Chap 10: Tách khỏi số mệnh của thế giới
"Hôm nay có gì đắc tội, xin thứ lỗi, cáo từ."
Tô Thừa Vân chắp tay cúi đầu chào, sau đó quay người lững thững rời đi.
Thoái hôn đã thật đáng tiếc, nhưng đó không phải là tất cả.
Tô Trảm lại tư chất bất phàm, sợ rằng đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh, Binh Chủ Cảnh, Nguyên Đan Cảnh, thậm chí là lột xác thành Ngư Long Cảnh cũng là lẽ hiển nhiên. Mà hôm nay lão mang nhiều người đến Tô gia diễu võ dương oai, khó dám chắc hắn sẽ quên.
Đã đắc tội tiểu thiên tử rồi!
Thật là....thật là đau đầu quá đi!
Càng nghĩ, Tô Thừa Vân càng thấy hối hận. Các trưởng lão Tô gia Đàn Thành cũng lần lượt rời đi, lầm lũi theo sau gia chủ.
Đi khỏi Tô gia, một vị trưởng lão không nhịn nổi nữa bèn hỏi: "Gia chủ, Tô gia chúng ta hôm nay thật mất mặt, Tô Trảm đó quá quắt, sợ rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười, chúng ta có cần ra tay? Tô Trảm tuy mạnh nhưng chỉ có một mình, lại không biết mưu mô, chúng ta có thể tìm một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp__"
"Ngươi muốn làm gì?!"
Không đợi vị trưởng lão nói hết câu, Tô Thừa vân liền quát.
"Ngươi muốn thủ tiêu Tô Trảm, không vấn đề gì, nhưng nói trước khi làm chuyện đó, mời ngươi rời khỏi Tô gia chúng ta!
Ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy toàn bộ Tô gia chúng ta!
Không đúng! Nếu ngươi đã có ý nghĩ này thì đã có thể cút khỏi Tô gia rồi!"
Tô Thiên Hải dõng dạc tuyên bố:
"Từ hôm nay, ngươi không còn là trưởng lão của Tô gia nữa, về tới gia tộc sẽ tuyên bố chuyện này, ngươi đi được rồi!"
"Cái..cái gì?"
Vị trưởng lão đó không dám tin.
Chỉ vì nói một câu liền bị đá khỏi Tô gia?
"Tô Trảm mới 16 tuổi, Khí Hải Cảnh trung kì, thực lực vượt qua Ngưng Nguyên Cảnh hậu kì, dám nói sau lưng hắn không có ai chỉ điểm không? Ngươi chỉ nhìn thấy bên ngoài, sao không dùng não nghĩ cố thêm một chút, kiểu người như ngươi sớm muộn cũng hại chết cả Tô gia chúng ta!"
Lời nói của Tô Thiên Hải không có gì để nghi ngờ nữa: "Mau cút đi! Đừng khiến ta động thủ!"
Vị trưởng lão đó dù tâm không phục nhưng cảm nhận được uy thế chân nguyên của Tô Thừa Vân nhất thời không dám lưu lại, buồn bã rời đi.
"Chiếu Nguyệt, không ngờ hôm nay là nhị gia gia hồ đồ rồi...."
Tô Thừa vân quay đầu lại, có chút áy náy đối với Tô Chiếu Nguyệt.
"Nhị gia gia, mặc dù Tô Trảm là tuyệt thế thiên tài nhưng con không kém hắn bao nhiêu, không cần phải thất vọng như vậy.
Một ngày nào đó, con cũng sẽ trở thành cường giả, làm cho Tô gia Đàn Thành chúng ta lớn mạnh, giúp nhị gia gia hoàn thành ước nguyện!"
"Đúng! Nói rất đúng! Tô Trảm là thiên tông chi tài nhưng tôn nữ của ta cũng đâu có kém! Là ta bị ám ảnh thôi!"
Đoàn xe ngựa Tô gia Đàn Thành xuất phát.
"Lâm tiền bối, Tô Trảm đó, người nói xem hắn có gì ghê gớm không?"
Ngồi trong xe, đột nhiên Tô Chiếu Nguyệt thấp giọng thì thầm.
Chiếc vòng tay đột nhiên phát sáng, một luồng khí bay ra hội tụ thành một bóng nữ nhân trước mặt Tô Chiếu Nguyệt.
"Ngươi biết ta tinh thông thuật Vọng khí, hồi đó nhìn thấy số mệnh ngươi như bầu trời rực rỡ, rộng lớn vô biên mới chọn ngươi làm túc chủ. Vậy ngươi có biết ta nhìn thấy gì trên thân thể Tô Trảm đó không?"
Tô Chiếu Nguyệt tò mò: "Thấy gì?"
"Hư vô."
"Hư vô?"
Lâm bay uốn lượn trong xe, gật đầu: "Hoặc có thể nói, số mệnh của hắn không thuộc về thế giới này. Nên ta không thể nhìn thấy một chút gì về số mệnh của hắn!"
"Số mệnh của một thế giới khác...."
Tô Chiếu Nguyệt im lặng, có lẽ là không tin.
"Ngươi không cần quá nản lòng, thể chất ngươi đặc biệt, lại có chỉ dẫn của bổn tọa, tương nhất định không thua kém hắn!"
Thấy Tô Chiếu Nguyệt ngơ ngác thất thần, Lâm lại nhẹ nhàng bay lượn xung quanh, dịu dàng an ủi: "Không cần nghĩ nhiều, đợi đến khi lấy được Di hỏa trong di tích thể chất của ngươi sẽ thay đổi, khi đó tốc độ tu luyện nhất định sẽ nhân lên vài lần! Đến khi đó hãy so sánh với hắn!"
"Ừm!"
Đôi mắt mĩ lệ của Chiếu Nguyệt trở lên kiên cường.
"Tô Chiếu Nguyệt ta nhất định không thua bất kì ai!"
.........
Tô gia Thanh Thành.
Rời phòng khách, Tô Trảm bắt đầu bế quan tu luyện. Cặp nanh yêu thú đã được giao phó cho bậc thầy chế tác vũ khí giỏi nhất của Thanh Thành. Ba ngày sau tới lấy.
Trong tiểu viện, Tô Trảm đang ngồi thiền. Cậu ta tắt tất cả các loại Aura trừ Aura Tu luyện sau đó bắt đầu bế quan tu luyện.
Dưới tác động của Aura Tu luyện, linh khí trời đất ùn ùn kéo đến.
Ù ù ù!
Khi Tô Trảm hấp thụ Linh khí quá nhanh, chúng thậm chí còn hình thành một vòng xoáy linh khí giống như một cơn lốc.
"Đó là cái gì?!"
"Vòng xoáy linh khí! Ôi trời! Chả phải chỉ có thiên kiêu thánh thể mới có thể kích hoạt sao?
"Tô Trảm thiếu gia thiên tông chi tài, nhất nhật tụ Khí Hải Cảnh! Là thánh thể thì cũng có gì đáng ngạc nhiên?
........
Ba ngày sau.
Vòng xoáy linh lực dần tan. Tu vi của Tô Trảm cũng đạt tới Khí Hải Cảnh hậu kì, thậm chí chỉ một chút nữa là khai mở Ngưng Nguyên.
Ba ngày phá cảnh!
Tốc độ tu luyện như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến chắc hẳn chẳng thể tin nổi.
"Đường tới di tích không hề ngắn, hẳn hao phí không ít thời gian. Hơn nữa khi còn ở Khí Hải Cảnh trung kì, thực lực của mình không kém Ngưng Nguyên Cảnh hậu kì là bao, giờ lại phá cảnh liệu từ bậc Binh Chủ trở xuống mình có bất khả chiến bại chăng?
Mỗi bậc cảnh giới đều có ưu nhược điểm. Mình có thể đánh nhau vượt cấp thì người khác cũng không hẳn không thể. Lần này tới di tích đều là các thiên tài võ giả của Lương Châu, bọn họ chắc chắn đều được trưởng bối đưa cho những bí kỹ. Mình không thể coi thường, cẩn thận hành sự vẫn hơn."
Lấy tấm Phá cấm lệnh ra xem một chút, Tô Trảm đi tới phòng của Tô Thiên Hải để từ biệt.
"Trảm nhi, con phải thật cẩn thận, à đúng rồi, kiếm của con đã được hoàn thành, đã sẵn sàng để con mang theo."
Tô Thiên Hải vừa nói vừa đưa thanh kiếm cho Tô Trảm.
Thân kiếm màu đỏ nhạt, lưỡi kiếm sắc bén, ẩn chứa một khí chất cuồng bạo. Nếu dùng nó thực hiện kiếm pháp, sẽ tăng uy lực lên nhiều lần.
Bậc Linh khí đúng là khác biệt!
Tùy tiện vung vài đường kiếm, Tô Trảm rất hài lòng.
Dặn dò Tô Thiên Hải vài câu, cậu ta mang thanh kiếm mới rời khỏi Tô gia.
Hai ngày sau.
Trên bãi đất trống bên ngoài di tích. Tô Trảm nhìn về phía trước khoảng chừng trên 1000m là bức màn ánh sáng. Đang nhớ lại những thông tin về di tích mà mình tìm kiếm trong mấy ngày qua, thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên sau lưng.
"Tô Trảm?"
Quay đầu lại, đó là Tô Chiếu Nguyệt.
"Đúng là huynh!"
Tô Chiếu Nguyện tươi cười: "Quả nhiên thiên kiêu thì không hề tầm thường, đến hình dáng cũng đặc biệt!"
Tô Trảm cũng mỉm cười, không muốn tiếp lời.
Vừa lúc, bức màn ánh sáng đột nhiên mờ đi.
"Mau đi! Trận pháp tới thời điểm suy yếu nhất rồi!"
Không biết là ai hô câu đó, nhưng tầng tầng lớp lớp võ giả bao lâu để chờ đợi ngày này lao vào di tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro