và tất nhiên người bất ngờ nhất chính là thầy giáo.
_ Em kia! Tại sao lại cười?
Nó tím mặt
_ Tôi hỏi tại sao em lại cười?
_ Dạ!... Dạ thưa thầy, em không cố ý, tại...
_ Tại sao?
_ Dạ, tại em vô ý đụng vào eo bạn ấy nên bạn ấy mới bật cười đó thầy! - Tuyết nhanh miệng đỡ giùm
Đó là 1 lý do không thể "củ chuối" hơn nhưng vẫn còn đỡ hơn cái lý do thành thật mà nó định nói
_ Các em đùa tôi à?
_ Dạ không, chúng em không dám, sự thật là em bị nhạy cảm nên cứ ai đụng vào người là em bị bật cười, đây là bệnh... bệnh bẩm sinh, là hội chứng "hay cười" đó thầy
_ Bệnh "hay cười" ư? Tôi chưa nghe bao giờ... Các em...
Dù có khó chấp nhận đến mức nào thì thầy vẫn phải chấp nhận lý do kỳ cục mà nó đưa ra, trong lớp có rất nhiều tiếng cười nhỏ bật lên, ní cũng suýt nữa không kìm được, nhưng lần này nó cố gắng hết sức để không tái phạm
_ Tôi tha cho lần này! Nếu còn tái phạm thì xuống giám thị, nghe rõ chưa! Cả lớp ngồi xuống đi!
Nó vừa ngồi xuống vừa thở phù phù. Hú hồn. Nó quay sang nhìn Tuyết với nụ cười và ánh mắt biết ơn
Bỗng nó thoáng thấy ánh mắt của cậu lớp trưởng từ dãy bên nhìn sang, ánh mắt kỳ lạ mà vô tình nhiều lần nó đã thấy. Nó ngúc ngắc đầu suy nghĩ nhưng rồi cũng quên béng đi rất nhanh
Có lẽ lúc nó phá lên cười, trong lớp ai cũng hiểu nguyên nhân. Vì thầy giáo có một ngoại hình quá ư đặc biệt (không tiện nói ở đây), còn nó lại là đứa khá nhạy với những hình ảnh hay câu nói gây cười. Lại một lần nữa nó suýt gây ra tai họa vì cái tội vô ý vô tứ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro