Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi đã thấy hoa vàng trên cỏ xanh

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh  là tác phẩm mới nhất của nhà văn vừa nhận giải văn chương ASEAN - Nguyễn Nhật Ánh.

Trong cuốn sách viết về tuổi thơ nghèo khó ở một ngôi làng quê, bên cạnh đề tài tình yêu quen thuộc, lần đầu tiên Nguyễn Nhật Ánh đưa vào tác phẩm của mình những nhân vật phản diện và đặt ra những vấn đề đạo đức như sự vô tâm, cái ác… Đây chắc chắn là cuốn sách hấp dẫn cả trẻ em lẫn người lớn.

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh sẽ được NXB Trẻ ra mắt bạn đọc toàn quốc ngày 9.12.2010. Kể từ hôm nay Thanh Niên xin trích giới thiệu tác phẩm này.

1. Thằng Sơn

Thằng Sơn con ông Ba Huấn thích con Mận. Tôi hoàn toàn không biết chuyện đó.

Ông Ba Huấn giàu sụ, cả làng chỉ mỗi ông cất được nhà lầu. Nhưng thằng Sơn lại học hành dốt đặc cán mai. So với nó, con Mận vẫn còn giỏi chán.

Sơn chơi bời lêu lổng nổi tiếng, lại giỏi chọc làng phá xóm, ăn nói thì hỗn láo xấc xược nên ai cũng ghét.

Nó chả bao giờ liếc tới cuốn tập nên học đúp liền tù tì mấy năm. Hè nào cũng vậy, cứ đến ngày niên học bế giảng, bọn tôi lại thấy ba nó rượt nó chạy lòng vòng quanh làng. Ba nó cầm roi chạy phía sau, nó chạy phía trước, vừa chạy vừa hai tay bụm đít.

Nó lớn hơn tôi tới ba tuổi nhưng đến giờ vẫn ngồi cùng lớp với tôi là vì vậy.

Xưa nay tôi cứ tưởng thằng Sơn thích Bé Ba, con ông Tư Cang.

Bé Ba nghỉ học từ năm lớp ba. Nó ở nhà phụ ba mẹ đi giẫy cỏ, gieo mạ, cấy lúa, bón phân, quanh năm lầm lũi ngoài đồng nên da dẻ đen thui. Bù lại, do lao động chân tay nhiều, nó lớn vượt, người phổng phao, ra dáng thiếu nữ còn hơn cả chị Vinh.

Tôi không biết con Bé Ba có thích lại thằng Sơn thật hay không, hay bị thằng này đem tiền ra dụ dỗ mà người ta đồn thằng Sơn nhiều lần rủ con Bé Ba chui vô bụi cây tâm sự, bị ông Tư Cang xách rựa đi lùng như lùng mấy thằng đánh bả chó.

Có lần tôi hỏi nó:

- Mày thích con Bé Ba thật à?

Mặt nó vênh vênh:

- Tao thích nó ít thôi. Nó thích tao nhiều hơn.

- Có người bảo ba nó xách rựa đi lùng mày nhiều lần,    có không?

Thằng Sơn không đáp có hay không, chỉ nhún vai:

- Tao đâu có sợ ổng.

Nó nói vậy tức là nó thừa nhận rồi. Tự nhiên tôi nhớ tới hôm thầy Nhãn xách roi đi kiếm chú Đàn. Nhưng roi quất chỉ đau thôi chứ không làm chết người.

- Mày mà để ổng chém trúng một rựa là tiêu đời! - Tôi rụt cổ.

- Tiêu cái này này! - Thằng Sơn giở giọng mất dạy, vừa nói nó vừa hẩy quần ra phía trước - Nếu con Bé Ba không khóc lóc năn nỉ, tao đã nện ba nó từ lâu rồi.

Tôi không biết Sơn có nói dóc không nhưng nhìn cườm tay chắc nịch của nó, tôi nghĩ nếu đánh nhau với ông Tư Cang thật, Sơn chưa chắc đã chịu lép vế.

So với tôi, thằng Sơn to xác gần gấp đôi. Bộ dạng nó lại du côn, lúc nào cũng như sắp sửa gây gổ với ai.

Thấy tôi đực mặt nghĩ ngợi, nó hấp háy mắt:

- Mày hẹn nhau với con Xin bao giờ chưa?

Tôi khịt mũi:

- Tao chỉ ra nhà nó chơi u, chơi rồng rắn lên mây...

- Ngu! - Sơn phun nước bọt - Thích tụi con gái là phải hẹn nhau với nó. Phải rủ nó chui vô bụi cây rậm rạp, vắng vẻ.

- Mày mới ngu! - Bị thằng Sơn mắng ngu, tôi nổi khùng vặc lại - Chui vô mấy chỗ đó cho muỗi cắn à?

Sơn lắc đầu, nó chán ngán phẩy tay về phía tôi theo cái cách người ta phẩy một con ruồi:

- Mày đúng là con nít. Nói chuyện với con nít chán bỏ xừ.

- Thế mày và con Bé Ba chui vô bụi cây làm gì? - Tôi liếm môi hỏi lại, cố kềm tự ái.

Sơn nhếch môi, giọng khinh thị:

- Tụi tao làm trò người lớn. Mày con nít không biết đâu!

Tôi ngẩn người ra:

- Trò người lớn là trò gì?

- Là trò này này!

Sơn cười hề hề, hai bàn tay làm một cử chỉ hết sức tục tĩu.

- Đồ mất dạy! - Tôi đỏ mặt - Thế nào cũng có ngày ông Tư Cang chém chết mày!

Nói xong, tôi quay mình bỏ đi.

Cách một đỗi xa, tôi đưa hai ngón tay bịt lỗ tai. Tiếng cười hô hố của thằng Sơn đuổi theo phía sau làm tôi gai cả người.

2. Lời đề nghị khiếm nhã

Thằng Sơn thừa nhận với tôi là nó thích con Bé Ba.

Thế nhưng từ ngày tôi bắt đầu chơi thân với con Mận, nó khó chịu ra mặt.

Ở trong lớp, tôi và con Mận ngồi cách nhau ba dãy bàn, nhưng hễ tiếng trống ra chơi vang lên, tôi lại chạy ra sân cặp kè với nó.

Chơi ô ăn quan, chơi nhảy lò cò xây nhà chán, hai đứa chạy ra cổng trường hùn tiền mua chung một cây cà-rem, nó cắn một miếng tôi cắn một miếng.

Thằng Sơn nhìn cảnh đó, ngứa mắt lắm.

Một hôm nó ngoắc tôi ra sau hè, hỏi thẳng:

- Mày thích con Mận hả?

- Ờ - Tôi gật đầu, ngơ ngác đáp.

- Tại sao mày thích nó? Mày đang thích con Xin kia mà?

Tôi biết tại sao tôi thích con Mận. Nhưng tôi không thể hé môi cho ai biết, ngoài thằng Tường. Chuyện ba con Mận lộ ra, tiệm tạp hóa của mẹ nó sẽ đóng cửa. Cả nhà nó sẽ ra đường ăn xin.

Nghĩ đến viễn ảnh đó, tôi rùng mình, nói trớ:

- Ai bảo con Xin đem lá thư của tao nộp cho thầy Nhãn.

Thằng Sơn nhìn tôi, vẻ nghi ngờ:

- Chỉ vậy thôi hả?

- Tao nói láo tao xách dép cho mày! - Tôi nói liều khi bắt gặp ánh mắt soi mói của nó.

Sơn co chân đá văng mảnh ngói vỡ dưới chân, thở hắt ra:

- Bây giờ tao đề nghị thế này.

- Gì?

- Mày quay lại chơi với con Xin đi! Để con Mận đó cho tao! - Giọng thằng Sơn thản nhiên, giống như nó đang hỏi mua một cuốn tập hay một đôi dép.

------

Tôi há hốc miệng:

- Mày khùng hả Sơn?

Làm như không nghe thấy tôi, Sơn cho tay vào túi, vốc ra một nắm bi:

- Nếu mày đồng ý, tao trả lại cho mày vốc bi này.

- Tao không thèm chơi bi.

Sơn lại cho tay vào túi kia:

- Tao cho mày tiền.

- Tao cũng cóc cần tiền.

- Vậy chắc là mày cần thứ này!

Sơn giơ nắm đấm lên, mặt hầm hầm.

Tôi bước lui một bước:

- Sao mày bảo mày thích con Bé Ba?

Sơn ngang phè:

- Tao thích cả hai đứa.

Nó cười nhăn nhở:

- Đứa nào trông cũng ngon mắt.

Cử chỉ thô tục của thằng Sơn hôm trước chợt hiện ra lởn vởn trong đầu tôi. Như người bị đánh thuốc độc, mặt tôi lập tức phù ra.

- Thứ như mày đừng hòng rớ tới con Mận! - Tôi nghiến răng ken két.

- Hỗn láo nè!

Thằng Sơn gầm lên và tung một cú đấm vào giữa mặt tôi.

Mặc dù đã đề phòng, tôi vẫn không tránh được cú ra tay nhanh như chớp của nó.

Tôi ngã vật ra đất, có cảm giác quai hàm gãy vụn.

Tôi chưa kịp ngồi dậy, thằng Sơn đã cưỡi lên người tôi, hai tay đấm liên hồi như giã gạo.

Tôi không đấm trả lại được cái nào, cũng không vùng thoát được, chỉ biết dùng bàn tay lẫn khuỷu tay che lấy mặt.

Đấm chán, thằng Sơn dừng tay, hằm hè:

- Thế nào? Thứ như tao có rớ được con Mận không?

Nhớ tới vẻ mặt buồn thảm và những giọt nước mắt của con Mận hôm nào, tôi quên cả đau.

- Rớ cái củ cải tao đây nè! Đồ chó!

Vừa hét lên tôi vừa phun một bãi nước bọt trúng ngay mặt thằng Sơn kêu đánh “bép”.

Bộ mặt nhơn nhơn của Sơn lập tức chuyển đủ bảy màu. Nó lại mím môi nện tôi thật lực, không thèm quẹt nước miếng dính trên mặt.

Đang quýnh quáng che chắn, khuỷu tay tôi chợt chạm phải vật gì cưng cứng chỗ ngực áo.

Tôi mò mẫm một lúc, vớ được cây bút bi, liền rút ra đâm một phát thật mạnh.

Ngòi bút xoi thủng gò má thằng Sơn một lỗ nhỏ, chắc chẳng đau đớn gì, chỉ tổ làm nó sôi máu, nện tôi càng hung hăng hơn.

Bữa đó, nếu không có đứa bạn chạy ra sau hè đi tiểu bắt gặp và dọa méc thầy giám thị, chắc người tôi nát như tương.

3. Thằng Sơn lại âm mưu

Hôm sau đến lớp, tôi không dám lại gần thằng Sơn. Lúc vô học, buộc phải ngồi cạnh nó, bụng tôi thon thót suốt buổi sáng. Nhưng từ lúc vô lớp đến lúc ra về, nó vẫn ngồi im như tượng.

Chỉ khi bọn học trò ôm cặp chen nhau ra cổng, nó mới lại gần vỗ vai tôi:

- Nè Thiều!

- Gì? - Tôi xoay người một vòng để tránh bàn tay của nó, hoang mang hỏi.

Nhưng Sơn không nhắc gì tới chuyện đánh nhau hôm qua. Nó nói một câu như đánh đố, chẳng ăn nhập gì đến nỗi lo lắng trong lòng tôi:

- Mày đừng tưởng cả làng này ai cũng ngu.

Dĩ nhiên động tác duy nhất tôi có thể làm trong lúc đó là há hốc miệng ra nhìn nó, hồi hộp chờ xem nó sẽ nói tiếp câu gì nữa sau câu mở đầu bí hiểm kia.

Không để tôi đợi lâu, thằng Sơn nhìn tôi qua khóe mắt, nhếch môi thâm độc:

- Mày tưởng tao không biết bí mật nhà con Mận hả!

Câu nói của thằng Sơn làm tôi choáng váng. Như người bị nện búa vào đầu, tôi chỉ muốn lập tức khuỵu chân xuống.

- Số phận của gia đình nó đang nằm trong tay tao. Bây giờ tao bảo gì mà nó chẳng nghe.

Giọng điệu hăm dọa của thằng Sơn lại cất lên, xát vào tai tôi như xát muối. Một cảm giác ngột ngạt khó chịu lấp đầy ngực tôi khiến tôi phải hít vào liên tục.

- Mày định làm gì? - Tôi hổn hển nói.

- Tao định làm gì thì mày cũng biết rồi đó - Thằng Sơn úp mở, cố tình nói lòng vòng để khoái trá nhấm nháp nỗi lo âu ánh lên trong đáy mắt tôi.

Trong một giây, tôi nghe máu nóng dồn lên mặt. Lúc đó nếu có thể cắn cổ thằng Sơn được, tôi sẽ không ngại ngần gì mà không nhảy xổ vào nó.

Tôi thu nắm đấm, môi giần giật:

- Mày không được đụng tới con Mận!

- Chà, mày ra lệnh cho tao đấy hả Thiều? - Sơn phun một bãi nước bọt - Mày nghĩ mày là ai vậy?

Nó lại đập tay lên vai tôi, hừ giọng:

- Thằng em mày thì kinh thật, chứ mày chỉ là con muỗi trong mắt tao thôi. Tao chỉ bóp một cái là bẹp!

Lần này, nói xong nó quay lưng đi thẳng, tay tung tẩy cái cặp sách, miệng nghêu ngao, rặt những câu mất dạy:

- Em ơi cái vú em tròn...

Tôi ngoái cổ nhìn quanh để xem con Mận ở đâu nhưng tôi không tìm thấy nó.

Bên kia hàng rào, giữa sân trường, những cánh hoa đỏ đã bắt đầu lốm đốm trên tàng phượng báo hiệu mùa hè sắp về. Tiếng ve kêu râm ran mấy ngày nay nhưng mải sa đà vào cuộc chiến dằng dai với thằng Sơn, tôi không để ý.

Thế là đã đến mùa đi bắt ve sầu, nhưng tôi nhận ra lòng tôi đã không còn thanh thản nữa. Bộ tịch đểu cáng của thằng Sơn mấy ngày nay đã cắm sâu vào tâm trí tôi như một thứ nấm độc.

Cắn môi muốn rướm máu, tôi ngoảnh nhìn theo nó bằng ánh mắt đau khổ, chán ghét và bất lực, bụng chỉ cầu cho nó chết sông chết suối hay chết cháy quách cho rồi.

------------

4. Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận

Tâm trạng nặng nề, lại không chia sẻ được với ai khiến mặt tôi cứ dàu dàu. Có khi cả ngày tôi không cười một tiếng.

Thằng Tường tò mò:

- Anh đang buồn chuyện gì hả, anh Hai?

- Đâu có.

Tôi chối phắt, những chuyện như thế này tôi biết tôi không thể tâm sự với thằng Tường.

Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận. Có ngày tôi qua nhà nó hai, ba lần. Chỉ để hỏi vu vơ:

- Hôm nay có đứa nào trong lớp tới đây chơi không hở mày?

Lúc đầu con Mận nói “không”, về sau thấy tôi cứ hỏi đi hỏi lại mãi một câu, nó cười khúc khích:

- Thiều làm sao thế?

Tôi chép miệng, bối rối:

- Tao có làm sao đâu. Hỏi chơi vậy thôi.

Như vậy thằng Sơn vẫn chưa hành động. Chắc nó đang chờ cơ hội thuận tiện. Tôi thở phào và tìm cách lảng xa đề tài khó nói này:

- Lúc này mày có còn phơi những ngón tay bên ngoài cửa sổ không?

- Ngày nào mình cũng phơi.

Tôi nhớ đến những giọt nước mắt của nó:

- Thế còn gương mặt, mày có phơi không?

- Có.

- Mày vẫn bị ăn đòn của mẹ mày à?

Con Mận không trả lời nhưng mặt nó buồn xo.

- Tại sao mẹ mày hay đánh mày vậy? - Tôi nhíu mày, đột nhiên thấy lòng se lại - Tao thấy mày siêng việc nhà lắm mà. Điểm học tập của mày tháng này cũng đâu có tệ.

Ngay câu hỏi này, có vẻ con Mận cũng không muốn trả lời. Chỉ đến khi tôi khẽ đụng tay vào tay nó tỏ ý giục, nó mới ấp úng đáp:

- Mẹ mình đánh mình không có lý do gì hết á. Thấy ngứa mắt thì đánh thôi.

- Thấy ngứa mắt? Là sao? - Tôi tròn xoe mắt.

- Mình cũng chẳng hiểu. - Con Mận lắc đầu, giọng đã chớm sụt sịt - Mẹ mình bảo thế.

Vừa nói con Mận vừa quay mặt đi, cố tình đưa lưng về phía tôi. Chỉ nhìn thấy nó từ phía sau, tôi vẫn có cảm giác nó vừa nuốt vào một tiếng nấc.

- Dạo này mẹ mình lúc nào cũng buồn bực. - Vẫn không xoay người lại, con Mận u uẩn nói thêm, nghe buồn rười rượi.

Chắc là mẹ nó buồn bực chuyện gia đình! Tôi nghĩ bụng. Ờ, ba nó như thế, mẹ nó chắc phiền não lắm. Có đủ thứ để lo lắng. Lo chạy bữa hàng ngày cho cả nhà. Lo chăm sóc cho ba nó. Lo bí mật vỡ lở. Có lẽ vì vậy mà mẹ nó trở nên cáu gắt, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó.

Tự nhiên tôi thấy thương con Mận quá. Tôi muốn nói với nó mày nên đề phòng thằng Sơn. Nhưng cuối cùng tôi giấu nhẹm chuyện đó. Tôi không muốn con Mận thêm rối trí.

Bữa đó trước khi ra về, tôi đứng dưới gốc bời lời, cầm tay nó an ủi:

- Mày đừng buồn nữa. Khi nào ba mày hết bệnh, nhà mày sẽ lại vui vẻ như xưa.

Tôi nói, nhưng tôi biết tôi không tin vào lời nói của mình. Tôi không rõ ba con Mận có bị bệnh phong thật không, nhưng nếu là bệnh phong thì không thể chữa được. Tôi nghe người làng nói thế. Họ bảo những người bệnh phong thường chọn cách bỏ đi thật xa, vào tận rừng sâu núi thẳm. Họ sống quần tụ với nhau ở một thế giới hiu quạnh, cách biệt hẳn với loài người trong khi chờ tử thần tới rước đi. Ôi, buồn quá!

5. Căn gác nhà con Mận

Tôi cầu cho thằng Sơn bị chết cháy, nếu nó không ngã xuống sông xuống suối làm mồi cho Hà Bá.

Nhưng nhà bị cháy là nhà con Mận.

Hôm đó là buổi học cuối cùng trước khi bế giảng. Thực ra chúng tôi đến lớp là để dự liên hoan.

Bọn học trò khệ nệ khiêng bàn quây thành hình chữ nhật rồi bày ra bánh kẹo, trái cây, nước ngọt, xúm lại ăn uống, giành giật và cãi vã, sau đó là ca hát, tức là thi nhau cố rống cho thật to và vỗ tay cho thật lớn. Khi đã căng bụng, cả bọn chạy ra sân xem các lớp thi thả diều.

Trong khi tôi và con Mận đang ngước mắt mê mải dõi theo những cánh diều sặc sỡ đang uốn lượn trên không, thằng Ghế con ông Năm Ve không biết từ đâu chạy tới, thắng xe đạp ngay cạnh hàng rào, chõ miệng vô trong sân kêu lớn:

- Chị Mận ơi, nhà chị đang cháy. Chị về ngay đi!

Con Mận mặt cắt không còn hột máu, ba chân bốn cẳng tuôn ra cổng. Trông nó như đang bay trên mặt đất.

Tôi cũng tức tốc chạy theo, mặt mày nhớn nhác, ruột gan đau thắt từng chặp.

Thằng Ghế chở con Mận vọt đi trước, tôi lẽo đẽo chạy bộ phía sau.

Đang chạy, nghe tiếng chân nện thậm thịch, tôi quay lại thấy bốn, năm đứa khác nối đuôi phía sau. Đây là những đứa tình cờ nghe chuyện, hiếu kỳ chạy đi xem, bộ tịch hớn hở như đi ăn cỗ chứ không phải đi xem cháy nhà.

Khi tôi tới nơi thì ngọn lửa đã được dập tắt. Hàng xóm đang túm tụm xì xào, người xách thùng, kẻ xách gàu, người bưng xô, tôi thấy có cả mẹ tôi và thằng Tường đứng lẫn trong đó, quần áo nhàu nhò và xốc xếch thảm hại.

Tôi không thấy con Mận đâu, liền len lén đi quanh nhà, lần ra sau hè, cố không để mẹ tôi bắt gặp.

Căn gác phía sau bị thiêu rụi hoàn toàn. Trong đám khói đen lơ lửng, con Mận và mẹ nó, cùng một vài người khác đang loay hoay bới tìm, nhặt nhạnh những thứ còn sót lại sau trận hỏa hoạn. Hai mẹ con vừa lom khom bươi móc vừa khóc như ri.

Tôi nấp sau bụi chuối, nhè nhẹ thở ra: May quá, nếu mọi người không đến kịp, chắc ngọn lửa sẽ lan rộng và gia sản nhà con Mận sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

Đang thở ra tôi lập tức hít hơi vào khi sực nhớ tới ba con Mận. Chết rồi, ba con Mận bị nhốt trong căn gác, không biết có kịp chạy thoát không. Mẹ con nó khóc như thế có lẽ ba nó gặp chuyện gì rồi. Tôi thót bụng lại, mường tượng đến người đàn ông hiền lành và gầy gò từng cắt tóc cho tôi suốt những năm niên thiếu, tự dưng nước mắt chảy quanh.

Một bàn tay nắm lấy tay tôi, và một giọng nói dịu dàng nhưng nghiêm khắc vang lên:

- Đi về nhà đi, con?

Tôi níu lại:

- Mẹ, con muốn gặp con Mận. Con muốn hỏi xem...

- Mai mốt gặp. Đây không phải là chỗ của con nít.

Vừa nói mẹ tôi vừa lôi tôi ra cổng, với thằng Tường làm cái đuôi lếch thếch phía sau.

-----------------

6. Chim non bơ vơ

Mẹ con Mận bị bắt ngay chiều hôm đó.

Công an huyện bảo tìm thấy xương người trong đám cháy nên giam giữ mẹ nó để điều tra.

Chuyện ba con Mận lâu nay vẫn lén lút sống trên căn gác thoáng chốc loang ra khắp làng.

Chiều hôm đó đi đâu tôi cũng nghe người ta bàn tán về mỗi đề tài này, bằng đủ thứ giọng: tiếc thương, trách móc, chê bai, tội nghiệp...

Người lớn tha hồ đàm tiếu, đám con nít bu đen bu đỏ chung quanh vểnh tai hóng chuyện. Chỉ có tôi là lảng đi chỗ khác. Nghe người ta xì xầm về chuyện nhà con Mận mà tôi khổ sở bần thần như thể chính mình bị đem ra làm mồi cho đám đông.

Tôi đi vẩn vơ suốt buổi chiều. Đến khi trời sập tối, nóng lòng quá tôi co giò chạy sang nhà con Mận.

Nhà nó đồ đạc còn ngổn ngang, trong không khí vẫn ngập tràn mùi khói. Hình như con Mận chẳng buồn thu dọn. Lúc tôi tới, nó đang ngồi trên bục cửa trước nhà, đầu gục trên cánh tay, theo cái kiểu sẽ không bao giờ ngẩng lên nữa. Có vẻ như nó ngồi bất động như vậy từ trưa đến giờ.

Trong một phút lòng tôi như tan chảy ra khi bắt gặp ở cô bạn thân yêu cái dáng vẻ ủ rũ thảm sầu không thể nhầm được của kẻ bị số phận thình lình đánh quỵ.

Không muốn làm con Mận giật mình, tôi đứng yên chỗ gốc bời lời lặng lẽ ngắm nó. Lúc này trông nó chẳng khác nào con chim non bơ vơ khi chiều xuống.

Chỉ trong một ngày, nhà nó cháy, ba nó chết, mẹ nó bị bắt, cứ như địa ngục đột ngột trút xuống đầu.

Tiếng sột soạt trong nhà vọng ra, rồi mẹ tôi xuất hiện. Tôi đoán bà đang quét tước nhà cửa và sắp xếp đồ đạc giúp con Mận.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi ngay khi bước ra cửa.

Tôi nhìn lại bà, nơm nớp chờ đợi, nhưng khác với tôi nghĩ, bà không đuổi tôi về.

Mẹ tôi chỉ nói, nhẹ nhàng, thờ ơ, vẻ mệt mỏi hằn trên nét mặt:

- Thiều đó hả con?

Bà hỏi làm như bà không trông thấy tôi, hoặc thấy nhưng không biết chắc tôi là ai.

- Dạ - Tôi lí nhí.

Lần này thì mẹ tôi đuổi tôi thật:

- Con về nhà đi. Có mẹ ở đây dọn dẹp được rồi.

Lòng tôi lập tức chùng xuống, nhưng tôi chưa kịp mở miệng năn nỉ, mẹ tôi đã nói tiếp:

- Con về nhà ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ rồi tối qua đây ngủ trông nhà giúp bạn.

- Dạ.

Tôi gật đầu sung sướng, hết sức bất ngờ trước đề nghị của mẹ tôi.

Trong niềm hân hoan khó tả, tôi liếc mắt về phía con Mận, nhưng con Mận vẻ như không nghe thấy những câu đối đáp giữa hai mẹ con tôi.

Đầu vẫn gục thiểu não lên hai cánh tay, tóc xõa lệch một bên vai, nó ngồi co rút trong bóng chiều trông như một pho tượng cô đơn được nỗi buồn chạm trổ và đem đặt trước cửa nhà từ thời nào xa lắm.

7. Buổi tối ở nhà con Mận

Tối đó, tôi xách qua cho con Mận một gà-mên cơm, có mấy con tôm rang rải bên trên.

Trông nó chẳng bớt héo hắt chút nào nhưng khi thấy tôi, mặt nó tươi lên được một tẹo:

- Thiều qua ngủ giúp mình trông nhà đấy à?

Như vậy là hồi chiều lúc ngồi trên bục cửa nó có nghe thấy những lời dặn dò của mẹ tôi.

Tôi “ờ” và đặt gà-mên cơm lên bàn:

- Mẹ tao kêu tao đem cơm cho mày. Mày chưa ăn tối phải không?

- Mình không muốn ăn. - Giọng con Mận dàu dàu.

- Mày phải ăn mới có sức khỏe được. - Tôi nói hệt những lời mẹ tôi vẫn nói với tôi khi tôi biếng ăn.

Con Mận bướng bỉnh:

- Nhưng mình không thấy đói.

Tôi đảo mắt, cố tìm một lý do chính đáng:

- Mày không ăn, mẹ mày biết mẹ mày buồn lắm đó.

Tôi đem mẹ nó ra để nó biết thương mẹ mà chịu ăn cơm, nào ngờ nó òa ra khóc:

- Không biết chừng nào mẹ mình mới được thả về?

- Chắc là sớm thôi.

Tôi đáp bừa, bụng nghĩ nếu công an phát hiện ra chuyện mẹ con Mận nhốt ba con Mận trên gác để ông vô tình bị chết trong đám cháy chắc mẹ nó còn lâu lắm mới được thả về.

Con Mận có lẽ cũng đang nghĩ thế nên nó chẳng tỏ vẻ gì hoan hỉ trước câu nói của tôi. Nó nức nở thêm một hồi rồi chống tay lên cằm, thẫn thờ nhìn ra ngoài trời, có một lúc tôi nghĩ tâm trí nó chắc đang lang thang ở đâu đó xa lắm, có thể ở chỗ mặt trời đang chuẩn bị đi ngủ cũng nên.

Tôi không biết những hình ảnh gì đang hiện ra trong đầu con Mận nhưng nhìn dáng ngồi của nó cứ thấy tội tội thế nào.

Tôi tặc lưỡi, phá tan sự ngột ngạt:

- Mà làm sao căn gác nhà mày bốc cháy được hả Mận? Nhà mày có thổi cơm trên gác đâu. Ba mày cũng không hút thuốc.

Con Mận quay lại nhìn tôi, ngơ ngác một hồi mới hiểu tôi đang nói gì.

- Chắc là do ba mình bất cẩn. - Nó thút thít - Trên gác có cây đèn hột vịt đặt cạnh tượng Phật Quan Âm.

- Ra vậy.

Tôi gật gù buột miệng rồi xô ghế đứng lên:

- Để tao ra nhà sau lấy chén đũa cho mày ăn cơm.

- Mình ăn trong gà-mên được rồi. Khỏi cần chén đũa.

Tôi mở cờ trong bụng khi thấy con Mận mắc mưu tôi. Nó không còn khăng khăng đòi nhịn đói nữa.

Tôi liền co chân chạy xuống bếp, hào hứng:

- Vậy để tao lấy cho mày cái muỗng.

--------------------

8. Ban đêm ở nhà con Mận

Nhà con Mận có hai cái giường tre.

Tối, tôi ngủ trên chiếc giường xưa nay nó vẫn nằm, kê ở nhà ngoài, cạnh chiếc bàn học ọp ẹp. Còn nó ngủ trên giường của mẹ nó.

Giường mẹ nó kê trong buồng, bên cạnh dãy kệ chứa nước mắm, xì dầu, mì sợi và các thứ gia vị linh tinh.

Dĩ nhiên tôi rất sung sướng khi mẹ tôi sai tôi qua ngủ nhà con Mận. Tôi không biết làm gì để chia sẻ hay giúp đỡ nó trong lúc này. Qua nhà nó ngủ để giúp nó đỡ sợ trộm, sợ ma là điều duy nhất tôi có thể làm được.

Tôi là chúa sợ ma. Nhưng đang xúc động trước hoàn cảnh không may của con Mận, tôi quên bẵng nỗi sợ của mình.

Chỉ đến khi bóng tối chụp xuống, con Mận đã vô buồng nằm, chỉ để lại ngọn đèn hột vịt leo lét trên đầu tủ, tôi mới bắt đầu chờn chợn. Tiếng côn trùng ri ri vọng vào từ ngoài nghĩa trang, lúc ở nhà tôi không bao giờ để ý, đêm nay tôi bỗng nghe rõ mồn một. Âm thanh buồn tẻ đó gãi đều đều lên trái tim tôi khiến tim tôi co thắt từng chặp.

Tôi lại phập phồng nghĩ đến ba con Mận. Hồi trưa ông bị chết một cách oan uổng, chắc hồn ma của ông giờ này đang quanh quẩn đâu đây. Có khi ông đang đứng cạnh giường tôi nhưng tôi không nhìn thấy đó thôi.

Càng nghĩ càng hãi, tôi kéo mền trùm kín đầu, vẫn chẳng bớt sợ chút nào. Bấy giờ tôi mới tiếc hùi hụi đã không rủ thằng Tường đi theo. Có nó nằm bên cạnh chắc tôi không đến nỗi sợ điếng người thế này.

Trong lúc nỗi sợ xòe móng vuốt chộp cứng lấy tôi, chiếc giường bỗng rung lên. Và khi cảm nhận có ai đó vừa ngồi lên giường, ngay bên cạnh tôi, quai hàm tôi lập tức bị đông cứng, tôi gân cổ cố thét lên thật lớn nhưng chỉ phun ra được những tiếng ú ớ vô nghĩa.

- Thiều đừng sợ. Mình đây!

Con Mận biết thừa tôi đang chết khiếp, khẽ giọng nói.

Nó ngả lưng nằm xuống cạnh tôi, nói tiếp:

- Ngủ trong buồng một mình, mình sợ lắm.

Khi biết đó là con Mận chứ không phải ba con Mận, trái tim tôi từ từ đập chậm lại. Hóa ra con Mận cũng nhát gan như tôi. Xưa nay nó ngủ trong nhà, có ba có mẹ. Đêm nay lần đầu tiên nó ngủ một mình, lại sau một cơn biến động lớn như thế, chắc nó bồn chồn lo lắng lắm.

Tôi nhích người vào phía trong và chui đầu ra khỏi mền, vui vẻ thú nhận:

- Nãy giờ tao cũng sờ sợ thế nào, cứ trằn trọc hoài. Có mày nằm bên cạnh, tao mới yên tâm chợp mắt.

Con Mận là con gái, nửa đêm tự nhiên chạy ra ngủ chung với tôi, chắc nó ngượng lắm. Mặc tôi huyên thuyên, nó không nói gì. Tôi tính ba hoa thêm vài câu nữa nhưng thấy nó ngó lơ chỗ khác, liền nín thinh.

Bữa đó, trước khi dỗ giấc tôi vẫn kịp nhìn thấy con Mận chèn cái gối ở giữa tôi và nó. Con gái ý tứ ghê!

9. Buổi sáng tôi gặp chú Đàn

Con Mận chèn cái gối ở giữa hai đứa ý là để làm rào chắn. Nó sợ nửa khuya ngủ quên, nó lăn qua phía tôi hoặc tôi lăn qua phía nó. Như vậy thì xấu hổ

chết được!

Nhưng cái rào của con Mận chẳng chắn được gì. Sáng ra, tôi mở mắt thấy nó đang quàng tay ôm cả tôi lẫn chiếc gối. Nó vẫn còn ngủ, hơi thở êm đềm thổi phơ phất những sợi tóc vướng ngang gò má hồng hồng.

Tôi nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nó, thấy vẫn còn vài giọt lệ chưa khô còn hoen trên má. Chắc hôm qua, nó khóc suốt đêm. Tôi cảm động nghĩ và sè sẹ gỡ tay

nó ra.

Tôi ngắm nó thêm một lúc nữa rồi nhón chân rón rén ra khỏi nhà.

Tôi gặp chú Đàn trên đường lộ.

- Thiều dậy sớm thế? - Chú trợn mắt nhìn tôi.

- Tối qua con ngủ ở nhà con Mận. Mẹ con bảo con qua ngủ trông nhà giùm nó.

- Ờ, con giúp bạn thế là tốt! - Chú Đàn xoa đầu tôi bằng bàn tay duy nhất.

Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhớ đến những cái hoa tay của con Mận:

- Chú ơi, con Mận có tới mười cái hoa tay đó, chú.

- Thế à! - Chú Đàn ồ lên - Thế thì bạn đó viết và vẽ phải đẹp lắm!

Tôi biết con Mận viết và vẽ không đẹp tẹo nào. Nhưng tôi không phản bác nhận xét của chú Đàn. Có thể con Mận suốt ngày quần quật việc nhà, không có thì giờ để tập viết và vẽ như những đứa khác. Nếu nó được rảnh rang như tôi, biết đâu nó viết và vẽ đẹp nhất lớp cũng nên.

Tự nhiên tôi nói:

- Hôm qua, con sợ ma nhưng con Mận còn sợ ma hơn con. Nửa đêm nó ôm gối chạy qua ngủ chung giường với con.

Rồi sợ chú Đàn hiểu lầm, tôi vội vã nói thêm:

- Con Mận có đặt một chiếc gối giữa con và nó.

Chú Đàn phì cười:

- Thế sau đó thì sao?

- Thì ngủ chứ sao ạ. - Tôi hồn nhiên đáp - Có con Mận nằm bên cạnh, tự dưng con hết sợ. Con ngủ say ơi là say!

Chú Đàn lườm tôi:

- Đi trông nhà giúp bạn mà ngủ say như thế, có ngày trộm vào khiêng con đi mất.

- Chú đừng lo - Tôi cười - Sáng ra con thấy con Mận ôm con chặt lắm, trộm không khiêng đi được đâu.

Nói xong, tôi bất giác đỏ bừng mặt. Thậm chí tôi như nổi điên lên với chính mình khi nhận ra tôi đã bộp chộp kể cho chú Đàn nghe cái chi tiết lẽ ra tôi không nên để lộ ra với bất cứ ai.

Nhưng phản ứng của chú Đàn ra ngoài suy nghĩ của tôi. Chú đột ngột hạ giọng, vẻ trầm tư:

- Bạn của con không sợ ma đâu. Bạn của con đang sợ nỗi trống trải. Con nên luôn ở bên cạnh bạn, nha con!

Nguyễn Nhật Ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: