Chap 29
Bà Mi bước lên tầng hai và tiến lại phía căn phòng của con mình. Mấy người vệ sĩ đứng ngoài thấy bà thì vội vã mở cửa rồi lùi sang một bên. Bước vào phòng, bà thấy jiyeon đang nằm trên giường, khuôn mặt hơi xanh xao không biểu lộ chút cảm xúc.Thỉnh thoảng, chỉ có đôi mắt của jiyeon là rực sáng khi nhìn vào mấy bức ảnh trên tay. Lại là ảnh của con bé đó.
- Con đã nghĩ thông suốt chưa?- Bà Mi lên tiếng.
- Ý mẹ là sao? Mẹ muốn con nghĩ thông suốt về chuyện gì?- jiyeon lạnh lùng hỏi lại mà mắt vẫn không rời khuôn mặt tươi cười của hyomin trên ảnh.
- Thông suốt về chuyện của con bé kia.
- Con đã nghĩ thông suốt từ lâu lắm rồi, đó là con sẽ không bao giờ chia tay hyomin.
- Có chí khí nhỉ?
Bà Mi nói rồi tiến lại gần cửa sổ. Cũng từ ô cửa này, con bà đã bao lần ngắm nhìn đứa con gái ấy?
- Con bé ấy cũng nói như vậy. Nhưng ngày nào mẹ còn ở đây thì chuyện đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
- Mẹ đã gặp hyomin?- jiyeon đứng bật dậy.- Mẹ đã làm gì cô ấy?
- Mẹ không làm gì nó, vả lại là nó tự tìm đường đến đây mà thôi.
- Mẹ đừng gây khó dễ cho hyomin nữa, đừng làm cho hyomin phải đau khổ.
- Con lo nó đau khổ vậy tại sao không nghĩ rằng mẹ cũng sẽ đau khổ khi con cứ mãi thế này?- Bà Mi lớn tiếng chất vấn.
- Ở bên cạnh hyomin,con sẽ hạnh phúc.- Khuôn mặt jiyeon bỗng tươi tỉnh hơn khi nhắc tới người con gái mà mình luôn yêu thương.- Và khi con hạnh phúc thì cũng chẳng có lí do nào để mẹ đau khổ.
- Con nên nhớ nó đến đây là để trả nợ, không hơn không kém. Và bố của con bé ấy cũng đã mang con gái mình ra để làm vật thay thế, để trao đổi như một món hàng.
- Là bất đắc dĩ, là gia đình ta đã ép gia đình họ! – Giọng nói của jiyeon bắt đầu trở nên gay gắt.- Mẹ đừng nghĩ ai cũng chỉ biết đến tiền như mẹ!
- Câm ngay!
"Bốp!".Bàn tay bà Mi run run giữa không trung. Vậy là lần đầu tiên trong đời, bà đã giơ tay tát đứa con của mình. Nhưng đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua, khuôn mặt bà ngay lập tức lại trở về với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị cố hữu.
- Con hãy nhớ điều này cho mẹ, đừng mơ rằng đứa con gái tầm thường đấy sẽ được tiếp tục qua lại với con. Mẹ sẽ không để cho những ý đồ của con tiểu hồ li tinh ấy thành công đâu!
- Mẹ đừng nói về hyomin bằng những lời lẽ đó!- jiyeon không hề đếm xỉa đến cái tát vừa rồi, thứ jiyeon quan tâm bây giờ chỉ là hyomin.
- Nó đã nói nó không từ bỏ, cả con cũng vậy. Được thôi, để mẹ xem con và nó còn cứng đầu đến bao giờ!
Bà Mi nói rồi bước ra khỏi phòng, lập tức bên ngoài lại vang lên tiếng khóa cửa lách cách. Căn phòng trở về với vẻ im lặng đến đáng sợ. Jiyeon bỗng nhiên nắm chặt tay và đấm mạnh vào tấm gương phía trước. Một...hai...ba..., rồi rất nhiều những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền đất. Nỗi đau thể xác không sao lớn bằng vết thương trong lòng và sự bất lực của jiyeon. Đột nhiên một cơn đau từ tim dội đến khiến jiyeon phải ôm chặt lấy lồng ngực.
***
- hyomin, con lại làm mấy việc này nữa hả?
Mẹ hyomin buồn bã lên tiếng. Từ sau hôm ở nhà Park về, sáng nào hyomin cũng vào bếp chuẩn bị những món ăn mà jiyeon thích rồi đem đến trước cửa nhà đó. Cô kiên trì đứng chờ cả buổi chỉ để được vào bên trong nhưng lần nào cũng đành thất vọng ra về sau khi trời đã tắt nắng.
- Con không muốn bỏ cuộc.- hyomin mỉm cười.
- Mẹ cũng rất muốn con ở bên jiyeonn vì chỉ khi bên cô ấy, mẹ mới thấy con cười tươi như vậy. Nhưng Mi là một người rất cố chấp, bà ấy sẽ không dễ dàng để cho hai đứa bên nhau đâu.
- Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ cố gắng.
Hyomin nói rồi xếp nốt chỗ bánh mới nướng vào hộp và bước ra khỏi nhà. Ánh nắng mặt trời nóng bỏng bên ngoài không làm cho hyomin chùn bước, ngược lại làm cho kí ức về những ngày đầu tiên gặp jiyeon ùa về trong tâm trí hyomin càng rõ ràng hơn. Cô cứ mải mê suy nghĩ cho tới khi đến nhà jiyeon từ lúc nào mà cô cũng không hay. Hyominn thất thần nhìn lên cánh cửa sổ tầng hai, bên trong cánh cửa ấy có lẽ jiyeon cũng đang đau buồn như cô, thậm chí là đau buồn hơn cô. Hyomin ôm chặt hộp bánh trong tay và lặng lẽ đứng trước cửa nhà jiyeon. Bỗng nhiên mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, những hạt mưa bắt đầu rơi lách tách xuống mặt đất. Chỉ một lát sau mưa đã giăng trắng bầu trời, nhanh đến không ngờ. Hyomin vẫn đứng dưới mưa mặc cho cả mình và hộp bánh đều đã ướt nhẹp. Một chiếc taxi đi tới trong màn mưa và dừng lại ngay trước mặt hyomin. Từ trong xe, Qri vội vã bước xuống, không quên mang theo chiếc ô màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro