Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Năm 28 tuổi, đầu hè.

Ngày ấy, một ngày hè đẹp trời và ấm áp. Thực ra ký ức của bản thân hoàn toàn có thể tô vẻ bóng bẩy thêm, cho nên có lẽ không hẳn là như vậy. Nhưng ít nhất hôm đó trời cũng không mưa, đối với Jae Lee thì như thế cũng đủ là một ngày đẹp trời rồi.

- Cô Jae Lee, sao cô lại đứng đây? Không ra ngoài à?

- À, tôi cũng đang định đi ạ.

Vào tất cả những ngày hè trời không mưa như thế, Jae Lee đều đứng bên cạnh cửa số như một chậu hoa đang phơi nắng. Giống hệt như ngày ấy, dường như chỉ cần quay đầu lại nhìn thì sẽ có ai đó hỏi một câu tương tự.

- Trời ơi, không biết chỗ giao lộ đang kẹt xe đến mức nào nữa? Ai mà lại thích cái thứ nhốn nháo ấy thế không biết?

- Ôi chao, trưởng phòng à, nói thế là không được đâu. Là World Cup cơ mà.

- Cái thứ ấy được tổ chức nhờ tiền của ai chứ? Chẳng phải từ tiền thuế của chúng ta à?

Trước lời phàn nàn quen thuộc của trưởng phòng, Young Mi vừa làm điệu bộ chán ghét vừa nhăn mặt nhìn sang Jae Lee. Rõ ràng là nếu cô còn đứng ở đây thì trưởng phòng cũng sẽ nhắc lại chuyện này với cô mất.

-Tôi sẽ đi xem sao ạ. Đưa mẫu vải mới cho họ xong tiện thể tôi sẽ ghé qua thăm nhà máy luôn.

-Ừ. Đến đấy nhớ ăn nói kheo khéo một chút. Nếu người ở đó có làm gì không phải phép thì cũng cứ lờ đi nhé, hiểu chưa?

-Vâng.

Chuyện này chẳng vui vẻ gì nhưng cô vẫn gật mạnh đầu. Cô đã nhấn mạnh rằng mọi việc sẽ ổn thỏa rồi mà trưởng phòng Kim còn dặn dò thêm vài lần nữa.

Hòa nhập với bầu không khi chung, cười thật nhiều, giả vờ không biết gì.

Muốn tồn tại trong xã hội này thì phải biết nhẫn nhịn những việc tưởng chừng không thể. Bình thường những người khác sẽ kín đáo tỏ vẻ khó chịu, nhưng hôm nay cô cứ thể mở cửa bước ra mà không tỏ thái độ gì.

-Oa.

Cô không rõ tự lúc nào trời đã nóng đến thế. Cái nóng này là dấu hiệu của mùa hè, hay đấy là do tâm trạng hồi hộp mong chờ World Cup 2002 đang đến gần. Hoặc có lẽ vốn dĩ vào mùa này trời đã luôn nóng như thế rồi.

-Hướng này hiện tại không lưu thông được. Xin hãy quay lại.

Một viên cảnh sát đứng chắn trước mặt Jae Lee khi cô đứng bên đường chờ đèn giao thông đổi màu. Vài người bực bội ra mặt, có người dường như không muốn phí thời gian vô ích liền đi đường khác. Còn Jae Lee đứng im một lúc, nhìn chằm chằm về phía trước tựa như đang ngắm cảnh.

- Chỗ này đang được bố trí để phục vụ cho lễ khai mạc World Cup. Phải 30 phút nữa mới xong.

Viên cảnh sát vừa nhìn quanh vừa nói. Cô không mong chờ câu trả lời này. Quả nhiên là vậy, sự kiện lớn đến thế cơ mà. Dù vậy cô vẫn đứng tại chỗ. Tuy không cần gấp gáp nhưng cũng không thế thong thả được, cô chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Sự kiện này chẳng liên quan gì đến bản thân cô, nhưng có lẽ sự phấn khích của những người khác đã lan tỏa vào không khí, lây sang cho cả cô.

Đúng khoảnh khắc đó, ký ức bỗng tự động tuôn trào trong tâm trí cô. Giữa tiết trời ấm áp này, việc cô nhớ về cái ngày ấy hoàn toàn chẳng có chút liên kết nào với sự hân hoan tràn ngập trên khắp con đường. Trong ký ức của cô, ngày ấy nóng hơn, xa xôi hơn, mãnh liệt hơn lúc này rất nhiều.

- Cô Jae Lee ngày càng đẹp ra nhỉ

- Cảm ơn anh.

Nếu lúc này cô trả lời khiêm tốn thì kiểu gì anh ta cũng sẽ nói dông dài thêm. Phải nói gì đó thích hợp. Đấy chính là điều trưởng phòng Kim mong muốn.

- Cô có bạn trai chưa?

- Rồi ạ.

- Ôi dào, ai chả biết cô không có chứ.

- Tôi có bạn trai mà.

Thật trơ trẽn, nhưng cô vẫn vờ như không nghe thấy. Chỉ thế này thôi thì chẳng cần trưởng phòng Kim nói, cô cũng tự biết nên làm gì.

- Đây là mẫu vải mới đã được nâng cấp từ mẫu vải lần trước tôi đưa, xin anh hãy xem qua.

- Thế chẳng phải giá thành sẽ cao hơn sao?

-Vâng, tuy vậy nhưng chỉ cần chạm vào thôi sẽ cảm giác khác hẳn mẫu cũ. Anh hãy tự tay sờ vào thử xem.

- Tự tay sờ vào? Sao nghe cứ như cô đang mơ gọi tôi vậy?

Vài nam nhân viên của đại lý đứng đằng xa cười khùng khục. Những người đó cũng biết rõ, khi thựợng cấp đã chọc cười như thế thì phải cố mà cười để không làm mất mặt sếp. Còn nếu họ thực sự thấy chuyện đó buồn cười thì đúng là những kẻ hãm hại

- Tôi để mẫu thử ở đây ạ, bây giờ tôi phải đi rồi. Trưởng phòng Kim có nói chiều nay sẽ gọi điện đến, nên tôi rất biết ơn nếu anh sẽ qua trước lúc đó.

Nếu bây giờ không đứng lên cô sẽ bị lúng túng mất. Đó là kinh nghiệm trong suốt bảy năm đi làm của cô, và cô cũng thừa biết trong tình huống đó sẽ chẳng có ai đến giúp mình cả. Phải cố gắng lắm cô mới tỏ ra bình thản được.

- Đã đi rồi sao?

- Vâng. Tôi có điện thoại ạ. Chào anh.

Giữa hoàn cảnh đó, cô vẫn chào anh ta một cách lịch sự rồi bước ra ngoài. Cô vội vã rảo bước nhưng tốc độ đã chậm dần từ lúc nào. Thực ra ngay từ đầu đã chẳng có cuộc gọi nào.

Có phải mình đang sống quá mệt mỏi không, hay đây vẫn là bình thường?

Cô nhìn đồng hồ thì đã muộn, chỉ còn có chút ít thời gian để ghé qua nhà máy. Cảm thấy may mắn vì đã đi khỏi chỗ đó đúng lúc, cô đổi hướng. Một năm cô chỉ Đón taxi có vài lần, hôm nay chính là một trong số vài lần đó. Trễ giờ thế này là do khi nãy tôi đứng thẫn thờ giữa đường.

Liên quan gì đến mình cơ chứ?

World Cup có là gì đâu?

Jae Lee khẽ cười. Cô không thích đổ lỗi cho người khác, nhưng quả thực cô đã là một chuyện ngớ ngẩn. Việc cô đứng ở đó là do chính bản thân cô, thế mà cô lại kêu ca như thể ai đó ép cô làm. Cô phủi bụi trên vai áo rồi đi thẳng ra đường lớn. Vẫn đang kẹt cứng. Nghỉ bụng lúc này có lẽ trưởng phòng Kim cũng đang bực tức vì World Cup lắm, cô vội tìm được khác.

- Chú ơi!

Chẳng biết có phải vì cô quyết tâm đón taxi hay không mà riêng hôm nay chẳng có chiếc taxi nào dừng lại. Có đón được chiếc xe nào thì tài xế cũng liền chạy đi ngay khi nghe cô nói điểm đến. Cứ vậy, ba bốn chiếc taxi nữa đi mất.

- Đến phường Sillim ạ.

- Giờ này thì phải đi xa lắm.

Chiếc taxi này không chạy mất, nên cô khấp khởi hy vọng tài xế sẽ chịu chở. Cô bước ra đằng sau định mở cửa xe thì chợt nhận ra ánh mắt của tài xế không nhìn vào mình.

- Đi đâu?

Không nhận chở mình rồi. Cô xấu hổ quay người bước lại về phía con đường thì đột nhiên ánh mắt chạm phải khuôn ngực của một chàng trai cao lớn.

- Quý khách anh muốn đi đâu?

- Tôi không đi.

Người lái xe càu nhàu nhấn ga chạy thẳng. Cô tò mò muốn biết chàng trai này muốn đi đâu, nhưng nghĩ lại không nên hỏi. Cô vẫn còn việc phải làm, phải mau rời khỏi đây. Thế nhưng khi cô vừa định bước qua thì anh ta đã chặn cô lại đến hai lần. Một lần thì có thể là vô ý nhưng hai lần thì chắc chắn anh ta có chuyện gì đó cần phải nói với cô.

- Lee Jae Lee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langmang