Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6-A


Will cảm thấy như một phần của bản thân bị cắt ra. Nó nằm vụn vỡ bên cạnh và anh không thể nhìn vào nó. Có lẽ đó là những gì đã từng là chiếc áo giáp, sự đề phòng của anh chống lại cả thế giới. Nó cần phải thế, bởi vì anh cảm thấy vô cùng yếu ớt, chỉ một cơn co giật đơn thuần cũng sẽ khiến anh tan vỡ thành triệu mảnh. Dù cho bên ngoài anh tỏ ra cứng rắn thế nào, Hannibal đã kéo nó xuống để chiêm ngưỡng những gì bên dưới trong chưa đầy một giờ. Hannibal đã cho Will một đêm riêng tư để lấy lại những cảm xúc bị tàn phá trong anh, và Will đã dành hầu như cả đêm đắm mình trong sự căm ghét bản thân. Lẽ ra anh phải căm hận Hannibal, và anh có thể cảm nhận được lòng căm hờn dành cho hắn bên dưới bề mặt, đang chờ đợi để leo lên, nhưng mỗi khi ký ức ùa về trong đầu, đều là những hành động của hắn khiến anh muốn...

Anh muốn chết

Anh đã khóc cả đêm qua, thu mình lại khỏi những con quái vật ăn thịt người trong bóng tối, trí tưởng tượng của anh khiến nỗi kinh hoàng về những gì đã xảy ra cứ lặp đi lặp lại. Anh không thể ngăn tâm trí mình lang thang đến đó. Từng cử động anh cố gắng thực hiện đều nhắc nhở anh rằng cơ bắp của anh đã bị cắt, rằng anh là một tù nhân. Mỗi lần anh cố gắng đứng dậy, cơn đau giữa hai chân khiến anh nhớ về những gì đã xảy ra. Mỗi lần trông thấy cánh cửa, nó nhắc anh rằng thử thách của anh đã xa vời

Một vài lần, anh nghĩ rằng mình nghe thấy Hannibal đang ẩn nấp bên ngoài cửa, nhưng nó đơn giản có thể là trí tưởng tượng sợ hãi, hoạt động quá mức của mình. Nó liên tục đánh lừa anh, những tiếng còi cảnh sát quay trở lại với âm nhạc cổ điển của Hannibal, xoay nắm cửa khi không có ai, và những hình ảnh đen tối của người đàn ông, đang quan sát anh quanh chiếc giường

Anh cảm thấy tuyệt vọng

Anh đến gần với sự sụp đổ khi chơi đùa trong tâm trí của những kẻ điên, khi Jack đẩy anh đến bờ vực, nhưng anh cho rằng mình đã trở thành một hình mẫu điên loạn. Bị nhốt trong căn phòng tối mà không một ai có thể nhìn thấy, đang chảy dãi và đấu tranh chống lại một kẻ đồng tính giả dối

Thực sự điên rồ, thật đau đớn... anh nghi ngờ bản thân đã không còn sức để chiến đấu nữa. Cảm giác như một phần trong anh đã bị lấy đi. Tất cả những gì anh muốn là nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra thêm một lần nào nữa, không bao giờ muốn cảm nhận bất kỳ điều gì nữa

"Will?" Giọng nói của Hannibal làm anh giật mình thoát khỏi hố đen của trí tưởng tượng. Hannibal đã không cố biện hộ cho tình trạng mà Will đang mắc phải, đưa ra bất kỳ những hứa hẹn dối trá nào hay hỏi xem liệu anh có ổn không. Rõ ràng là anh không hề ổn

Will cảm nhận sự khởi đầu của một cảm xúc mà anh không thể đặt ra

"Đừng đến gần tôi. Đồ quái vật." Anh ngạc nhiên trước cơn giận dữ của mình nhưng cảm thấy nó trống rỗng, biết rằng sớm thôi mình sẽ lại chìm vào sự hờ hững vô vọng. Hannibal dường như cũng biết điều đó, ngay cả khi có sự công kích mơ hồ trong đôi mắt anh, không phải bằng lời nói mà là bằng âm điệu

"Cậu đang khó chịu và bị tổn thương tâm lý". Will một lần nữa, cười cợt. Khóe miệng của Hannibal nhếch lên, như thể hắn nhận ra thật kì lạ làm sao khi là người chỉ ra điều này. "Nhiệm vụ duy nhất của cậu là nghỉ ngơi và chữa lành. Tôi cam đoan sẽ còn khá lâu nữa trước khi việc gì đó tương tự lại xảy ra" hắn nói, nghe có vẻ độc đoán. Will chớp mắt nhìn hắn, không thể hình thành cảm xúc của mình

Tuyệt vọng vì hiển nhiên việc đó không thể chỉ là một lần, hay nhẹ nhõm vì anh biết Hannibal sẽ giữ lời hứa của hắn trong một khoảng thời gian. Anh có nên biết ơn Hannibal, vì đã nghĩ đến cảm giác và trạng thái của anh thay vì sử dụng anh như hắn luôn có thể? Anh im lặng

Hannibal đến gần và Will nhận thấy hắn đang mang đến một chiếc khay, thực tế là bằng cách nào đó đã xoay sở được khỏi tâm trí buồn nôn của anh. Có một ổ bánh mì Ý, một ly nước và thuốc giảm đau. Anh nhìn chằm chằm vào nó một cách trống rỗng, tự hỏi hắn dự định làm gì với những thứ đó. Hannibal thấy ánh nhìn trong đôi mắt anh và đặt nó xuống trên chiếc bàn cạnh giường kèm một tiếng thở dài

"Tôi sẽ không ép buộc cậu ăn hay uống, nhưng tôi chắc cậu muốn mình mau hồi phục. Cậu có cần gì không? "

Đáp lại, Will hoàn toàn im lặng. Hai con người đối mặt nhau, quan sát lẫn nhau cùng khuôn mặt không thể đọc được. Cuối cùng, Will phá vỡ nó bằng câu nói. "Làm sao tôi biết ông không bỏ thứ gì vào trong đó? Nước ấy?"

"Cậu không biết. Nếu tôi định đánh thuốc cậu vào thời điểm này, Will, tôi cũng có thể làm điều đó bằng tay. Trong trường hợp đặc biệt này, nước là thuốc an thần. Tôi nghĩ cậu có thể thích nó hơn." Đầu hắn nghiêng qua một bên như thể đang thăm dò phản ứng của Will. Hắn giơ ly nước ra, như một lời đề nghị hòa bình

Will sẽ không thừa nhận rằng ý nghĩa về thuốc gây mê nghe có vẻ khá hơn sau đó, ngoại trừ việc nó sẽ khiến anh không thể tự vệ. Anh khịt mũi. Dù sao thì anh cũng sẽ không phòng bị. Hannibal đã nói rõ điều này. Anh đưa tay ra và nhận lấy nó với đôi tay yếu ớt, những ngón tay khẽ lướt qua Hannibal, khiến anh nao núng và suýt nữa đánh rơi cả chiếc ly. Bất chấp phản ứng cùng va chạm từ anh, đôi mắt của Hannibal lấp lánh. Will uống nó, nhận ra một giây quá muộn màng rằng sự chấp nhận ly nước này của anh có thể bị hiểu nhầm như một sự hợp tác hoặc lòng biết ơn

Đôi môi Hannibal cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ. "Ngủ ngon, Will. Tôi sẽ quay lại sau để kiểm tra cậu. Tuy vậy, bây giờ tôi có một vài việc vặt phải ra khỏi nhà. Nếu cậu cần tôi, tôi có một máy nhắn tin đi kèm mà cậu có thể kích hoạt bằng cách nhấn vào đây." Hắn đưa ra cho Will và giải thích, trước khi để ổ bánh mì lên người anh, Will miễn cưỡng cắn một miếng, trước khi nhận thấy rằng mình chỉ có thể nuốt một chút, bất kể nó ngon như thế nào, nó có vị như cát trên lưỡi anh

Will đặt nó xuống, giữ cho bản thân cảnh giác và tỉnh táo, dù cho thuốc ngủ đã nặng trĩu trên đôi mắt. Hannibal đứng quanh một lúc lâu hơn hắn phải thế, nhìn vào Will, trước khi tiến đến phía trước và đưa tay vuốt ve trán anh một cách âu yếm. Will giật lùi lại, cơn buồn ngủ của anh biến mất bởi sự lạnh giá, cảm giác như một thứ gì đó lạnh lẽo và nhếch nhác đã chạm vào anh. Đôi mắt anh bắt gặp kiên định về phía Hannibal. Hannibal giữ vẻ mặt trống rỗng một cách cẩn thận, nhưng anh có thể mường tượng ra những gì hắn đang suy nghĩ bên dưới bề ngoài điềm tĩnh đó. "Ngủ ngon, Will." Hannibal lãnh đạm rời phòng, cầm lấy ly nước và chiếc khay, lấy đi bất kỳ khả năng nào của một vũ khí mà Will có thể có được. Việc đó khiến anh sầu não, nhưng anh biết thực tế ngay cả khi có thể có trong tay một mảnh thủy tinh sắc nhọn, điều đó không có nghĩa là anh có thể sử dụng nó, hoặc nó sẽ có ích. Có lẽ cuộc viếng thăm đã xóa đi sự tập trung của anh, dự đoán về một giấc ngủ hay tin chắc rằng sẽ còn khá lâu nữa trước khi Hannibal lại đến, nhưng anh lại cảm thấy hy vọng vào cuối cùng sẽ tìm được lối thoát

Anh chìm vào giấc ngủ một cách may mắn khi không có những giấc mơ, và anh cũng không có hứng thú gặp lại Hannibal sớm như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro