Chap 9: Di tích
"Không cần cân nhắc nữa, các vị muốn yêu cầu thoái hôn, ta đã đáp ứng rồi."
Tô Trảm nhìn thẳng vào Tô Thừa Vân nói: "Hiện tại ngài đã đạt được những gì ngài muốn, vẫn còn muốn cân nhắc chuyện gì?"
"Ta..."
Tô Thừa Vân muối mặt.
Là thằng khốn nạn nào nói Tô Trảm là phế vật?
16 tuổi bậc Khí Hải Cảnh trung kì, bốn môn võ học Chí tôn....vẫn là phế vật thì dưới cái bầu trời này còn ai là thiên tài???
Tô Thừa Vân buồn rầu, hận không thể đánh chết những kẻ tung tin đồn Tô Trảm là phế vật. Nếu không phải do bọn khốn đó ông ta sao lại tới thoái hôn.
Với cái thiên chất của Tô Trảm nhất định có thể đưa Tô gia Đàn Thành bay tới đỉnh cao. Trở thành đệ nhất gia tộc Hạ Quốc không phải không có khả năng!
Nhưng giờ, đã tự tới thoái hôn với đại thiên tài....
Tô Thừa Vân tiếc đứt ruột, cố gắng cứu vãn:
"Tiểu hữu Tô Trảm, do ta nhất thời hồ đồ, nghe vào những lời đồn bên ngoài. Hôm nay gặp, tiểu hữu Tô Trảm cậu có chỗ nào giống phế vật như mồm lũ người kia nói?
Rõ ràng là tuyệt thế thiên kiêu!"
Ngừng lại một chút, Tô Thừa Vân đẩy Tô Chiếu Nguyệt bước lên trước vài bước, cười nói: "Vừa hay, cháu gái ta cũng là thiên chi kiều nữ, cùng với vị thiên chi kiêu tử như cậu chính là một đôi thiên địa an bài! Thật hoàn hảo khi cả hai ở cùng nhau!"
[*thiên kiêu: con trai của trời, thiên kiều: con gái của trời]
Mấy vị trưởng lão Tô gia Đàn Thành cùng tranh nhau lên tiếng.
"Đúng đúng đúng! Tô Trảm công tử nhất biểu thiên tài, Chiếu Nguyệt tiểu thư thanh thuần tú lệ, hai người mười phần tương xứng!"
"Không ngờ Tô Trảm công tử ở Hoang Sơn chính là thiếu hiệp ra tay trượng nghĩa, Tô gia chúng tôi đối với Tô Trảm công tử một lòng cảm kích, ký nhiên có cơ hội, vừa hay kết thành thân gia! Tô gia Đàn Thành chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị hồi môn long trọng!"
"Tô Trảm công tử tài năng xuất chúng, cũng chỉ có Chiếu Nguyệt tiểu thư mới có thể sánh cùng!"
.......
Toàn là những lời tâng bốc nịnh bợ.
Các vị trưởng lão Tô gia Thanh Thành, tính cả Tô Thiên Hải thấy phản ứng của Tô gia Đàn Thành đều tròn mắt.
Người của Tô gia Đàn Thành vừa rồi còn vô cùng kiêu căng ngạo mạn, vậy mà Tô Trảm vừa mới xuất hiện đã khiến họ lập tức cúi đầu khom lưng ra sức lấy lòng.
Lật mặt nhanh như lật bánh tráng!
Nghe hết những lời xu nịnh, Tô Trảm bình tĩnh hỏi:
"Các vị thật sự quyết không thoái hôn nữa?
"Đúng vậy! Quyết không thoái nữa!"
Tô Thừa Vân ngay lập tức trả lời. Những vị trưởng lão khác cũng liên tục gật đầu, chỉ sợ mất đi cơ hội tạo quan hệ với Tô Trảm.
"Các vị không thoái...."
Tô Trảm hơi ngừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Nhưng ta muốn thoái!"
"Lời..lời này là ý gì?"
Nụ cười của Tô Thừa Vân tắt ngóm, nói lắp bắp.
"Tô gia Đàn Thành các vị cho dù không định thoái hôn thì ta vốn cũng đã có ý định đó."
Tô Trảm liếc Tô Thừa Vân: "Không cần phí lời, hôm nay không phải Tô gia Đàn Thành các vị thoái hôn mà là Tô gia Thanh Thành bọn ta hủy hôn."
Nói rồi Tô Trảm quay lại nói với Tô Thiên Hải: "Cha, mang hôn ước ra đi!"
"Được!"
Tô Thiên Hải dõng dạc nói lớn, sớm đã chuẩn bị liền lấy hôn ước ra, đưa cho Tô Trảm.
"Từ lúc này, Tô Trảm ta với Tô gia Đàn Thành các vị không có liên quan gì!"
Nói dứt lời. Tô Trảm phát chân khí qua bàn tay khiến tờ hôn ước tan thành nhiều mảnh, theo gió bay vào không trung!
Người của Tô gia Đàn Thành ai nấy đỏ bừng mặt, cảm thấy phải chịu sự sỉ nhục cực lớn.
Hôm nay, chính bọn họ muốn tới thoái hôn, thật không ngờ, dù bọn họ đã xuống nước cầu khẩn, vẫn bị người này ngang nhiên hủy hôn ước trước mặt.
"Hôn ước mà các vị đang giữ, nếu không muốn hủy thì cứ giữ lấy mà tưởng niệm! Dù sao cũng chỉ là tờ giấy rác mà thôi!"
Mặc cho Tô Thiên Hải đang thấy hối hận, Tô Trảm thản nhiên nhắc.
"Tô Trảm, ta có lời muốn nói với ngươi."
Từ đầu đến cuối vẫn im lặng, Tô Chiếu Nguyệt đột nhiên mở lời.
"Nói đi!"
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
Tô Trảm gật đầu. Sau đó, hai người rời phòng khách đi tới tiểu hoa viên bên ngoài.
"Tô Trảm, cho dù huynh bây giờ giống như thiên kiêu, nhưng hôn sự này coi như huynh không nói, vẫn là ta thoái hôn."
Tô Chiếu Nguyệt chậm rãi nói rõ ràng: "Ta cảm thấy, chuyện kết hôn này là chỉ do người lớn. Ta và huynh cùng lắm chỉ là bạn thuở nhỏ, giữa chúng ta, thật sự có tình cảm nam nữ không? Hiển nhiên không có.
Nếu đã không có tình cảm, hôn ước đáng lẽ phải hủy. Đương nhiên, hủy hôn ước vẫn còn cần sự cân nhắc của ta."
Tô Chiếu Nguyệt nghĩ đến chuyện gì đó, có chút ngượng ngùng khẽ cười: "Nếu tư chất của huynh có như lời đồn, huynh và ta vẫn duy trì hôn ước sẽ mang đến nhiều rắc rối cho huynh. Ở Đàn Thành, có rất nhiều kẻ theo đuổi ta, ta không muốn hại huynh. Nhưng hôm nay gặp mới phát hiện, là do ta nghĩ nhiều rồi..."
"Hóa ra là như vậy."
Tô Trảm bèn nhìn xuống khuôn mặt của Tô Chiếu Nguyệt, thừa nhận đối phương không hề nói dối, ấn tượng tốt tăng lên một chút.
Tô gia Đàn Thành bỉ ổi nhưng không có một lý do để phải ác cảm Tô Chiếu Nguyệt.
"Nếu đã như vậy, cũng mọi người đều vui."
"Mọi người đều vui...."
Tô Chiếu Nguyệt gượng cười, miễn cưỡng gật đầu, lấy ra một chiếc linh bài nhỏ màu đen, đưa cho Tô Trảm.
Đây là Phá cấm lệnh của di tích cường giả Nguyên Đan ở Lương Châu. Nếu huynh bằng lòng, ta muốn mời huynh cùng đi, cũng là báo đáp ơn cứu mạng của huynh!"
Di tích cường giả Nguyên Đan.
Kí ức lại hiện ra.
Di tích này thật ra cũng không phải là bí mật gì lớn, ở Lương Châu không ít võ giả tu luyện biết, chỉ là trận pháp quá mạnh, không ai dám vào.
Sau đó có trận pháp sư phát hiện, cứ mỗi 3 năm, pháp trận của di tích lại vào thời kì suy yếu. Các vị đệ nhất pháp trận sư kết hợp đã tạo ra Phá cấm lệnh, vì vậy vào khoảng thời gian ấy có thể đi vào di tích.
Đương nhiên, chỉ giới hạn phạm vi từ bậc Binh Chủ trở xuống mới cần Phá cấm lệnh, bằng không khi tiến vào ngay lập tức kích hoạt các pháp trận nghiền nát cả xương cốt.
Giá của mỗi cái Phá cấm lệnh khoảng trên dưới 3000 linh thạch. Đắt hơn cả Linh khí!
"Được!"
Vừa đúng lúc các loại công pháp tu luyện hiện nay đã không theo kíp tu vi của cậu ta, vào di tích, có lẽ có thể tìm thấy công pháp thích hợp.
"Vậy được, năm ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau tại cửa đông của di tích! Lúc đó trận pháp sẽ vào giai đoạn yếu nhất!"
"Ừ, cứ làm theo lời muội."
Sau đó, hai người bàn luận thêm một chút rồi quay lại phong khách.
Tô Thừa Vân trong phòng khách ngồi chờ còn tưởng Tô Chiếu Nguyệt tìm Tô Trảm để xoay chuyển hôn ước. Ngay khi nhìn thấy Chiếu Nguyệt quay lại, lập tức nhỏ giọng sốt sắng:
"Chiếu Nguyệt, sao rồi?"
"Không có gì, nhị gia gia chúng ta về thôi!"
"Vậy hôn sự?"
"Thoái rồi, từ nay hai gia tộc Tô gia chúng ta không liên quan nữa."
Lời Tô Chiếu Nguyệt nói ra rất nhẹ nhàng nhưng đối với Tô Thừa Vân như sét đánh ngang tai.
"Tô Trảm tiểu hữu ...."
"Ta không có ý mời các vị ở lại dùng cơm, các vị đi được rồi."
Tô Trảm sắc mặt không đổi, dõng dạc nói.
"Haizz!"
Tô Thừa Vân thở dài, hếtnhìn Tô Trảm lại nhìn tới Tô Chiếu Nguyệt. Khi kế nhiệm chức vị gia chủ đã tựmình lập ra lời thề nhất định chấn hưng gia tộc. Nhưng hôm nay, tự tay đã cắt đứtcó hội ngàn năm có một....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro