Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Có những lúc unnie đã ảo tưởng, đã nghĩ rằng mình đang yêu và được yêu. Nhưng mọi thứ không như những gì unnie nghĩ. Tình yêu không phải thứ tình cảm được xây dựng bằng niềm vui nhưng cuối cùng nhận lại nước mắt mà tình yêu thật sự phải trải qua gian khổ và khó khăn, sau đó mới tới được hạnh phúc cùng những nụ cười. Hyomin và jiyeon đúng là một cặp đôi như vậy. Họ không dễ gì đến được với nhau, chẳng lẽ bây giờ em nỡ để cho tình cảm thanh khiết, đẹp đẽ như vậy bị phá vỡ?

Soyeon im lặng không nói. Nhìn những giọt nước mắt của Qri mà lòng Soyeon đau xót. Liệu Qri có biết rằng, tình cảm mà Soyeon dành cho Qri cũng là tình yêu? Soyeon hít một hơi thật dài, bàn tay siết nhẹ lấy tay của Qri.

- Được rồi, việc này cứ giao cho em.

Chín giờ tối ở nhà họ Park, hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng jiyeon vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Tuy đã muộn nhưng dường như sự tập trung của họ không hề thuyên giảm, thậm chí có phần cảnh giác hơn. Soyeon nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hai người đó và khẽ hắng giọng.

- Cô Soyeon...- Hai người vệ sĩ kia vội vã cúi đầu.

- Các anh vẫn chưa nghỉ sao?- Soyeon lên tiếng.

- Dạ, còn nửa tiếng nữa mới hết ca của chúng tôi.

- Vậy thì các anh cứ về trước đi, trong nửa tiếng này tôi sẽ đứng canh chừng giúp các anh. Không còn sớm nữa đâu.

- Nhưng...- Một trong hai người có vẻ do dự.

- Sao?- Soyeon nhếch môi.- Không tin tưởng tôi à?

- Dạ không, chúng tôi không có ý đó. Vậy phiền cô Soyeon rồi.

Hai người vệ sĩ một lần nữa cúi chào Soyeon và nhanh chóng bước xuống cầu thang. Chờ cho họ đi khuất, Soyeon mới quay lại vẫy tay với hyomin và Qri.

- Chà, ải này có vẻ đơn giản hơn mấy ải trước nhỉ?- Qri thở phào nhẹ nhõm.

- Suỵt, unnie nói nhỏ thôi.- Soyeon đặt tay lên miệng ra dấu rồi nói với hyomin.- Không có nhiều thời gian đâu. Hai người chỉ có nửa tiếng để nói chuyện trước khi đám vệ sĩ canh chừng ca sau đến. Tôi và Qri sẽ đợi ở ngoài này. Mau lên!

Nói xong,Soyeon lập tức đẩy hyomin vào trong phòng và đóng cửa lại. Trong lúc hyomin còn đang hồi hộp và lúng túng thì một giọng nói đã cất lên.

- HYOMIN?

Hyomin quay về phía phát ra tiếng nói. Và rồi mắt cô bắt đầu ươn ướt khi thấy jiyeon ngồi trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao như sắp bị rút cạn sức sống. Nhìn thấy hyomin, jiyeon như không tin đó là sự thật. Bao nhiêu cảm xúc cứ lẫn lộn khiến đôi lông mày của jiyeon khẽ nheo lại nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một niềm vui khó mà diễn tả. Jiyeon mỉm cười bước xuống giường nhưng đôi chân như thể không còn sức lực khiến jiyeon ngã khuỵu. Thấy vậy, hyomin vội vã chạy tới đỡ lấy jiyeon, cô bắt đầu nức nở:

- Đồ ngốc, em định làm unnie lo lắng đến chết thì em mới vui sao?

- Đấy là câu đầu tiên unnie muốn nói với em hả? Còn câu đầu tiên em muốn nói với unnie lại là: em nhớ unnie, nhiều lắm.- Jiyeon siết chặt lấy hyomin và nói.

- unnie cũng nhớ em, nhớ đến mức chính unnie cũng không ngờ mình có thể nhớ một người nhiều đến vậy.- Nước mắt hyomin trào ra mỗi lúc một nhiều.- Thế nhưng... unnie không thể đứng nhìn em mãi như thế này, unnie thật sự không thể! unnie thà rời xa em còn hơn trông thấy em gồng mình lên chịu đau khổ vì unnie.

Jiyeon sững sờ mở to mắt bởi chưa bao giờ jiyeon nghĩ đến việc sẽ rời xa hyomin, tất cả những việc jiyeon làm đều là vì muốn được ở bên cạnh người con gái ấy. Hyomin không đủ dũng cảm để đối diện với jiyeon, cô cúi thấp đầu như để trốn tránh ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút đau khổ kia. Nhưng rồi bàn tay jiyeon đã nâng cằm hyomin lên, dịu dàng lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô.

- Đồ ngốc, đừng khóc nữa. Unnie có biết mỗi lần unnie khóc là mỗi lần em cảm thấy đau lòng không? em làm vậy không phải vì unnie, cũng không phải vì em mà vì cả hai chúng ta. Chúng ta rất khó khăn mới có được ngày hôm nay, nên cũng không thể dễ dàng buông xuôi được. Bây giờ unnie khóc vì em nhưng một ngày nào đó em sẽ biến những giọt nước mắt ấy thành nụ cười hạnh phúc!

Hyomin gục đầu vào vai jiyeon để tìm lại cái cảm giác quen thuộc mà chỉ cách đây ít lâu cô luôn có được- cảm giác yên bình vì được bảo vệ và chở che. Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở.

- Tôi nghĩ nhà họ Park đã không chào đón cô từ lâu rồi mà, cô hyomin.

Hyomin hoảng hốt quay lại phía sau. Bà Mi đang đứng sững trước cửa phòng, ánh mắt không giấu nổi sự giận dữ nhìn hyomin như thiêu như đốt. Đúng lúc ấy, không biết sức mạnh nào đã giúp jiyeon đứng bật dậy một cách đầy dứt khoát.

- Mẹ, mẹ định làm gì?

- Làm gì? Câu này mẹ phải hỏi con mới đúng!- Bà Mi trợn mắt nhìn jiyeon, cái nhìn đầy uy lực và đáng sợ khiến hyomin bất giác nép người vào phía sau jiyeon. Rồi ánh mắt ấy nhanh chóng chiếu thẳng vào người hyomin.- Còn cô, cô đang làm trò gì ở nhà tôi? Nói mau!

- Cháu...

- Mà khoan, trước khi cô nói thì tôi muốn cho cô gặp hai kẻ nữa cũng trơ trẽn và to gan như cô. Vào đi.

Bà Minh Mĩ vừa dứt lời thì hai vệ sĩ cao lớn ngoài cửa đã dẫn Soyeon và Qri vào trong phòng.

- Hai người...?

Hyomin hoảng hốt định bước lên phía trước nhưng jiyeon liền ra hiệu cho cô dừng lại. Bà Mi nhếch môi cười rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Soyeon.

- Khá lắm! Cánh tay phải của tôi, người mà tôi luôn tin tưởng lại phản bội tôi một cách trắng trợn! Chắc cô chưa tính đến tình huống là tôi sẽ về nhà đột xuất, đúng chứ? Soyeon, cô còn gì để nói không?

Soyeon hít một hơi dài và bình tĩnh lên tiếng:

- Cháu biết cháu không nên nói những điều này, lại càng không có tư cách để nói, nhưng xin cô hãy tác thành cho hyomin và jiyeon. Họ yêu nhau như vậy mà chia cắt họ thì thật sự quá tàn nhẫn...

- Im miệng! Cô làm tôi quá thất vọng. Tôi tuyên bố kể từ giờ phút này, cô chính thức bị đuổi việc!- Bà Mi quát lớn.

Qri vừa sững sờ vừa đau xót nhìn sang Soyeon. Thấy vậy, hyomin không thể kiềm chế được nữa, cô chạy vụt đến trước mặt bà Mi.

- Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của cháu, không liên quan gì đến bọn họ! Vậy nên xin cô...

"Bốp!",hyomin chưa kịp nói hết câu thì một bên má của cô đã lãnh trọn cái tát bỏng rát từ bà Mi. Hyomin cảm nhận rõ mặt mình đang đỏ bừng và bắt đầu sưng lên.

- Mẹ thôi ngay đi! Mẹ có thể làm gì con cũng được nhưng con không cho phép mẹ đối xử như vậy với hyomin.- jiyeon vội vã kéo hyomin về phía sau rồi giận dữ lên tiếng.

- Giờ con còn vì đứa con gái này mà chống lại mẹ sao?

- Mấy việc làm tàn nhẫn của mẹ có thể dừng lại được rồi. Mẹ đừng để mọi thứ đi quá xa.

Nghe jiyeon nói, nét mặt bà Mi càng đáng sợ và khó coi hơn, những nếp nhăn giữa đôi lông mày càng có dịp xô lại với nhau nhiều hơn.

- Con đang đe dọa mẹ? Nếu mẹ không dừng lại thì con định làm gì?

- Tính cách của con rất giống mẹ, vậy mẹ nghĩ con có thể làm gì?- jiyeon lạnh lùng cất tiếng.

- Con... con dám?

- Nếu là mẹ, mẹ có dám không?


Tiếng nói của jiyeon không lớn nhưng lại đầy uy lực, khiến cho cả căn phòng như đóng băng bởi sự im lặng. Cảm giác như giữa hai mẹ con họ đang xảy ra một cuộc chiến ngầm vô cùng khốc liệt. Cuối cùng, người đành phải lùi bước nhượng bộ chính là bà Mi. Bà quay sang phía hyomin:

- Lần này tôi bỏ qua cho mấy người, nhưng đừng nghĩ rằng lúc nào jiyeon cũng có thể bảo vệ cho cô. Còn bây giờ thì mau ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!

Bà Mi giận dữ chỉ tay ra phía cửa, không thèm đưa mắt nhìn hyomin thêm một lần nào nữa. Hyomin đau khổ nhìn jiyeon rồi quay người đi nhưng jiyeon đã kịp kéo cô lại và ôm chặt vào lòng: "Hãy tin em. Nhất định... đừng bỏ cuộc". Hyomin mỉm cười gật đầu. Cô nhẹ nhàng buông tay jiyeon và chậm rãi bước ra cửa. Cánh cửa vừa đóng lại thì cũng là lúc giọt nước mắt của hyomin lăn khỏi khóe mi và rơi xuống nền đất.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: