Chap 22
Hyomin đóng sập cửa phòng rồi từ từ ngồi phịch xuống đất. Cô nghẹn ngào nấc lên từng tiếng, nước mắt nhạt nhòa trên má, chảy xuống cả khóe miệng. Đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của hyomin run lên bần bật. Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Tại sao jiyeon không cho hyomin lấy một cơ hội để giải thích? Tại sao lại nói ra những lời làm hyomin đau lòng đến vậy? Có lẽ bây giờ thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi, chấm hết thật rồi. Vậy cô còn ở trong ngôi nhà này làm gì nữa? Cô đau đớn rút chiếc điện thoại từ trong túi áo ra.
- Mẹ à, con có chuyện muốn nói với mẹ.
***
Sân bay ngày cuối tuần đông nghịt người. Có người hớt hải, vội vã chạy đến cho kịp chuyến bay. Có người vui vẻ xách vali lên đường đi du lịch, cũng có những người nghẹn ngào chia tay gia đình. Mỗi người đến đây đều có một vẻ mặt, một trạng thái, một lí do khác nhau. Riêng với hyomin, cô đến đây để chạy trốn- trốn khỏi những nỗi đau, trốn khỏi những kỉ niệm và hơn hết, cô muốn trốn khỏi một người.
- Hyomin, đến giờ con vẫn giữ nguyên quyết định đi du học của mình sao?
Mẹ hyomin buồn bã nắm chặt lấy bàn tay của cô. Hai ngày trước, khi đang làm việc thì bà nhận được điện thoại của hyomin. Nghe hyomin nói muốn đi du học mà bà sửng sốt đến mức không tin vào tai mình. Trước đây, khi bà nói muốn hyomin đi du học thì hyomin đã nằng nặc không đồng ý, giờ đây lại nằng nặc đòi đi bằng được, khuyên bảo thế nào cũng không nghe.
- Mẹ, chẳng phải đây là điều mà mẹ từng mong muốn sao?- hyomin mỉm cười.
- Nhưng...
- Mẹ đừng "nhưng" gì nữa, giờ con muốn đi du học, muốn sang nước ngoài.
Bố hyomin cũng bước lên phía trước và trao lại vali cho cô con gái:
- hyomin, bố không biết đây có phải là điều con thực sự mong muốn không. Nhưng bố tôn trọng quyết định của con. Con hãy nhớ rằng, dù ở đâu đi chăng nữa thì bố mẹ cũng luôn ở bên cạnh con.
Hyomin cố gắng tỏ ra vui vẻ, cô khẽ gật đầu.
***
Jiyeon nằm dài trên giường, bàn tay không ngừng vuốt nhẹ lên những tấm ảnh chụp hyomin. Những tấm ảnh này đều do jiyeon chụp lúc hyomin không để ý. Hyomin vui, hyomin buồn, hyomin giận, hyomin chăm chú học bài,...tất cả đều được jiyeon cố gắng ghi lại trong từng bức ảnh mà hyomin không hề hay biết. Hai hôm nay, hyomin đã không còn ở nhà jiyeon nữa. Cũng phải thôi,jiyeon đã khiến hyomin tổn thương như vậy cơ mà. Vả lại, bây giờ người mà hyomin muốn ở bên cạnh không phải là jiyeon. Jiyeon tự nhủ rằng phải quên người con gái ấy đi, vậy mà sao lại khó khăn đến thế? Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang kéo jiyeon ra khỏi những dòng suy nghĩ. Jiyeon mệt mỏi cầm lấy chiếc điện thoại.
- Qri à, có chuyện gì vậy?
Tiếng Qri vọngđến từ đầu dây bên kia khiến jiyeon sửng sốt ngồi bật dậy. Không đủ kiên nhẫn để nghe hết những lời Qri nói, jiyeon cúp máy và vội vã chạy ra khỏi nhà.
***
- Đến giờ con phải lên máy bay rồi, bố mẹ cũng chuẩn bị về nhà đi.
- Sang đến nơi con nhớ điện thoại về báo cho bố mẹ. Nhớ ăn uống cẩn thận, đừng lười ăn giống như ở nhà. Còn nữa, ở bên đó thời tiết khắc nghiệt hơn ở Seoul, con cũng phải chăm lo tốt cho sức khỏe của mình. Chưa hết...
- Được rồi mà mẹ.
Hyomin phì cười rồi ôm bố mẹ lần cuối trước khi chia tay. Cô hướng ánh mắt về phía đằng xa như để tìm kiếm một bóng hình nào đó. Hyomin thở dài và khẽ mỉm cười vì sự ngốc nghếch của mình. Làm sao người ấy có thể xuất hiện ở đây được chứ? Cô xách chiếc vali lên rồi đi về phía cửa soát vé. Đột nhiên, từ phía sau có tiếng gọi lớn:
- HYOMIN!
Giọng nói này...? hyomin thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô run run quay đầu lại. Đúng lúc đó một bóng người cũng đã kịp chạy tới bên cạnh và ôm chầm lấy cô.
- Đồ ngốc! Tại sao lại ra đi chứ? unnie định làm cho em phải ân hận suốt đời sao?- jiyeon ôm chặt lấy hyomin như thể nếu bỏ tay ra thì hyomin sẽ lập tức biến mất.
- jiyeon...- hyomin nói mà thấy sống mũi mình cay cay.
- em xin lỗi, là lỗi tại em. Em nghĩ rằng unnie đã chọn Lee nên mới ngu ngốc nói ra những lời như vậy. Nếu không có cuộc điện thoại của Qri thì chắc em đã đánh mất người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Hyomin, em biết ở đây rất ồn nhưng unnie hãy cố gắng nghe những lời mà em sắp nói: em yêu unnie!
Chiếc vali trên tay hyomin rơi phịch xuống đất, những giọt nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt hyomin rơi xuống vai áo jiyeon.
- em...nói thật chứ? Không phải vì nợ unnie một cái mạng chứ?
Jiyeon bật cười và nhẹ nhàng buông hyomin ra.
- Nếu không tin thì để em chứng minh cho unnie xem nhé?
Không đợi hyomin trả lời, jiyeon liền vòng tay qua cổ hyomin và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng ấm. Trong giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng lại, ánh nắng mặt trời xuyên qua những ô cửa kính của sân bay mà chiếu rọi lên đôi quyên ưng. Tất cả mọi người đang có mặt cũng đều mỉm cười quay sang nhìn hyomin và jiyeon như thay cho lời chúc phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro