P1
Tôi đã chết vào năm mà anh ấy hận tôi nhất.
Tôi không thể chịu đựng được sự căm thù của anh, nên đã chọn cách tự sát.
Nhà tang lễ đã giao tro cốt của tôi cho Nam Hạ Đình, anh nhẹ nhàng vỗ vào hộp đựng tro, nở nụ cười duy nhất trong ngày hôm đó.
"Quá bẩn, cô ta nên bị nghiền xương cốt thành tro!"
Anh đập mạnh, hộp tro cốt rơi xuống đất.
Cũng phải, anh cho rằng tôi đã gi ch Bạch Nguyệt Quang của anh.
Anh đã ẩn mình bên cạnh tôi nhiều năm chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này.
Anh giẫm lên tro của tôi mà rời đi, nhưng không lâu sau, anh khóc lóc và yêu cầu nhà tang lễ trả lại tôi cho anh.
——
01.
Sau một năm bị Nam Hạ Đình giày vò, cuối cùng tôi cũng đã chết.
Tôi nhân lúc anh không để ý, lén lút cắt cổ tay trong bồn tắm.
Máu chảy đầy bồn, giống như ngày tôi biết lý do anh lấy tôi, tôi đau đớn đến mức bị sảy thai.
"Chết rồi thật tốt!"
Nam Hạ Đình vỗ tay cười lớn, hai mắt sáng rực nhưng lại đỏ hoe.
Mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Tôi đã nghĩ, chắc anh đang nhớ đến Bạch Nguyệt Quang đã ch trẻ của mình.
Sáu năm trước, cô ấy mất trong một vụ tai nạn xe hơi, tim của cô ấy đã được cấy ghép lên người tôi.
Nam Hạ Đình luôn nghĩ rằng tai nạn đó đã được lên kế hoạch từ trước, cho rằng tôi đã gi người anh yêu.
Vì thế anh cố ý tiếp cận tôi, sau khi kết hôn, anh giày vò tôi không ngừng.
Thậm chí còn định khiến cả nhà tôi phải trả giá bằng mạng sống.
Anh đã ẩn mình rất lâu, từ một kẻ nghèo khó trở thành một người nổi tiếng ở Tân Thành.
Sau khi có đủ khả năng đối đầu với gia đình tôi, anh bắt đầu lộ ra móng vuốt.
Anh như một con chó điên, cắn chặt lấy người nhà họ Yến chúng tôi không buông.
Và hôm nay, mọi thứ đều đã kết thúc.
Bởi vì tôi đã chết vào đêm anh chuẩn bị ra tay.
02.
Sau khi biết tin tôi chết , Nam Hạ Đình bình tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ bảo trợ lý đưa tôi ngay lập tức đến nhà tang lễ.
Khi gặp lại tôi, tôi đã trở thành một nắm tro trong một chiếc hộp nhỏ.
"Trả em gái lại cho tôi!"
Vừa bước ra cửa nhà tang lễ.
Người anh trai vẫn luôn cưng chiều tôi tung một cú đấm vào khuôn mặt điển trai của Nam Hạ Đình.
Nhưng anh ấy nhanh chóng bị bảo vệ áp chế, toàn thân sụp đổ ngồi bệt xuống đất.
"Em gái anh ở đây."
Nam Hạ Đình vỗ hộp tro cốt, lại giẫm lên người anh trai tôi.
"Quá bẩn, cô ta nên bị nghiền xương cốt thành tro."
Nói xong, anh hất đổ chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, tro bay tứ tung.
Tôi biết Nam Hạ Đình hận tôi.
Nhưng tôi không biết sự căm ghét đã bệnh hoạn đến mức này.
Khi tro cốt của tôi rơi khắp nơi, tôi không kìm được nước mắt mà khóc.
Tôi thật lòng yêu anh ấy suốt hai năm, nhưng lại nhận kết cục như thế này.
Nam Hạ Đình nhấc đôi giày da đắt tiền ra khỏi người anh trai tôi, tiếp tục cười khẩy lạnh lùng.
"Nếu các người yêu cô ta đến thế, chi bằng cả nhà họ Yến cùng chôn theo đi."
Thì ra khi tôi ch rồi, anh ấy vẫn không từ bỏ ý định hủy hoại nhà họ Yến.
Anh trai tôi ngồi sụp xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận!"
"Tôi sẽ không bao giờ hối hận."
Nam Hạ Đình giẫm lên tro cốt của tôi, rời khỏi nhà tang lễ.
Anh trai tôi từ bỏ hết tự tôn của trưởng nam nhà họ Yến, bật khóc.
"Xin lỗi."
Tôi lẩm bẩm trong lòng trăm lần.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi cảm nhận được tro cốt của mình bay khắp núi rừng.
Một chút rơi vào bát cơm của chó hoang, vào bụng chó.
Một số còn lại thì rơi xuống núi, rãnh nước, cây cối....
Một ít cuối cùng bám lên vạt áo và đế giày của anh, cùng anh ta trở về nơi mà chúng tôi đã từng chung sống.
03.
Nhà cưới của chúng tôi là một biệt thự nằm ở lưng chừng núi.
Khi mới kết hôn, tôi cứ nghĩ anh ấy biết tôi sức khỏe tôi không tốt nên mới chọn nơi sơn thủy hữu tình này để tôi dưỡng bệnh.
Cho đến khi tôi dần mất liên lạc với thế giới bên ngoài, tôi mới nhận ra điều này cũng nằm trong kế hoạch của anh.
Chung quy thì, tôi là cô con gái út được cưng chiều nhất nhà họ Yến, chỉ khi tách tôi ra khỏi thế giới bên ngoài, kế hoạch của Nam Hạ Đình mới thành công hơn và sự trả thù của anh ấy mới có ý nghĩa.
Tôi theo sau Nam Hạ Đình, cùng anh đi vào cửa biệt thự.
Trong biệt thự không có người hầu, mọi thứ đều do tôi tự mình quán xuyến.
Khi anh ấy thay giày, rõ ràng là hơi sững sờ, sau đó cười nhạt rồi nhanh chóng thay xong.
"Yến Minh Mị, cô ch rồi thật là tốt."
Tôi bĩu môi, tức giận đi theo sau, giẫm lên bóng của anh.
Nam Hạ Đình, đồ cẩu nam nhân.
Tôi ch rồi mà anh vẫn còn hận tôi đến vậy!
Nam Hạ Đình mở tủ lạnh, rót cho mình một ly nước uống.
Khi đặt chai xuống, anh ấy nhìn thấy tờ giấy ghi chú trên mặt tủ lạnh.
"Chồng à, hôm nay em làm bánh su kem mà anh thích, nhớ ăn nhé~"
Ngày ký tên là ngày 28 tháng 12, vào đêm trước khi tôi ch.
Ánh mắt Nam Hạ Đình tối lại, anh ta vò nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác.
Thậm chí anh còn không thèm nhìn đến bánh của tôi.
Để làm anh ấy vui, tôi thậm chí đã làm bánh su kem thành hình trái tim.
Trước đây anh thích ăn nhất, giờ đây lại khinh thường.
Có vẻ như sở thích ăn đồ tôi làm cũng chỉ là một trong những thủ đoạn lừa dối tôi của anh.
04.
Không hiểu sao, sau khi nhìn thấy tờ giấy ghi chú đó, Nam Hạ Đình trở nên rầu rĩ không vui.
Anh nằm trên ghế sofa rất lâu, cứ nhìn chằm chằm vào đèn treo hình con bướm trên trần nhà.
Nếu anh có thể nhìn thấy những thứ siêu nhiên, chắc cũng sẽ thấy tôi đang ngồi trên cánh bướm nhìn anh ấy.
Chiếc đèn treo này là chúng tôi mua trước khi kết hôn, tôi rất thích nó.
Thật kỳ diệu, anh ta cũng yêu thích đèn treo hình con bướm này không kém.
Khi đó, tôi đã rất vui vì cuối cùng đã có được một điểm chung với anh, không ngờ rằng người trong lòng anh ấy lại tên là Hồ Điệp.
Sau khi kết hôn, tôi từng ghen tuông hỏi anh về mối tình đầu.
Anh ta nằm trên ghế sofa, gối đầu lên tay tôi.
Đờ đẫn nhìn lên trần nhà, rồi nói:
"Mối tình đầu của anh, hóa thành bướm bay đi mất rồi."
Tim tôi thắt lại, cảm giác muốn bù đắp nảy sinh nhiều hơn.
Tôi hôn lên mắt anh, an ủi anh hết lần này đến lần khác.
"Em sẽ làm bướm của anh có được không?"
"Bố mẹ em đều nói em là người vui vẻ nhất trong nhà, em nhất định có thể khiến anh hạnh phúc!"
Anh không nói gì, chỉ ôm tôi run rẩy.
Dựa đầu lên ngực lắng nghe nhịp tim của tôi.
Tay anh nắm chặt lấy tôi, dù rất đau tôi cũng không bảo anh buông ra.
Bởi vì tôi nghĩ tình cảm của mình đã cảm được nỗi căm hận của anh.
Khi rơi vào tình yêu, tôi đã mất khả năng phân biệt đúng sai.
Đáng đời tôi sau này bị anh ấy hại thành ra như như vậy.
Sau khoảng một giờ nhìn ngắm, Nam Hạ Đình cuối cùng cũng có kế hoạch tiếp theo.
Tôi không định đi theo anh ấy nữa, nhưng dường như tôi chỉ có thể ở gần anh trong phạm vi một mét.
Hiện tại, tôi đang ở trước cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.
Một phút sau, tiếng chai lọ rơi xuống đất vang lên, khiến tôi rùng mình.
Tôi lao vào mở cửa và nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Nam Hạ Đình.
Anh ta đối mặt với toàn bộ phòng tắm nhuốm màu đỏ, trên khuôn mặt cuối cùng cũng hiện lên một biểu cảm vặn vẹo.
05.
Cái ch của tôi đến bất ngờ.
Trong biệt thự cũng không có ai khác, nếu trợ lý của Nam Hạ Đình không quay lại lấy tài liệu thì sẽ không phát hiện ra cái ch của tôi nhanh như vậy.
Từ lúc tôi ch đến khi thiêu thành tro, chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ.
Mọi người đều phớt lờ, nơi tôi ch vẫn chưa được dọn dẹp.
Vì vậy, phòng tắm mà Nam Hạ Đình đang thấy chẳng khác nào hiện trường một vụ án mạng.
"Yến Minh Mị!"
Anh hét lên với không khí.
Tiếng hét khiến tôi suýt nữa lại thoát hồn.
"Hét to như vậy làm gì chứ...."
Tôi thì thầm bên cạnh.
Sau khi thân thể tôi mềm xuống, tôi đã ngâm mình trong bồn tắm.
Bên ngoài cũng không quá bẩn, tự mình dọn dẹp một chút không được sao?
Nhưng Nam Hạ Đình rõ ràng không thể nghe thấy lời thì thầm của tôi, cũng hoàn toàn không có ý định dọn dẹp.
Anh tức giận đến run rẩy, lập tức tìm điện thoại gọi cho trợ lý, thậm chí không để ý khi cửa phòng tắm mở ra.
"Mau tìm cho tôi một căn nhà khác, ngày mai tôi phải chuyển đi!"
Nói xong, anh ném mạnh điện thoại, điện thoại lập tức vỡ thành từng mảnh.
Tôi chưa từng thấy Nam Hạ Đình điên cuồng như vậy.
Nguy hiểm quá.
Tôi vỗ vỗ trái tim không tồn tại của mình, cố gắng bình tĩnh lại.
Đợi đến khi Nam Hạ Đình rời đi, tôi mới tự dằn vặt bản thân mà ngồi xuống, khuấy động máu trong bồn tắm.
Đây là lần thứ hai tôi thấy cảnh tượng như vậy.
Lần đầu tiên là khi tôi tình cờ biết rằng Nam Hạ Đình cưới tôi chỉ để trả thù tôi.
Lúc đó tôi mơ màng, không cẩn thận ngã vào bồn tắm.
Máu chảy thành một vũng lớn, tôi vừa mới biết về sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ thì nó đã bị gu ch trong hoàn cảnh như thế.
Lần thứ hai là khi tôi tự s.
Tôi ngất đi khá sớm, máu chảy không ngừng.
Không ngờ một ngày nào đó, tôi lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
"Nam Hạ Đình à......"
Tôi nhìn bóng lưng anh.
"Nếu một ngày nào đó anh biết được cái ch của cô ấy không phải do tôi gây ra, anh có hối hận không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro