Chap 8
Jiyeon ngồi lặng yên ở bến xe buýt. Tất cả ánh mắt của mọi người đi đường đều đổ dồn về phía nó có khuôn mặt đẹp như những diễn viên, ca sĩ thường thấy trên ti vi. Cô ấy ngồi một mình, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo khiến người ta có cảm giác như không thể chạm tới cái thế giới của con người này.
- Đồ hèn nhát, cô ngồi đây làm gì hả?
Jiyeon ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Hyomin đã đứng bên cạnh jiyeon từ bao giờ, khuôn mặt vừa vui mừng vừa giận dữ, những giọt mồ hôi vẫn đang chảy trên trán mặc dù buổi tối mùa thu khá lạnh. Chứng tỏ hyomin đã đi một đoạn đường xa và rất vất vả để đến được đây.
- Nhiều chuyện!
- Ha, cô còn dám nói thế hả? cô có biết tôi đã tìm cô bao lâu rồi không, đi hết những nơi mà tôi nghĩ cô có thể tới.
- Sao cô biết tôi ở đây? –jiyeon hỏi, cố giấu vẻ tò mò.
- Vì trước đây tôi cũng đã từng muốn chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ như cô, cũng từng cảm thấy như mình bị bỏ rơi.
- Cô ư?
Jiyeon quay hẳn sang phía hyomin, đây là lần đầu tiên jiyeon nhìn thẳng vào mắt hyomin khi nói chuyện với nó. Bỗng nhiên hyomin cảm thấy có chút bối rối.
- Tất...tất nhiên! cô nghĩ cùng làm việc, cạnh tranh trên thương trường mà bố mẹ cô đi suốt ngày còn bố mẹ tôi được thảnh thơi ở nhà sao?- Rồi hyomin ngước mặt lên trời.- Lúc đó tôi cũng nghĩ bố mẹ không cần tôi, thứ họ cần chỉ là công việc và những bản hợp đồng làm ăn. Nhưng lúc đó đã có một người giúp tôi hiểu và vượt qua được mọi chuyện.
- Là một chàng trai?
- Ừm...
Hyomin mỉm cười, hình ảnh Lee hiện ra trong đầu cô. Hyomin còn nhớ đó là một ngày mưa, khi thấy hyomin một mình đứng trước cửa nhà dưới cơn mưa, mắt nhìn theo chiếc xe của bố mẹ đang khuất dần, Lee đã lẳng lặng che ô cho cô và nói : " Ngốc à, bố mẹ cậu đã có thể ở nhà trong một ngày mưa gió thế này, nhưng họ lại chọn công việc. Không phải vì tiền, càng không phải vì họ mà vì cậu, vì muốn cậu có một cuộc sống tốt đẹp nhất. Có thể cậu nghĩ rằng bố mẹ đã quên mất mình nhưng nếu nhìn vào mắt của bố, nghe giọng nói âu yếm của mẹ cậu sẽ hiểu rằng : chưa một phút giây nào cậu bị lãng quên". Hôm đó hyomin đã dựa vào vai Lee mà khóc như một đứa trẻ, nếu không có cậu ấy thì chắc đến bây giờ hyomin vẫn còn oán trách và không hiểu rõ tấm lòng của bố mẹ mình.
Hyomin quay sang jiyeon, cảm thấy jiyeon như cũng đang trôi theo dòng cảm xúc hay kí ức nào đó. Hyomin muốn mặc cho jiyeon như vậy nhưng chợt nhận thấy đã gần nửa đêm, cô từ từ đứng dậy.
- Được rồi, giờ thì về nhà thôi.
- Cô về đi.
- Còn cô? –hyomin ngạc nhiên.
- Tôi không muốn về đó.
- cô có biết suy nghĩ không hả? Giờ đã muộn lắm rồi, không về nhà thì cô đi đâu?
- Tại sao cô cứ luôn xen vào chuyện của tôi thế? Mặc kệ tôi!
Jiyeon nói rồi đứng vụt dậy và băng qua đường. Đột nhiên một chiếc taxi từ xa lao tới.
- PARK JIYEON! Cẩn thận!
Hyomin hét lớn và không kịp suy nghĩ, nhanh như cắt nó chạy tới đẩy jiyeon vào lề đường. Tiếng phanh xe rít lên làm mặt đường như tóe lửa. Hyomin đẩy được jiyeon ra nhưng lại không tránh kịp, cơ thể cô bị hất tung lên rồi rơi xuống mặt đường. "Khôngggggg...!!!". Jiyeon hét lên rồi chạy bổ tới chỗ hyomin. Hyomin nằm bất động, máu chảy lênh láng... Vừa nâng đầu hyomin dậy, jiyeon vừa điên cuồng nói với tài xế taxi bên cạnh – lúc này khuôn mặt cũng đang trắng bệch sợ hãi:
- Gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu! Nhanh lên!
***
Tiếng còi xe cấp cứu hú lên inh ỏi như xé nát màn đêm. Trong xe là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch đang thở oxy, hơi thở yếu ớt như muốn ngừng lại. Jiyeon ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay hyomin, miệng lên tục lẩm bẩm: " Cố lên, nhất định cô phải sống. Đồ ngốc, cô sẽ không sao đâu. Cô phải sống".
Sau một hồi phóng như bay, cuối cùng chiếc xe cấp cứu cũng dừng lại trước cổng bệnh viện Seoul. Các bác sĩ và y tá đã chờ sẵn vội đẩy chiếc giường của hyomin vào trong. Nhanh chóng, hối hả...
- cô không được vào, xin cô ngồi chờ ở đây.
Một cô y tá trẻ ngăn jiyeon lại, nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị. Chiếc giường đi khuất vào phòng cấp cứu, đèn bật sáng. Jiyeon ngồi phịch xuống chiếc ghế ở ngoài hành lang, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Toàn thân jiyeon run bần bật khi nhớ lại những giây phút kinh hoàng vừa rồi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh! Nếu như hyomin có chuyện gì...Không, nhất định không được! Nhất định là sẽ ổn! Nhưng...thật sự sẽ ổn chứ? jiyeon đã thấy rất nhiều máu... jiyeon lắc mạnh đầu, cố gắng quên đi cảnh tượng ấy. Có lẽ trong đời jiyeon, chưa khi nào jiyeon cảm thấy sợ thế này.
Một lát sau, bố mẹ hyomin, Qri và cô San chạy đến.
- Bác sĩ, con gái tôi đâu? Nó đâu rồi? Nó thế nào rồi?
Mẹ hyomin lay mạnh ông bác sĩ vừa bước ra, khuôn mặt hoảng sợ nhuốm đầy nước mắt. Giờ đây bà không phải là bà chủ sang trọng của một chuỗi các trung tâm làm đẹp, cũng không phải một người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt trên thương trường mà là một bà mẹ đau đớn đứt từng khúc ruột khi biết con gái mình đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.Xin gia đình cứ bình tĩnh. – Ông bác sĩ già nói rồi bước trở vào phòng cấp cứu, vội vã như lúc bước ra.
Mẹ hyomin khóc không thành tiếng, gục ngã trên bờ vai của chồng – người đàn ông tuy không khóc nhưng cổ họng nghẹn đắng, đôi lông mày nhíu lại càng làm cho khuôn mặt trở nên tiều tụy và khổ sở đến đáng thương. Qri thì liên tục đi lại trước cửa phòng cấp cứu, từng giọt nước mắt chảy ra và rơi xuống nền nhà. Mới chiều nay hyomin còn đến nhà của Qri chơi, vậy mà... Cô San ngồi bên cạnh jiyeon, miệng không ngừng cầu nguyện cho hyomin.
Jiyeon sau một hồi thất thần, đứng lên và cúi gập mình trước mặt bố mẹ hyomin:
- Cháu xin lỗi. Tất cả là tại cháu. Tại vì cứu cháu nên hyomin mới...
"Bốp!" – âm thanh chát chúa vang lên. Cái tát vừa rồi không phải của bố mẹ hyomin mà là của Qri.
- Cô còn có tư cách đứng ở đây xin lỗi ư?- Qri gào lên, những tiếng nức nở vẫn không ngừng bật ra.- Tại sao cô luôn làm hyomin tổn thương? Tại sao chứ? hyomin luôn đối xử tốt với cô, luôn cố gắng làm mọi thứ vì cô. Chỉ vì quá tốt bụng nên mới không muốn cô buồn. Còn cô, cô đã hại hyomin ra thế này.
Jiyeon im lặng. Đúng vậy, hyomin luôn dẽ thương và tốt bụng như vậy. Tại sao giờ jiyeon mới chịu hiểu và chấp nhận sự thật ấy? Đúng lúc đó, đèn của phòng cấp cứu vụt tắt, tất cả mọi người ùa lại cửa phòng– nơi chiếc giường của hyomin vừa được đẩy ra.
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng mất máu nhiều và còn rất yếu. Giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân về phòng hồi sức. Gia đình có thể yên tâm.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có lẽ với họ,hyomin là một món quà quý giá mà không ai muốn mất đi. Đêm nay là một đêm dài......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro