Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Cô San nói và mỉm cười bước lên cầu thang. Jiyeon vẫn chưa hết lo lắng liền chạy đến bên cạnh hyomin, hai tay nắm chặt vai cô: 

- Cô đã đi đâu vậy hả?- Jiyeon nói bằng giọng giận dữ. 

Hyomin tròn mắt ngạc nhiên rồi cười tươi: 

- À, hôm nay lúc tôi đang trên đường về nhà thì thấy có một em bé bị lạc đường. Em bé đứng khóc nhưng chưa có ai ra giúp đỡ nên tôi đến hỏi chuyện. Vì em bé không nhớ đường về nhà nên tôi đành đưa em đến đồn công an để tìm sự giúp đỡ. Đấy là lí do mà tôi về muộn. 

- Còn điện thoại? Tại sao điện thoại của cô không thể liên lạc được? 

- Vậy sao? Chắc là hết pin mất rồi. 

Đáp lại sự vui vẻ vì đã làm được một việc tốt của hyomin là thái độ khó chịu của jiyeon.Jiyeon bắt đầu lớn tiếng: 

- Cô có đầu óc không vậy? Về muộn thì cũng phải báo với mọi người một tiếng chứ! 

- Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn nhanh chóng giúp em bé kia nên... 

- Nên mới không để ý đến cảm xúc của người khác! Cô đúng là không biết suy nghĩ. 

- Này, dù gì tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa? Tránh ra cho tôi về phòng. 

Hyomin giận dữ hất tay jiyeon ra và bước đi nhưng jiyeon đã kịp kéo tay nó lại. 

- Cô đứng yên đó, tôi còn chưa nói xong với cô. 

- Hôm nay cô lại gặp chuyện gì nữa, đừng có trút giận lên đầu tôi! 

- Cô có biết cảm giác của tôi khi chờ đợi cô khó chịu đến mức nào không? 

- cô kì lạ thật!- Lúc này hyomin đã nổi nóng thực sự. Một ngày đầy mệt mỏi với cô còn chưa đủ hay sao, giờ về nhà cũng bị người khác vô cớ kiếm chuyện.- Khó chịu thì đừng để ý đến tôi, cứ coi như tôi không tồn tại! Đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa! Tôi không hề bắt ép cô chờ tôi vậy đừng có chờ để rồi ở đây nổi nóng! 

Hyomin cố gắng giật mạnh tay ra khỏi tay jiyeon nhưng ngay lập tức bàn tay ấy đã kéo cô lại và ôm chặt vào lòng: 

- Tôi không thể không để ý, càng không thể không quan tâm! Nếu tôi bớt yêu unnie một chút thì tôi đã không phải sợ hãi và tức giận thế này! 

Hyomin sững sờ đến mức không thể nói nổi một lời. Jiyeon đang ôm nó? Câu nói vừa rồi là một lời tỏ tình? Hyomin cảm thấy mặt đất dưới chân mình như đang rung chuyển khiến cô chao đảo. Mãi một lúc sau hyomin mới có thể bình tĩnh trở lại, cô thoát khỏi cánh tay jiyeon và lùi về đằng sau vài bước: 

- Đừng...đừng có đùa nữa. Tôi sẽ không bị anh lừa đâu. 

- Tôi không đùa! Tôi cũng muốn đây là một trò đùa nhưng không được, tôi đã lún quá sâu rồi. 

Hyomin lắc đầu rồi vụt chạy lên tầng hai 

Hyomin ngồi ngẩn người trên giường, hai tay ôm chặt chiếc gối hình trái tim. Những lời của jiyeon không ngừng nhảy nhót trong đầu cô. Thật ra mọi chuyện là như thế nào? Chắc tên đó lại bày trò trêu chọc hyomin rồi. Nhưng...không phải! Ánh mắt jiyeon lúc đó rất nghiêm túc, không có vẻ gì như đang nói dối cả. Chẳng lẽ...chẳng lẽ...đó là sự thật? 

*** 

- Ê, hôm nay lại trái gió trở trời gì mà bà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế, có phải bị cái gì rơi vào đầu rồi không? 

Qri ngồi bên cạnh hyomin, hai tay không ngừng huơ huơ trước mặt cô. Hyomin quay sang phía Qri, miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thở dài im lặng. 

- Có chuyện gì thì bà nói đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi chứ. 

Biết không còn cách nào giấu cô bạn thân, hyomin đành kể cho Qri nghe chuyện tối qua. 

- Không được, bà và tên đó không yêu nhau được đâu.- Nghe xong Qri liền lắc đầu quầy quậy. 

- Tôi cũng nghĩ jiyeon nói đùa thôi. 

Cuộc nói chuyện bỗng nhiên bị cắt đứt bởi tiếng trống báo vào tiết. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp và vui vẻ thông báo: 

- Các em, hôm nay lớp mình có một học sinh mới chuyển vào lớp. Cô hi vọng các em sẽ thân thiện và giúp đỡ bạn trong học tập, được không nhỉ? Giờ thì cả lớp cùng vỗ tay chào đón bạn Park Jiyeon! 

Hyomin và Qri sững sờ, "mắt chữ A, mồm chữ O" nhìn người vừa bước vào lớp. Jiyeon chỉn chu và xinh đẹp đến không ngờ trong bộ quần áo đồng phục với chiếc kính gọng đen trên mắt. Dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng cuốn hút khiến tất cả nữ sinh trong lớp đều "ồ" lên một tiếng. Các đường nét cao quý có chút gì đó ngạo mạn càng khiến jiyeon giống như biểu tượng của sự hoàn hảo. Đó thật sự là Jiyeon! 

- Nên sắp xếp cho jiyeon ngồi ở đâu nhỉ? 

Cô giáo nhìn quanh lớp với vẻ dò xét. Thấy vậy, hyomin vội vã cúi đầu xuống mặt bàn nhưng không kịp nữa, jiyeon nói: 

- Em tìm ra chỗ ngồi rồi. 

Không chờ cô giáo gật đầu, jiyeon đã thản nhiên đi xuống bàn của hyomin và ngồi xuống bên cạnh cô. Qri khẽ kéo áo hyomin: " Tôi thì nghĩ không phải là đùa nữa rồi." 

*** 

- cô đang làm gì ở đây? 

Dường như tiết học vừa qua là quá dài đối với hyomin nên vừa ra chơi, cô lập tức quay sang hỏi jiyeon. 

- Vậy cô nghĩ tôi đến trường học để làm gì? Tất nhiên là để học. 

- Chẳng phải từ năm ngoái cô đã không đến trường mà thuê gia sư về dạy còn gì? 

- Giờ thì tôi không thích như thế nữa, được chưa? 

Jiyeon nói rồi thản nhiên bước ra ngoài. Đến cửa lớp, jiyeon bỗng khựng lại khi thấy Lee. Lee cũng ngạc nhiên không kém, khuôn mặt có chút gì đó bất an và cảnh giác. Không nói không rằng, Lee đưa mắt nhìn vào trong lớp và mỉm cười khi nhìn thấy hyomin. 

- Hi! 

Nghe tiếng gọi, hyomin quay lại. Phát hiện ra giọng nói ấm áp ấy là của Lee, cô vui vẻ chạy nhanh ra cửa. 

- Lee, cậu đứng đây từ lúc nào vậy? 

- Mình mới đến thôi, có cái này cho cậu. 

Lee nói rồi cười tươi đưa cho hyomin túi đồ mà mình mang theo. Hyomin mở chiếc túi ra và ngạc nhiên khi thấy bên trong là cốc trà sữa và loại bánh ngọt mà cô thích ăn. Để mua được những thứ này chắc hẳn Lee đã phải dậy sớm vì hyomin biết loại bánh này chỉ có ở cửa hàng cách nhà Lee gần hai cây số. Cô cảm kích nói: 

- Cảm ơn cậu. 

- Ngốc, không có gì.- Lee cười rồi khẽ xoa đầu hyomin mà không nhận ra khuôn mặt đang đỏ dần vì tức giận của jiyeon.- Còn mười phút nữa mới vào lớp, ra sân trường với mình nhé. Mình mới phát hiện ra một thứ mà chắc cậu sẽ thích. 

Hyomin hào hứng gật đầu rồi đi theo Lee, không hề để ý đến sự có mặt của jiyeon. Hyomin và Lee đi khuất, một vài tiếng xì xào của mấy đứa con gái trong lớp vô tình lọt vào tai jiyeon. 

- Hyomin may mắn thật, có bạn trai quan tâm như thế. 

- Ừ, nghe nói hai người đó yêu nhau từ lần đầu gặp mặt đấy. 

"Bạn trai", "Yêu từ lần đầu gặp mặt", mấy từ đó cứ liên tục vang vọng trong đầu jiyeon. Thì ra là vậy nên hôm đó ở trong bệnh viện, hai người đó mới... jiyeon nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt khiến các đốt xương kêu lên răng rắc: " Khốn kiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: