Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

(27)

Quả nhiên, Giang Nhung bởi vì phát ngôn tự luyến của tôi mà cười ngã trái ngã phải, cuối cùng đến tôi cũng cảm thấy phát cáu, đưa hai tay đấm vào người anh, anh mới dừng lại.

Sau đó rất lâu, anh ấy mơ hồ thở dài một hơi, ngữ khí nhẹ đến nỗi tôi nghe không rõ: "Du Du à, em thẳng thắn như vậy, nếu như anh thích em thật, thì phải làm sao?"

***

Trương tổng của tập đoàn X đã hơn 50 tuổi, vị phu nhân thứ tư sinh cho ông ta một cậu con trai, con trai đến muộn nên tổ chức tiệc rất lớn mời khách, thiệp mời đầy tháng được gửi tới chỗ bố tôi.

Hai nhà chúng tôi vốn dĩ không có bất kỳ liên hệ nào, mười năm trước, bố tôi trong lúc thi hành nhiệm vụ đã cứu con trai lớn của Trương tổng, từ đó về sau liền mang danh ân nhân cứu mạng của nhà họ Trương.

Mỗi dịp lễ tết, Trương tổng đều mang theo con trai lớn tới nhà thăm hỏi.

Bởi vì đặc thù công việc của bố tôi, ông ta rất thông minh không mang theo quà cáp, chỉ mang một vài nguyên liệu nấu ăn, mượn phòng bếp nhà tôi tận tay làm một bữa cơm, trên bàn ăn, ân cứu mạng của bố tôi luôn luôn được nhắc đến. Bao nhiêu năm đều như vậy, bất kể gió mưa, chưa từng thay đổi.

Trương tổng thậm chí còn để con trai cả của mình cúi đầu nhận cảnh sát Lạc làm bố nuôi, mặc dù cảnh sát Lạc ngàn lần từ chối, nhưng người con trai cả đó đã gọi tiếng "bố nuôi" cực kỳ lưu loát.

Cảnh sát Lạc đối với chuyện này vô cùng kháng cự, sau này, đến cơm cũng không ăn nữa, có thể trốn thì đều sẽ trốn, tất cả để cho mẹ tôi ứng phó.

Lời mời lần này, cảnh sát Lạc cho dù không có chuyện gì xảy ra cũng không muốn đi, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng người phải đi lại là tôi.

Tôi vốn chỉ muốn tới đưa tiền biếu rồi ra về luôn, không ngờ rằng lại gặp được một người quen, chính là cậu nhóc đã mời tôi lên sân khấu hát cùng hôm ở "Chu Sa Chí".

Thì ra, cậu ấy là con trai thứ ba của Trương tổng.

Tiểu thịt tươi trong giới giải trí bị Nam Nam kêu tới, tôi còn tưởng gia cảnh cậu ấy bình thường, chẳng ngờ rằng lại không đơn giản chút nào.

Khi cậu ấy nhìn thấy tôi liền chầm chậm chạy tới, lúc chỉ còn cách một mét thì dừng lại.

Giọng nói của cậu có chút ngạc nhiên cùng vui mừng, "Chị! Đúng là chị rồi!"

Tôi mỉm cười nắm lấy bàn tay đang chìa ra ấy, "Thật trùng hợp."

"Em còn tưởng chị không có hứng thú với em, lấy lý do không rảnh để từ chối, đến hôm nay mới biết, thì ra không phải là chị đối với em qua loa lấy lệ. Sớm biết chị tới tham gia tiệc đầy tháng này, em đã không cảm thấy mất mát bao nhiêu ngày như vậy rồi."

Cái cậu ấy nói là lần hẹn gặp tôi lúc trước, hỏi tôi có thời gian rảnh hay không, tôi liền trả lời là không có. Khi đó tôi còn chưa biết cậu ấy là con trai nhà họ Trương.

Cậu chăm chú nhìn tôi, hai mắt sáng lấp lánh như chứa cả trời sao, "Chị, nói như thế, tức là em vẫn còn cơ hội đúng không?"

Người đi qua đi lại rất nhiều, tôi bị lời bộc bạch thẳng thắn của cậu ấy làm cho khiếp sợ, nhỏ giọng nói, "Em trai, nói bé một chút, lời của em sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy."

Cậu ấy cười, có chút ngượng ngùng, "Chị không cần phải xấu hổ, chị Nam Nam đã nói với em rồi."

Tôi quên mất chuyện của Nam Nam, không biết cô ấy đã nói với người ta những gì rồi, thật có lỗi quá.

Tôi quay sang cười một cách hiền hậu với Trương Phỉ, "A Phỉ à, trong mắt chị, mấy đứa em không khác em trai ruột là bao. Em nhất định không được nghe Nam Nam nói bậy, có hiểu ý của chị không?"

Cậu ấy nhất thời sững sờ, lập tức đưa tay sờ lên tai, xấu hổ nói, "Thì ra em đã có thể sánh ngang với em trai ruột trong lòng chị rồi... Chị, em rất vui."

(28)

Xem ra đối với những đứa trẻ như thế này không thể quá dịu dàng, sợ rằng cậu ấy sẽ lại nảy sinh tâm tư, tôi liền thu lại nụ cười, "Chị đối với người như em không hề có hứng thú."

Lúc này, một bồi bàn bất ngờ dừng lại trước mặt chúng tôi, Trương Phỉ cầm lấy hai chiếc ly đế cao đặt trên khay, một chiếc đưa cho tôi.

Cậu ấy thở dài một hơi, "Vậy thì đáng tiếc quá....... Chị, vậy em có thể làm bạn của chị không?"

Tôi nhận lấy ly rượu Trương Phỉ đưa, chạm nhẹ vào ly của cậu ấy, "Có thể."

Uống hết ly rượu vang, tôi quay lại mỉm cười, "Chị vẫn còn việc, đi trước nhé."

Cậu ấy không cản tôi, "Chị đi thong thả."

Tôi quay người rời đi, đột nhiên cảm giác có chút đứng không vững, ý thức mơ mơ màng màng, sau đó dần dần trở nên chậm chạp.

Vừa mới bước ra khỏi cổng lớn của phủ nhà họ Trương bỗng trông thấy một bóng người đang đứng ở phía trước, tôi dùng hết sức căng mắt ra nhìn mới biết, người đó vậy mà lại là Trương Phỉ.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, "không xong rồi", nỗi hoảng sợ lan tràn khắp cơ thể.

Tôi bắt đầu đứng không nổi nữa, Trương Phỉ cười khanh khách đi tới bên cạnh, đỡ lấy cơ thể đang run lên nhè nhẹ của tôi, ghé sát vào tai, như rắn độc đang thè lưỡi thì thầm, "Chị, nếu như chị thích em, vậy thì đâu cần phiền phức thế này?"

Tôi bị cậu ta ôm nửa người đi vào một căn phòng, sau khi đóng cửa lại liền cởi bỏ xiềng xích cho tôi,  trong nháy mắt tôi vô lực rơi ngã ra đất, cậu ta lại ngồi thụp xuống cười, "Chị à, em không nâng được chị, hay là chúng ta "làm" ngay dưới này nhé? Chị không để ý chứ?"

Tôi trừng mắt nhìn Trương Phỉ, cậu ta điên rồi, làm sao cậu ta dám.

Trương Phỉ như đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, sau đó lại bật cười, "Chị, chị là người đã từng kết hôn, đi theo em, em không chê đâu."

"Bố em vẫn luôn muốn để Trương Kỳ lấy chị, nhưng anh ta làm sao xứng? Con người anh ta, hèn hạ vô cùng, chị à, chị vẫn là nên đi theo em thôi."

Tôi nằm ở trên đất, ngoài hai hàm răng đang không ngừng va đập vì run rẩy, một chút khí lực để động đậy cũng không có.

Cậu ta nói xong liền cởi áo ngoài, đưa tay lột quần áo của tôi ra, "Chị đã uống thuốc rồi, nên trông giống hệt một con cá chết, em cũng chẳng có nổi hứng thú."

Sau đó liền cầm lấy một viên thuốc màu trắng, nhét vào trong miệng tôi.

Cảm giác năm 16 tuổi vào thời khắc này như quay trở lại, đầu óc tôi trở nên mù mờ bất lực.

Bỗng một hồi chuông đột ngột vang lên, Trương Phỉ sắc mặt không hề vui vẻ nhận điện thoại, "Này, anh, anh đang làm cái gì thế, quấy rầy chuyện tốt của em."

"Người của đại đội phòng chống ma túy tới rồi, tên ngốc này, em đang ở đâu thì mau trốn đi, bố và Trương Kỳ đều bị bắt rồi."

"Anh nói cái gì?!"

Bên kia "cạch" một tiếng liền cúp máy.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trương Phỉ cuống cuồng nhặt quần áo mặc lên người, hết sức chặn lấy cửa, sau đó bị một cước rất mạnh từ bên ngoài đạp ngã sõng soài trên đất.

Xuất hiện trong tầm mắt tôi, là Giang Nhung một thân cảnh phục.

Anh cởi áo khoác ngoài che lấy cơ thể đang trong tình trạng áo quần xộc xệch của tôi, sau đó đóng cửa lại, âm thanh quyền đấm cước đá ngay lập tức vang lên, Trương Phỉ đã bắt đầu khóc lóc xin tha thứ, anh cũng không hề dừng tay.

Cho tới khi có người tới đập cửa, Giang Nhung mới khôi phục lại lí trí.

"Du Du...." Anh ôm lấy tôi, trầm giọng nói, "Em dọa chết anh rồi."

(29)

Tôi được Giang Nhung đặt vào ghế sau của xe cảnh sát.

Xe chạy rất nhanh, cơ thể tôi dần dần hồi phục lại cảm giác, nhưng cũng dần dần nóng lên.

Giang Nhung hình như đang nói chuyện với tôi, nhưng tôi căn bản không nghe rõ.

Không biết qua bao nhiêu lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại, mà người tôi đã ra mồ hôi đầm đìa, mái tóc ướt đẫm dính lên khuôn mặt, cả cơ thể giống hệt như vừa mới dầm mưa.

Giang Nhung ôm ngang eo tôi, tôi lập tức gắt gao quấn chặt lấy cổ anh, môi theo bản năng ghé sát gương mặt anh liếm nhẹ lên má.

Giang Nhung không nói một lời, trong lúc chạy để mặc tôi cắn lấy cổ anh.

"Giang Nhung..... Giang Nhung......" Phát hiện ra anh đã quay mặt ra hướng khác, tôi vô cùng bất mãn gọi tên anh, thần trí mơ hồ nói xằng nói bậy, "Đừng trốn, đừng trốn, để em hôn một chút....."

Tôi bị đẩy lên giường, khi một lần nữa mở mắt ra thì trời đã tối rồi.

Người đang ngồi thẳng tắp ở trên giường, vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, niềm vui mừng tràn ngập đáy mắt.

"Du Du!"

Hóa ra lại là Lục Khiêm.

Tôi vừa mở miệng lại phát hiện ra cổ họng khàn đặc,"Giang Nhung đâu?"

Niềm vui mừng trong mắt anh ấy nhất thời nhạt dần, ".....Tôi không biết."

Im lặng một lát, Lục Khiêm liền nâng người tôi dậy, đưa cho tôi một cốc nước, "Uống một chút đi."
Tôi tránh khỏi vòng tay của anh ấy, "Để tôi tự uống."

Lục Khiêm ngồi xuống băng ghế bên cạnh giường, mỉm cười nhìn tôi, "Có phải bị dọa sợ rồi không?"

Tôi giật mình, đầu óc không kìm lại được mà hồi tưởng, hai tình huống cực kỳ giống nhau, Lục Khiêm và Giang Nhung, hai người họ một người nói tôi đừng sợ, còn một người lại nói, Du Du, em dọa chết anh rồi.

Một người điềm đạm bình tĩnh, một người hoảng sợ kích động.

Tôi dọn dẹp lại suy nghĩ của mình, hỏi điều quan trọng hơn, "Nhà Trương Kỳ, có chuyện gì thế?"

"Nghi có dính líu tới buôn bán ma túy. Ngoại trừ đứa con thứ hai đã bỏ chạy, còn lại đều đã bị bắt."
Buôn bán ma túy....

Tôi khiếp sợ không thôi, Trương Kỳ và bố anh ta, một đôi cha con thường xuyên tới thăm nhà của cảnh sát phòng chống ma túy, lại buôn bán ma túy.

"Bố mẹ tôi thì sao?"

"......" Lục Khiêm thần sắc ngưng trọng nhìn tôi, đôi lông mày cau lại, một lát sau mới trả lời, "Du Du, chú và nhà họ Trương hình như có chút liên quan, hiện tại đang bị tạm thời đình chỉ để điều tra. Còn dì.... bây giờ cũng không rảnh....."

"Không thể nào!" Tôi hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Khiêm, ngay lập tức bật dậy khỏi giường, không màng tất cả mà chạy ra ngoài.

Lục Khiêm trong nháy mắt ôm lấy tôi từ phía sau, "Du Du, bĩnh tĩnh một chút.... Cậu đừng ra ngoài, hiện tại ở đó đều là phóng viên...."

(30)

"Du Nhiên, cậu coi Giang Nhung là bạn bè, nhưng anh ta đã từng kể cho cậu nghe bố mẹ mình đã chết như thế nào chưa?"

"Chính là bị Trương Kỳ và bố mẹ hắn hại chết!"

"Du Nhiên, mấy năm nay, anh ta đóng vai đồ đệ tốt của chú Lạc, cũng sắm vai bạn tốt của cậu, nhưng thật ra, trong lòng anh ta vẫn luôn coi gia đình cậu là kẻ thù!"

Tôi ngắt lời Lục Khiêm, "Không phải như thế! Cậu đừng nói nữa, tôi muốn gặp Giang Nhung! Điện thoại của tôi ở đâu?! Đưa cho tôi!"

Lục Khiêm chau mày, "Du Nhiên, đừng ngốc như vậy nữa, hiện tại điều quan trọng nhất là cứu chú ra ngoài!"

Hai mắt tôi đỏ ửng, lạnh lùng nhìn anh ấy, "Tại sao cậu lại dùng chữ "cứu" cơ chứ? Bố tôi căn bản không cần ai phải cứu, ông ấy hoàn toàn trong sạch, cậu dựa vào đâu mà nói "cứu" hả?"

"Du Nhiên, tôi hy vọng chú Lạc trong sạch hơn bất kỳ ai, nhưng mà, sự đen tối trong thế giới này đáng sợ hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ chú chưa bao giờ để cho cậu biết những thứ đó. Hiện tại cho dù là chú có tội hay trong sạch đều không quan trọng, điều quan trọng chính là ngăn chặn dư luận, để chú có thể an toàn trở ra, cậu hiểu không?"

Tôi vô cùng thất vọng nhìn anh ấy, đây là người mà tôi đã thích nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chẳng còn chút hào quang mà tôi từng ngưỡng mộ năm nào.

Anh sớm đã không phải là Lục Khiêm của năm 16 tuổi nữa nữa rồi.

Lục Khiêm cho rằng tôi tin lời anh ấy, ánh mắt kiên định cam đoan với tôi, "Du Nhiên, cậu đừng sợ, tôi sẽ dốc hết toàn lực của nhà họ Lục, bảo vệ cậu và người nhà an toàn."

Tôi nhìn sắc mặt không có chút đùa cợt nào của Lục Khiêm, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, "Lập trường của cậu như vậy là sao? Bố tôi căn bản sẽ không có chuyện gì, ai cần cậu phải bảo vệ chứ, đừng tự mình đa tình."

Tôi không nhìn anh nữa, chỉ khăng khăng nói, "Tôi muốn gặp Giang Nhung."

"Du Nhiên, tôi đã nghĩ rất nhiều ngày rồi, khi ấy nói muốn cùng cậu sống qua ngày, nhưng thực ra, trừ bỏ cậu, tôi không thể nghĩ được bất kỳ ai khác có thể tình nguyện sống qua ngày với tôi.

Du Nhiên, thế giới này không có một người thứ hai có thể khiến tôi nguyện ý cùng chung sống.

Sau khi ly hôn với cậu, tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân rằng, tôi có thật sự chưa buông bỏ được Tô Thiến hay không?

Hoàn cảnh gia đình của Tô Thiến không tốt, bố thì tàn tật, mẹ vào hai năm trước cũng mắc phải bệnh ung thư, bố mẹ cô ấy lần lượt qua đời, hiện tại trong nhà chỉ còn lại hai đứa em trai sinh đôi đang đi học.

Bởi vì như thế, cô ấy hết lần này tới lần khác đề nghị chia tay, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi, đành đồng ý với cô ấy.

Hôm đó ở dưới công ty của cậu gặp được cô ấy, tôi đã có dự cảm rằng cô ấy hối hận rồi.

Tôi vẫn còn thương xót cho hoàn cảnh của Tô Thiến, cho nên khi cô ấy gọi điện cho tôi, tôi đã giúp đỡ mà cầu xin cậu.

Đêm kỉ niệm 100 ngày kết hôn, tôi nói ra lời không đúng, nhưng đó chỉ là nói với người trong hồi ức, không phải là với Tô Thiến của hiện tại.

Du Nhiên, tôi thực ra, chỉ là nuối tiếc chút kỉ niệm, nuối tiếc đoạn tình cảm bản thân từng hết lòng mà thôi.

Về sau, cô ấy nhiều lần tìm cơ hội tiếp cận tôi, tôi bỗng phát hiện bản thân sớm đã không rung động nữa rồi."

Anh ở bên tai thao thao bất tuyệt khiến tôi có chút đau đầu, liền đưa hai tay ôm lấy mặt.

Lục Khiêm vẫn tiếp tục nói, "Đó đều là trong tình huống tôi không biết cậu thích tôi....Du Nhiên, cậu biết như vậy có nghĩa là gì không?

Nếu như trước kia cậu bởi vì nghĩ trong lòng tôi có người khác mà cảm thấy chán ghét, vậy thì hiện tại, tôi không còn nữa.

Du Nhiên, thực ra thích cậu là một chuyện rất dễ dàng, năm cấp ba, tôi ngày ngày ở bên cạnh cậu, cậu cho rằng tôi chưa từng có chút tâm tư nào với cậu sao? Tôi chỉ là cảm thấy cậu không hề thích tôi, cho nên không dám tùy ý kéo dài chuỗi cảm tình này. Nếu như khi ấy biết được cậu thích tôi, có lẽ sau đó đã không có sự tồn tại của Tô Thiến.

Cuộc hôn nhân trước kia giữa chúng ta là khởi đầu cho những sai lầm, trong thời gian chờ đợi, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sai lầm này kết thúc cũng rất tốt.

Du Nhiên, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không? Để tôi có thể tiếp tục bảo vệ cậu."

Bên tai cuối cùng cũng im lặng một chút, tôi từ trong lòng bàn tay đưa mắt nhìn anh ấy, "Tôi muốn gặp Giang Nhung, đưa điện thoại cho tôi."

Trong lúc bế tắc, Giang Nhung và một người nữa bất ngờ đẩy cửa bước vào.

(31)

Tôi và Giang Nhung sóng vai đứng ở ban công của phòng bệnh, cánh cửa khép lại ngăn cách chúng tôi với Lục Khiêm, giống như hình thành nên hai vùng trời đất.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó mở lời, "Trương gia thật sự buôn ma túy sao?"

Anh hướng mặt về phía trước, thanh âm bình tĩnh không có chút gợn sóng: "Ừ"

Tôi im lặng một lúc lâu, rồi lại khó khăn nói, "Bố em biết anh đã bắt được tội phạm chưa?"

Giang Nhung quay người nhìn tôi, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Em có tin lời Lục Khiêm nói không?"

Tôi nghẹn lời, thì ra vừa rồi anh ở ngoài đều nghe thấy hết.

Tôi kiên định nói, "Không tin."

Sau một hồi im lặng nhìn tôi, anh bỗng nhiên mỉm cười, "Du Du, cảm ơn em đã không khiến anh đau lòng."

"Bố mẹ anh quả thực bị vợ chồng Trương Quốc Lương hại chết. Khi đó chứng cứ không đủ, cảnh sát kết luận là chết do sự cố. Ba năm trước, anh lần đầu tiên gặp được cha con nhà họ Trương ở nhà em, lúc cùng bọn họ ngồi trên một bàn ăn, tâm trạng anh vô cùng phức tạp."

"Sau đó một thời gian, anh quả thực đã từng nghĩ sư phụ và Trương gia hình như có mối quan hệ nào đó, cũng từng nghĩ, bản thân liệu có phải đã nhận lầm kẻ thù làm người thân hay không."

"Nhưng rồi, anh dần dần chắc chắn rằng, sư phụ không phải loại người như vậy, kể từ khi quen biết sư phụ đến bây giờ, ông ấy vẫn luôn làm rất tốt nghề nghiệp cảnh sát của mình."

"Lần bắt tội phạm này, là cái bẫy mà anh và sư phụ đã bày ra từ sớm, ông ấy sẽ không có chuyện gì, bị điều tra cũng chỉ là một màn trong ván cờ này thôi, chuyện duy nhất nằm ngoài cuộc, là hôm nay vì tình huống xảy ra bất ngờ nên anh chưa kịp báo cho sư phụ đã thực thi vây bắt. Anh không biết rằng em ở đây, càng không ngờ tới Trương Phỉ lại dám động vào em."

Tôi lắng nghe, nước mắt bất giác lăn trên gò má, tôi vui mừng vì người cha bản thân tin tưởng vẫn luôn trong sạch, nhưng đồng thời cũng buồn bã, thì ra cha mẹ của Giang Nhung lại chết dưới tay cha con nhà họ Trương.

Những năm qua cùng cha con đó nói nói cười cười, trong lòng anh rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu giày xéo.

Tôi qua quýt quệt nước mắt, mỉm cười nhìn về phía Giang Nhung, "Cảm ơn anh, Giang Nhung, cảm ơn anh không làm cho em đau lòng."

Giang Nhung cũng đưa tay lau nước mắt cho tôi, từng ngón tay di chuyển vô cùng dịu dàng, "Du Du, nếu sự đau lòng của em, cũng giống như sự đau lòng của anh thì thật tốt."

Lời nói của anh mang theo thâm ý khác, tôi đang định hỏi thì cửa kính bất chợt bị kéo ra.

Ánh mắt Lục Khiêm nặng nề nhìn tôi và Giang Nhung, anh ấy đánh giá thần sắc tôi một lượt, sau đó bật cười như đã hiểu rõ, "Du Du, cậu không tin tôi có phải không?"

Trong lòng nghĩ thế nào thì tôi nói ra như thế đó, "Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Lục Khiêm đột nhiên giận dữ, "Lạc Du Nhiên! Không phải cậu nói cậu thích tôi à? Cậu thích tôi như thế này sao? Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì, mà cậu lại hết lần này tới lần khác nói ra những lời độc ác đến vậy với tôi?!

Tôi trước giờ, vẫn luôn coi cậu là trung tâm.

Không phải cậu vẫn thường nói thích yêu đương kiểu hôn môi, ôm người, bế lên cao hay sao? Vậy được! Cậu muốn thế nào cũng được, tôi đều tình nguyện phối hợp với cậu! Tôi là thật lòng muốn cùng cậu đi qua cả một đời, vì cái gì mà cậu đối xử với tôi như thế? Tôi làm sai cái gì hả, Lạc Du Nhiên cậu nói cho tôi biết, tôi đã làm sai cái gì?!"

Giang Nhung đứng chắn ngang trước người tôi, "Lục tiên sinh, vị trí phù hợp của một người cũ là nên biết tự giác rút lui, không làm phiền nhau. Dáng vẻ của anh bây giờ, có chút khiến người khác ghét bỏ."

Lục Khiêm im lặng trong chốc lát, giọng nói một lần nữa trấn tĩnh lại, anh liếc mắt nhìn Giang Nhung, "Anh ẩn náu bên cạnh cô ấy vì có tâm tư khác, bây giờ lại dùng lời ngon tiếng ngọt nói gì đó với Du Nhiên, anh cho rằng tôi không nhìn ra sao?"

Giang Nhung đối diện với Lục Khiêm, khuôn mặt không hề có chút biểu tình, "Tôi quả thực có tâm tư khác, anh làm gì được tôi?"

Lục Khiêm tiến lên một bước muốn bắt lấy tôi, "Lạc Du Nhiên! Cậu đã nghe thấy chưa? Anh ta thừa nhận rồi!"

Nhưng Giang Nhung rất nhanh đã đem tôi che chắn ở phía sau, "Đừng động vào cô ấy."

Tôi đứng sau lưng Giang Nhung, bình tĩnh cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ, "Lục Khiêm, duyên phận của chúng ta kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, đã nên kết thúc rồi.

Người tôi từng quen, từng yêu, từng nhung nhớ, nhiều hơn cả là cậu của những năm tháng trung học mà thôi.

Cậu cũng biết, con người tôi trước giờ chưa từng quay lại lối cũ.

Đừng cãi nhau nữa, hãy giữ thể diện cho những hồi ức thời niên thiếu của chúng ta đi."

(32)

Giang Nhung cởi chiếc cảnh phục của mình khoác lên người tôi, cả hai thành công trốn thoát khỏi cánh phóng viên bên ngoài cổng bệnh viện.

Trên đường trở về, tôi hỏi anh: "Giang Nhung, là anh đưa em tới bệnh viện, vì sao lúc tỉnh dậy, người em trông thấy lại là Lục Khiêm?"

"Khi tới bệnh viện, Lục Khiêm hình như đang dẫn một cô gái tới khám bệnh, vừa vặn trông thấy chúng ta, lúc đó anh vẫn còn nhiệm vụ không thể không đi, đành sắp xếp Tiểu Lưu chăm sóc em. Tiểu Lưu nói sau khi anh rời đi, anh ta liền tới tìm em."

Thật kỳ lạ, tôi bỗng nhiên có cảm giác, cô gái đó là Tô Thiến.

"Cô gái đó có phải trông rất giống nữ minh tinh tên XX không?"

"Nữ minh tinh tên XX?" Giang Nhung hẳn không biết đó là ai.
Tôi ngay lập tức dùng điện thoại tìm ảnh của người đó cho anh xem.

Giang Nhung nhìn lướt qua một chút, sau đó nói, "Phải, nhưng cũng không đẹp như trong ảnh."

Đúng là Tô Thiến rồi.

"Sao vậy?"

"Không có gì, em chỉ là tò mò một chút...." Nói rồi liền lảng sang chuyện khác, "Vừa nãy anh nói, giá như sự đau lòng của chúng ta giống nhau thì tốt rồi, là có ý gì?"

Bước chân anh dừng lại, con ngươi trong bóng đêm lấp lánh tia sáng, nhưng cũng không lập tức trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nói, "Cả đời này, người anh ngưỡng mộ nhất chính là sư phụ. Ông ấy rất thành công trong nghề, bên cạnh có người vợ luôn yêu thương mình, lại là cha của Du Du em nữa, tất cả đều khiến anh thật sự ao ước."

Mấy cái ở đằng trước thì tôi có thể hiểu được, nhưng câu cuối cùng khiến não tôi xuất hiện một loạt dấu hỏi, "Hả? Anh ngưỡng mộ bố em vì ông ấy là bố của em sao?"

Giang Nhung không đáp lại, bộ dạng mỉm cười không nói đó lại càng khiến tôi tò mò, "Giang Nhung, em nghe chẳng hiểu gì cả. Còn nữa, vừa rồi anh nói có tâm tư khác, rốt cuộc là sao thế?"

"Lời cản lời thôi, em không cảm thấy dáng vẻ đó của anh rất có khí thế sao? Nhìn Lục Khiêm đi, sắp bị anh làm tức chết luôn rồi."

"......."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro