Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thất Thế.

     Sau khi trận bida kết thúc phần thắng thuộc về Minh, 2 thằng bắt tay nhau rồi về lại chỗ ngồi, cả đám trong đó có tôi cùng nâng cốc "1 2 3 dô". Bầu không khí xung quanh vô cũng vui vẻ, tiếng cười nói, tiếng vỗ tay và cả tiếng nhạc EDM đủ nghe cả khu vực, từ đâu đến một giọng nói truyền qua chỗ bọn tôi.
- " Đám này là người đi cùng mày à?" Một thanh niên khoác vai Nam khuôn mặt xấc xược nhìn chúng tôi.
- " Nam mày sao vậy? Ai vậy?" Khang đứng dậy nhìn qua thằng Nam rồi liếc sang cái thằng đang khoác vai nó.
- " Tao.. tao không biết... tao vừa đi vệ sinh ra lỡ đụng trúng mấy người này. Tao đã xin lỗi rồi mà mấy người này còn muốn kiếm chuyện. Tao ... tao không biết gì hết!" Nam hét toáng kể tường tận sự việc, khuôn mặt sợ hãi, cặp mắt sắp lòi ra ngoài. Vốn tính tình nhút nhát ít tiếp xúc với ai nên Nam nó rất sợ khi gặp phải tình cảnh thế này.
- " Buông bạn tao ra, rồi cút!" Thái đứng dậy vừa nói vừa kéo tay Nam
- " Ê này nhóc con, nó đụng phải người tao trước, tao bắt nó đền tiền cho cái áo hàng hiệu dính toàn nước bẩn rồi xin lỗi nhưng nó bảo không có tiền đền. Tụi mày là bạn nó thì trả thay nó đi." Thằng khoác vai Nam nắm chặt cổ áo nó, sau lưng lại có vài đứa nhìn chằm chằm bọn tôi
- " Dính tí xíu nước mà bắt bọn tao đền mày có bị ngáo không vậy?" Khang đỏ bừng con mắt nhìn vào thằng cầm đầu.
- " Dính một tí xíu cũng phải bắt đền vì áo tao mặc là áo hàng hiệu. À mà tao quên tụi chỉ mà là lũ tôm tép có tiền đéo đâu mà đền, haha!" Hắn ta cười lớn, ánh mắt khinh thường nhìn vào chúng tôi đẩy mạnh thằng Nam té xuống sàn nhà.
- " Bây giờ muốn chuộc lỗi thì thằng này phải quỳ xuống xin lỗi và liếm giày cho tao thì tao sẽ bỏ qua." Hắn nhìn Nam khinh bỉ, chân nâng cao để trước mặt Nam
- " Con mẹ mày thằng chó chết!" Thái bay vào vun cú đấm đau điếng tận gai óc vào mặt thằng cầm đầu, khuôn mặt Thái giận dữ.
Sau cú đấm đó cả đám phía sau thằng cầm đầu nhào tới giữ chặt tay chân Thái bắt quỳ xuống. Còn thằng cầm đầu được một con nhỏ đỡ người cho đôi chân được vững vàng giọng nói dẹo chảy nước.
- " Anh Hạo, anh không sao chứ?"
"Hạo?" Tôi nghe thấy cái tên cảm giác quen quen.. lúc này Thái cố gắng vũng vẫy giữa vòng vây mấy thằng đang khống chế nó.
- " Tụi mày muốn kiếm chuyện à?" Tài đối diện mặt thằng cầm đầu gương mặt nghiêm nghị, tay cuộn thành nắm đấm
- " Phải đó! Tao muốn kiếm chuyện đấy! Lũ nhãi nhép bọn mày chỉ để tao bỡn cợt mà thôi. Giờ thằng chó này còn đấm tao giờ tụi mày tính thế nào cho đủ?" Hạo trợn trắng con mắt nói cái giọng khinh người vào mặt Tài.
- " Tụi mày chặt chân nó cho tao!" Hắn quay sang chỗ Thái ra lệnh cho lũ thuộc hạ.
Cả đám hoảng hốt chuẩn bị đứng dậy ăn thua đủ với Hạo và thuộc hạ của nó. Nhưng chưa kịp làm gì lũ thuộc hạ của Hạo đã đem ra con dao găm kề vào cổ Thái uy hiếp chúng tôi.
- " Tụi mày định làm gì? Bạn của tụi mày còn nằm trong tay tao. Hay là để mấy em bên đây hầu hạ tao vài đêm tao sẽ coi như không có chuyện gì?" Hạo đi về hướng mấy đứa người yêu đang run cầm cập co người sợ hãi vừa nói.
- " Mày dám?" Khang càng thêm tức giận chuẩn bị chạy lại động tay động chân thì bị  mấy đứa đi theo gông cổ lại.
- " Haha, lũ vô dụng!" Hạo cười khanh khách khuôn mặt bỉ ổi thỏa mãn nhìn chúng tôi.
- " Bao nhiêu?" Tôi đứng dậy cầm điếu thuốc đưa lên miệng ánh mắt sắc bén nhìn Hạo
- " Mày..!" Hạo nhìn sang tôi khuôn mặt bắt đầu tái xanh, dường như nhận ra điều gì đó.
- " Tao hỏi là bao nhiêu?" Tôi tiến lại gần Hạo đung sức tay nắm cổ áo hắn kéo ra phía sau. Cầm điếu thuốc với tư thế chuẩn bị đâm vào con mắt hắn, tay tôi nắm chặt cái đầu lọc của điếu thuốc, chỉ cách 1cm thì cái đầu đang cháy chạm vào cái tròng đen đang trợn trắng kia.
- " Mày... mày định làm gì?" Hạo run rẫy, tráng nổi gân xanh đầy mồ hôi lạnh trợn mắt nhìn tôi. Cảm thấy người hắn run lên tôi càng ghì chặt cổ áo hắn về phía sau.
- " Tao sẽ đưa cho mày một số tiền để đi chữa mắt nếu mày không thả bạn tao ra." Tôi ghé sát lỗ tai đang nóng bừng của hắn thả ra một giọng nói lạnh toát đáng sợ khiếp đảm, mọi thứ xung quanh như bị thời gian ngưng đọng chả ai dám động đậy.
- " Được, được tao thả, mày.. mày buông tao ra." Hắn nhắm chắt con mắt lại sợ hãi quát to lên
- " Tụi mày có nghe gì chưa? Đại ca thỏ đế của tụi mày bảo thả người." Mắt tôi liếc sang lũ thuộc hạ, cho chúng nó một ánh nhìn tàn khốc. Bọn chúng nghe xong gật đầu liên hồi và lập tức thả người, đưa điếu thuốc lá miệng tôi đón lấy sau đó thả áo thằng Hạo ra.
Mấy đứa bạn chạy nhanh ra phía sau tôi đứng. Cả đám thuộc hạ của Hạo cũng lũi thủi lùi về sau. Còn Hạo thì chạy vội đến đứng cạnh con nhỏ cơ thể trống trước trống sau khi hô hấp một cách khó khăn.
- " Được rồi, cái áo của cậu bạn bao nhiêu tiền? Tôi trả thay bạn tôi." Tôi xoay người ung dung ngồi vào giữa ghế sofa to lớn, chân vắt chéo, đôi cánh tay thư thái đặt dài trên thành ghế, nhắm mắt chờ câu trả lời hài lòng.
- " 3..ngàn.. đô." Hạo lắp bắp trả lời tôi.
Tôi hơi nhíu đôi lông mày mở nửa con mắt nhìn thẳng về phía hắn.
- " Chỉ.. chỉ là cái áo thôi, không cần trả nữa, tôi.. tôi xin lỗi các cậu." Hạo cúi gập người nước mắt bắt đầu tuôn xuống sàn nhà
- " Làm hỏng thì phải đền! Tuy bọn tôi không giàu có nhưng cũng biết điều. Không giống ai kia, mệnh danh công tử mà sống thua cả chó! Nhỉ?" Môi tôi hơi nhếch lên, mắt có tia sắc xảo, giọng nói lạnh lùng trầm ổn nhìn hắn.
- " Trên bàn có 2 ngàn đô và một cái thẻ ATM trong tài khoản cũng tầm đấy. Cầm lấy và cút ra khỏi đây. Và đừng xuất hiện trước mắt tao nữa!" Dập điếu thuốc trong tay, trợn trắng 2 con mắt nhìn Hạo, sắc mặt đanh thép không nhúng nhường trước kẻ thảm hại.
- " Đm! Mày điên à Minh Anh? Tiền của tao mà sao mày tự ý quyết định để bọn nó đem đi?" Thái đập mạnh bàn tay lên mặt bàn, trừng mắt nhìn tôi. Còn Khang vẫn ngồi im lặng ánh mắt hiếu kì nhìn tôi
- " Cho tao mượn. Trong người tao không đủ tiền!" Tôi giãn cơ mặt, ánh mắt thành khẩn, có nét trêu chọc nhìn Thái.
- " Cả Khang nữa nhé, Cảm ơn nhiều!" Quay sang nhìn Khang, miệng cười nũng nịu
- " Con đĩ khùng!" Khang hiểu ý tôi, miệng lẩm bẩm. Thái cũng bình tĩnh, lẳng lặng nhìn về phía Khang lại quay sang nhìn tôi đôi mắt cong lên, môi có nụ cười bất lực.
- " Hừm, muốn làm gì thì làm!"
Đám thằng Hạo ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chúng tôi đang nói gì. Lặng lẽ lên tiếng ngước mặt nhìn tôi, ánh mắt có hơi sợ sệt.
- " Không cần trả nữa đâu. Tôi.. tôi.. sẽ không làm phiền các bạn nữa." Hạo vừa nhìn vào mắt tôi, mắt tôi liền đổi sắc hắn vội cúi gập người nói hết câu, giọng nói run rẩy, bấn loạn.
- " Tụi mày không mang theo tiền đi thì đừng mong mà chân tay đầy đủ khi về đến nhà. Còn nữa, cả hết thảy trên bàn có hơn 4 ngàn đô, 3 ngàn là đền áo cho mày, số còn lại cầm đi khám lại cách sống. Không cần trả tiền thừa." Giọng nói ảm đạm, hai con ngươi sắc như dao nhọn đâm vào hắn.
Hạo gật gật cái đầu rồi ngoắc tay đàn em cầm hết tiền đi. Chúng bẻn lẻn đi đến chiếc bàn cầm xấp đô la Mĩ và cái thẻ ATM, đôi bàn tay run rẩy, cúi thấp đầu. Thao tác xong xuôi cả đám quay đi ra khỏi quán bida.
Nam vẫn ngồi co rút trong góc của chiếc ghế sofa, chắc vẫn còn sợ sệt sẽ xảy ra chuyện lớn hơn nên có hơi run rẩy.
- " Không sao nữa rồi đừng sợ nữa." Khang vỗ vai Nam an ủi
- " Ờ, mày bỏ cái tính nhát cáy đó đi thằng chó mọt sách!" Tôi cầm cốc rượu uống một hơi, quay sang nhìn Nam thốt lên.
Khang và Thái nhíu mày gương mặt hiện lên cảm xúc khó hiểu nhìn tôi.
- " Mày cứ như thế thì đéo bảo vệ được ai đâu!" Đặt cốc rượu xuống bàn tôi đứng dậy quay sang Nam đứng đối diện nó nói, giọng hơi lạnh mắt trầm tư nhìn Nam.
Nói xong tôi đi ra khỏi chiếc bàn, Nam vẫn im lặng nhưng cơ thể không còn sự run rẩy.
- " Đi đâu đó Minh Anh?" Khang nhìn tôi hỏi.
- " Đi vệ sinh." Tôi hất hất tay trả lời.
- " À còn số tiền của tụi mày về nhà tao chuyển khoản trả lại." Đôi chân tôi nhanh nhẹn bước từng bước một về hướng nhà vệ sinh. Phía sau tôi cả bọn ánh mắt có hơi nặng nhọc cùng đồng thanh thốt lên " con này có được bình thường không nhỉ?"
Ở đâu đó cũng có một ánh mắt diều hâu như muốn nuốt chửng nhìn về phía tôi cùng gương mặt gian xảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro