Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5-A

Will đã không thể nuốt miếng thận xuống

Điều đó ổn. Anh sẽ không thể cứ giữ nó mãi, kể từ khi thịt người là tất cả những gì Hannibal dự định cung cấp cho anh. Nó sẽ được trộn lẫn với những thứ cần thiết khác để giữ cho Will khỏe mạnh, nhưng ngay cả sau này, khi thịt người khó săn hơn, Will sẽ luôn nhìn vào từng miếng thịt như được cắt ra từ một con người. Đó là điều mà Hannibal muốn

Và... thật tuyệt khi nhìn thấy Will nhận thức về việc ăn thịt đồng loại, cảm giác lúc anh đang ăn nó, trông thấy anh nuốt xuống với cái nhìn của nỗi sợ tinh thần đó. Hắn đặt tầm quan trọng như vậy vào món thịt. Trang trí nó cho những dịp đặc biệt, làm sạch mọi lúc và khi họ đã chết, thậm chí những nghi lễ sau đó được tổ chức. Hắn thích phá vỡ những nghi lễ, tranh cãi một số nghi thức thiêng liêng nhất trong tất cả

Cực kỳ thỏa mãn vì hắn biết ý nghĩa của nó. Sẽ không lâu nữa cho đến khi Will sẵn sàng đi săn, sống và trở thành người sánh ngang hắn. Tri thức đang đến là cách toại ý một giấc mơ hay một mục tiêu thú vị, nhưng hắn biết nó nằm ngoài tầm với. Nó giống như hương vị của rượu vang; làm giàu lâu hơn, kéo dài đến hoàn hảo, nhưng sẽ phải mất nhiều năm trước khi hắn hoàn toàn có thể tin tưởng Will và thậm chí sau đó, anh cần phải được sai khiến cẩn thận

Hắn mong muốn sự thỏa mãn ngay lập tức

" Oh, Will " Hannibal nói với vẻ thích thú. " Những nỗ lực của tôi đã làm điều đó cho cậu. Thật khó chịu khi thấy nó bị phí phạm, nhưng dĩ nhiên tôi rất hài lòng khi cậu thỏa thuận ngay từ đầu "

" Tôi không muốn nó " Will nức nở. " Tôi không muốn... " Anh cố gắng bào chữa cho những gì đã làm, điều đó không thể chấp nhận được. Nếu anh bắt đầu phát triển chiều hướng rằng lỗi là do Hannibal, thay vì đặt trách nhiệm lên bản thân thì có thể dẫn đến việc nổi loạn

" Tất nhiên cậu muốn thế. Cậu muốn có lối thoát nhanh chóng. Không đau đớn. Bất kỳ một ai khác có thể - sẽ, thật sự cố gắng ít nhất là lấy mạng sống của mình để thoát khỏi việc làm tối nay, nhưng cậu... đã không làm thế "

" Tôi không có sự lựa chọn "

" Không. Tôi đã cho cậu sự lựa chọn, và cậu đã chọn đúng ". Hắn đưa cho Will bàn chải đánh răng và lau mồ hôi trên cổ anh. Anh đã có một ngày căng thẳng, nhưng Hannibal sợ rằng hắn sẽ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Hannibal kéo Will ra khỏi phòng tắm và tiến vào phòng. Nếu Will đã lấy lại được bất kỳ sức lực nào, từ cái cách anh vấp ngã và run rẩy, tất cả giờ đã biến mất. Điều đó thật tốt

" Ai đó đưa cho ông một lựa chọn rõ ràng, hợp lý và một hậu quả vô cùng khủng khiếp thì đó không phải là một sự lựa chọn ", Will thì thầm khi Hannibal đỡ anh, khiến hắn mỉm cười. Khuôn mặt anh nhợt nhạt, đôi mắt xao lãng nhưng lời nói chỉ ra rằng con người cũ của Will vẫn đang hoạt động ở đâu đó

" Cậu có biết tại sao tôi chọn cậu không? ". Hắn hỏi, đổi chủ đề. Điều đó thu hút sự chú ý của Will. " Trong số tất cả mọi người. Những nhà tâm lý, bạn bè, bác sĩ tâm thần học dưới sự quan tâm của tôi... tôi chọn cậu. Tại sao? ". Will nhắm mắt, vô tình bắt lấy món quà đồng cảm của mình

" Đó là bởi vỉ - ông thấy chính mình trong tôi ". Anh mở miệng như muốn tiếp tục, nhưng khép chặt lại. " Tôi không giống ông, Hannibal "

" Cậu vẫn chưa nhìn thấy thôi " Hannibal nói, nâng cằm anh, bắt anh nhìn thẳng vào hắn. " Thậm chí trước khi tôi có được cậu, cậu đã trở nên giống như tôi. Tôi có thể nhìn thấy được, Will. Món quà đồng cảm của cậu là một điều xinh đẹp. Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ nhìn thấy mọi thứ như tôi "

" Chỉ thế thôi ư? " Anh hỏi yếu ớt, chán nản. " Ông muốn tôi... nhìn thế giới thông qua đôi mắt ông? Rồi sau đó? Điều gì sẽ xảy đến với tôi khi... khi chúng ta nhìn thấy mọi thứ như nhau? "

" Sống hạnh phúc mãi về sau? " Hannibal nói với nụ cười tinh quái, một chiếc mặt nạ hắn từng mang trước mọi người, nhưng hắn thật ngạc nhiên muốn biểu lộ một số bản chất nhân tính với Will vào tối nay. " Tôi đang suy nghĩ rằng chúng ta có thể đi du lịch, một chuyến đi Châu Âu, thăm thú Moscow... ". Ánh nhìn choáng váng của nỗi sợ trên gương mặt anh. " Cậu đã nghĩ rằng tôi sẽ rời bỏ cậu, vào lúc nào đó ". Hannibal đã đoán đúng

" Tôi nghĩ... ông sẽ giết tôi, sau khi thí nghiệm nhỏ bé của ông được thực hiện "

Will nhỏ bé của hắn đã nghĩ rằng Hannibal sẽ bỏ rơi anh, Hannibal trầm tư, đưa những ngón tay qua mái tóc xoăn của Will, trông nó rũ xuống, mỉm cười. " Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu, Will. Giờ đây cậu là... tất cả mọi thứ đối với tôi ". Hắn nghiêng mình về trước, ôm đầu Will trong tay và cọ môi họ vào nhau. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng hắn nghe thấy Will thở dốc, nhìn nó theo cách mắt anh nhòe đi và trượt qua hắn. Hầu như không cần sự đồng cảm nào để hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhưng dù sao anh cũng đã giật mình

" Không ", anh khẽ nói. " Không, làm ơn, đừng ". Hannibal vươn tới và áp môi vào Will, không để anh dứt ra

Will, run rẩy vì nỗ lực nâng cánh tay chống lại Hannibal. Đôi môi mềm mại, và cảm giác bị đẩy ngược , thế nên hiện tại dường như  anh chỉ chú ý đến từng chuyển động Hannibal thực hiện nụ hôn. Cơ thể anh được truyền điện với những gì hắn sắp làm


-----------------------------

Nghỉ lễ vui vẻ mấy bợn ơi ~ (>3<)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro